Một tên trong đó thử một ngụm, liền nhổ sang bên một bên, gõ mạnh cái ly lên bàn, măng: “Đây là đồ cho người uống hả? Nước tiểu còn ngon cái loại này của cô!”
Tiếng nhạc của quán bar Hương Thảo rất nhẹ nhàng du dương, không phải kiểu quá sôi động.
Đội nhạc đang diễn một ca khúc mang phong cách dân gian.
Giọng của tên lông bông rất lớn, tiếng chiếc ly đập mạnh lên bàn còn nhức tai hơn.
Lần này, người trong quán bar đều nhìn sang bên này.
Mã Sơn cau mày, mới biết Trương Diễm Diễm làm bà chủ không hề dễ dàng.
Mấy tên nhóc lông bông này rõ ràng là đến gây chuyện.
Về mặt Trương Diễm Diễm biến sắc, cầm ly rượu trên bàn về, uống một ngụm hết sạch.
“Người anh em, rượu không ngon, tôi đổi cho anh ly khác. Các vị muốn uống gì, cứ tự nhiên, tôi mời. Mọi người cùng. sống trên con phố này, tôi chưa từng nộp thiếu tiền bảo kê cho chỗ anh Siêu đâu”.
Cách xử lý của Trương Diễm Diễm không vấn đề, giữ thể diện cho mọi người, cũng để lại đường lui cho mình, thông thường, đối phương chỉ cần không rắp tâm gây chuyện, uống không vài ly cũng có thể cho qua.
Trương Diễm Diễm lại rót một ly mới.
Tên lông bông dẫn đầu nhận lấy, uống một ngụm, lại phỉ nhổ xuống đất, đặt mạnh ly rượu lên bàn.
“Đừng lấy anh Siêu ra dọa tôi, ở đây, chẳng cần biết anh nào hết. Hoặc là pha chế rượu cho tôi, đến lúc tôi hài lòng thì thôi. Hoặc là dứt khoát năm xuống, dạng hai chân, cho lão đây sướng một cái”.
Những người bên cạnh đều cười lớn.
Hai tên lông bông trong đó đứng lên, đi đến khách khác, giữa đường nhặt một chai bia của một người, rắc rắc đập vỡ, hét lên với khách:
“Giải tán giải tán đi! Nhìn gì mà nhìn! Muốn xem lão đại bọn tao thịt bà chủ hải”
Đám sinh viên đều kinh sợ, người nào cũng hoảng loạn bỏ chạy.
Đội nhạc cũng dừng lại, nhìn về bên này, không biết phải làm thế nào.
Mã Sơn đi đến quầy bar, kéo Trương Diễm Diễm ra phía sau, mình đối diện với tên cầm đầu.
“Người anh em, tôi pha chế rượu cho nhé”.
Tên lông bông nhìn anh ta từ trên xuống dưới mấy cái: “Vừa đến quán bar làm phải không, ra mặt thay bà chủ chúng mày hả? Nghĩ xem mình có mấy cái mạng!”
“Mạng ấy à, đương nhiên chỉ có một”.
Mã Sơn trả lời một câu, nhanh nhẹn pha chế một ly rượu, đặt lên quầy, đột nhiên nhổ một bãi nước bọt vào, đưa ly rượu đến trước mặt tên cầm đầu, nói:
“Uống đi”.
“Vãi! Muốn chết phải không?”
'Tên cầm đầu đám lông bông đưa tay chỉ vào mặt Mã Sơn mảng lớn.
Mã Sơn đột nhiên tóm tay của hẳn ta, vặn mạnh, khiến cánh vay của hẳn ta vòng lên cổ mình mình, ép xuống bàn.
Sau đó một tay khác nhanh chóng cầm ly rượu trên bàn, đổ mạnh vào trong miệng hẳn ta.
Đổ hết cả ly rượu vào miệng, Mã Sơn cầm ly thủy tinh không, đập mạnh lên đầu hắn ta.
Bành bành hai tiếng, ly thủy tinh đập vỡ tan tành, đối phương cũng vỡ đầu mẻ trán.
Máu tươi chảy xuống đất.
Đám lông bộng bị khí thế của Mã Sơn dọa sợ, lập tức ngẩn người ở đó, không ai dám động đậy.
Mã Sơn cười lạnh lùng một tiếng, đối phó loại người này, thì phải mạnh tay, anh càng nhượng bộ, hắn càng được đà lấn tới.
Anh ta cúi đầu nói bên tai tên cầm đầu mặt đầy máu: “Nhớ kỹ, tao tên là Mã Sơn, tao bảo kê quán này, còn dám đến gây chuyện, tao giết chết mày!”
Nói xong anh hất hẳn ta khỏi bàn.
Tên lông bông lăn lộn dưới đất, ôm đầu hét với Mã Sơn: “Nhóc con, mày giỏi lắm, mày đợi đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!