Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

Quan Nhã Lệ không khỏi lo lắng nhìn Lý Dục Thần một cái.

Bà ta không biết vừa nấy Lý Dục Thần đã gọi điện cho ai, nhưng bây giờ người của Lý Dục Thần gọi chưa đến, Từ Thông đã đến trước.

Mãnh hổ Giang Đông không phải hư danh, mà là giành được bằng thực lực.

Cả tỉnh Giang Đông, có lẽ không tìm ra được một thế gia siêu cấp có thể sánh với nhà họ Tiền, nhưng luận số lượng tổng thể và chất lượng trung bình hào môn, Nam Giang đều chiếm ưu thế.

Từ Thông có thể tranh giành được cái danh mãnh hổ. ở Giang Đông khắp nơi là cường hào, có thể thấy thực lực mạnh thế nào.

Vốn tưởng rằng Từ Thông phải đợi con trai bị thiệt rồi mới ra mặt, không ngờ đã đến nhanh như vậy.

Từ Thông đích thân đến giành thể diện cho Từ Hiểu Bắc, Quan Nhã Lệ cảm thấy, Lý Dục Thần rất khó được lợi.

Chỉ là không biết anh gọi điện kêu ai đến, là Cao Tử Hạng chăng?

Quan Nhã Lệ nhìn sang cửa, không có ai đến. 

Từ Hiểu Bắc cũng nhìn thấy Từ Thông, trong lòng vui mừng. hầm nghĩ bố đúng là thương con trai, ban ngày còn nói hôm nay có khách hàng quan trọng, không thể tiễn gã, nhưng cuối cùng vẫn đến.

Ngoại trừ họ và Lý Dục Thần, những người khác đều không quen biết Từ Thông.

Nhưng trên người Từ Thông có khí thế cường mạnh, lại thêm lúc này tình hình cấp bách, càng hừng hực hùng hổ.

Mọi người tự động nhường sang hai bên.

Quan Nhã Lệ đứng lên, muốn chào hỏi Từ Thông.

Nhưng Từ Thông tức bừng bừng đi về phía Từ Hiểu Bắc, coi như không nhìn thấy tất cả mọi thứ bên cạnh.

Từ Hiểu Bắc đứng lên, cười nhìn bố, đang định lên tiếng.

Không ngờ Từ Thông tát một cái qua. Bốp một tiếng giòn tan.

Cái tát này đủ mạnh, trực tiếp tát cho Từ Hiểu Bắc về lại sofa, khóe miệng nhỏ máu.

'Từ Thông ngồi trực thăng bay đến, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm lo âu. Lúc xuống máy bay cũng không kịp chỉnh lại quần áo, mái tóc bị gió lớn thổi tung vẫn rối bù, đến bây giờ trong tai vẫn còn tiếng cánh quạt máy bay ù ù.

Nhìn dáng vẻ mặt người dạ thú của Từ Hiểu Bắc, tức đến không để đâu cho hết.

Không đợi Từ Hiểu Bắc lên tiếng, Từ Thông tiến lên giơ chân đạp mạnh lên bụng Từ Hiểu Bắc một cái.

Còn chưa hả giận, lại lao lên, đánh Từ Hiểu Bắc một trận.

Một loạt hành động khiến tất cả mọi người có mặt thôn người.

Người này là ai?

Chắc không phải là người mà Lý Dục Thần vừa gọi đến chứ?

Cũng không đúng, đi vào chẳng thèm hỏi một tiếng, trực tiếp ra tay.

Quan trọng là vệ sĩ bên cạnh Từ Hiểu Bắc lại trơ mắt nhìn cậu chủ bị đánh, mà cũng chẳng động đậy một cái, dường như hóa đá.

Cho đến khi nghe thấy Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng: “Bối Sao bố lại đánh con?”

Mọi người mới hiểu ra: Đây chính là Từ Thông, mãnh hổ Giang Đông! 

Nên càng không hiểu, Từ Thông đến, không giành thể diện cho con trai thì thôi, lại còn đánh, vậy là thế nào?

Chắc không phải Từ Hiểu Bắc lén lút tư tình với mẹ kế ở nhà, bị bố phát hiện chứ?

Mọi người liền suy nghĩ lung tung.

Thì nghe Từ Thông nói: “Nếu không phải nể tình mẹ

của mày, hôm nay tao đã đánh chết mày rồii

Từ Hiểu Bắc thấy Từ Thông nổi giận thực sự, cũng không dám cãi lại.

Từ Thông lại nói: ốn mong mày đến trường danh tiếng học hành có thể học được điểu tốt, trước khi đi tao đã nói thế nào với mày, bảo mày đến Tiền Đường thì phải khiêm tốn, đừng gây họa cho tao, mẹ kiếp, mày đã làm gì hả?”

“Con đã làm gì?”, Từ Hiểu Bắc ấm ức hỏi.

“Còn dám cãi hả!”, Từ Thông tiến lên lại cho hai quả đấm: “Làm gì hả? Mày bảo vợ người ta uống rượu cùng mày! Mày bắt người ta quỳ trước mày! Mày uy hiếp đánh gãy chân của người tai...”

Từ Thông nói một câu đấm một cú, nói một câu, tát một cái, đánh đến Từ Hiểu Bắc ôm đầu kêu la trên sofa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement