Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Ngô Hiền nói: “Gia chủ Triệu cứ yên tâm, nhà họ Lâm mây đen che trời, mọi chuyện không thuận lợi, muốn không suy bại cũng khó”.

Triệu Thần Dương nói: “Bố, dựa vào tình hình con nắm được thì gần đây mấy dự án của nhà họ Lâm đều xảy ra vấn đề, Lâm Thu Thanh bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán. Hơn nữa theo tin tức đáng tin cậy, sức khoẻ của ông cụ Lâm cũng ngày càng yếu đi”.

“Ồ?”, Triệu Tứ Hải mừng rỡ: “Chỉ cần ông già Lâm Thượng Nghĩa đó chết, trong vòng nửa năm sản nghiệp của nhà họ Lâm sẽ đổi thành họ Triệu. Đến lúc đó nhà họ Triệu chúng ta sẽ đứng đầu thành phố Hoà!”

Ngô Hiền khẽ mỉm cười: “Chuyện này có gì khó đâu, mọi người mang bát tự của Lâm Thượng Nghĩa đến, tôi sử dụng sách Đỉnh Đầu Tiền*, bảo đảm trong vòng bảy ngày sẽ khiến ỏng ta xuống dưới suối vàng”.

*Sách Đinh Đầu Tiễn: Một loại sách dùng để trù yếm, nguyền rủa

Buổi chiều, trong quán cơm không có gì để làm, Lý Dục Thần nhàm chán lấy điện thoại mới ra.

Đinh Hương nhìn thấy điện thoại của anh thì nói với vẻ ngạc nhiên: “Anh Dục Thần, anh mua điện thoại sao?”

Lý Dục Thần đáp: “Cô Lâm đưa cho anh”.

“Wow, cô Lâm hào phóng thế, đây là điện thoại cao cấp nhất đó”, Đinh Hương nói với vẻ hâm mộ.

“Nếu em thích thì anh cho em này”, Lý Dục Thần nói xong bèn đưa điện thoại đến.

Đinh Hương lắc đầu: “Em không lấy đâu, đây là cô Lâm tặng anh mà”.

Lý Dục Thân nói: “Vậy đợi anh kiếm được tiền sẽ mua cho em một cái”.

Đinh Hương cười vui vẻ: “Được”.

Lúc này, cửa quán bị mở ra một cách mạnh bạo, hai thanh niên ăn mặc trông rất lưu manh, tóc nhuộm vàng nhuộm xanh đi vào.

Hai người vào tiệm thì đi thẳng đến trước quầy, gõ mặt bàn.

Ông chủ Vương đang nằm nhoài trên bàn ngủ, lỉm dim buồn ngủ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người thì lập tức nở nụ cười:

“Hai vị đến sớm thế, có cần tôi đi nấu mấy món ăn không?”

“Bớt nói nhảm đi”, một thanh niên trong đó mắng một câu rồi chìa tay ra.

Ồng chủ Vương cười ha hả, lấy ra một xấp tiền một trăm tệ từ trong ngăn kéo, đếm tới đếm lui rồi đưa tới.

Thanh niên cầm lấy tiền, cũng không nói nhiều mà xoay người rời đi.

Lúc đi ngang qua Lý Dục Thần và Đinh Hương, bọn họ đột nhiên dừng lại nhìn thoáng qua Đinh Hương, trên mặt xuất hiện nụ cười xấu xa:

“Ồ, mỹ nữ này từ đâu đến đấy?”

Đinh Hương hơi sợ hãi trốn sau lưng Lý Dục Thần.

Thanh niên bất mãn nhìn Lý Dục Thần: “Không có mắt à, mau tránh ra”.

Lý Dục Thần không nhúc nhích mà chỉ nói một chữ: “Cút!”

“Con mẹ nó, mày muốn tìm đường chết đúng không?”, thanh niên nói với vẻ măt dữtơn.

ông chủ Vương vội vàng chạy ra từ sau quầy, chặn ở giữa Lý Dục Thần và thanh niên, cười nói:

“Ôi chao ôi, không có gì đâu, họ mới đến nên không hiểu chuyện, người anh em đừng trách”.

Nói xong thì nhét hai trăm tệ vào tay thanh niên.

“Lấy đi mua thuốc lá nhé”.

“Coi như ông biết điều”, thanh niên kia cầm lấy tiền, sau đó chí vào Lý Dục Thần nói: “Coi chừng tao, nếu còn nói bậy nữa thì ông đây giết chết mày!”

Sau đó cậu ta hùng hổ rời đi.

Lý Dục Thần hỏi: “ông chủ, bọn chúng là ai thế? Sao ông lại cho bọn chúng tiền?”

Trên mặt ông chủ Vương lộ vẻ khó chịu: “Đám côn đồ ờ gần đảy, mỗi tháng đều đến thu tiền bảo kê”.

“Cảnh sát không quan tâm à?”

“Có, nhưng cậu báo cảnh sát bắt bọn chúng thì có thể làm gì được?

Nhốt mấy ngày lại được thả ra. Đến lúc đó bọn chúng sẽ luôn nhìn chằm chằm cậu, trả thù cậu. Nếu chỉ có hai người bọn chúng thì cũng khỏng phải sợ, nhưng sau lưng bọn chúng còn có một tên Sáu Sẹo. Chúng ta mờ cửa buôn bán, sao có thể dây dưa với chúng được, hoà khí sinh tài mà”.

Ông chủ Vương vừa nói vừa ngáp, lảo đảo đi ra sau quầy.

“Sáu Sẹo là ai?”

ông chủ Vương nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Sáu Sẹo là một tẽn khốn kiếp chuyện xấu xa gì cũng làm, không chừa bất cứ chuyện gì, sớm muộn gì ông trời cũng sẽ trừng trị gã!”

Đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần nhìn thấy ông chủ Vương tỏ vẻ tức giận, có thể thấy trong lòng ông ấy căm ghét tên Sáu Sẹo này đến mức nào.

“Có thể tìm thấy tên Sáu Sẹo này ở đâu?”

“ở ngay đầu ngõ, gã mở một tiệm mạt chược Anh Sáu, nuôi một đám người ăn không ngồi rồi”, ông chủ Vương đột nhiên nhìn chằm chằm Lý Dục Thần: “Cậu muốn làm gì? Cậu đừng có làm bậy, tên Sáu Sẹo này không dễ giải quyết đâu, gã thật sự

dám giết người phóng hoả đây1.

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi”.

“Thế thì được, cậu còn trẻ, tuyệt đối đừng đến những nơi như tiệm mạt chược kia, mười lần chơi chín lần thua, còn có thể bị chặt tay”.

Ông chủ Vương tận tình khuyên nhủ, nhưng giọng điệu đột nhiên thay đổi:

“Có điều bên cạnh tiệm mạt chược có một trung tâm xông hơi, thợ ở bên trong rất có tay nghề, nếu cậu có hứng thú có thể đi thử”.

Lý Dục Thần thấy khó hiếu, đang nói đến chuyện của Sáu Sẹo sao lại nói về xông hơi rồi.

Thấy ông chủ Vương nờ nụ cười xấu xa, anh thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, cửa đột nhiên mở ầm ra, chị Mai hung hăng đi tới hỏi ông chủ Vương:

“Ông nói cái gì đó? Cái gì rất có tay nghề? Có thể đi thử cái gì cơ?“

Ồng chủ Vương lập tức tái mặt, liên tục lắc đầu: “Đâu có, đâu có, tôi chỉ đùa với Tiểu Lý thôi!”

Sau đó không ngừng nháy mắt với Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần hiếu ý, lập tức giải thích: “Đúng đó chị Mai, ông chủ đang nói đùa với chúng tôi thôi”.

“Nói đùa? Ồng ta mà biết nói đùa thì đúng là mặt trời mọc hướng Tây.

Hai chúng ta kết hôn nhiều năm như thế sao õng chưa từng nói đùa với tôi? Nào, bây giờ nói bà đây nghe thử xem”.

Ông chủ Vương cười hì hì chỉ vào tóc của chị Mai: “Vợ làm tóc xong rồi à? Đẹp thật đấy”.

“Liên quan gì đến ông!”

Bà chủ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến ông chủ Vương nữa mà xoay người nhìn về phía Lý Dục Thần, đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa:

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement