Con ngươi ông ba Tiêu đảo loạn liên hồi, bỗng nhiên chỉ vào phía sau họ hô lên: “Ôi, đại ca, anh khỏe rồi sao?”
Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng đồng thời quay đầu nhìn lại.
Ông ba Tiêu nhấc gót liền muốn chạy nhưng lại lơ đễnh vấp chân, vì vậy vừa lăn vừa bò lồm cồm về phía dưới đầm Âm Long.
“Chạy đi đâu!” Liêu Thiên Hưng biết mình bị lừa liền muốn đuổi theo.
Lý Dục Thần ngăn lại nói: “Không cần đuổi theo, bọn họ trốn không thoát đâu”, rồi chỉ vào Quách Vân Long bị dọa tới nhữn người dưới đất: “Dẫn theo ông ta, chúng ta xuống dưới xem xem".
Quách Vân Long lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, tôi không xuống, dưới đó có rồng! Sẽ ăn thịt người, tôi không xuống đâu!”
Nhưng chỗ này nào có chỗ cho hắn ta lên tiếng, Liêu Thiên Hưng một phát nhấc bổng hẳn ta lên rồi ném về phía trước vào trong hố dẫn xuống đầm Âm Long.
Leo qua chiếc hố đó liền có thể thấy thác nước chảy xuống từ vách đá và chảy vào một kế đá rất sâu dưới lòng đất.
Men theo mép của khe đá có thể leo xuống tiếp.
Ở phía dưới là một đầm nước.
Theo như Quách Vân Long nói đây chính là đâm Âm Long.
Nơi đây rét lạnh thấu xương, khiến người ta có cảm giác như bước vào kho lạnh.
Liêu Thiên Hưng có chân khí bảo vệ cơ thể cũng không vấn đề gì nhưng Tiêu Thập Nương và Quách Vân Long đều
không kìm được rùng mình.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiêu Thập. Nương truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể bà ta.
Tiêu Thập Nương chỉ cảm thấy trong người như có một dòng nước ấm áp chạy qua, lập tức không còn sợ lạnh nữa.
Vừa định nói lời cảm ơn Lý Dục Thần đã đi về phía trước.
Nước trong đầm Âm Long không biết sâu bao nhiêu, bên cạnh đầm có một khe hở rộng vừa đủ cho một người chui qua.
Lý Dục Thần cúi người lách vào trong khoảng trống đó.
Tiêu Thập Nương theo sát phía sau anh.
Liêu Thiên Hưng áp giải Quách Vân Long chặn hậu.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!