“Cậu là con cháu y thánh?”
Nghe thấy con cháu y thánh, những người đang ngồi đều kinh ngạc không thôi.
Thẩm Minh Xuân lập tức nhớ đến chuyện Lý Dục Thần chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Lâm, lúc đó ông cụ Lâm đã rơi vào tình trạng nguy cấp, ngay cả đội chuyên gia mời đến từ Tiền Đường và Thân Châu cũng nói không cứu được, Lý Dục Thần chỉ cắm một cây châm, thì đã chữa khỏi, cuối cùng hai chuyên gia đều bái anh làm thầy.
Thẩm Minh Xuân nghe Lâm Thu Phượng nói, Lâm Thu Phượng lại nghe Nghiêm Tuệ Mẫn nói. Thẩm Minh Xuân vẫn cho rằng là tin bịa đặt, là Nghiêm Tuệ Mẫn bịa ra chuyện này để tìm thân phận hợp lý cho chàng rể nghèo.
Chẳng lẽ là thật? Đôi mắt của Tiêu Thập Nương phát sáng, nhìn chăm chằm Lý Dục Thần, dường như nhìn thấy bảo bối.
Phùng Thiên Minh cũng ngây ra như khúc gỗ.
Trong lòng vui mừng điên cuồng, và có chút hổ thẹn vì đã không tin tưởng Lý Dục Thần.
Đôi mắt mọi người đều sáng rõ, lần này, bọn họ còn nhìn thấy rõ kết quả thắng thua hơn vừa nấy, chỉ là thua thắng đã đảo ngược lại.
Thẩm Bỉnh Nguyên chấn hãi trong lòng, tuyên bố nói: “Trận này, ông hai Phùng thắng”.
“Không thể nào!”, Liên Khởi Dung điên cuồng kêu lên: “Không thể nào! Cậu ta dựa vào cái gì mà thăng? Chỉ một cây châm này thì có thể phá được Thiết Bố Sam? Tôi không tin! Nhất định là cậu ta đã dùng tà thuật gì, hoặc là hạ độc, đúng, hạ độc! Chắc chắn là hạ độc!”
Thẩm Bỉnh Nguyên cũng hơi nghỉ hoặc, nhìn sang Lý Dục Thần, nói:
“Cậu Lý, vừa nãy tôi đã nói quy tắc, là không được dùng độc. Bây giờ tôi phải mang châm của cậu đi xét nghiệm, nếu kiểm tra ra có độc...
Lý Dục Thần thản nhiên nói: “Muốn xét nghiệm, cứ tự nhiên, nhưng thực sự không cần rắc rối như vậy, các ông hỏi bản thân chưởng môn Lê, thì biết là có độc hay không”.
“Ồ?”
Thẩm Bỉnh Nguyên nhìn sang Lê Chấn Đông.
Lúc này, Lê Chấn Đông đã dần dần tỉnh lại, được người khác dìu đỡ, ngồi dưới đất thở hổn hển.
Ông ta ủ rũ nói với Liên Khởi Dung: “Tổng giám đốc Liên, xin lỗi, tôi thua rồi. Cậu Lý này không dùng độc”.
' Rồi nhìn sang Lý Dục Thần, ôm quyền: “Cậu Lý, một cây châm vàng đã phá Kim Chung Tráo của tôi, Lê mỗ bái phục!”
Lý Dục Thần thấy ông ta thẳng thắn, cũng ôm quyền nói: “Chưởng môn Lê khách sáo rồi. Thực ra là chút thủ đoạn thôi. Thiết Bố Sam của ông đã luyện đến tinh xảo, công phu ngoại gia muốn tiến vào Hóa Kình có một trở ngại, trở ngại này chưa phá được, trung đan điền và hạ đan điền của ông sẽ không thể thông suốt. Hoành Luyện dựa hết vào chân khí chống đỡ, ông không phát công còn tốt, một khi phát công, châm của tôi đâm vào huyệt đản trung của ông, giải phóng chân khí của ông. Lúc đầu ông không phát hiện ra, nhưng vừa nãy ông cười, thì sẽ mất khí, bị nội thương”.
Lê Chấn Đông hiểu ra: “Thì ra là vậy”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi có người bạn luyện Chu Sa Chưởng, tình trạng gần giống như ông, dạo này tôi dạy ông ấy một bộ pháp chỉ dẫn, đã sắp đột phá. Có cơ hội, các ông có thể giao lưu”.
“Chu Sa Chưởng ?”, Lê Chấn Đông kinh ngạc nói: “Chu Sa Chưởng có thể luyện đến cảnh giới này, thiên hạ không có mấy người, bạn của cậu, chẳng lẽ là Phật Cười Vương thiết thủ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đúng thế”.
Lê Chấn Đông nhận thua, Liên Khởi Dung mặc dù không phục, nhưng ở đây là địa bàn của nhà họ Thẩm, lại có nhiều đại lão đang nhìn, ông ta cũng không dám không giữ lời.
Dưới sự chủ trì giám sát của Thẩm Bỉnh Nguyên, Liên Khởi Dung và Phùng Thiên Minh đã ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Liên Khởi Dung chuyển nhượng không hoàn lại cổ phần của phim trường cho Phùng Thiên Minh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!