Tiểu Dương vẫn còn thấy buồn nôn, lén nhìn sang sư phụ Vinh của mình và bà chủ Mai.
Thấy chị Mai và sư phụ Vinh đều gật đầu với cậu ta.
“Vậy chúng tôi phải đi đâu tìm cô?”, Tiểu Dương hỏi.
“Anh ta có thể tìm được tôi”, Lại Sa Sa nói: “Nếu ngay cả anh ta cũng không biết tìm tôi ở đâu, thì anh ta không thể nào là đối thủ của em trai tôi. Nếu em trai tôi không phải chết trong tay anh ta, thì tôi tìm anh ta chẳng có ý nghĩa gì hết, cậu nói có đúng không?”
Tiểu Dương trợn mắt há hốc miệng.
Đây là lý luận quỷ quái gì vậy!
“Ồ, đúng rồi, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, cậu chỉ có một ngày, hai mươi tư tiếng sau, cậu sẽ tự nổ mà chết. Lý Dục Thần muốn cứu cậu, thì phải nghĩ
cách diệt trừ cổ trùng trên người cậu. Nhưng nếu diệt trừ rồi, thì anh ta không thể nào thông qua mùi của cổ trùng đề tìm được tôi. Cho nên, cậu không những phải mau chóng tìm được Lý Dục Thần, tốt nhất cũng phải bảo anh ta mau chóng đến tìm tôi”.
Lang Dụ Văn từ thủ đô trở về.
Lý Dục Thần đích thân đến sân bay đón Lang Dụ Văn về Ngô Đồng Cư.
Đi cùng Lang Dụ Văn về, còn có đoàn thương mại do anh ta thành lập.
Mấy người trong đó là thuộc hạ cũ của anh ta, còn có mấy người là do Trần Văn Học điều đến từ Thân Châu.
Quyết sách dựa vào tướng quân, đánh trận phải dựa vào binh sĩ.
Đã cố đội ngũ này, Lang Dụ Văn tràn đầy lòng tin.
Lý Dục Thần cũng không lo mình bị âm thầm loại trừ.
Cái gọi là dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng.
Anh vốn không hiểu những việc trong thương mại, nếu đã không hiểu thì toàn quyền giao cho người khác làm.
Huống hồ mục tiêu của Lang Dụ Văn là Giang Đông, không có Lý Dục Thần, cho dù anh ta kiếm về nhiều tiền đi nữa, cũng không thể nào đối kháng, được với hào cường Giang Đông đã liên hiệp lại. Trần Văn Học và Cố Ngôn Châu cũng đến.
Anh đã chuyển một trăm triệu vào tài khoản của tập đoàn Kinh Lý mới thành lập, sau đây sẽ triển khai hoạt động hạng mục cụ thể.
Ăn cơm xong, Lang Dụ Văn bắt đầu dẫn dắt đội lên kế hoạch kinh doanh.
Đã có đội ngũ, hiệu suất đúng là cao.
Họ đã tiến hành tìm hiểu điều tra tình hình thị trường từng ngành ở tỉnh Nam Giang, đặc biệt là thành phố Hoà và thông tin chỉ tiết phân bố sản nghiệp của các gia tộc lớn Tiền Đường.
Lý Dục Thần ngồi ở một bên, nghe mà ngẩn người, cuối cùng quyết định không tham gia vào những chuyện này thì hơn.
Anh gọi Cố Ngôn Châu ra, lấy mấy viên đan Hồi Nguyên cho ông ta.
Trước đây anh đã hứa với ông ta.
Mấy ngày trước Cố Ngôn Châu bị nội thương, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Sau khi uống một viên đan Hồi Nguyên, lập tức tinh thần sảng khoái.
Cố Ngôn Châu biết đan dược này rất quý giá, cảm kích nói: “Cậu Lý, tôi bị thương không đáng ngại, một viên là đủ rồi, thần dược như này, đừng lãng phí cho tôi”.
Lý Dục Thần xua tay nói: “Đan Hồi Nguyên thôi, không tính là quý giá. Ồ đúng rồi, thương tích của ông là thế nào? Ở thành phố Hoà, cũng không có nhiều người có thể đánh ông bị thương”.
Cố Ngôn Châu lắc đầu nói: “Ầy, không nhắc đến ¡_ thì thôi, hồi còn trẻ khí thế bừng bừng, từ Tân Môn xuống phía Nam, cả đoạn đường đánh giết, đã đắc tội với không ít người. Lần này gặp phải chưởng môn Vương Tông Sinh của thái cực Nam Phái, đánh ả_ với ông ta mấy chiêu”.
Lý Dục Thần hiểu ra, cười nói: “Vương Tông Sinh là hóa kình đỉnh phong, kém tông sư khoảng nửa bước. Ông Cố thua ông ta, cũng không hề mất mặt”.
Cố Ngôn Châu nói: “Tôi là người đã gần đất xa trời, đâu còn quan tâm mất mặt hay không. Lần này là Vương Tông Sinh hạ thủ lưu tình, chỉ cho tôi một bài học, nếu xuống tay thực sự, tôi cũng không có cơ hội uống đan Hồi Nguyên của cậu Lý đâu”.