Chị Mai quay đầu lại, cười khẽ, nói: “Không đi được, tôi thua hết tiền trong vòng mấy năm nay rồi”.
“Hả?”. hai người kinh hãi: “Thua hết hả?”
“Phải, tôi đặt cậu Lý ở thủ đô thắng”.
“A Mai, sao bà…”, sư phụ Vinh vỗ đùi thật mạnh.
Trên mặt ông chủ Vương vẫn nở nụ cười thương hiệu đó, nhưng nụ cười lại cứng đờ.
“Bỏ đi bỏ đi, thua thì thua, chúng ta cũng có tiền riêng mà, lấy nó làm vốn rồi đổi chỗ khác mở quán cơm”.
Chị Mai lắc đầu: “Tôi không muốn tránh né nữa. Tôi muốn gặp Liễu Kim Sinh”.
“A Mai…”, ông chủ Vương và sư phụ Vương đều dậm chân: “Thế thì không được!"
Lúc này, Đinh Hương bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, gọi: “Chị Mai”.
“Đinh Hương, sao em lại tới đây?”, chị Mai hết sức bất ngờ: “Không phải đã nói với em là hôm nay đóng cửa, không cần phải đến làm sao? Hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi”.
Đinh Hương nói: “Anh Dục Thần nhờ em gửi lời đến cho mọi người”.
“Cậu ta? Nói gì thế?", ánh mắt chị Mai xuất hiện vẻ mong chờ.
“Anh Dục Thần nói đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cái hẹn ba ngày trước không tính, nhờ mọi người chờ anh ấy thêm vài ngày”.
Chị Mai cũng ngớ người, không biết có nên đồng ý hay không.
Hi vọng vừa dấy lên trong mắt cũng dần ảm đạm xuống, khẽ thở dài.
Sư phụ Vinh không vui nói: “Nó bảo chúng tôi chờ thì chúng tôi phải chờ à, thằng nhóc Lý đó đâu rồi?”
Đinh Hương nói: “Em cũng không biết nữa, lời đó là do anh Mã Sơn nhắn lại cho em”.
Chị Mai chần chờ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định khiến sư phụ Vinh và ông chủ Vương hết sức kinh ngạc…
Ngày mai tiếp tục buôn bán!
“Tôi đã nói rồi mà, tên đó là kẻ lừa gạt”.
Thiên Tinh Quan, Trương Đạo Viễn đang thảnh thơi uống trà.
Phùng Thiên Minh ngồi đối diện Trương Ngôn Viễn, vẻ mặt cung kính nói: “Haiz, lúc trước không nghe lời đạo trưởng nói nên đã tổn thất lớn. Đạo trưởng cho hỏi, tôi có cơ hội thu trở về hay không?”
“Ông hai Phùng à, Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc? Hôm nay ông bị chơi một vố, cũng đã biết khôn, thấy rõ kẻ tiểu nhân. Tránh cho lần sau tổn thất nhiều hơn nữa. Thân người tài, tránh xa tiểu nhân, đó chính là cách duy nhất để làm giàu”.
“Dạ dạ, đạo gia dạy đúng”.
“Ồ, một đạo nhân như tôi nào dám dạy dỗ ông hai Phùng, chỉ là nhắc nhở mà thôi. Tôi thấy ông hai đang có vận may, chút tổn thất đó có lẽ sẽ nhanh chóng kiếm lại được”.
Phùng Thiên Minh vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn lời hay của đạo trưởng”.
Sau đó lấy ra một phong bì dày ơi là dày đặt lên bàn.
Trương Đạo Viễn cũng không từ chối, nói với đạo đồng bên cạnh: “Công đức của ông hai Phùng, con cứ ghi vào trong sổ”.
“Dạ”, đạo đồng nhận tiền, lùi ra ngoài.
“Đạo trưởng, còn một chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút”, Phùng Thiên Minh nói.
“Mời ông nói”.
“Nghe bảo nhà họ Lâm và nhà họ Viên Tiền Đường đã xảy ra chuyện, không rõ là chuyện gì?”
Tuy Thiên Tinh Quan chỉ là một đạo quan nhưng vì người phú quý đều đến đây để cầu xin hỏi thăm nên tin tức còn nhanh nhạy hơn cả tòa soạn báo.
Trương Đạo Viễn im lặng một lát, bỗng nhiên cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hai nhà nhưng chuyện của một nhà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến chuyện của ông”.
“Hả?”, Phùng Thiên Minh tò mò: “Liên quan gì đến chuyện của tôi?”
Trương Đạo Viễn vuốt râu, mỉm cười: “Lý Dục Thần giết chết Viên Quốc Thành trong sơn trang nhà họ Lâm”.
“Hả?”
Phùng Thiên Minh kinh hãi.
Đây chắc chắn là một tiếng sét kinh thiên động địa.
Chỉ một câu ngắn ngủn mà lượng tin tức lại quá lớn.
Ông ta còn muốn hỏi tiếp.
Nhưng ông ta biết Trương Đạo Viễn sẽ không nói thêm điều gì.
Có thể tiết lộ cho ông ta nhiều tin tức như thế trong một câu nói đã là ngoại lệ rồi.
Đó cũng chính là quy tắc của Trương Đạo Viễn, nếu ông ta tùy tiện lộ ra quá nhiều chi tiết của người khác ra ngoài thì sẽ không còn ai nói cho ông ta biết nữa.
Phùng Thiên Minh trở về nhà, vẫn nghĩ tới những lời Trương Đạo Viễn nói.
Xem ra, Lý Dục Thần đã bỏ trốn rồi, thảo nào lại không đến tham gia luận võ.
Giết người nhà họ Viên, chắc chắn nhà họ Viên sẽ trả thù.
Lý Dục Thần trốn, xem ra nhà họ Lâm sẽ gặp phải tai ương.
…
Bấy giờ nhà họ Lâm vẫn lộn xộn như thế.
Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa đã quay về nằm trên giường bệnh.