“Chủ tịch Lâm, đúng là khách quý khó gặp!”
Chủ tịch của khách sạn Hải Châu - Trương Đông Hằng mặt tràn đầy ý cười, bắt tay Lâm Thu Thanh.
Lâm Thu Thanh bắt tay với ông ta một lúc nói: “Chủ tịch Trương khách sáo rồi”.
“Chủ tịch Lâm, đây là con trai của anh cả tôi tên Nhất Bình, hiện cũng đang làm việc tại khách sạn, hội nghị ngày hôm nay, đều do một tay nó sắp xếp”.
Trương Đông Hằng đặc biệt giới thiệu Trương Nhất Bình cho Lâm Thu Thanh.
“Chào chú Lâm”. Trương Nhất Bình tiến đến chào hỏi, “Cháu là bạn của Mộng Đình, chúng ta từng gặp nhau rồi”.
Lâm Thu Thanh nhớ Lâm Mộng Đình từng nhắc đến Trương Nhất Bình, hình như con gái có ấn tượng không tốt về cậu ta nên chỉ gật đầu cho phải phép.
Cho dù vậy, Trương Nhất Bình vẫn thấy vừa mừng vừa lo, vui ra mặt, như thể quan hệ giữa anh ta và Mộng Đình vừa được tiến thêm một bước.
“Chú Lâm, bọn cháu đã đặc biệt chuẩn bị cho nhà họ Lâm một phòng VIP, để cháu dẫn chú đi”, Trương Nhất Bình nói.
Lâm Thu Thanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói: “Đã đến giờ tôi và cậu Trần hẹn gặp nhau, phiền cậu đưa tôi tới gặp cậu Trần”.
Trương Đông Hằng lưỡng lự đôi chút: “Chủ tịch Lâm, e là ông phải chờ thêm một chút. Người bên Tiền Đường báo họ hiện tại vẫn chưa xuất phát, gia chủ nhà họ Triệu đến sớm hơn ông một tiếng, vẫn còn đang đợi”.
Lâm Thu Thanh bất ngờ, Triệu Tứ Hải cũng đích thân đến ư?
Ban đầu ông ta nghĩ rằng chỉ có mỗi mình đến đây với tư cách là gia chủ, xem ra hôm nay sẽ là một cuộc ác chiến.
“Gia tộc nào từ Tiền Đường đến?”
“Nhà họ Viên”.
“Nhà họ Viên?”, Lâm Thu Thanh một lần nữa kinh ngạc: “Người đến là ai?”
“Là cậu chủ nhà họ Viên - Viên Thế Kiệt. Ông Lâm… không biết sao?”
Trương Đông Hằng khó hiểu nhìn Lâm Thu Thanh, nhà họ Viên và nhà họ Lâm là thông gia kia mà.
Lâm Thu Thanh nhíu mày lại, Viên Thế Kiệt đến gặp Trần Văn Học để hợp tác, còn không hề đánh tiếng trước.
Nếu hai nhà hợp sức, khả năng hợp tác thành công với nhà họ Trần cũng cao hơn.
Hiện tại xem ra, bọn họ chẳng những không muốn hợp tác, chưa biết chừng còn có ý đồ định đâm sau lưng mình.
Vậy mà còn dám vác mặt đi hỏi vợ!
Lâm Thu Thanh bực tức trong lòng, nhưng vẫn làm như không có gì, giả vờ cười nói: “Vậy cứ để lớp trẻ bàn chuyện trước, tôi đi tìm lão Triệu ôn chuyện cũ”.
Trương Đông Hằng vội vàng nói: “Được, vậy tôi đưa ông đi gặp ông Triệu”.
Ông ta đi trước dẫn đường đến phòng VIP nơi Triệu Tứ Hải đang nghỉ ngơi.
Gia chủ của hai gia tộc lớn nói chuyện, Trương Nhất Bình tất nhiên không thể ngang hàng ngồi cùng, nên chỉ tiễn tới cửa thang máy rồi quay về sảnh khách, chờ đợt khách tiếp theo.
Lúc này, một bóng người từ ngoài cửa lẻn vào, bị bảo vệ bắt lại.
“Này, tôi là bạn của cậu Trương, sao các anh lại cản tôi!”, người đó kêu lên.
Trương Nhất Bình nghe thấy âm thanh liền vội chạy qua xem tình hình, đúng là Chu Húc.
Anh ta kéo Chu Húc đi vào sảnh chính, nói: “Sao cậu lại đến đây? Hôm nay khách sạn đón tiếp toàn những ông lớn, bảo an rất nghiêm ngặt, cậu lén lén lút lút như vậy, chả trách bảo vệ lại tóm cậu”.
Bỗng nhìn thấy vết bầm tím trên mặt và cổ Chu Húc, nhăn mặt nói: “Mấy người bảo vệ này ra tay hơi nặng rồi, sao lại khiến cậu thành ra như vậy, hừ, lát nữa tôi đi báo với đội trưởng, đuổi tên bảo vệ đó đi”.
Chu Húc vội xua tay: “Không liên quan đến anh ta, vết thương trên người em không phải do anh ta làm”.
“Thế là làm sao?”
Chu Húc đem chuyện một mình đi đến quán cơm Thân Dân, sau đó bị một nhóm côn đồ đánh trong hẻm kể hết ra.
Nói xong thì bày ra bộ dạng tức mà không làm gì được.
“Anh Trương, anh từng nói muốn chống lưng cho em, em cũng đã đi theo anh, cục tức này em nuốt không trôi!”
Trương Nhất Bình nghe xong nhíu mày hỏi: “Cậu có nhận ra là ai đã đánh mình không?”
Chu Húc nói: “Em biết đi đâu hỏi? Ngày hôm đó trong con hẻm tối om, mặt mũi ra sao cũng không thấy rõ. Bọn chúng cảnh cáo em đừng tơ tưởng đến người phụ nữ của đại ca chúng, em đang nghĩ, người phụ nữ của đại ca bọn chúng liệu có phải là Đinh Hương không?”
Trương Nhất Bình cười nói: “Điều này cũng không có gì là không thể, tại sao cậu lại thích Đinh Hương? Chỉ có cậu được quyền thích con nhỏ đó, còn người khác thì không à? Chắc chắn cô ta có dính líu đến đám côn đồ ấy”.
“Không, không thể nào!”, Chu Húc lắc đầu: “Đinh Hương thuần khiết như vậy, sẽ không giao du với đám côn đồ đâu”.
“Chu Húc, tỉnh lại đi, cậu cũng không còn là trẻ con, thời buổi này làm gì có thứ gì gọi là thuần khiết, chẳng qua là tiền chưa đủ nhiều thôi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!