Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Anthony thực sự là một người chuyên nghiệp, chỉ trong vài giờ, anh ta đã trở lại.  

 

 

Lần này, chiếc cặp của anh ta lại đầy ắp.  

 

Anh ta thở dốc, tóc hơi bù xù, trên trán lấm tấm mồ hôi.  

 

Có thể thấy anh ta đã làm việc chăm chỉ để nhận được phần thưởng một trăm triệu đô.  

 

"Viktor hiện tại không có ở tu đạo viện, tạm thời không biết rõ tung tích. Đây là thông tin của những người gần đây đã tiếp xúc gần gũi với hắn. Một trong số họ đang ở Frani, tên là Irene - người phụ trách của một giáo hội nhỏ."  

 

Anthony lấy ra một mảnh giấy đưa cho Lý Dục Thần.  

 

Lý Dục Thần cầm lấy xem, sau đó hỏi: "Có ảnh không?"  

 

Anthony dường như đã đoán trước được câu hỏi này, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm vào album ảnh.  

 

"Đây."  

 

Người phụ nữ trong ảnh có vẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục tương đối truyền thống che kín người.  

 

Lý Dục Thần liếc mắt nhìn thấy thánh giá trên ngực, trong mắt người thường có thể chỉ là phụ kiện, nhưng Lý Dục Thần nhận ra nó là Thánh giá mặt trời, biểu tượng của Thái Dương Thánh Giáo.  

 

"Chính là cô ta”.  

 

Anthony sửng sốt: "Cậu chắc chắn chứ? Tôi đã kiểm tra tình hình của cô ta. Cô ta là một người phụ nữ rất bình thường, làm nhân viên ngân hàng là một tín đồ sùng đạo. Cô ta đã tổ chức một giáo hội nhỏ, mỗi cuối tuần đều đến giáo hội để bái lễ và truyền bá, tính cách cũng rất bảo thủ, dường như không qua lại với những người ngoài giáo hội”.  

 

"Vậy thì đúng rồi." Lý Dục Thần nói.  

 

"Ý cậu là giáo hội của cô ta có vấn đề ư?" Anthony có vẻ không tin, nhưng anh ta nói một cách tự hào, "Tôi đã cử người đến điều tra giáo hội của cô ta, hoạt động của họ, hành tung của tất cả các thành viên đều được điều tra rõ."  

 

Lý Dục Thần khẽ cau mày. Nếu Anthony điều tra sâu hơn nữa, rất có khả năng sẽ bứt dây động rừng.  

 

"Nói cho tôi biết, hiện giờ Irene này đang ở đâu?"  

 

“Cô ta có một căn nhà ở ngoại ô, chuyên dùng để tổ chức tiệc tùng. Ngày mai là chủ nhật, hôm nay cô ta phải chuẩn bị, hiện giờ chắc vẫn còn ở đó.”  

 

"Gửi định vị cho tôi."  

 

"Cậu muốn đi đâu?" Anthony ngạc nhiên hỏi: "Không phải cậu cho rằng người phụ nữ đó đã bắt cóc cậu Trần đấy chứ?"  

 

"Gửi định vị cho tôi." Lý Dục Thần nhấn mạnh một lần nữa.  

 

Anthony không còn cách nào khác ngoài mở bản đồ trên điện thoại di động, tìm kiếm địa chỉ, đưa định vị cho Lý Dục Thần xem.  

 

Lý Dục Thần nhận lấy điện thoại, nói: “Được, tôi đi trước một bước”.  

 

Vừa nói xong, anh đột nhiên biến mất vào hư không trong căn phòng.  

 

Anthony sững sờ một lúc.  

 

Người đâu rồi?  

 

Trần Định Bang và Cố Ngôn Châu cũng vô cùng khiếp sợ.  

 

Tuy rằng bọn họ đều biết thực lực của Lý Dục Thần, nhưng đã bao giờ bọn họ chứng kiến cảnh tượng anh biến mất trong hư không như thế này đâu?  

 

Trần Định Bang không luyện võ còn dễ nói, Cố Ngôn Châu là cao thủ, hơn nữa Tân Môn nhà họ Cố là cổ võ truyền thừa, trong tâm pháp hàm chứa áo thuật Huyền Môn, ông ta biết rõ, độn thuật đạp hư không chỉ có thần tiên trong truyền thuyết mới làm được”.  

 

"Trần...Ông Trần..." Anthony nhìn xung quanh, "Cậu Lý đó là ảo thuật gia à?"  

 

Trần Định Bang và Cố Ngôn Châu nhìn nhau mỉm cười.  

 

Câu hỏi của Anthony khiến bầu không khí căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn, nỗi lo lắng cũng vơi đi.  

 

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là thực lực của Lý Dục Thần khiến bọn họ cảm thấy an tâm.  

 

"Cậu Anthony, cậu ấy không phải là ảo thuật gia."  

 

"Vậy, cậu ta là... một ma pháp sư hả?"  

Advertisement
';
Advertisement