“Cậu… Cậu vậy mà thực sự là…là…”
“Không! Không thể nào…Không thể nào...”
Miệt Cơ chỉ vào Lý Dục Thần, trừng lớn mắt, mang theo sự không cam lòng và không tin, cơ thể chậm rãi ngã về phía sau.
Lý Dục Thần nhìn "Nước mắt" trong lòng bàn tay, giống như giọt nước, trong suốt không có chút tạp chất.
“Nước mắt của Thiên Quân?” anh tự nhủ.
Những thứ này có thể kích thích ma tính trong nội tâm, nhưng cũng là chuyện tốt.
Vốn dĩ khí Thiên Ma ẩn giấu trong huyết mạch, bị đạo tâm áp chế, không biết khi nào sẽ bộc phát. Bây giờ có Tiên Nhân Lệ, trái lại có thể bộc phát huyết khí Thiên Ma bất cứ lúc nào, như vậy khí Thiên Ma sẽ trở thành một loại sức mạnh có thể khống chế.
Anh liếc nhìn vết nứt trên mặt đất và thanh kiếm trong tay.
Đáng tiếc, lần này anh không thể khống chế tốt.
Nhát kiếm vừa rồi vượt xa sức mạnh của bất kỳ nhát kiếm nào mà anh từng chém ra trước đây.
Vốn dĩ anh có rất nhiều vấn đề liên quan đến nhà họ Cung và bí cảnh muốn hỏi Miệt Cơ.
Nhưng Miệt Cơ đã chết.
Lý Dục Thần đã tìm gặp một vài người trẻ tuổi học y ở Dược Tiên Cốc.
Theo lời giải thích của họ, Ngũ Độc Giáo từng rất huy hoàng nhưng đã suy tàn từ cách đây một trăm năm. Miệt Cơ bị một vị tiên nhân họ Lục đánh trọng thương, sau đó ở ẩn tại Tiên Cốc, không dám ra ngoài thể hiện mà một lòng chuyên tâm luyện đan luyện thuốc.
Họ đưa Lý Dục Thần đến đài luyện đan, nơi Miệt Cơ luyện thuốc, nghe nói nơi này được tạo ra bởi người sáng lập Dược Tiên Cốc.
Trong căn phòng bí mật bên cạnh đài luyện đan, cất giữ đan dược và cổ trùng do Miệt Cơ luyện chế.
Giữa căn phòng bí mật có một thần vị, trên đó có một cuộn tranh vẽ.
Lý Dục Thần mở cuộn tranh ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã choáng váng.
Cuộn tranh chỉ có một trang, bên trong là bức tranh sống động như thật về một tiên nữ trong trang phục cổ xưa.
Xét về ngoại hình, người này trông khá giống Miệt Cơ.
Nhưng Lý Dục Thần khẳng định đây không phải Miệt Cơ.
Trước hết, xét từ chất liệu của bức tranh và khí tức trên đó thì bức tranh rất cổ xưa, ít nhất là từ hàng trăm năm trước.
Hơn nữa, Miệt Cơ quả thực rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ngay cả tam kiếp tiên nhân như Lý Dục Thần cũng khẽ rung động.
Nhưng so với người phụ nữ trong bức tranh này, có vẻ dường như Miệt Cơ vẫn kém hơn một chút.
Kém hơn ở điểm nào?
Lý Dục Thần không thể giải thích được, chỉ có thể gọi nó là "tiên khí".
Anh nhớ tới Xà Bích Thanh đã từng nói rằng Dược Cơ trong bức tranh tổ tiên của nhà họ rất giống mẹ của anh – Cung Lăng Yên, mà vừa nãy Miệt Cơ cũng nói rằng mẹ của anh rất giống bà ta.
Bức tranh này rất có thể là vẽ Dược Cơ, người sáng lập Dược Tiên Cốc, cũng chính là Cung Nguyệt Dung.
Dáng vẻ của mẹ giống vậy sao?
Lý Dục Thần cũng không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào, vui vẻ, đắng cay hay ưu sầu?
Mà khi nhìn thấy một dòng chữ nhỏ dưới bức chân dung, anh chợt giật mình.
[Người bảo vệ bí cảnh, nắm giữ Thánh Thổ Lệnh, Cung Nguyệt Dung thánh nữ Huyền Hoàng]
Người bảo vệ bí cảnh, Thánh Nữ, những điều này anh đã biết từ Miệt Cơ.
Nhưng “Thánh Thổ Lệnh” là gì?
Tại sao lại là "Thánh nữ Huyền Hoàng"?
Lý Dục Thần lập tức nghĩ tới Ngũ Hành Đường của Ma giáo.