Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 “Hừ, đừng mơ!” Lý Dục Thần giơ kiếm Huyền Minh lên, lưỡi kiếm phủ ánh sáng đen, sát ý bốn phía dần dâng lên: “Bà tự tin có thể thắng tôi như vậy sao?”  

 

 

“Ha ha, tam kiếp tiên nhân, cảnh giới có thể, trên tay còn có kiếm Huyền Minh, năng lực thực chiến cũng rất mạnh. Đáng tiếc không phải thể hoàn chỉnh. Ở Dược Tiên Cốc, cậu không có cơ hội thắng.”  

 

“Chỉ dựa vào trận pháp này sao?”  

 

“Ha ha ha, trận pháp?” Khuôn mặt Miệt Cơ hiện lên một nụ cười khinh miệt: “Vừa nãy cậu phá trận rất uy phong đấy! Nhưng cậu đừng quên, danh tiếng của Dược Tiên Cốc chính là dược! Trận pháp mà cậu học, nhất định là cơ quan kỳ môn, kết hợp với việc sử dụng pháp khí và bùa chú. Nhưng cốt lõi trận pháp của Dược Tiên Cốc, lại không phải là kỳ môn, càng không có phù chú, mà là  —— dược!”  

 

“Dược sao?”  

 

Lý Dục Thần thầm giật mình, đột nhiên hiểu ra ý của Miệt Cơ.  

 

“Ý bà là, hoa cỏ côn trùng ở đây, tất cả đều là một phần của trận pháp?”  

 

“Tất nhiên! Ngay từ khi cậu bước chân vào Dược Tiên Cốc, những gì mà cậu nhìn thấy, đều là một phần của Dược Tiên Cốc, bao gồm cả mỗi đóa hoa ở nơi đây, mỗi một mùi hương… thực ra, cậu đã sớm trúng độc rồi!”  

 

“Hương thơm của trăm hoa, trong đó trộn lẫn với một vài loại hoa độc khác, quả thực khiến người ta khó mà phân biệt được. Rồi  khi tôi phá trận, lại dùng độc trùng và huyễn thú tấn công, khiến tôi bị phân tâm, càng không thể phân biệt một cách kĩ càng. Trong lúc đánh nhau, khí huyết tuần hoàn mạnh mẽ, linh khí bên ngoài khó tránh khỏi đi vào bên trong cơ thể, độc hoa liền thừa cơ xâm nhập. Hay! Quả thực rất hay!”  

 

Lý Dục Thần cười khẩy.  

 

“Nhưng bà vẫn tính toán sai rồi, mặc dù tôi không phải là chân tiên bách độc bất xâm, nhưng độc dược phàm trần này, sao có thể gây hại được cho tôi chứ? Những thứ bà vừa nói, từ khi bước vào Dược Cốc tôi đã phát hiện ra rồi.”  

 

Miệt Cơ cười khúc khích: “Sao tôi có thể ngốc đến mức cho rằng những hoa cỏ độc trùng phàm trần này, có thể hạ độc được một tam kiếp tiên nhân cơ chứ? Nếu cậu đã biết chuyện tôi sai Khuất Hồng Hạc đi hạ độc Cung Lăng Yên, vậy thì làm sao lại quên Tiên Nhân Lệ được?”  

 

“Tiên Nhân Lệ?”  

 

“Chẳng lẽ Khuất Hồng Hạc không nói cho cậu biết đặc tính của Tiên Nhân Lệ sao?”  

 

“Đặc tính gì?”  

 

“Không màu không mùi, tiên nhân cũng khó phát hiện.” Miệt Cơ nhìn Lý Dục Thần: “Có biết tại sao tôi lại nói nhiều lời như vậy với cậu như vậy làm gì không? Bởi vì phải đợi dược tính của cậu phát tác đấy. Cậu bây giờ thử luyện vòng Chu Thiên xem, có phải ở phổi âm cảm thấy không thông thoáng, chân khí khó vận chuyển, pháp lực cũng không thể ngưng tụ, còn có một chút cảm giác buồn bã và bi thương hay không?”  

 

Lý Dục Thần cau mày.  

 

Khi đề khí, quả nhiên như lời Miệt Cơ nói.  

 

“Ha ha ha, đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Qua một lúc nữa, cậu sẽ bắt đầu khóc.”  

 

“Máu Thiên Ma rõ ràng có thể giải được độc của Tiên Nhân Lệ…” Lý Dục Thần vô cùng khó hiểu.  

 

“Cậu đang nói mấy người ở làng Xà đó sao? Đó là bởi vì nồng độ bọn chúng trúng độc cực kỳ thấp. Tiên Nhân Lệ là loại dược quý giá như vậy, làm sao tôi nỡ dùng với người phàm được!”  

 

“Tiên Nhân Lệ… rốt cuộc là thứ gì?”  

 

“Tiên Nhân Lệ ấy à, đó là nước mắt của Thiên Quân! Năm đó Thiên Quân giáng thế, thấy người đời quá sa vào ma đạo, đã lập lên Thánh Giáo để giáo hóa chúng sinh. Thế nhưng lại bị người đời vu oan là ma giáo, gọi ngài là Thiên Ma. Thiên Quân thấy Thánh Giáo sụp đổ, chúng bạn phản bội, mà nhân gian vẫn chìm trong đau khổ. Thế là trước khi ngã xuống, ngài đã rơi một giọt nước mắt.”

Advertisement
';
Advertisement