Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

Những chuyện như vậy giải thích nhiều cũng vô ích, cho dù có viết cả một bài luận văn, bọn họ cũng vẫn chần chừ nên tin hay là không.  

 

Chỉ có dùng thử, sau đó có hiệu quả, khi đó bọn họ mới chịu tin.  

 

Cho nên muốn bọn họ tin tưởng, có lẽ phải đợi đến mùa đông.  

 

Nếu như đến mùa đông lại phát bệnh, bọn họ vẫn không chịu uống nước giếng này, vậy Lý Dục Thần cũng không quản được, anh làm đến mức này, đã là tận tình tận nghĩa rồi.  

 

“Dẫn tôi đi gặp Miệt Cơ.” Lý Dục Thần nói với Khuất Hồng Hạc.  

 

Dù là Tiên Nhân Cốc hay Ngũ Độc Giáo gì cũng được, vốn cũng chẳng liên quan gì tới anh.  

 

Mục đích hôm nay anh tới đây chỉ là cứu Nghiêm Cẩn.  

 

Bây giờ đã cứu được Nghiêm Cẩn, Điếu Ngư Can cũng lấy về rồi, nhân tiện còn cứu luôn người làng Xà, vốn đã có thể quay về được.  

 

Nhưng chuyện này liên quan đến cả mẹ của anh và nhà họ Cung, nên anh không thể không quản.  

 

Khuất Hồng Hạc hơi do dự, ánh mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi, không biết là sợ Lý Dục Thần giết ông ta, hay là sợ phản bội Miệt Cơ rồi sẽ bị bà ta báo thù.  

 

“Ông không có quyền lựa chọn.” Lý Dục Thần nói.  

 

Khuất Hồng Hạc biết Lý Dục Thần nói không sai,  bèn thở dài: “Được rồi, tao dẫn mày đi.”  

 

Lý Dục Thần dặn Nghiêm Cẩn liên lạc với Lâm Vân, sau đó quay về Hòa Thành đợi anh.  

 

Anh và Khuất Hồng Hạc cùng đi tới Dược Tiên Cốc.  

 

Dược Tiên Cốc cách làng Mèo không xa, ở sâu trong núi, khó thấy bóng người.  

 

Trong cốc có pháp trận kết giới.  

 

Lý Dục Thần phát hiện pháp trận kết giới này vô cùng tinh vi, không chỉ ẩn giấu được Dược Tiên Cốc, mà vẫn có thể khiến cho linh khí xung quanh lưu thông một cách tự nhiên. Cho dù có người tu hành nào đi ngang qua, không cẩn thận để ý thì sẽ không phát hiện được có một tòa tiên cốc được ẩn giấu ở đây.  

 

Khuất Hồng Hạc đứng trước một thân cây to, khởi động cơ quan.  

 

Dược Tiên Cốc lập tức xuất hiện ngay trước mắt.  

 

Nơi này khắp nơi đều mọc đầy kỳ hoa dị thảo, linh khí cực kỳ dồi dào, còn có một luồng khí thức man hoang cổ xưa kỳ lạ.  

 

“Dược Tiên Cốc đã tồn tại bao lâu rồi?” Lý Dục Thần hỏi.  

 

“Tao không rõ.” Khuất Hồng Hạc đáp.  

 

Chính vào lúc này, trong không trung truyền tới một tiếng cười hi hi ha ha thanh thúy, trong tiếng cười còn thoáng mang theo sự mị hoặc, khiến cho xương cốt người ta tê dại.  

 

“Ha ha ha ha, đây là ai vậy? Hồng Hạc, dẫn khách tới, sao lại không nói trước một tiếng, để tôi còn chuẩn bị trước?”  

 

Khuất Hồng Hạc run giọng nói: “Tiên…tiên tử…tôi…”  

 

“Được rồi, không cần ông nói, tôi cũng biết ông không phải là đối thủ của cậu ta. Nhưng ông dẫn cậu ta tới đây như vậy, đã phá vỡ quy tắc của tôi rồi! Ông có biết phá vỡ quy tắc sẽ có kết cục gì không?”  

 

Sắc mặt Khuất Hồng Hạc lập tức trở lên tái nhợt, mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.  

 

Chính vào lúc này, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, vừa nãy vẫn còn trăm hoa đua nở, bướm bay nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời, đột nhiên lại biến thành rừng rậm u tối, dây leo uốn lượn, bụi gai mọc um tùm.  

 

Những con dơi bay lượn trong đêm tối, rắn độc treo mình trên cành cây, thè ra chiếc lưỡi sắc lạnh.  

 

Lý Dục Thần cười khẩy, vung tay một cái, đánh ra một vùng lửa rực sáng.  

 

Dây mây bốc cháy hừng hực, đại xà hoảng sợ lùi lại, dơi rơi đầy đất.  

 

Trong không khí tràn ngập một mùi cháy khét khó chịu.  

 

Tiếp đó Lý Dục Thần vung ra một trận gió mát, bóng tối tan biến cùng với mùi hôi thối, xung quanh lại tràn ngập những đóa hoa tươi thắm.  


“Miệt Cơ, hiện thân đi, chút chiêu trò này của bà không cản được tôi đâu.” 

Advertisement
';
Advertisement