Trên mặt Khuất Hồng Hạc tràn đầy sự tuyệt vọng.
Một đời tu hành, hai lần lịch kiếp, vậy mà cuối cùng lại có kết cục như thế này. Không chịu nổi một đòn như vậy!
Chính vào lúc này, Xà Bích Yên đột nhiên xông ra từ trong nhà bếp.
Hai chân bà ta tựa hồ không chịu đựng nổi cơ thể sưng vù lớn tuổi, loạng choạng lao tới, quỳ phịch xuống đất, ôm lấy hai chân Lý Dục Thần, kêu khóc nói:
“Ngài không thể giết ông ta! Tiên nhân, ngài không thể giết ông ta! Ngài giết ông ta rồi, người của cả làng Mèo này đều sẽ phải chết!”
Lý Dục Thần khẽ cau mày, nhưng anh không né tránh Xà Bích Yên.
Đây chỉ là một bà lão bình thường, thân hình mập mạp, làn da khô ráp, lưng còn hơi gù.
Đứng cạnh với Khuất Hồng Hạc có thành tựu tu hành, tiên phong đạo cốt, sẽ không ai nghĩ rằng bọn họ là vợ chồng.
Lý Dục Thần cũng cảm thấy rất khó hiểu, cho dù là hồi trẻ Xà Bích Yên rất xinh đẹp, thì với thái độ làm người của Khuất Hồng Hạc, làm sao có thể không rời bỏ bà ta đến tận bây giờ được cơ chứ?
Nếu như Khuất Hồng Hạc thật lòng yêu bà ta, thì cho dù tư chất của bà ta có hơi kém đi chăng nữa, dạy bà ta một vài thuật dưỡng sinh, ăn vài viên đan dưỡng nhan, duy trì dung mạo sống đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề. Tại sao bà ta trông lại khổ cực già nua như vậy?
“Tiên nhân à! Tôi biết ông ta ở bên ngoài đã làm rất nhiều chuyện xấu, sớm muộn gì các ngài cũng tìm đến trừng phạt ông ta. Nhưng tính mạng của hơn nghìn người làng Xà chúng tôi, toàn bộ đều phải dựa vào ông ta mà sống! Ông ta chết rồi, mọi người đều sẽ phải chết theo đấy!”
Xà Bích Yên khóc lóc kể lể.
“Bà đang nói gì vậy, kể rõ ràng ra xem nào.”Lý Dục Thần nói.
“Nhà họ Xà chúng tôi mắc phải một căn bệnh kỳ quái, cho dù là nam hay nữ, mỗi khi tới mùa đông, đều sẽ trở lên bi thương một cách khó hiểu, khóc lóc không ngừng. Cho dù có khóc mù cả hai mắt, thì nước mắt vẫn không ngừng chảy, cuối cùng bởi vì bi thương quá độ mà chết. Căn bệnh này, không có một bệnh viện nào có thể chữa khỏi, y thuật của người Mèo cũng đành bó tay.”
Lý Dục Thần khẽ cau mày, làng Xà xảy ra chuyện này, sao lại không thấy Xà Bích Thanh nhắc tới?
“Việc này thì có liên quan gì đến ông ta?”
“Chúng tôi đều uống…uống…”
Xà Bích Yên quay đầu lại nhìn Khuất Hồng Hạc, giọng nói run rẩy, ánh mắt mang đầy vẻ áy náy.
“Uống máu của chồng tôi! Chúng tôi đều dựa vào việc uống máu của chồng tôi để sống!”
Lý Dục Thần khẽ sửng sốt.
Câu trả lời này khiến anh vô cùng bất ngờ.
Xà Bích Yên nói tiếp: “Mỗi năm khi đến mùa đông, chồng tôi sẽ lại nhỏ máu của mình xuống giếng, khi mọi người bi thương, uống một bát nước giếng trộn lẫn máu của ông ta, trong lòng sẽ bất chợt vui vẻ, không tiếp tục khóc nữa. Mỗi tháng uống một lần, một mùa đông, chúng tôi phải uống ba lần, mỗi người ba bát, làng Xà có hơn nghìn người, tất cả đều sống dựa hết vào ông ta.”
“Một nghìn người đấy, mỗi người uống một giọt máu của ông ta, tổng cộng lại cũng hơn một nghìn giọt! Tôi biết chồng tôi ở bên ngoài làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ông ta làm tất cả đều là vì làng Xà!”
Có thể nghe ra, sự cảm kích thật lòng của Xà Bích Yên đối với Khuất Hồng Hạc, thậm chí còn mang theo sự sùng bái.
Đại khái ở trong lòng bà ta, Khuất Hồng Hạc chính là thần, vô tư dâng hiến bản thân mình, hiến tặng máu của mình cho toàn bộ làng Xà.
“Bà già, bà nói chuyện này ra làm gì?” Khuất Hồng Hạc lớn tiếng quát: “Đã nói rõ rồi, chuyện này chúng ta sẽ không nói ra bên ngoài!”
Xà Bích Yên khóc lóc nói: “Tại sao lại không nói? Ông vì làng Xà làm nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, tại sao lại không nói? Người ta sắp giết ông tới nơi rồi, ông còn không nói? Ông chết rồi, thì chúng tôi phải làm sao? Làng Xà phải làm sao đây?”
“Hừ, bà không nhìn thấy gì sao, người đứng ở trước mặt chúng ta chính là tiên nhân đấy! Nếu như hắn có thể giết được tôi, thì nhất định có thể trị khỏi được bệnh của người nhà họ Xà, nếu không, hắn giết tôi rồi, đồng nghĩa với việc giết hơn một nghìn người nhà họ Xà, hắn chịu không nổi tội nghiệt này đâu!”
Trong lời nói của Khuất Hồng Hạc mang đầy sự uy hiếp.
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Ông cho rằng tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí rằng máu của ông có thể trị bệnh được hay sao? Nếu lời bà ta nói là thật, vậy chỉ có một khả năng, đó là người làng Xà đều đã bị hạ độc.”