Sau khi đi ra khỏi tiểu viện của Xà Bích Thanh, Lý Dục Thần gọi điện cho Lục Kính Sơn của Đảo Cửu Long trước, nhưng không ai bắt máy.
Anh biết tín hiệu trên đảo Cửu Long vẫn chưa được bao phủ toàn diện. Đảo nam nơi mà Lục Kính Sơn tu hành vẫn còn ở trạng thái nguyên sinh, chưa được khai phá. Thế là anh gửi một tin nhắn, hỏi Lục Kính Sơn có phải là vị Côn Luân tiên nhân làm Miệt Cơ bị trọng thương hay không.
Sau đó phá không mà đi, đi thẳng đến Điền Nam.
Dựa theo tin tức mà Xà Bích Thanh đưa ra, anh rất nhanh đã đến được làng Xà.
Lúc này, mới hơn ba tiếng trôi qua kể từ khi Nghiêm Cẩn bị bắt đi.
Khoảng cách đường thẳng từ Diệu Ngõa Để đến làng Mèo ở Điền Nam là khoảng 1000 km, Khuất Hồng Hạc bay đến đây cũng phải cần khoảng một hai giờ, trừ phi ông ta cũng đã đột phá ba lần thiên kiếp trở lên.
Điều Lý Dục Thần lo lắng nhất là Khuất Hồng Hạc không trở về nhà mà tới thẳng Dược Tiên Cốc. Xà Bích Thanh không biết Dược Tiên Cốc nằm ở đâu, mà muốn tìm kiếm ở những dãy núi mênh mông này thực sự quá khó khăn. Trừ phi có thể làm được như sư phụ, nhất niệm vạn dặm, nhưng hiện giờ anh còn cách cảnh giới của sư phụ quá xa.
Nhưng Khuất Hồng Hạc vừa lấy được món bảo vật như Điếu Long Can, có lẽ sẽ không lập tức đến Dược Tiên Cốc, đến Dược Tiên Cốc rồi, nhất định sẽ phải giao đồ lại cho Miệt Cơ.
Lý Dục Thần không gây kinh động đến bất kỳ người dân nào trong làng Xà, mà dùng pháp thuật độn không mà đi lại trong làng, dùng thần thức để do thám, người bình thường căn bản không thấy được anh.
Làng Xà xây dựa vào núi, những miếng ngói nhà sàn cổ xưa đã trở thành địa điểm du lịch, thôn dân thì chuyển vào sống ở những ngôi nhà mới ở dưới chân núi có địa hình tương đối bằng phẳng.
Khắp cả Hoa Hạ những năm nay nơi nơi đều thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, nhưng rất nhiều người vẫn coi công lao thuộc về người tộc trưởng đã dẫn dắt bọn họ làm giàu - Khuất Hồng Hạc.
Khuất Hồng Hạc chỉ là một người con rể từ nơi khác tới, em rể của tộc trưởng làng họ Xà. Nhưng trên thực tế, ông ta lại nắm giữ đa số sản nghiệp của làng Xà. Có thể nói, ông ta đã trở thành chúa đất của ngôi làng này. Đây cũng là lý do mà Xà Bích Thanh thà xa rời quê hương, sống ở thành phố Âu, cũng không muốn quay lại làng Mèo.
Ở bên cạnh ngôi nhà sàn cổ xưa bên lưng chừng núi, có một tòa nhà, đây chính là nhà của Khuất Hồng Hạc.
Khi Khuất Hồng Hạc về nhà, Xà Bích Yên vẫn đang giặt quần áo.
“A, đứa trẻ này từ đâu tới vậy?” Xà Bích Yên nhìn thấy Nghiêm Cẩn mà Khuất Hồng Hạc dẫn về, tò mò hỏi.
“Ha ha ha, đây chính là bảo bối mà tôi tìm về! Có nó rồi, tôi sau này có thể yên tâm mà làm những việc tôi muốn làm, không cần phải dè chừng nữa, ha ha ha!”
Khuất Hồng Hạc cười lớn, nắm chặt lấy mạch môn của Nghiêm Cẩn, kéo cậu ta vào trong phòng.
“Ôi, ông cẩn thận một chút, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, đừng làm nó bị thương!” Xà Bích Yên thấy Khuất Hồng Hạc dùng lực thô bạo như vậy, bèn đi tới kéo ông ta lại.
Khuất Hồng Hạc đẩy bà ta ra, quát: “Bà thì biết cái gì! Còn sợ làm nó bị thương à? Đây là một con rắn độc nhỏ đấy, cẩn thận nó cắn bà một nhát!”
Xà Bích Yên thấy Nghiêm Cẩn rất trắng, lại vô cùng nhã nhặn, không hiểu hỏi: “Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, sao lại có độc được?”
“Hừ, bà hiểu cái đếch gì!” Khuất Hồng Hạc trợn mắt.
“Hồng Hạc, ông làm cái gì ở bên ngoài tôi không biết, và cũng không muốn biết, nhưng ông không thể tiếp tục hại người nữa, đã bao nhiêu người ở làng Mèo chúng tôi bị ông làm hại rồi, ông cũng phải tích chút công đức cho mình đi chứ!”
“Con mẹ nó!” Khuất Hồng Hạc giận dữ: “Bà cũng không xem thử xem trước đây người làng Mèo sống như thế nào, bây giờ sống như thế nào? Không có tôi, bọn họ có thể thoải mái, cả ngày nằm ở nhà ăn sung mặc sướng như vậy sao? Không có tôi, người ở đây đã chết hết từ lâu rồi!”
“Hồng Hạc…”
“Im miệng! Nếu không phải nể tình bà lúc đầu thu nhận tôi, thì chỉ dựa vào mấy câu nói này của bà, tôi đã giết chết bà từ lâu rồi!”
Xà Bích Yên bị dọa tới mức nuốt lại câu định nói.
Khuất Hồng Hạc kéo Nghiêm Cẩn vào bên trong.
Nghiêm Cẩn đột nhiên vui sướng đối mặt với cánh cổng hét lên: “Anh rể, anh tới rồi!”
Khuất Hồng Hạc cười xấu xa nói: “Thằng nhóc thối tha, đừng giở trò nữa, đã đến đây thì không ai có thể cứu được mày đâu. Ngoan ngoãn nói pháp quyết của Điếu Ngư Can này ra cho tao, còn giở trò, mày sẽ rất thảm đấy!”