Nam Á Tân Thành cũng không chịu nổi một đòn trước sức mạnh của lũ lụt. Toàn thân trên dưới máu thịt lẫn lộn, có nơi còn lộ ra cả xương, nhưng cho dù Xà Khải Cường còn sống bị sóng cuốn đi, xoay chuyển lơ lửng trong sóng nước, cũng không cách nào chìm xuống được.
Một đám mây màu tím đỡ lấy người thiếu niên đáng sợ đó, bay lơ lửng trên mặt nước.
Xà Khải Cường nghe thấy người thiếu niên đó nói: “Anh rể tôi nói rồi, tám trăm đao này cũng không đủ để cứu vớt tội nghiệt của ông đâu!”
Xà Khải Cường nhìn thấy vô số u linh đang trôi nổi trong nước, đó là u linh của những người đã từng bị ông ta đánh chết, giết chết hoặc chôn sống, tựa như ác quỷ mà nhào tới, vồ lấy mà xé xác ông ta. Rút từng chút từng chút linh hồn từ trong cơ thể của ông ta ra.
Ở xa xa, những đám mây tím lớn tạo thành một bức tường, chặn đứng cơn lũ, bảo vệ những người được cứu ra từ những công ty lừa đảo và những người dân bản địa bình thường.
Một cô gái đứng ở trên tầng mây, ánh mặt trời từ sau lưng cô chiếu qua, làm cho xung quanh cô nổi lên một vòng hào quang.
Mọi người như nhìn thấy thần linh, đồng loạt cúi rạp xuống đất, hô lên: “Đức Devadao Sodarban!”
Vị thần mà người dân Miến sùng bái này là một tinh linh chiến thắng lũ lụt trong truyền thuyết, trên mặt đất khắp nơi đều là phù đồ của cô.
Cũng có người coi Lâm Mộng Đình đang đứng trên tầng mây thành Quan thế âm bồ tát đại từ đại bị, miệng niệm a-di-đà-phật.
Lâm Mộng Đình không giải thích, cô đứng trên mây, đối mặt với chúng sinh, nói:
“Đây là một vùng đất đầy rẫy tội ác, những người còn sống này, các người đã trải qua khổ nạn. Nếu là người từ nơi khác tới, vậy thì hãy quay trở lại nơi đó đi. Nếu như còn sống ở đây, hoặc là không có nơi để đi, hoặc là phải xây dựng lại nhà cửa, đừng để tội ác lại sinh sôi ở đây nữa. Nếu như có người tới để phá hoại vùng đất của các người, làm hại tới tính mạng của các người thì các người hãy tới bên bờ sông Mê Kong, khẩn cầu thần sông Na Già, ngài sẽ phù hộ cho các người!”
Giọng nói trong trẻo mà ôn hòa, như giọng nói của thần tiên từ trên trời giáng xuống, vang vọng trên mặt đất.
Mọi người cúi rạp người, vùi đầu xuống đất, thành kính cảm tạ và cầu nguyện.
Mà khi Lâm Vân đang trừng phạt Xà Khải Cường, Lâm Mộng Đình cứu rỗi chúng sinh, Lý Dục Thần đã bước qua hư không, rời khỏi Diệu Ngõa Để, đến thành phố Âu.
Xà Bích Thanh vẫn luôn ở thành phố Âu, nhà họ Quan sắp xếp cho bà ta ở một tiểu viện riêng biệt.
“Là ngọn gió nào đưa minh chủ Lý tới đây vậy?”
Lý Dục Thần hiện giờ đã là minh chủ của Liên đoàn võ đạo Hoa Hạ, chuyện của Kim Lăng đã truyền khắp thiên hạ từ lâu, tất nhiên Xà Bích Thanh cũng biết.
“Dì Xà, dì đừng chê cười tôi nữa, tôi cũng là bất đắc dĩ mới làm chức minh chủ võ đạo này thôi. Ở trước mặt dì, tôi vẫn mãi là vãn bối.”
Xà Bích Thanh cùng xưng em gọi chị với Cung Lăng Yên , dĩ nhiên Lý Dục Thần không dám có chút ngạo mạn nào.
Xà Bích Thần thấy Lý Dục Thần tôn trọng mình như vậy, trong lòng rất vui vẻ, bèn kéo Lý Dục Thần vào trong sân ngồi.
Tiểu viện này dựa núi hướng ra biển, không chỉ có được linh khí của núi, mà khi nhìn ra biển, cũng khiến cho người ta cảm thấy thư giãn, sảng khoái.
Nhưng Lý Dục Thần lúc này không có tâm trạng ngắm cảnh, anh nói: “Dì Xà, tôi muốn nghe ngóng một người từ dì. Khuất Hồng Hạc, dì có biết người này không?”
Xà Bích Thành khẽ sửng sốt, hỏi: “Sao cậu lại hỏi về người này?”
Lý Dục Thần cũng không giấu giếm, nói ngắn gọn việc Nghiêm Cẩn bị bắt ra.
Thật ra việc này xảy ra chưa được bao lâu, lúc này Lâm Mộng Đình và Lâm Vân vẫn còn đang ở Diệu Ngõa Để cứu người, Khuất Hồng Hạc bắt Nghiêm Cẩn đi cũng chưa tới hai tiếng.