Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Lâm Mộng Đình thuận tay nhìn thực đơn một cái rồi cũng gọi hai bát mì.

Từ lâu Lý Dục Thần đã không còn dính khói lửa phàm tục, hiện giờ Lâm Mộng Đình cũng không khác lắm nhưng nếu đã hành tẩu trong nhân gian thì vẫn phải có vài phần dáng vẻ của người ở nhân gian.

Gọi hai bát mì khi quán đang xào thức ăn, đặc biệt là khi công việc kinh doanh đang bùng nổ vào buổi trưa thì có thể tưởng tượng được nhân viên phục vụ sẽ không bày ra vẻ mặt vui vẻ rồi.

“Cái quỷ gì vậy, hôm nay toàn là cái loại người keo kiệt bủn xỉn gì đâu không!” Nhân viên phục vụ lẩm bẩm rồi rời đi.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nhìn nhau cười một cái, cũng không thèm so đo.

Người trẻ tuổi ở bàn bên cạnh vẫn đang nhìn bọn họ.

Đột nhiên nghe thấy ông lão nói: “Đừng nhìn nữa, đấy là vợ của người ta, phúc phận của con không đủ, có nhìn nhiều nữa thì cũng không thể trộm được đâu”

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều bất giác kinh ngạc bật cười. 

Những lời này của ông lão nghe có vẻ thẳng thừng và vô lễ nhưng dường như lại chẳng có vấn đề gì

Người trẻ tuổi lại nói: "Chính bởi vì không trộm được nên mới phải nhìn nhiều thêm mấy lần, nếu không thì không còn để mà nhìn nữa. Sư phụ, thầy không nhìn sao?“

“Ta nhìn cái gì mà nhìn? Cả một đống tuổi rồi, không còn quan tâm đến những suy nghĩ tầm thường như thế nữa” Ông lão nói.

"Vậy lần trước thầy còn nhìn lén một quả phụ đang tắm ở trong núi thì sao!" Người trẻ tuổi nói.

"A Di Đà Phật!" Ông lão đột nhiên niệm Phật: "Nhóc con thối tha, đừng có ăn nói vớ vẩn! Ta nhìn lén bao giờ? Ta định hoàn tục về nhà lấy vợ, đó là vợ mà người ta giới thiệu cho ta, dẫu sao ta cũng phải nhìn trước một chút”

“Vậy sao lúc người ta căm gậy đuổi theo thầy lại bỏ chạy?"

"A Di Đà Phật, đấy không phải là ta chạy, đó là do ta đã nhìn thấu hoa trong gương, nhìn tỏ bóng trăng dưới nước, phải tránh xa những u mê của hồng trần”

“Sư phụ, không phải thầy muốn hoàn tục sao? 

Sao thầy lại muốn tránh xa những u mê của hồng trần rồi? Vậy thầy còn muốn lấy vợ không?”

“Lấy, đương nhiên là phải lấy”

“Vậy còn sư nương của con thì sao?"

Ông lão bưng bát mì lên, cúi đầu uống một ngụm nước mì, thưởng thức hương vị: "Ở trong nước canh này”

Người trẻ tuổi trẻ không hiểu, cúi đầu nhìn nước. canh ở trong bát.

Canh vẫn là canh như cũ, trong đó còn lẫn vài sợi mì ngắn và vài cọng rau cải xanh, trên đó nối lên một lớp váng mố, đục ngầu, ngay cả một cái bóng cũng không thể nhìn thấy được.

"Phải uống."

Người trẻ tuổi liền bưng bát mì lên rồi uống một ngụm canh.

“Có mùi vị như thế nào?” Ông lão hỏi.

“Mùi vị của mì” Người trẻ tuổi nói.

“Trong canh có còn mì không?”

"Không có”

“Đúng vậy, trong canh không còn mì nhưng con vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của mì chì vì mì vẫn ở trong tìm con. Trong nhà không có sư nương nhưng vi sư vẫn có thể hưởng thụ mùi vị của sư nương chỉ vì sư nương ở ngay trong tim ta. Con nhìn chằm chằm người ta thì không thể trộm vợ của người ta đâu. Nhắm mắt lại thì cô ấy đã chạy đến trong tìm con rồi”

Người trẻ tuổi như hiểu mà không hiểu, lại nhìn Lâm Mộng Đình một cái, sau đó nhầm mắt lại

Ông lão liền nhân cơ hội bưng bát mì trước mặt người trẻ tuổi lên rồi uống hết sạch nước canh ở trong bát.

“Trong tim đã có chưa?" Ông lão hỏi.

“Có rồi” Người trẻ tuổi nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt trần đầy sự vui mừng,

“Ừm, vậy thì có thể mở mắt ra rồi”

Người trẻ tuổi liền mở mắt ra, nhìn thấy cái bát trống rỗng ở trước mặt thì ngạc nhiên nói: "Ơ, mì của con đâu?"

"Mì đã ở trong tim con rồi, trong bát có hay không thì cũng không còn quan trọng nữa”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement