"Hừ! Tôi cứ nói sao ở đây yêu khí ngút trời, thì ra là có yêu thú đoạt xá, mượn đất tu luyện!"
Mục Tinh Dã giơ ngón tay ra, trên lưỡi kiếm, hắn ta rạch vào đầu ngón tay, máu trắng như mỡ chảy ra, thấm vào bảo kiếm, thân kiếm lập tức phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Hắn ta cầm kiếm vàng, mũi kiếm hướng xuống chỉ vào Mã Sơn rồi cười lớn:
"Tôi vốn chỉ đến tìm Lý Dục Thần, không ngờ còn có thể trầm yêu trừ ma ở đây, ha ha ha, trời không phụ lòng tôi, ban cho tôi công đức này!”
Nói xong hẳn ta lại muốn ra tay với Mã Sơn.
Lúc này, Mã Sơn vẫn chưa hồi phục sau nhát kiếm vừa rồi.
Tuy đèn Chúc Long Cửu Âm mạnh nhưng bản thân tu vi của anh ta quá yếu, vẫn chưa thể hoàn toàn dung hợp với hồn đèn nên càng không thể phát huy được sức mạnh của đèn Cửu Âm.
Có thể đỡ được một nhát kiếm của cao thú Tiên Thiên đã là thành tựu không nhỏ rồi.
Anh ta không thể đỡ được nhát kiếm thứ hai của Mục Tinh Dã đã bôi máu hồn mệnh của mình lên được.
Kiếm trong tay Mục Tinh Dã bản ra một lưỡng kiếm khí, lao thẳng về phía Mã Sơn.
Ngay lúc này, miệng giếng trong sân đột nhiên phát ra ánh sáng vàng, hiện ra vài lá bùa màu vàng.
Bỗng nhiên có một tiếng sấm rền vang lên.
Một tia sét đánh tới, đánh trúng luồng kiếm khí. này của Mục Tinh Dã.
"Trận pháp Ngũ Lôi!" Mục Tỉnh Dã kinh ngạc nói.
Nhưng hẳn ta nhìn lại lá bùa ở miệng giếng, hình như không giống với bùa Ngũ Lôi Thiên Sư của Long Hổ Sơn.
Hắn ta chỉ cảm thấy lá bùa này rất cao cấp, ẩn chứa đạo pháp vô thượng huyền diệu.
Nhưng đáy giếng dường như lại ẩn chứa âm khí cực lớn, điều này khác với lôi pháp.
Ngay trong lúc hắn ta sửng sốt thì miệng giếng bắn ra hàng chục lưỡng ánh sáng trắng, lao thắng về phía Mục Tinh Dã.
Những lưỡng ánh sáng trắng này sắc như mũi tên, linh như kiếm khí, âm trong dương, dương trong âm, không biết là thứ gì.
Mục Tính Dã giơ kiếm chém ngang, leng keng một hồi, đánh bay hết những lưỡng ánh sáng trắng đó.
Nhưng những thứ đó như có sự sống, bay đến. giữa đường thì quay một vòng rồi bay về miệng giếng.
Lúc này, chỉ thấy trên thành giếng có thêm một cô. gái mặc áo trắng tuyệt sắc.
Mục Tỉnh Dã nheo mắt nhìn, cười lạnh lùng nói: "Tôi còn tưởng là gì chứ, thì ra là một con nghiệt súc có gai!"
Hãn ta đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha, ở nơi nhỏ bé như này mà lại có yêu nghiệt hoành hành! Chỉ với chút đạo hạnh này của các người mà dám đi lại lung tung trong hồng trần, gan cũng lớn quá rồi đó! Cũng trách đạo môn suy yếu, Long Hổ và Mao Sơn ở ngay gần mà lại làm ngơ, không biết là dung túng hay vô dụng!"
"Ai cũng nói Lý Dục Thần là kẻ giết người không chớp mắt, xem ra lời đồn không sai. Thiên hạ khổ vì Lý Dục Thần đã lâu rồi, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo!"
Nói xong, hẳn ta giơ bảo kiếm lên, một tay bấm quyết, thân kiếm lóe lên ánh sáng vàng, một luồng uy áp hủy thiên diệt địa bùng phát ra từ người hẳn ta.
Mã Sơn và Bạch Kinh Kinh đều có thể cảm nhận được, nhát kiếm kế tiếp này chắc chẩn sẽ vô cùng mạnh.
Cao thủ Tiên Thiên, uy lực Lôi Kiếp, người thường không thể chống đỡ được.
"Dừng tay!"
Bỗng hắn ta nghe thấy một tiếng quát lớn truyền đến.
Mục Tỉnh Dã quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ từ từ bước ra khỏi chính điện.
Người phụ nữ này trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, tuyệt sắc như yêu nữ đứng trên giếng.
Nhưng khi Mục Tính Dã nhìn cô lại có một cảm giác không nói nên lời, như thể người trước mắt không phải là người.
Hắn ta tưởng cũng là yêu quái gì đó nhưng dù có dùng pháp nhãn nhìn thế nào cũng không thấy yêu khí, càng không thể là linh tu hay hồn tu.
"Cô là ai?" Hắn ta hỏi.
"Tôi tên là Lâm Mộng Đình. Không biết đạo trưởng xưng hô thế nào?”
"Chung Nam Mục Tỉnh Dã."