Người ta thường dùng hai từ hồn và phách để nói cùng nhau nhưng thật ra hồn và phách là hai thứ khác nhau.
Hồn ở trong tim, phách ở trong cơ thể, nếu mất hồn thì thần trí sẽ loạn nhưng nếu phách bị diệt thì người cũng chết.
Vi thế Lâm Mộng Đình mất đi hồn vía, trở lên mất trí nhưng vì phách vẫn còn nên cô sẽ không chết.
Hồn thuộc âm, phách thuộc dương, nếu muốn hợp nhất hồn phách thì phải điều hòa âm dương.
Tối hôm đó, Lý Dục Thần tiếp tục giúp Lâm Mộng Đình củng cố hồn phách, điều hòa âm dương
Trong lúc ngẩn ngơ, anh đã nghe thấy tiếng hát bay bổng vọng đến từ Thiên Trì xa xôi
“Chàng ở phía tây Côn Luân, thiếp sống ở Thiên Trì.
Hàng năm mong chàng đến, ngày ngày khổ tương tư.
Từ biệt chàng ba ngàn năm xa cách, hỏi Vương Mẫu cây đào đã chín chưa?
Mặt trời mọc ở Mộc Thang Cốc, mặt trời lặn ở Ngu Uyên.
Cưỡi cá Côn vượt qua Nhược Thủy, ngồi cá diếc bơi qua hoàng tuyền.
Hồn này một đi sẽ không trở lại, hỏi chim xanh bao giờ trở về?
Tiếng hát yếu ớt, như khóc như than.
Lý Dục Thần đầm chìm trong bài hát, dường như đã nhìn thấy Ô Mộc Thiếp.
'Đến giờ phút này, anh không biết bản thân là ai hay đang ôm ai ở trong tay.
Chỉ còn rèm che thềm ngọc, đêm dài gió mát, trời đất nhàn nhã, trăng sao mờ ảo.
...
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt của hai người.
Bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Tựa như ba ngàn năm băng tuyết cuối cùng cũng hòa tan trong gió xuân, cả căn phòng tràn ngập dư vị hạnh phúc.
Không biết cứ như thế được bao lâu, Lâm Mộng Đình đột nhiên cười hì hì một cái rồi nói: “Mau dậy đi! Còn phải đến thành phố Hải đề cầu thân cho anh Mã Sơn nữa đấy!"
Dường như Lý Dục Thần đột nhiên tỉnh dậy sau mơ màng, anh thở một hơi thật dài: “Được rồi, chúng ta đi thành phố Hải. Nhưng mà, cầu thân cũng phải chuẩn bị một chút quà cáp, em nghĩ xong rồi sao?”
Lâm Mộng Đình nói: “Cái này đơn giản, ông cụ Tra giỏi thư họa và đồ hội họa, cứ để lão Hầu chọn một hoặc hai món đồ từ căn nhà của họ Lý ở thủ đô rồi mang nó đến đây. Cầu thân cho anh Mã Sơn, em nghĩ người làm anh em như anh cũng sẽ không keo kiệt đến mức đó đâu nhỉ?”
Lý Dục Thần cười ha ha rồi nói: “Vì chuyện chung thân đại sự của anh Mã Sơn, đừng nói là một món đồ cổ tranh chữ, cho dù dọn sạch nhà của anh cũng được Trừ vợ anh ra thì anh đều không tiếc.”
Nói xong bèn nhào đến ôm hôn cô.
Lâm Mộng Đình vừa né tránh, vừa cười khanh khách nghênh đón anh.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, truyền đến giọng nói của Nghiêm Tuệ Mẫn: “Mộng Đình, Dục Thần, các con dậy rồi sao?”
Hai người vội vàng tách ra, nhanh chóng mặc quần áo.
Lâm Mộng Đình đi mở cửa, nói: "Mẹ, mẹ đến gọi sớm như thế có chuyện gì sao?”
Trong tay Nghiêm Tuệ Mẫn bưng một bát canh, nói: “Vẫn còn sớm ả? Mặt trời chiếu đến tận mông rồi! Mẹ hầm cho các con một nồi canh bổ lâm, uống nhanh đi kẻo nguội”
Lâm Mộng Đình bèn đưa tay nhận lấy bát canh, nhưng lại bị Nghiêm Tuệ Mẫn gạt mu bàn tay của cô. ra, nói: “Đi, đi, đi, bát này là của Dục Thần. Của con ở trong bếp ấy, tự đi lấy mà uống.”
"A? Mẹ, mẹ thiên vị quá rồi đấy!"
“Thiên vị cái gì hả, không phải mấy ngày đầu óc con không tỉnh táo đều là do mẹ chăm sóc con sao? Dục Thần giúp con hoàn hồn, vừa phải làm phép lại vừa phải làm những cái khác, mệt lắm!”
Nói xong liền đi vào phòng, bỏ lại Lâm Mộng Đình ở phía sau.
“Nào, con rể ngoan, uống nhân lúc còn nóng, mẹ đút cho con uống”
Lý Dục Thần nhún vai nhìn Lâm Mộng Đình, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút đắc ý, bắt đầu uống canh do mẹ vợ đút.