Một dòng sông ngầm xuất hiện trước mặt, quanh co khúc khuỷu, đi xuyên vào bên trong vách núi.
Ba Ô tiếp tục dẫn đường, đi dọc theo dòng sông ngầm, xuyên qua sơn động, vượt qua màn nước, đi khoảng hơn mười dặm, cuối cùng cũng đến nơi.
Ở đó có một vách đá, trên vách đá có một cánh cửa lớn.
Cánh cửa cao mấy trượng, có hai cửa, mỗi cửa rộng khoảng hai mét, trông rất hùng vĩ mà lại quỷ dị ở dưới lòng đất này.
Nước của con sông ngăm đến đây thì không còn nữa, cũng không biết đã chảy đến nơi nào.
Ba Ô chiếu đèn pin vào cánh cửa rồi nói: “Công tử, cậu nhìn xem, chính là nơi này. Trước đây không hề nhìn thấy cánh cửa này, nơi này chỉ có một vách đá trơ trụi, hôm qua núi Bạch Đầu có thiên chấn, đá vụn rơi xuống mới để lộ ra một cánh cửa như vậy. Cậu nhìn chỗ này đi, còn có một khe hở”
Đèn pin chiếu vào giữa hai bên cánh cửa, quả thật có một khe hở. Bên trong khe hở đó tối tăm như thể đó là nơi mà hàng vạn con quỷ đang ngủ say.
Lý Dục Thần khẽ cau mày.
Hiện giờ anh đang ở cảnh giới tam trọng lôi kiếp, thần thức lại không thể xuyên qua cánh cửa này.
Cho dù đi vào bằng cách xuyên qua khe cửa thì thần thức cũng không thể phóng ra xa, mà chỉ cảm thấy phía sau cửa và bên ngoài là hai thế giới
Anh đi đến trước cửa, đặt tay lên cánh cửa, tay đặt vào lạnh lẽo mà cơn gió nhẹ thổi qua nơi khe cửa hở ra lại càng lạnh thấu xương hơn.
May mắn Ba Ô không liều lĩnh đẩy cửa đi vào bên trong, vì chỉ riêng âm khí ở trong này cũng đã có thể biến ông ấy thành âm thi
"Ba Ô, ông về trước đi." Lý Dục Thần nói.
Ba Ô không hề trả lời lại.
Lý Dục Thần cảm thấy kỳ quái, anh quay đầu thì thấy Ba Ô đang đứng ngây ngốc ở nơi đó, cơ thể, khẽ run lên nhè nhẹ, trong ánh mắt đan xen sự kích động và sợ hãi.
Anh nhìn theo ánh mắt của Ba Ô thì nhìn thấy một bóng người màu trắng đang đứng trong hồ nước ở cuối dòng sông u ám mà anh vừa đi qua.
Đó là một cô gái nhỏ, dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dài màu trắng.
Lý Dục Thần nhận ra đó chính là Vưu Hinh.
Mặc dù tuổi tác không giống nhau, nhưng khuôn mặt và ngũ quan đều giống nhau, giống y hệt Vưu Hinh mà anh đã gặp trong ảo cảnh.
Anh cảm thấy trái tim của bản thân đập thình thịch.
Nhưng anh không hề động đậy, bởi vì anh biết, đây chỉ là linh hồn thiếu nữ của Vưu Hinh, không phải là Vưu Hinh mà anh đã từng gặp và càng không phải là Ô Mộc Thiếp.
Cô gái này sẽ không nhận ra anh.
Đôi mắt của Ba Ô đã ngập ngụa nước mắt.
"Vưu Hinh! Vưu Hinh!" ông ấy hét lên rồi chạy về phía cô ta.
Lý Dục Thần không muốn quấy rầy Ba Ô, thân ảnh của anh chợt lóe lên rồi lẻn vào bên trong cánh cửa thăn bí đó thông qua vết nứt trên cánh cửa.
Đây là một thế giới u ám, ngay cả thần thức cũng đều không thể phóng ra xa, hoặc có thể nói, dường như không gian ở nơi này không giống với thế giới bên ngoài, là dạng bị bóp méo, có một loại cảm giác không chân thật.
"Cậu đến rồi!"
Một giọng nói phát ra từ bên trong màn sương xám xịt
Lý Dục Thần nhìn thấy một người đang ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo.
Người đó đang mặc quần áo màu trắng, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trong suốt, có thể mơ. hồ nhìn thấy mạch máu và xương cốt ở bên trong.
“Ông là ai?”
“Âm Vô Tà”
Người đó đứng dậy, vươn người một lúc lâu như thể xương cốt đã trở nên hơi cứng ngắc bởi vì đã ngồi quá lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!