Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Thân ảnh của Lý Dục Thần lóe lên một cái, ẩn mình vào hư không ngay trước khi hai người đó lên đến đỉnh núi

“Ơ, hình như vừa nãy tôi nhìn thấy ở đây có người mà.” Một người trong số họ nói.

“Chắc cậu hoa mắt thôi, ở đây trống trải như thế này, ngay cả chó còn không lên được thì làm gì có ai?” một người khác nói.

Người trước đó vẫn không yên tâm, đi nhìn một vòng khắp xung quanh.

Địa thế ở nơi này cao, toàn bộ đều là đá trơ trụi, nhìn một cái là nhìn được cả bốn xung quanh, quả thực không có chỗ nào đế trốn thì lúc này mới cảm thấy yên lòng.

Hai người cùng nhau nhìn về phía mặt hồ.

“Tông chủ nói rất có thể bí cảnh sẽ được mở ra, bảo chúng ta phải quan sát cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người ở phía đối

“Cậu nói thật sự có bí cảnh sao?”

“Truyền thuyết về bí cảnh Bạch Sơn đã được truyền lại nhiều năm như vậy, có lẽ là sự thật chăng. Nếu không thì hôm qua tông chủ cũng không khẩn trương đến như vậy."

“Trận sét đánh ngày hôm qua kì lạ thật đấy! Tôi đã luyện khí nhiều năm như thế mà vẫn không lên được."

“Tông chủ còn không lên được, cậu là cái gì?”

“Chúng ta cứ nhìn chằm chằm ở chỗ này sao?”

“Chắc chắn phải nhìn chăm chằm rồi. Sư phụ đã nói, tông chủ đã chuẩn bị đánh chiếm ngôi làng nhỏ ở dưới chân núi để làm căn cứ cho Hoa Lang Đạo của chúng ta rồi. Nói không chừng sau này cũng sẽ chuyển cả trụ sở chính đến đó.”

“Không thể nào, chuyển đến một nơi quái quỷ như thế á?”

“Phóng ánh mắt ra xa một chút, nếu như thật sự có bí cảnh, một khi nó được mở ra thì nơi chúng ta đang đứng chính là lâu đài cận thủy.”

“Thế thì đúng rồi, vậy những thôn dân dưới chân núi đó có chịu dọn đi không?” 

“Cho bọn họ một chút tiền là được, bọn họ đều là những người nghèo, nhìn thấy tiền thì ngay cả họ của tổ tông cũng chịu sửa. Chỉ là có một hộ bị cưỡng chế rất phiền phức tên là Ba Kỳ Lan, là kiểm lâm ở đây, nói là công việc được kế thừa qua nhiều thế hệ, sống chết không chịu dọn đi”

“Kiểm lâm mà còn được kế thừa qua nhiều thế hệ á? Nói với quận trưởng một câu, để chính quyền địa phương sa thải anh ta thì không phải là được rồi sao?”

“Ừm, đã thông báo cho trấn rồi. Nếu như nói mà vẫn không thông thì chỉ còn cách xử lý anh ta thôi”

Ba Kỳ Lan đang cãi nhau với em gái.

“Anh ơi, làm kiểm lâm thì có gì tốt đâu? Tiền bồi thường bọn họ trả cho anh đã đủ hai mươi năm tiền lương của anh rồi, ngoài ra còn có một ngôi nhà trên trấn nữa đấy!”

“Em thỉ hiểu cái gì?” Ba Kỳ Lan quật cường đứng nguyên tại chỗ: "Anh không chỉ là kiểm lâm, anh còn là người bảo vệ của thần núi. Em quên thôn của chúng ta là thôn Bạch Thần rồi sao?”

“Đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi!” Ayna cảm thấy anh trai rất bất chấp lý lẽ.

“Hai đứa không cần phải cãi nhau nữa!” Ba Ô đã say khướt đi đến cùng với một chai rượu.

"Bố!" Ba Kỳ Lan và Ayna đồng thanh kêu lên.

“Bố sẽ không chuyển đi” Ba Ô cuốn đâu lưỡi, nói không mạch lạc: “Kiểm lâm là công việc mà thần đã phân cho tố tiên của chúng ta, là thần thánh đấy

Ba Kỳ Lan nhận được sự động viên khích lệ của bố thì càng thêm kiên định hơn.

Ayna vò đầu bứt tai: “Bố! Bố chỉ biết uống rượu thôi, cuộc sống trong nhà phải sống như thế nào đây? Lương của kiểm lâm chỉ đủ cho một nhà chúng ta ăn cơm, công việc của con ở trong khu danh lam thẳng cảnh có thể bổ sung một chút đồ dùng ở trong nhà, nhưng mà bố nhìn đi, bố uống rượusuốt ngày, sức khỏe ngày càng sa sút, nếu như bố bị bệnh, bị bệnh thật nặng thì chúng con phải làm sao? Lẽ nào thật sự muốn con phải gả cho cái tên đốn mạt ở trên trấn sao?”

Sắc mặt của Ba Ô trầm xuống, ông đưa tay chạm vào tóc của con gái nhưng lại bị con gái hất tay của ông ấy ra.

“Xin lỗi con, Ayna! Bố thật vô dụng! Bố có lỗi với các con!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement