Cánh cửa cọt kẹt mở ra, một người phụ nữ bước vào.
“Vưu Hinh!" Lý Dục Thần ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.
Nhưng dường như người phụ nữ đứng ở cửa lại bị giật mình, chiếc bát trong tay rơi xuống đất kêu cạch một tiếng, nước thuốc vương vãi khắp sản, cả căn phòng tràn ngập mùi thảo dược nồng nặc.
“Anh... sao anh biết Vưu Hinh?” cô ta hỏi và nhìn anh bằng vẻ mặt hoảng sợ.
"Cô..."
Cuối cùng Lý Dục Thần cũng nhận ra người phụ nữ này không phải là 'Vưu Hinh, chỉ là dung mạo có hơi giống nhau một chút mà thôi, rõ ràng cô ta lớn hơn tuổi với Vưu Hinh và trên gương mặt của cô ta cũng không có sự ngây thơ trong sáng và vui vẻ của Vưu Hinh.
“Cô là ai?”
“Tôi tên là Ayna” Người phụ nữ đứng ở cửa do dự một chút rồi nói: “Anh nói đi, vì sao anh lại biết em gái của tôi?”
Lý Dục Thần ngây ngốc ngay tại chỗ.
“Ayna!" Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói khác: “Người đó đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi” Ayna trả lời.
Một người đàn ông đi đến trước cửa, nhìn thấy bát thuốc vỡ vụn trên mặt đất liền phàn nàn: "Ayna, em làm kiếu gì vậy?"
Ngay khi Lý Dục Thần nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó đã há hốc miệng ra, khiếp sợ nói không nên lời.
Điều bất ngờ là người đàn ông này lại chính là Ba Kỳ Lan ~ anh trai của Vưu Hinh.
Lý Dục Thần mở miệng, suýt chút nữa đã gọi tên của anh ta.
“Em xin lỗi anh” Ayna ngồi xổm xuống nhặt chiếc bát vỡ trên mặt đất lên, nhưng lại đứng ở cửa không chịu rời đi mà chỉ kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
Ba Kỳ Lan đi vào phòng, nhìn Lý Dục Thần rồi nói: “Chàng trai trẻ, trông anh có vẻ ổn rồi đấy, nhìn anh như thế này thì chắc đã khôi phục kha khá rồi. Anh là người ở phía bên kia nhỉ, lên núi du lịch mà gặp phải thời tiết xấu như vậy, đúng thật là xui xẻo mài”
Anh ta nói rồi đưa một mảnh vải màu trắng đã cuộn lại cho Lý Dục Thần.
“Khi tôi cứu anh, trên người anh chẳng có gì ngoài mảnh vải này. Ừm, tôi nghĩ có lẽ nó có ý nghĩa kỷ niệm nào đó đối với anh chăng, trả lại cho anh này”
Lý Dục Thần nhận lấy tấm vải trắng.
Ba Kỳ Lan lại nói thêm: "Quần áo hiện giờ anh đang mặc là của tôi, vóc dáng của tôi cường tráng hơn anh một chút, dù không vừa người anh lắm nhưng cứ mặc tạm đi. Vùng của chúng tôi rất nghèo nên chỉ có thể làm như vậy thôi”
Lý Dục Thần nở một nụ cười với anh ta.
Anh mở tấm vải trắng ra, trên đó có vẽ những hoa văn kỳ lạ, ở góc còn có hai chữ: Linh Lung.
Anh biết đây chính là lá cờ cuối cùng mà Ô Mộc Thiếp đã dùng để cứu anh.