“Sư phụ!" Tra Na Lệ kinh hãi: “Người muốn đi đâu?”
Pháp Đế Mã không trả lời, chỉ thấy bà liếc mắt nhìn Mã Sơn một cái, ánh mắt lộ ra vài phần mong đợi, nói: “Người trẻ tuổi à, nghĩa tình vô giá, mong các cô cậu đều hạnh phúc!”
Thanh âm bà ta bỗng trở nên mờ ảo, thân hình cũng vặn vẹo và tan biến như làn khói, chỉ còn lại một ảo ảnh nhàn nhạt trong rừng cây tăm tối
Tra Na Lệ có hơi buồn tủi, Mã Sơn đỡ lấy cô nói: “Sư phụ cô đi tìm hạnh phúc của mình, chúng ta cùng chúc phúc cho bà ấy đi.”
Tra Na Lệ gật gật đầu.
Mã Sơn hỏi: “Những người kia đâu?”
Tra Na Lệ “A” một tiếng, mới nhớ tới chiếc xe tải còn đỗ ven đường rừng.
Ba người vội vàng sang đó tìm, còn may xe vẫn ở đó, người lẫn xe đều an toàn.
Lý Dục Thần cũng bay về mang theo cô gái được cứu ra từ quân doanh lại đây.
“Hai người lái xe đưa bọn họ đi trước, đến Thanh Lai chờ tôi. Tôi đi tìm Long Bà Ba Dục”. Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn vốn muốn đi cùng anh, nhưng lại không yên tâm để Tra Na Lệ một mình lái xe chở theo mọi người, hơn nữa anh ta cũng biết linh hồn mình đang bị tổn thương, đi theo chỉ sợ làm vướng chân.
Tra Na Lệ nói: “Dục Thần anh cẩn thận chút, Long Bà Ba Dục thành danh sớm, đến sư phụ tôi cũng phải nhượng bộ vài phần. Sư phụ từng nói, nếu gặp được. Long Bà Ba Dục ở sông Mê Kông, tuyệt đối không thể nảy sinh xung đột với ông ta”.
“Tại sao ở sông Mê Kông thì không được? Không lẽ ở nơi khác thì có thể?” Mã Sơn ngạc nhiên nói
Tra Na Lệ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ nghe sư phụ nói như vậy."
Lý Dục Thần nhíu nhíu mày, anh nhớ tới cảm giáo kỳ quái của thần thức trung kì kia, đồng bằng sông Mê Kông, dường như có giấu bí mật gì đó.
Anh gật gật đầu, nói với họ mình sẽ cẩn thận, sau đó bay lên trời, lướt qua Đại Kỳ Lực trên không, bay về phía thần thức cảm nhận được điểm dị thường.
Rất nhanh, một con sông rộng lớn vô cùng xuất hiện trong tăm nhìn của anh.
Mà lúc này, bầu trời phương đông trắng như bụng cá, một mặt trời đỏ nóng lòng muốn nhảy qua đường chân trời, đi vào nhân gian này.
...
Tra Na Lệ bế cô gái nhỏ lên thùng xe tải.
“Chị gái nhỏ!” Hà Ái San vô cùng vui vẻ nhìn cô gái nhỏ, cô ấy cho rằng không thể gặp lại cô gái nữa.
Cô gái nhìn cô ấy cười cười nói: “Tốt quá, các em đều được cứu”.
“Đúng đó, chị gái nhỏ, chị cũng được cứu!” Hà Ái San nói.
Cô ấy không biết sau đó chị gái nhỏ đã gặp phải chuyện gì, cũng không biết từ 'tạo hóa trêu ngươi.'
Cô ấy chỉ cảm thấy trong mắt chị gái nhỏ đã không còn thù hận nữa, nhưng cũng không có thêm ánh sáng rực rỡ nào, ngược lại có sự bình tĩnh đặc biệt, tựa như mặt hồ xanh biếc trên cao nguyên.
“Có thể trả nhẫn cho chị không?” Cô gái nhìn tay Hà Ái San nói: “Em hiện tại không thể dùng nớ.
“Tất nhiên là được!” Hà Ái San tháo nhẫn ra, còn không quên nói: “Cảm ơn chị gái nhỏ, chiếc nhẫn này rất đẹp!"
“Đúng vậy, nó rất đẹp”. Cô gái đeo nhẫn vào ngón tay.
Hà Ái San đã quên mất việc trong nhẫn có giấu độc, nhưng cô gái nhớ rõ.
Cô gái vĩnh viễn nhớ rõ khi cha dùng biểu cảm nghiêm túc cho cô gái chiếc nhẫn này, giọng nói còn hơi run rẩy.
Chiếc xe rung lắc, hướng về phía mặt trời, tiến vào quốc lộ.
Lăn lộn một đêm, mọi người đều mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Cô gái nhìn Hà Ái San đang say giấc, cởi áo khoác quân trang không vừa vặn mà Lý Dục Thần tìm cho mình, khoác lên người Hà Ái San.
Sau đó tung người nhảy xuống xe.
Bầu trời phương đông phủ đầy mây đỏ, mà phía tây, dãy núi như Tử Thần còn đang say ngủ.
Cô gái nhỏ một mình, cô độc đi trên quốc lộ.
Phía trước có một biển hoa nhài, cô gái bước vào, lách qua như một con cá, sau đó ngả người xuống trên một mảnh sườn dốc.
Ánh ban mai chiếu lên khuôn mặt cùng sự trong sáng của cô gái.
Cô gái nâng tay lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn Sapphire xanh tỏa sáng dưới ánh nắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!