Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Bầu không khí trong căn nhà của họ Lý có chút nặng nề.

Thi thể của hai người làm thuê và ba bảo vệ được đặt song song ở trong một căn phòng trống phía tây.

Ngũ Ngọc Xuân và Tôn Trường Hải quỳ gối trước thi thể.

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương đứng ở bên cạnh, một người căm đao trong tay, một người chắp tay sau lưng, trong lòng bàn tay đỏ rực.

Sau khi Hoàng Đại Sơn ném Ngũ Ngọc Xuân và Tôn Trường Hải vào căn nhà của họ Lý liền trốn vào rong miếu đại tiên của ông ta.

Ông ta nói, không có đuôi là không thể ra ngoài gặp người khác, cũng giống như những blogger xinh đẹp sau khi tẩy trang vậy.

Nếu không phải Hoàng Đại Sơn nói, Lý Dục Thần dặn dò ông ta phải giao hai người này cho Lý A Tứ, sư phụ Vinh và ông chủ Vương đã sớm ra tay rồi. Lấy thủ pháp của bọn họ, lúc này sợ là đã loại bỏ sạch sẽ tất cả thịt trên xương cốt rồi.

Cánh cửa mở phát ra một tiếng cọt kẹt. 

Hầu Thất Quý dẫn Lý A Tứ đi đến.

Lý A Tứ đã tự giam mình ở trong phòng chưa hề đi ra ngoài cả ngày. Tóc tai anh ta rối bời, trên mặt râu ria xồm xoàm, hai mắt vô thần, cúc áo sơ mi cài sai, vạt áo nhăn nhúm. Cả người không có một chút tinh thần nào, mới có một ngày trôi qua mà cứ như già đi ba mươi tuổi.

Lý A Tứ vào phòng, ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngũ Ngọc Xuân quỳ trên mặt đất.

"A Tứ..."

Ngũ Ngọc Xuân xoay người, trông thấy Lý A Tứ, nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ áy náy và bi thương, trong đôi mắt mang theo nhu tình và lưu luyến.

"Tôi xin lỗi!"

Cô ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng sụt sùi khóc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement