Chuyện này làm bọn họ mệt gần chết.
Lâm Mộng Đình còn đỡ, cô sinh ra trong gia dinh giàu có cho nên đã quen với chuyện này. Nhưng Lý Dục Thần khá là khó chịu khi bị cuốn vào những chuyện vặt vãnh như tiếp đón người khác thế này.
Đến tối, mãi mới hết bận, Lý Dục Thần phần nàn với Lâm Mộng Đình: “Vốn dĩ anh tưởng với bản lĩnh của mình thì chấn hưng nhà họ Lý là việc hết sức dễ dàng, không ngờ lại mệt như thế!”
Lâm Mộng Đình cười nói: “Mới hai ngày mà anh đã không chịu nối rồi à? Làm gia chủ là phải làm cả đời đấy!”
“Phải sống thế cả đời ấy hả? Vậy anh thà lên núi Côn Luân ăn tuyết còn hơn”.
Lý Dục Thần lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, ngày mai anh phải đi trốn thôi”.
Lâm Mộng Đình nói: “Ngươi đi trốn thì ai tiếp đãi những nhân vật máu mặt ở thủ đô? Bọn họ đến vì nhà họ Lý, bây giờ nhà họ Lý chỉ có một mình anh họ Lý, anh cũng đâu thể để A Tứ tiếp khách được đúng không?”
Lý Dục Thần suy nghĩ rồi nói: “Cũng phải, hồi trước ông Lâm nói đúng thật”.
“Ông em nói gì với anh?”, Lâm Mộng Đình tò
mò.
“Ông nói là anh muốn chấn hưng nhà họ Lý thì trước tiên phải tìm một cô gái sinh một bầy con”, Lý Dục Thần trả lời.
Lâm Mộng Đình đỏ mặt, cô đằng hắng: “Nói vớ vẩn, làm sao ông em có thể nói thế được!”
Lý Dục Thần đang định nói tiếp thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi là sở Dao.
“Cậu Lý, bây giờ tôi không ra được, tôi có chuyện muốn nhờ cậu”.
“Chuyện gì?”
“Có thế để cho Đới Đình… Đến chỗ cậu trổn vài ngày?”
“Đới Đình? Cô ấy làm sao à?”
“Bổ tôi muốn giết Đới Đình, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có chỗ cậu là an toàn.”
Lý Dục Thần đồng ý ngay lập tức: “Được, cô đưa cô ấy đến đây đi”.