Bọn họ nhìn thấy ở bên kia hố có một người phụ nữ đang đang đứng.
Người phụ nữ này cũng là cô gái nằm trong bao bố.
Rừng núi hoang vu, con đàn bà ởtrong bao bố chạy ra, lại còn biến thành hai đứa, cho dù ba tên đàn ông to cao như bọn họ bình thường lá gan lớn tới cỡ nào, giờ phút này cũng bị dọa sợ tới mức hồn vía lên mây.
Bọn họ bắt đầu liều mạng leo ra ngoài.
Cái hố này đào rất sâu, một người trưởng thành ởtrong cũng có thể đứng thẳng.
Vốn dĩ bò ra ngoài cũng không khó, nhưng chỉ mới vừa nhô ra được cái đầu đã bị người phụ nữ trên miệng hố một chân đá xuống dưới.
Cho dù động tác của bọn họ có nhanh đến mức nào, cho dù là từ phương hướng nào đi nữa cũng sẽ bị người phụ nữ lạnh nhạt đạp xuống, mãi đến khi kiệt sức nằm xụi lơ trong hố.
Bọn họ lớn giọng kêu la, hy vọng tài xế đứng hóng gió ở ngoài có thể nghe thấy, thế nhưng bọn họ gào khóc cả nửa ngày, giữa rừng cây trừ bỏ tiếng vang của chính mình thì không còn gì khác nữa cả.
“Địa điếm là do chính các người chọn, thật
ngại quá, các người có gào tới sáng cũng không có ai nghe thấy đâu”, người phụ nữ đứng trên miệng hổ lên tiếng.
Ba gã đàn ông tuyệt vọng, từ dưới hố nhìn những đổm sáng lác đác treo trên nền trời đen tuyền, tựa như nhìn thấy linh hồn của chính mình đang bay dần đi.
Hai người phụ nữ đứng trên miệng hố, đối mặt lẫn nhau, dưới ánh sao nhàn nhạt, bọn họ nhìn thấy bộ dạng của chính mình.
“Cô là ai?”, một người phụ nữ hỏi.
Một cô gái khác lau mặt một cái, gương mặt cô lập tức thay đối, biến thành bộ dạng khác.
“Tiểu Trịnh!”
“Tôi không phải họ Trịnh, tôi tên là Ân Oanh”, người phụ cười nhẹ, đáp.
Đới Đình ngơ ngác nhìn cô ấy, thở dài: “Cô cần gì phải tới cứu tôi!”
Ân Oanh nói: “Chuyện của cô, tôi ít nhiều gì cũng có chút trách nhiệm, tôi phải cứu cô”.
“Mặc kệ chuyện đó đi, là tên khốn sở Triết kia, anh ta không phải là người!”, Đới Đình nhớ tới Sở Triết, cả người lập tức run rẩy.
“Sở Triết cùng những tên khốn kiếp kia đều đã chết”, Ân Oanh nói.
Đới Đình giật mình hỏi: “Là cô giết?”