Những người lính lộ vẻ mặt thương cảm.
"Đều là nữ nhi, còn có một đứa nhỏ, thật không dễ dàng gì."
"Ngươi nói xem trong kho lương của hoàng đế rõ ràng còn nhiều lương thực như vậy, sao tên cẩu hoàng đế kia lại nhẫn tâm đến thế, không chịu mở kho cứu đói cho bá tánh."
"Vẫn là Tĩnh Vương rộng lượng, ngày đầu tiên vào thành đã mở kho cứu đói, thật là người có lòng tốt!"
Ta lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: “Các vị binh gia, trong quân đội của các vị, có vị binh sĩ nào họ Phùng, ngoài hai mươi tuổi không? Nàng ấy năm ngoái bị bắt đi lính..."
Chưa kịp để ta nói xong, người lính liền nghiêm mặt cắt ngang.
"Chúng ta đều là chế độ luân phiên binh lính, làm gì có chuyện tùy tiện bắt người ta đi lính..."
Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dâng trào.
"Tên cẩu hoàng đế kia dẫn theo một đội binh mã chạy về phía nam, không ngờ lại chạm trán với đám người Man ở đó, người Man hung dữ lắm, nghe nói là đã bị g.i.ế.c sạch rồi."
Đầu gối ta bủn rủn, bên tai vang lên tiếng ồn ào, trước mắt tối sầm lại, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tỷ tỷ tốt của ta ơi.
Hình như ta đã ngủ rất lâu.
Trong mơ, tỷ tỷ dịu dàng mỉm cười nhìn ta, điểm nhẹ vào chóp mũi ta.
"Khỉ con, mẹ nói tối nay sẽ làm thịt kho dưa cải, vậy mà muội lại ngã vào chum dưa cải rồi. Quần áo ướt rồi mà không dám nói, giờ thì hay rồi, bị cảm lạnh rồi đấy."
Tỷ tỷ bưng một bát canh trắng sữa, từng thìa từng thìa đút cho ta.
Mùa đông năm ấy hình như rất lạnh, hơi nước từ bát canh bốc lên làm mờ mắt ta, uống được vài ngụm, một giọt nước mắt rơi vào bát.
"Tiểu muội đừng sợ, tỷ tỷ sẽ nói với cha mẹ, muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, mau chóng khỏi bệnh nhé. Không phải muội vẫn luôn muốn ăn bì lợn đông sao? Chờ muội hạ sốt, tỷ tỷ sẽ làm riêng cho muội một bát, một bát thật to, tiểu muội muốn ăn thế nào thì ăn, được không?"
Trong đêm đông, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo nổ rộn ràng.
Tỷ tỷ ôm ta vào lòng, vỗ về lưng ta.
Tỷ tỷ lại kể chuyện cho ta nghe, những câu chuyện kỳ lạ, hoang đường đến từ quê hương của tỷ ấy.
Nhưng ta chỉ muốn nắm lấy tay tỷ tỷ, nói với tỷ tỷ rằng ta rất nhớ tỷ tỷ.
Nói với tỷ ấy rằng ta đã dành dụm được cho tỷ ấy chín mươi ba đồng tiền, chỉ là ta ngốc nghếch, không giữ được tiền, đợi sau này cuộc sống khá hơn, ta sẽ tiếp tục tiết kiệm, tất cả đều đưa cho tỷ tỷ.
Còn muốn nói với tỷ ấy rằng cuộc sống ở thành Lợi Châu thật khó khăn, ta thật sự hối hận năm đó đã vào phủ Từ gia, nếu có thể làm lại, cho dù có c.h.ế.t đói, ta cũng muốn c.h.ế.t đói bên cạnh tỷ tỷ.
Ta nhìn tỷ ấy, không chớp mắt nhìn tỷ ấy, muốn khắc sâu gương mặt tỷ tỷ vào trong tim.
Hình ảnh bỗng chốc thay đổi, cha đỏ ngầu mắt xông vào nhà, cầm roi da quất tới tấp vào người ta.
"Con ranh thốI tha này! Sao mày không c.h.ế.t đi! Còn dám ăn trộm tiền!"
Ta nhìn thấy bản thân nhỏ bé trong mơ ngẩng cao đầu hét vào mặt cha: "Con không ăn trộm! Đó là của hồi môn mà mẹ dành dụm cho tỷ tỷ, cha không được lấy đi tiêu!"
Cha giơ cao roi da, mắt nhìn chằm chằm như muốn quất vào mặt ta.
Bờ vai gầy guộc của tỷ tỷ, không chút do dự xông lên phía trước.
"Con là tỷ tỷ, cha đánh con đi."
Những vết roi đỏ ửng hằn lên lưng tỷ tỷ.
Nhưng tỷ ấy ôm ta vào lòng, chỉ mỉm cười nhìn ta, như muốn nói với ta đừng sợ, đã có tỷ tỷ ở đây rồi.
Ta cố gắng mở miệng, nhưng dù có cố gắng thế nào, những lời đó đều bị nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào nói ra được.
Chỉ có nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cuối giấc mơ, ta chìm vào bóng tối sâu thẳm, u ám.
Lần nữa tỉnh lại, thứ đầu tiên thức tỉnh là vị giác.
Nước canh thoang thoảng hương gạo được đưa vào miệng ta từng thìa một.
Ta nghe thấy bên cạnh có tiếng cô bé líu lo: "Tỷ tỷ ơi, khi nào tỷ mới tỉnh lại vậy?
"Bá mãi bên cạnh nói, nếu không tỉnh lại, tỷ sẽ bị sốt thành ngốc đấy."
"Vớ vẩn... Sao lại... thành... ngốc được?"
Giọng ta khàn đặc, nhưng cũng đủ khiến cô bé vui mừng nhảy cẫng lên.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi! Tỷ tỷ cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Quả đúng như lời thương nhân năm xưa, Bắc Tĩnh Vương ban hành chính lệnh thật sự rất nhanh chóng.
Chưa đầy nửa tháng, thành Lợi Châu đã được binh lính giúp đỡ khôi phục lại như cũ.
Ngoại trừ việc trong thành rõ ràng vắng đi một nửa dân số, thì hầu như mọi thứ đều như ngày thường.
Ta dẫn theo hai đứa nhỏ, đi thắp cho lão ma ma và Dung Kha ba nén nhang.
Tam Nha tò mò hỏi: "Họ là ai vậy ạ?"
"Đây là đệ đệ của tỷ tỷ, cũng là ca ca của hai muội, còn kia là nghĩa mẫu của tỷ tỷ, cũng coi như nửa người mẹ của hai muội."
Tam Nha rất ngoan ngoãn, theo ta quỳ lạy bài vị ba lạy.
Trước đây trong thành xảy ra nạn người ăn thịt người, ta thậm chí còn không dám lập bài vị cho lão ma ma và Dung Kha.
Giờ đây Bắc Tĩnh Vương đã mở kho cứu đói, cuối cùng ta cũng có cơ hội dựng bia, lập bài vị cho mẹ và đệ đệ ta.
......
Sau này, ta an cư lạc nghiệp tại thành Lợi Châu, nơi mà trước đây ta vốn không thích.
Nhờ vào nghề làm xà phòng, ta đã nuôi lớn hai muội muội và lo cho các nàng xuất giá.
Tiền đồng trong tay ta sớm đã vượt quá con số một trăm, nhưng ta vẫn thích tích trữ.
Nhận được bạc nén ta cũng đem đổi thành tiền đồng, từng đồng từng xâu, bọc trong vải bông mịn rồi cất dưới gối.
"Phùng nhị thẩm! Lấy cho ta hai bánh xà phòng dưỡng ẩm!"
"Đến ngay!"
Vị khách dẫn theo con nhỏ, nhìn ta cắt ra một bánh xà phòng mỡ heo bóng mịn, rồi lại cẩn thận gói kỹ lưỡng.
Ta bảo vị khách chờ một lát, rồi đi ra sau vườn lấy chiếc quạt chân làm bằng lá sen tặng cho đứa bé.
Vị khách mừng rỡ cảm ơn, còn bảo con mình cũng phải nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn Phùng nhị thẩm ạ~"
Giọng nói trẻ thơ mềm mại ngọt ngào khiến lòng người tan chảy.
Chờ họ đi xa, ta nghe thấy đứa bé hỏi: "Mẹ ơi, sao lại gọi thẩm nương kia là Phùng nhị thẩm vậy ạ?"
"Vì thẩm ấy còn có một tỷ tỷ nữa, thẩm ấy là con thứ hai nên mới gọi là Phùng nhị thẩm đó con..."
Giữa trưa hè oi ả, ta phe phẩy chiếc quạt lá sen, làn gió mát mang theo hương thơm thanh khiết của lá sen thoang thoảng bay tới.
Trong cơn ngái ngủ, ta như thấy gương mặt xinh đẹp của tỷ tỷ đang mỉm cười với mình.
"Muội muội à, tỷ làm cho muội chiếc quạt lá sen nhé?"
Ta như trở lại thành cô bé con ngày nào, líu lo đáp:
"Vâng ạ! Tỷ tỷ!"
(Hết)