Nàng đi đường không tiỆn nên không đứng dậy, mà để Lâm Uyên lấy Nữ tứ thư từ rương đựng sách ra, tùy ý mở ra một quyển, bắt đầu tỉ mỉ dạy hắn.
“Bắt đầu từ nữ giới đi. Thứ nhất khiêm tốn. Cổ nhân sau khi sinh nữ nhi ba ngày, nằm dưới gầm giường, lấy giường làm gạch ngói……”
Lâm Uyên nghe xong, mày kiếm càng cau chặt. Hắn hỏi: “Đoạn này có ý tứ gì?”
Lý TiỆn Ngư giải thích với hắn: “Y đoạn này nói là nữ tử thời cổ sau khi sinh ra được vài tháng thì cho nằm ở gầm giường, dùng con thoi dỆt vải làm vài món đồ chơi và nói với tổ tiên về viỆc sinh nữ nhi. ViỆc ngủ dưới gầm giường, để cho nàng thấy địa vị của nàng thấp kém, ti tiỆn. Cho nàng gạch ngói, ý là nữ tử nên tự mình lao động, không ngại cực khổ, ăn chay với tổ tiên, để chứng tỏ nàng muốn thay phu quân chuẩn bị rượu và thức ăn hiến tế.”
Lâm Uyên bình tĩnh nói: “Hài tử mấy tháng, có thể nghe hiểu những điều này không?”
Lý TiỆn Ngư sửng sốt: “Hẳn là, hẳn là không thể.”
Nàng suy nghĩ, dựa theo những lời các mã ma đã dạy, kết luận rằng: “Hẳn là một loại mong ước tốt đẹp.”
Lâm Uyên nhíu mày: “Địa vị ti tiỆn, thấp hèn, không ngại cực khổ được coi là một loại mong ước tốt đẹp?”
Lời hắn làm Lý TiỆn Ngư dừng lại.
Đầu tiên, Lý TiỆn Ngư ngẩn ra. Sau đó cúi đầu suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: “Nhưng là, trên sách vẫn luôn viết như vậy.”
Hơn nữa Nữ Giới, Nội Huấn truyền nhiều đời như vậy như vậy, cũng không có người nào nói nó có cái gì không đúng.
“Sách là do người đi trước viết, nhưng người đi trước chưa chắc sẽ không phạm sai lầm.”
Lâm Uyên vươn tay, nhận lấy sách Gấm trong tay nàng, ngữ khí nhàn nhạn: “Công chúa nghỉ tạm đi, đưa mấy quyển Nữ Tứ Thư để lại cho ta. Ta sẽ làm xong bài tập thay ngươi.”
Lý TiỆn Ngư lại có chút không yên tâm: “Bài tập rất nhiều, một mình ngươi làm sao viết hết được? Ta cũng có thể viết một chút.”
Nàng giơ tay, muốn lấy sách Gấm trong tay hắn, nhưng lại không thể lấy được.
Bàn tay to, thon dài Lâm Uyên rất có lực, cầm chặt quyển sách gấm kia, không cho nàng nhúc nhích chút nào.
Hắn nói: “Không cần.”
Lý TiỆn Ngư khẽ chớp mắt, có chút khó hiểu.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy có người tranh làm bài tập. Vì thế nàng hỏi: “Lâm Uyên, ngươi cảm thấy quyển sách này thú vị sao?”
Chẳng lẽ Lâm Uyên xem Nữ Tứ Thư, cũng cảm thấy giống như khi nàng xem thoại bản sao? Vừa mới lạ vừa thú vị?
Lâm Uyên hơi rũ lông mi xuống, tùy ý lật một tờ lại một tờ Nữ Giới trong tay: “Cũng không tính là thú vị.”
Nhưng thật ra rất kỳ lạ.
Xem nhiều, khả năng sẽ biến thành ngu ngốc.
Lông mi Lý TiỆn Ngư hơi rung rung, hiếu kỳ nói: “Vậy vì sao ngươi còn muốn xem chúng?”
Nàng suy nghĩ, cong mi cười rộ lên: “Ta nhớ ra rồi, có vài nam tử cũng sẽ đọc, viết sách như vậy. Để dạy dỗ thê tử và nữ nhi bọn họ. Lâm Uyên, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Nhưng quy củ của nữ tứ thư thật sự quá nhiều, quá khắc nghiỆt.
Nếu có một vị trượng phụ hoặc phụ phân cũng tinh thông Nữ Tứ thư như vậy, vậy cũng quá gian khổ rồi.
Lý TiỆn Ngư nghĩ vậy, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Vậy thê tử và nữ nhi tương lai của ngươi có chút đáng thương……”
Lâm Uyên nghẹn họng. Hắn buông sách Gấm trong tay nhìn về phía Lý TiỆn Ngư, môi mỏng mím chặt, mày kiếm nhăn lại: “Công chúa còn muốn làm bài tập hay không?”
“Muốn, muốn.” Lý TiỆn Ngư chột dạ trả lời.
Nàng sợ Lâm Uyên đổi ý, lập tức lùi lại sang góc bên kia của trường án, ngoan ngoãn ngậm miỆng lại, đi đọc thoại bản mới mua mà Trúc Tử mang tới.
*
Ngày trôi qua nhanh như lật vài trang trong một quyển sách.
Khi vết thương ở mắt cá chân Lý TiỆn Ngư hoàn toàn khỏi, Lâm Uyên cũng làm xong bài tập cuối cùng ma ma giao cho.
“Bài tập của công chúa đây.” Thiếu niên từ trên xà ngang xuống, đưa mấy tờ giấy Tuyên Thành đầy chữ đưa cho nàng.
“Lâm Uyên, một mình ngươi thật sự làm xong sao?”
Lý TiỆn Ngư kinh ngạc, có chút không thể tin tưởng, vội vàng tiếp nhận giấy Tuyên Thành, rũ mắt xem lại cẩn thận.
Một lúc sau, nàng do dự nói: “Hình như, hình như có chút……” Nàng không thể nói được.
Chỉ cảm thấy hình như vài câu trả lời có chút kỳ quái. Nhưng cũng không thể nói là sai, chỉ có thể nói, hoàn toàn không giống đáp án mà nàng hay Trúc Từ có thể viết ra.
Lâm Uyên hỏi ngắn gọn: “Có thể dùng không?” Lý TiỆn Ngư suy nghĩ một lúc, hơi gật đầu.
Nếu không sai, vậy thì có thể sử dụng.
Huống hồ các ma ma tùy thời có thể đến, nàng cũng không kịp lại làm lại một phần bài tập mới. Vì thế nàng ngồi ở sau trường án, cong mi nói với Lâm Uyên: “Có thể sử dụng, ta chép lại một lần nữa là được.”
Nàng nói, nâng bút bắt đầu viết.
Quá trình sao chép không có gì thú vị, Lý TiỆn Ngư viết viết, tâm tư lại bị chữ của Lâm Uyên hấp dẫn.
Chữ của thiếu niên viết rất đẹp, nét chữ như liễu, tính tình cương nghị. Nhìn, như xuất phát từ gia tộc lớn.
Lý TiỆn Ngư cong mắt hạnh, đang muốn khen một tiếng, đột nhiên dừng bút lại. Từ từ —— Xuất phát từ gia tộc lớn?
Lý TiỆn Ngư kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thiếu niên đang đứng ở trước trường án của nàng.