Chiêu Chiêu nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn.
Gió xuân thổi bay hoa đào trong sân, hai tai của nàng hơi hơi đỏ lên ở trong gió.
Nàng nhỏ giọng nói, mang theo một chút do dự và cảm xúc bản thân không thể xác định được: “Chúng ta mới quen biết không được bao lâu. Chàng thật sự đã nghĩ kỹ muốn mang ta quay về Dận Triều sao?”
Nàng giống như đang hỏi Tạ Uyên cũng giống như đang hỏi bản thân: “Nếu sau khi thành hôn phát hiỆn chúng ta không hợp thì phải làm sao bây giờ?”
Tạ Uyên ngước mắt nhìn về phía nàng, giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, cũng giống như đang bình tĩnh kể lại.
“Ta cũng không phải là người quái dị gì, cũng sẽ không ban ngày say rượu và càng sẽ không bao giờ sau khi say rượu về nhà đánh phu nhân.”
Chiêu Chiêu sửng sốt, một lúc sau mới hiểu được rằng lời nàng nói với Đường Đại ở trong đình bát giác chắc là bị hắn trùng hợp nghe thấy được.
Cảm giác vô tình nói xấu trước mặt người khác rồi bị nghe thấy thật sự có một chút vi diỆu, khiến gương mặt của Chiêu Chiêu đỏ thêm một tầng nữa.
Mà hắn nói tiếp: “Nếu thật sự không thể ở chung cũng có thể lựa chọn hòa li. Ta sẽ ra lỆnh kêu người đáng tin đưa nàng quay về Đại NguyỆt.”
Chiêu Chiêu nhịn không được nhìn về phía hắn, nhỏ giọng oán giận: “Làm gì có người nào còn chưa thành hôn thì đã nghĩ đến hòa li rồi?”
Lời vừa nói ra khỏi miỆng, nàng mới nhớ tới đây cũng là chuyỆn nàng từng nói qua với Đường Đại cho nên chỉ có thể vội vàng nói sang chuyỆn khác: “Vậy nếu ta không đồng ý thì qua mấy ngày nữa chàng phải mang công chúa mới vừa phong quay về Dận Triều đúng không?”
Nàng nhỏ giọng nói: “Vậy chàng còn sẽ đến Đại NguyỆt nữa không?”
Tạ Uyên đón nhận ánh mắt của nàng không hề lảng tránh một chút nào: “Sẽ không. Ít nhất trong mấy năm này thì sẽ không.”
Thời cuộc trong Dận Triều còn chưa ổn định, hắn còn có rất nhiều chuyỆn phải làm.
Cho nên ở trong hôm nay hắn nhất định phải làm ra quyết định. Nếu không thì sẽ không còn quyền để lựa chọn.
Chiêu Chiêu cũng đang nhìn hắn.
Thật ra nàng cũng không thể chắc chắn bản thân có thích hắn hay không, thậm chí đều không thể nói bản thân hiểu biết bao nhiêu về người thiếu niên trước mắt này.
Nhưng ít ra hắn có dung mạo khiến nàng rất thích, tính tình tuy rằng lạnh nhạt một chút nhưng cũng không thể nói là kỳ quái, nhìn cũng không có cái gì kỳ lạ hết.
Càng quan trọng hơn là trong nửa tháng cùng với hắn đi dạo quanh NguyỆt Kinh Thành, mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ.
Vì vậy nàng cất bước đi qua, cầm tín vật hắn đưa ở trong tay, giọng nói rất nhỏ nói: “Nếu không vẫn là thử một lần trước đi.”
Tạ Uyên hơi ngừng lại. “ Thử như thế nào?”
Hai tai của Chiêu Chiêu càng nóng. Nàng không có lên tiếng mà lôi kéo cổ tay áo của hắn, dẫn hắn đi đến chỗ rẽ trên hành lang. Nàng đứng ở trên hành lang, ra hiỆu kêu hắn cúi người xuống.
Tạ Uyên rũ mắt, không từ chối.
Chiêu Chiêu cũng nhón mũi chân, bàn tay trắng nõn đặt trên vai hắn, giống như trong thoại bản miêu tả thử hôn lên môi mỏng của hắn.
Thiếu nữ hôn vừa ngây ngô vừa tốt đẹp, giống như hoa đào trong sân nhẹ nhàng dừng ở trên đầu ngón tay.
Tạ Uyên hơi ngừng lại.
Một lúc sau hắn rũ mi mắt xuống không hề do dự làm sâu nụ hôn này. Hoa đào rơi trong sân, triền miên như dỆt.
Một lúc lâu sau.
Khi hai người tách ra thì nhìn thấy thiếu nữ vừa rồi lớn gan nếm thử mặt đỏ như nhuộm, hô hấp và tiếng tim đập hoàn toàn hỗn loạn giống như cơn mưa rơi xuống trên hoa hải đường trong đêm xuân.
Nàng giơ tay che cánh môi tươi đẹp hơi sưng lại, nghiêng gương mặt ửng đỏ đi, cũng không biết là thẹn thùng hay là không biết phải làm sao.
Đứng ở dưới hành lang mắt phượng của Tạ Uyên hơi tối lại. Khi lại mở miỆng nói chuyỆn thì giọng nói hơi khàn khàn: “.Là cầu hôn trước hay là mời bỆ hạ của nàng hạ chỉ trước.”
“Mời hạ chỉ trước.” Gương mặt của Chiêu Chiêu càng nóng, giọng nói nhỏ đến mức giống như thì thầm: “Bằng không thì phụ thân của ta chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Nàng nói xong vẫn di chuyển bước chân, cầm lấy ngọc bội trong lòng bàn tay của hắn.
Bỏ vào trong túi tay áo cùng với cái kiếm tuỆ kia. Ánh mắt của Tạ Uyên rơi lại đây khiến trên mặt của nàng càng nóng.
Chiêu Chiêu nâng mu bàn tay lên chạm vào gương mặt, cảm thấy chắc là giấu không được nên đơn giản thoải mái hào phóng ngẩng mặt lên.
Mắt hạnh của nàng cong cong, đùa giỡn nói: “Nhưng chàng không thể đến với hai tay trống trơn. Ít nhất cũng phải mua một xe thoại bản làm sính lễ. Sau đó tự mình tới trong phủ tướng quân, ở trước cha mẹ của ta rồi nói một câu “ Ta và thoại bản đều thuộc về nàng °.”
Nàng vốn dĩ chỉ muốn nói giỡn nhưng thiếu niên đứng dưới hành lang lại thắn nhiên trả lời: “Được.”
Chiêu Chiêu hơi kinh ngạc.
Nàng nghiêng mặt nhìn về phía hắn, lông mi khẽ chớp chớp mang theo một chút mới lạ và cũng mang theo một chút mong đợi.
Ngày hôm sau, trong phủ Tuyên Bình tướng nhận được thánh chỉ truyền đến từ trong cung.
Trong đó thánh ý đơn giản nói rất trực tiếp: Sắc phong trưởng nữ của tướng quân Hoắc Chiêu Chiêu làm công chúa Gia Ninh. Ba ngày sau theo sứ thần của Dận Triều hồi triều, làm chính phi của Thất hoàng tử.
Thái giám đưa thánh chỉ vừa mới rời đi cả tòa phủ tướng quân đều giống như nước sôi lửa bỏng.
Hoắc Đình là người đầu tiên không đồng ý.
Hắn nắm chặt thánh chỉ trong tay, cũng không kịp thay đổi triều phục tướng quân thì lập tức muốn đi về phía cửa phủ, giọng nói tràn đầy tức giận: “Ta lập tức vào cung diỆn thánh, cho dù là kháng chỉ cũng muốn xin bỆ hạ thu hồi mỆnh lỆnh đã ban ra!” Để Chiêu Chiêu đi tham gia xuân yến là một chuyỆn. Nhưng bởi vì vậy mà giáng thánh chỉ xuống, thật sự muốn đưa Chiêu Chiêu ngàn dặm xa xôi gả đến Dận Triều đương nhiên lại là một chuyỆn khác!
Hắn làm phụ thân, tuyỆt đối sẽ không đồng ý!
Gương mặt của Cố Thanh Hiểu cũng đầy vẻ nghiêm túc.
Nhưng nàng vẫn vội vàng ngăn lại Hoắc Đình muốn lao ra ngoài, lại một mình dẫn Chiêu Chiêu vào trong phòng hạ thấp giọng nói hỏi nàng: “Chiêu Chiêu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyỆn gì vậy?”
Chiêu Chiêu hơi chột dạ một chút rũ lông mi xuống.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn lấy kiếm tuỆ kia và ngọc bội ra rồi đặt trên cái bàn trước mặt. Kể lại ngắn gọn chuyỆn xảy ra trong nửa tháng qua cho mẫu thân của nàng nghe.
“Chính là như vậy.”
Nàng trộm liếc mắt nhìn Cố Thanh Hiểu một cái: “Con còn kêu chàng ngày mai đến đây cầu hôn.”
Mày đẹp của Cố Thanh Hiểu nhăn lại: “Chiêu Chiêu, con hơi vội vàng rồi.”
“Chỉ trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, con đã quyết định ngàn dặm xa xôi cùng hắn đi đến Dận Triều. Con có bao giờ nghĩ qua rằng sau này con sẽ hối hận không? Đến lúc đó con phải làm sao đây?” Chiêu Chiêu nghĩ tới vấn đề này.
Cố Thanh Hiểu còn chưa dứt lời thì nàng đã nhỏ giọng nói: “Thật ra con cũng không biết rốt cuộc cuối cùng mình có hối hận khi đi theo chàng quay về Dận Triều hay không?”
Nàng nói đến đây thì hơi ngừng lại, khẽ cong cong khóe môi: “Nhưng con nghĩ nếu cứ từ bỏ như vậy. Chờ nhiều năm sau khi con nhớ lại chuyỆn này nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối. Tiếc nuối lúc trước không thử một lần.”
Nàng cũng không xác định bản thân và Tạ Uyên có thích hợp hay không nữa? Nhưng trên đời vốn có rất nhiều chuyỆn như vậy, không đợi nàng chuẩn bị sẵn sàng thì đã đột nhiên xuất hiỆn.
Nếu không thử thì sẽ là tiếc nuối vĩnh viễn.
Cố Thanh Hiểu ngồi ở trên chiếc ghế hình lưỡi liềm, vẻ mặt của nàng dần dần mềm mại lại.
Giống như là cách khoảng thời gian dài lại nhìn thấy bản thân lúc trước phấn đấu quên mình, kiên trì muốn đi theo Hoắc Đình đến biên quan.
Nàng từ từ ngồi dậy, nhỏ giọng nói với Chiêu Chiêu: “Nếu con đã kiên trì như vậy thì cứ đi thử đi. Chỗ của phụ thân con ta sẽ xin giúp con.”
Nàng nói, mày đẹp hơi giãn ra, giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên định: “Nhưng nếu con sống ở Dận Triều không được tốt. Bất cứ lúc nào cũng có thể gửi thư về. Cho dù Dận Triều xa bao nhiêu thì ta và phụ thân của con đều đến đón con trở về.”
Lông mi của Chiêu Chiêu hơi ướt, mãi một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu. Nàng nói: “Cho dù con ga đến chỗ nào thì con mãi mãi đều là nữ nhi của phủ Tuyên Bình tướng quân.”
Sáng sớm hôm sau, sương khói trong sân giống như còn chưa tan biến thì cửa lớn của phủ Tuyên Bình tướng quân đã bị người gõ vang.
Ga sai vặt giữ cửa mở cửa chính ra, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hàng người đưa sính lễ chạy dài vô tận ở trước mắt. Gã sai vặt sửng sốt nhanh chóng chạy vào trong thông báo: “Lão gia, phu nhân, đội ngũ đưa sính lễ của Dận Triều đến rồi!”
Hoắc Đình bước ra từ trong phòng khách trước một bước.
Sắc mặt của hắn vẫn bao trùm sương mỏng như cũ, nhưng cố gắng kiềm chế, không có ai ngăn cản hắn.
Cố Thanh Hiểu đứng bên cạnh hắn, trong mắt tràn đầy luyến tiếc nhưng cuối cùng vẫn kêu người gọi Chiêu Chiêu lại đây.
Chiêu Chiêu tới rất nhanh.
Nàng mặc chiếc váy đỏ khi gặp Tạ Uyên lần đầu tiên, trên đầu nàng mang kẹp tóc trân châu, bước đi nhẹ nhàng đi về phía tiền viỆn.
Nhìn đội ngũ đưa sính lễ nối đuôi nhau tiến vào, đặt sính lễ mang đến trên hành lang.
Đầu tiên đưa tới là những món đồ châu báu và đồ cổ, vàng bạc ngọc khí.
Một rương rồi lại một rương đặt trước bức tường, giống như nước chảy nối liền không dứt.
Khiến đám người xem náo nhiỆt ở ngoài cửa phủ trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Chiêu Chiêu hơi nhón mũi chân lên, nghiêm túc nhìn một lúc lâu.
Lâu đến mức nàng cảm thấy Tạ Uyên đã quên mất những lời mà nàng đã nói, khi nàng cho rằng sẽ không có đưa thoại bản đến thì một đoàn xe ngựa buộc dải đồ chạy dài tiến đến.
Màn xe được vén lên và bên trong thùng xe tràn đầy thoại bản.
Đội ngũ đưa sính lễ một lần nữa bắt đầu trở nên bận rộn, chất đống thoại bản san sát nhau trên hành lang trong phủ tướng quân. Từ trên hành lang chồng chất đến dưới hành lang, lại từ dưới hành lang chồng chất đến trước mặt bức tường.
Thẳng đến khi sân trước đều sắp không có chỗ để đặt chân thì mới xem như chậm rãi ngừng lại.
Chiêu Chiêu đứng ở giữa thoại bản đủ loại màu sắc, mắt hạnh hơi cong nhìn thiếu niên đang cầm hôn thư trong tay đi về phía nàng.
Ở trong cảnh xuân, hắn ngước mi mắt lên giống như lời nàng từng nói đùa mà ở trước mặt cha mẹ của nàng đưa tay về phía nàng, không chút đùa giỡn mà hứa hẹn với nàng.
“Ta và thoại bản đều thuộc về nàng.”
Những lời này không hợp khi được nói ra từ trong miỆng của hắn nhưng Chiêu Chiêu vẫn nhẹ nhàng cười ra thành tiếng.
Nàng nhấc váy đỏ lên, bước qua thoại bản như núi như biển trước mắt, đặt bàn tay trắng nõn lên trên lòng bàn tay của hắn.
Giữa thoại bản và lụa đỏ được trải dài trên sân, mắt hạnh của nàng cong cong và nàng nói đặc biỆt nghiêm túc ——
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”