Mười Năm Uổng Phí

“Cha của cậu ấy bị ung thư máu, chi phí phẫu thuật lên đến hơn 300.000 tệ.”

“Bạn trai em không chỉ trả tiền thuốc men, mà còn hỗ trợ cậu ấy từ cấp ba đến đại học. Cả nhà họ vô cùng biết ơn, coi anh ấy như một vị cứu tinh.”

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, ngồi bật dậy.

“Anh ta muốn làm cứu tinh, em không cản, nhưng anh ta dựa vào đâu mà lấy tiền của em để làm cứu tinh!”

“Đúng là trẻ em ở vùng sâu vùng xa gặp nhiều khó khăn, nhưng có ai mà sống dễ dàng đâu!”

Đường Hiên nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng tiến lại vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Ờm… bạn trai em còn nói…”

“Có hai sinh viên mà anh ấy đã tài trợ tốt nghiệp, tạm thời chưa tìm được việc, không có nơi ở.”

“Nên… nên anh ấy đã mời họ đến ở nhà em, vừa rồi anh ấy đi là để mở cửa cho hai sinh viên đó, nghe nói là hai chị em.”

Cảm giác mệt mỏi trong tôi lập tức tan biến, chỉ thấy huyết áp tăng vọt.

“Cái gì!”

Tôi bật dậy, cúi xuống xỏ giày chuẩn bị lao ra ngoài.

“Cẩn thận, từ từ thôi.”

Đường Hiên vội vàng đỡ người, lo lắng tôi sẽ ngã lần nữa.

Những tháng qua, anh kiên nhẫn dẫn tôi đi xem nhà mỗi ngày, chúng tôi đã xem như bạn bè.

“Đừng lo, để anh đưa em đi.”

Trên đường, Đường Hiên liên tục an ủi.

Thấy tôi buồn, anh định trách Trương Thần Hạo vài câu nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng chỉ thốt lên: “Trương Thần Hạo là một người tốt.”

Phải, một người tốt đến tuyệt vời.

Hắn khoác lên mình tấm áo choàng đạo đức, đứng trên đài cao, dưới chân là mười năm nỗ lực và mồ hôi của tôi.

6.

Bệnh viện cách chỗ tôi ở không xa, chỉ cần rẽ qua hai con phố là đến.

Chúng tôi thuê một căn hộ trong khu dân cư cũ, ở tầng sáu, không có thang máy, vì thế tiền thuê cũng rẻ hơn.

7.

Khi tôi thở hổn hển leo lên lầu, phát hiện cửa phòng đang mở, Trương Thần Hạo đang ân cần giúp người ta chuyển hành lý.

“Phòng phía đông là của bạn gái tôi, hai người tạm thời ở phòng của cô ấy.”

“Chăn ga gối đệm đều sạch sẽ, hôm qua cô ấy vừa thay mới.”

“Yên tâm đi, cô ấy là người rất tốt bụng, hai em cứ thoải mái mà ở.”

Tôi nắm chặt khung cửa, các đường gân trên mu bàn tay nổi rõ, đôi tay gầy gò và tái nhợt đến mức trông có phần đáng sợ.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Trương Thần Hạo quay lại, hai cô gái đang đứng quay lưng về phía tôi trong phòng khách cũng quay lại nhìn.

Nhìn thấy tôi, Trương Thần Hạo có chút xấu hổ gãi mũi, rồi nở một nụ cười lấy lòng: “Tịnh Nhã, em về rồi, nhà có khách đó!”

Tôi không để ý đến hắn mà lạnh lùng nhìn hai cô gái trẻ đang đứng trong nhà.

Trang điểm tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hai chị em giống nhau, đều là kiểu vẻ đẹp mà đàn ông rất dễ xiêu lòng.

Chỉ là một người có mái tóc dài xoăn, người còn lại cắt tóc ngắn ngang vai theo phong cách thời thượng.

Cô gái tóc ngắn nhìn thấy tôi, lễ phép vẫy tay chào: “Chào chị, đã làm phiền chị rồi.”

Tay kia của cô ta cầm chiếc điện thoại, chính là mẫu iPhone mới nhất, giá bán đến hơn 7.000 tệ.

Tôi cúi xuống nhìn chiếc quần bò bạc màu và chiếc áo thun 9.9 tệ mua trên một trang mua sắm giá rẻ của mình. Trong cơn mơ hồ, tôi cảm thấy mình mới là người nghèo khó ở đây.

Trương Thần Hạo bước lên vài bước, nắm lấy tay tôi một cách chặt chẽ.

Tôi biết ý nghĩa của nó - hắn sợ tôi nổi giận, muốn tôi giữ thể diện cho mình trước mặt người ngoài. Trong đầu nghĩ, chính vì mình quá nể mặt nên mới để hắn làm ra nhiều chuyện lố bịch như thế.

Tôi mạnh mẽ gạt tay Trương Thần Hạo ra, mặt lạnh lùng bật ra một tiếng cười nhạt: “Trương Thần Hạo, đây là căn nhà tôi thuê.”

“Chúng ta chia tay đi, làm ơn dẫn bạn của anh, ngay bây giờ, lập tức rời khỏi nhà tôi.”

8.

Trương Thần Hạo vừa sốc vừa tức giận, hai cô gái kia cũng tỏ ra bối rối.

“Chu Tịnh Nhã, em đang nói linh tinh gì vậy! Đừng có giận dỗi trẻ con như thế! Anh giấu em để giúp người khác là anh sai, nhưng đây là việc tốt mà!”

“Em nhẫn tâm nhìn những đứa trẻ đó không được đi học, cả đời bị giam cầm trong vùng quê nghèo khó sao?”

Giọng điệu của Trương Thần Hạo vừa giận dữ vừa hối hả, mang theo chút cảm giác thất vọng như thể đang trách tôi không biết điều.

Hắn giang rộng hai tay, mặt đỏ bừng lên, như thể mình mới là người bị lừa dối và tổn thương.

“Chu Tịnh Nhã, em có thể đừng ích kỷ thế không! Em có thể nhìn nhận nỗi khổ của người khác một chút không!”

“Chỉ vì anh tài trợ vài sinh viên, mà em đòi chia tay anh sao?”

“Anh dùng tiền lương để tài trợ sinh viên thì có gì sai? Tiền hết rồi thì kiếm lại! Nhưng với những đứa trẻ đó… thời gian để học hành chỉ có vài năm thôi, cơ hội mất đi rồi thì cả đời chúng sẽ hủy hoại!”

Những lời nói đầy vẻ đanh thép và chính nghĩa.

Trương Thần Hạo vừa dứt lời, hai cô gái kia đều nhìn hắn với vẻ sùng bái và cảm động, cô gái tóc dài thậm chí còn đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào: “Chị ơi, anh Trần Hạo thật sự là một người tốt, một người cực kỳ tốt, chị đừng chia tay anh ấy!”

“Em và em gái sẽ dọn đi ngay, bọn em sẽ tự tìm chỗ ở, tuyệt đối không làm phiền hai người đâu.”

“Phương Phương, các em không cần phải dọn đi!”

Trương Thần Hạo tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng.

“Tịnh Nhã, sao em lại trở nên như thế này?”

“Chẳng lẽ nhất định phải có nhà mới có thể kết hôn, sinh con à? Tại sao em chỉ nghĩ đến bản thân mình?”

“Em trước đây rất tốt bụng, bây giờ lại trở thành một người phụ nữ tầm thường, chỉ biết nghĩ đến nhà cửa và tiền bạc.”

9.

Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt.

Quen thuộc mà giờ đây cũng thật xa lạ.

Mười năm trôi qua trước mắt như những khung hình của một bộ phim.

Trương Thần Hạo quả thật là một người lương thiện, từ thời đại học đã thường nhịn phần ăn của mình để cho mèo chó hoang.

Hắn đối xử dịu dàng với mọi người, và chính sự dịu dàng ấy đã khiến tôi không chút do dự mà yêu người này sâu đậm.

Chúng tôi đều rất nghèo, thi thoảng gọi được một đĩa thịt, hắn sẽ gắp phần thịt cho tôi, còn mình thì chan cơm với nước sốt để ăn.

Mùa đông, hắn sẽ ôm đôi chân lạnh ngắt của tôi vào lòng mình để sưởi ấm. Mùa hè, hắn sẽ tiết kiệm tiền ăn để mua cho tôi một cây kem.

Bao nhiêu năm qua, dù sống vất vả, chúng tôi cũng có những khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ nhoi xen lẫn vào đó.

Chính những hạnh phúc này đã giúp tôi vững bước, tiếp thêm hy vọng và động lực.

Tôi đã tưởng rằng chúng tôi có cùng mục tiêu, đó là cố gắng để có một mái nhà riêng ở thành phố này, rồi bám rễ ở đây, cho con cái chúng tôi có cuộc sống tốt hơn.

Ít nhất không phải đợi đến hơn hai mươi tuổi mới lần đầu được ăn KFC và kem như tôi.

Tôi cúi đầu, cảm thấy mệt mỏi lại một lần nữa ập đến như sóng dữ, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.

Mười năm bên nhau, nhưng chúng tôi mỗi người đều bận rộn với công việc và học hành, thời gian thực sự bên nhau lại không nhiều.

Tôi từng nghĩ Trương Thần Hạo chỉ là người dễ mềm lòng, nhưng không ngờ hắn lại muốn trở thành một “đấng cứu thế”.

Advertisement
';
Advertisement