Chương 116 Tránh đi
Huyền kình có thể giống như thuỷ triều lũ lượt tràn vào cánh tay, trước kia hắn không biết cách sử dụng này, giờ đây mới đột nhiên khai khiếu. Hắn đã cảm ngộ ra được ý tứ của đoạn văn tự khó hiểu nhất trong bí tịch Bôn Lôi Huyền Kỹ.
Hưu!
Tiếng xé gió lần nữa vang lên trước mặt, tay Lục Ly vẫn cứ đang run rẩy, máu tươi nơi khóe miệng cũng còn chưa lau đi. Nhưng thời này khắc này mắt hắn lại sáng rực lên, tựa như ngôi sao sáng nhất giữa trời đêm.
- Tiểu Bạch, ngươi tránh đi!
Lục Ly nhẹ giọng nói một câu, nơi ngực một đạo bóng trắng chớp qua, xông vào trong khe mương gần đó.
Hây!
Lục Ly đứng lên, hai chân ghìm xuống, hai tay nắm trường đao trùng trùng chém tới giày đồng đang gào thét mà đến. Khoảnh khắc Thiên Lân Đao và giày đồng đụng nhau, cánh tay hắn khẽ sáng lên, tiếp đó liên tục lóng lánh năm lần, Thiên Lân Đao huyễn hóa thành thiểm điện, chỉ trong một nhịp thở bất thần chém ra năm đao.
Ầm!
Lần này Lục Ly không bay ra sau, ngược lại Thanh trưởng lão bị hung hăng nện bay, dù Lục Ly chỉ có thể thành công vận dụng năm tia huyền kình, nhưng lực lượng lại được đến tăng phúc năm lần, lực đạo chí ít đề thăng năm thành, trong thời gian ngắn như thế liên tục bổ ra năm đao, Thanh trưởng lão sao mà đỡ được?
Hây!
Hai chân Lục Ly lần nữa trầm xuống, tung người bay lên, Thiên Lân Đao nhắm chuẩn Thanh trưởng lão vừa mới bò dậy trên đất, trùng trùng chém xuống.
Một thân chiến lực Thanh trưởng lão nằm hết trên đùi, trong tay không có Huyền khí làm sao có thể cứng đối cứng với hắn, đành phải lăn lộn một vòng trên đất, hiểm hiểm tránh ra công kích từ Lục Ly.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly khẽ quát một tiếng, trường đao như sóng biển, một đao lại tiếp một đao chém xuống Thanh trưởng lão, khiến cho Thanh trưởng lão chỉ còn biết lăn lộn dưới đất né tránh công kích, không cách nào đánh trả.
Hưu!
Mà đúng lúc này, từ khe mương gần đó, một đạo bóng trắng xông ra, thoáng chốc liền chui vào trong áo bào Thanh trưởng lão, bắn thẳng đến cổ hắn.
- A!
Thanh trưởng lão một mực lăn lộn tránh né trên đất, lại không ngờ được từ bên trong mương mánh bất ngờ phóng ra một con thú nhỏ, hơn nữa tốc độ thú nhỏ này còn quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng, cổ đã bị Tiểu Bạch gặm một khối lớn.
Hắn phẫn nộ vung tay chộp lên cổ, Lục Ly sao có thể để hắn thương hại Tiểu Bạch, Thiên Lân Đao quét ngang mà tới, chặt phăng cánh tay Thanh trưởng lão. Thiên Lân Đao lần nữa khẽ chuyển, trùng trùng gọt đi đầu lâu đối phương.
Thật ra đã không cần Lục Ly động thủ, cổ Thanh trưởng lão đã xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm, mắt thấy sắp không sống nổi, bị Lục Ly chém ngang như thế, lập tức triệt để mất mạng.
Hồng hộc!
Xác định Thanh trưởng lão đã chết, Lục Ly đặt mông ngồi trên mặt đất lầy lội, thở dốc liên hồi, lần này nếu không phải cảm ngộ được Bôn Lôi Huyền Kỹ, sợ rằng hắn đã khó thoát tai kiếp.
- Hả?
Trên chiến xa hoàng kim phía nam vang lên một tiếng kinh ngạc, ánh mắt Tử Liên Nhi, người trên cổ có ấn ký đóa hoa đỏ chớp qua một tia dị sắc.
Bóng đêm mờ tối, dù nàng đã vận dụng huyền kỹ đặc thù, tăng cường thị lực, nhưng vẫn không thấy được quá rõ ràng.
Chẳng qua nàng có thể xác định, vừa rồi Lục Ly một mực bị Thanh trưởng lão đè lên đánh, mấy lần thiếu chút chết rồi, vậy mà không ngờ bỗng chốc lại chuyển bại thành thắng
Thanh trưởng lão là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, điểm ấy từ tốc độ liền có thể dễ dàng phán đoán ra được, trong khi Lục Ly chỉ là một tên võ giả Thần Hải cảnh vừa mới đột phá, làm sao có thể giết ngược?
- A thúc, sao hắn thắng vậy?
Nam tử mặc chiến giáp hoàng kim bên cạnh nàng đảo mắt nhìn lại, kẻ sau cũng có chút ngạc nhiên, dừng một lát mới phản ứng nói:
- Vừa rồi ta không chú ý, ách... tiểu tử kia không ngờ lại giết được một cái Thần Hải Cảnh hậu kỳ?
Thật ra, trừ Tử Liên Nhi, căn bản không ai chú ý tới Lục Ly, tất cả đều dồn hết mọi chú ý vào đại chiến ở Nam viện. Chiến đấu bên này là kịch liệt nhất, cường giả cũng nhiều nhất, ai lại đi để ý một tên thiếu niên Thần Hải Cảnh chết sống?
- Triệu Côi, ngươi thật lớn mật!
Cũng lúc này, trong tòa thành bảo Liễu gia vang lên tiếng gầm thét như lôi đình, tiếp đó một đạo bóng đen tóe bắn mà ra, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ mấy chớp mắt đã vọt tới trên quảng trường Nam viện.
- Tộc trưởng!
Vô số tiếng cuồng hỉ vang lên, chỉ riêng ánh mắt mấy người Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão là ảm đạm, bọn hắn rất rõ ràng, dùng đan dược cường hành thức tỉnh tộc trưởng, hậu quả chính là sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.
- Liễu Như Phong?
Tộc trưởng Triệu gia Triệu Côi biến sắc, sắc mặt các vị tộc trưởng còn lại cũng chuyển vẻ ngưng trọng. Tộc trưởng Liễu gia Liễu Như Phong xưng bá Vũ Lăng thành hơn hai mươi năm, đè ép bọn hắn chỉnh chỉnh hơn hai mươi năm, đối với Liễu Như Phong, bọn hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.
Dù cảnh giới Liễu Như Phong chỉ là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, nhưng Liễu Như Phong là chiến sĩ huyết mạch, có được huyết mạch tứ phẩm Viêm Hỏa, một khi phóng thích huyết mạch chiến kỹ, không ai ở đây có thể là đối thủ.
- Rốt cuộc cũng xuất hiện một tên võ giả ra hồn!
Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp bỗng chốc hưng phấn, các nàng có vẻ rất thường xuyên thấy được cường giả, vừa rồi chiến đấu giữa các Hồn Đàm cảnh bên dưới đều không khiến các nàng quá bận tâm, khí trường Liễu Như Phong rất mạnh, chiến lực tuyệt đối không kém.
Tử Liên Nhi và thiếu nữ váy vàng Dạ Vũ Hàm, cùng với đám hộ vệ bên cạnh đều chuyển mắt nhìn về phía Liễu Như Phong. Mặc dù Lục Ly có chút quỷ dị, nhưng chiến đấu đã kết thúc, không còn gì đáng để xem nữa.
Từ đầu đến cuối, đám người Tử Liên Nhi đều có chút khinh thường Lục Ly, bởi vì hắn không phải chiến sĩ huyết mạch, đối với gia tộc siêu cấp mà nói thì chẳng có chút giá trị gì.
Hưu!
Phía dưới Liễu Như Phong cuồng bạo vọt tới, hắn khóa chặt một tên cường giả Hồn Đàm cảnh ở cách gần nhất, là tộc trưởng Lỗ gia, Lỗ Thiên Hàng.
Không một lời nói nhảm, trực tiếp vút thẳng về phía đối phương. Nhị trưởng lão đang bị Lỗ Thiên Hàng đè lên đánh lập tức lui nhanh, giao lại chiến trường cho Liễu Như Phong.
Chương 117 Mệnh Luân
Nhị trưởng lão rất rõ ràng, phỏng chừng Liễu Như Phong sẽ không gắng gượng được quá lâu, trước lúc hắn lần nữa hôn mê hoặc chết đi, nhất định phải chém giết đủ nhiều cường giả, khiến cho cường địch thối lui.
Vũ đại nhân tới, lại vẫn không thấy ra tay, điều này khiến Liễu gia thấy được một tia hy vọng.
Số đông trưởng lão đều cho rằng, chỉ cần triệt để đánh lui liên quan bốn đại gia tộc, Vũ đại nhân liền không khả năng quang minh chính đại ra tay, dù sao truyền đi ra cũng có hại cho thanh danh của hắn.
Liễu Như Phong không nghĩ được nhiều như vậy, lúc này trong đầu hắn toàn là phẫn nộ, chỉ có một ý niệm, đó chính là giết sạch toàn bộ tộc trưởng bốn đại gia tộc.
- Viêm Hỏa!
Hắn rống lên một tiếng, ấn ký hỏa diễm trên cổ lấp lánh quang mang, nháy mắt liền phóng thích huyết mạch thần kỹ. Hắn đưa tay đánh ra một quầng sáng màu đỏ, như là sao chổi bắn thẳng về phía Lỗ Thiên Hàng.
- Lão Lỗ, tránh ra...
Triệu Côi hét lớn một tiếng, hắn đã từng giao thủ qua với Liễu Như Phong, biết được sự lợi hại của quầng sáng này, đây chính là Viêm Hỏa, có thể nhẹ nhàng đốt diệt Huyền khí Địa giai.
Lỗ Thiên Hàng tự biết địch không lại, hai chân lấp lánh Huyền lực định lác người tránh đi, nhưng lúc này Liễu Như Phong chợt phẫn nộ gầm lên một tiếng:
- Chết!
Tiếng hô tựa như sấm sét giữa trời quang, thanh âm quá lớn, trọn cả thành bảo tựa hồ đều bị chấn động, không gian phía trước mặt Liễu Như Phong dập dờn gợn sóng. Vô số võ giả Thần Hải Cảnh bốn phía vội bịt lỗ tai lại, võ giả Huyền Vũ cảnh thì đều ôm đầu lăn lộn dưới đất.
- Thiên Lôi m!
Đám người Triệu Côi Lỗ Thiên Hàng biến sắc, đây là huyền kỹ mạnh nhất của Liễu Như Phong, không ngờ vừa chạm mặt hắn đã dùng tới. Phải biết Thiên Lôi m này chính là huyền kỹ Địa giai, nếu cảnh giới Liễu Như Phong mạnh thêm một hai cấp, phỏng chừng võ giả Huyền Vũ cảnh đều bị đánh chết tươi.
- Xong rồi…
Lỗ Thiên Hàng cảm giác được Huyền lực trong cơ thể nhiễu loạn, tốc độ theo đó giảm mạnh, trong lòng sợ hãi rống to. Thiên Lôi m khiến khí huyết chấn động quay cuồng, Huyền lực hỗn loạn, tốc độ tự nhiên khó mà nhanh được, hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn quầng sáng đỏ rực kia đánh tới.
Xùy
Không có kêu thảm, không có gào thét phẫn nộ, Lỗ Thiên Hàng bị quầng sáng đỏ rực bao phủ toàn bộ đầu và nửa thân trên, cả người bỗng chốc bùng lên liệt hỏa hừng hực, tiếp đó thân thể ầm vang ngã xuống đất.
Viêm Hỏa thần kỹ có thể khiến cho Huyền lực trở nên khủng bố như Thiên Viêm, đừng nói tới chút chiến lực ấy của Lỗ Thiên Hàng, dù có là võ giả Mệnh Luân cảnh, nếu bị đánh trúng đoán chừng cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Đương nhiên lấy thực lực Liễu Như Phong, căn bản không thể nào đánh trúng võ giả Mệnh Luân cảnh được.
- Hay lắm!
Rất nhiều võ giả Liễu gia lúc này dù vẫn bị Thiên Lôi m chấn cho màng nhĩ đau nhói, lại đều cuồng nhiệt rống to. Một chiêu chém giết Lỗ Thiên Hàng Hồn Đàm cảnh trung kỳ, Liễu Như Phong mang đến cho bọn hắn sự tự tin cực đại.
- Triệu Côi, chết đi!
Liễu Như Phong vẫn không ngừng nghỉ, thân hình như đạn pháo phóng vút về phía Triệu Côi. Hắn rất rõ ràng, bản thân đã không gắng gượng được quá lâu, nếu không thể trong thời gian ngắn đánh chết tộc trưởng bốn đại gia tộc, như vậy Liễu gia liền sẽ vạn kiếp bất phục.
Triệu Côi bị ánh mắt đầy sát khí của Liễu Như Phong dọa cho mất mật, cả người lui nhanh về hướng nam, đồng thời hét lớn:
- Vũ đại nhân, nhanh cứu ta!
Tốc độ Triệu Côi rất nhanh, Liễu Như Phong muốn giết hắn cần thời gian, cũng rất tốn sức.
Bởi thế Triệu Côi hô lên như vậy thật ra không phải là muốn Vũ đại nhân cứu hắn, mà là hi vọng Vũ đại nhân ra tay giúp đỡ diệt sát Liễu Như Phong.
Bên phía đại viện Triệu gia vẫn yên ắng như tờ, tựa hồ Vũ đại nhân không nghe được tiếng gầm như sấm sét vừa rồi của Liễu Như Phong, cũng không nghe thấy tiếng Triệu Côi cầu cứu.
Ông!
Chẳng qua phía góc cửa Nam Liễu gia lại đột ngột sáng lên một đạo quang mang bảy màu, tiếp đó một vòng sáng bảy màu đường kính phải đến hai thước bay vụt mà lên, như một ngôi sao băng nháy mắt liền đi tới trước mặt Liễu Như Phong.
Oanh!
Vòng sáng bảy màu đụng tới trước cả khi Liễu Như Phong kịp có phản ứng, cả người Liễu Như Phong bay rớt ra sau, nửa thân trên máu thịt be bét, ầm ầm nện lên một tòa giả sơn, khiến cho giả sơn trực tiếp vỡ nát.
Sau cùng hắn nện lên quảng trường, trong mắt đầy vẻ cả kinh, khuôn mặt tràn đầy máu tươi, chỉ lên vòng sáng bảy màu giữa không trung hô thất thanh:
- Mệnh Luân, Mệnh Luân...
- Mệnh Luân cảnh!
- Đây chính là Mệnh Luân?
Toàn trường xôn xao, tình thế nghịch chuyển quá nhanh, khiến rất nhiều người đến giờ vẫn chưa kịp phản ứng, càng nhiều người sửng sốt nhìn chằm chằm lên vòng sáng bảy màu giữa trời, trong lòng hoảng hốt.
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân.
Cường giả Mệnh Luân cảnh đều tu luyện Mệnh Luân, một vòng Mệnh Luân có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên. Thêm nữa, Mệnh Luân này không thể bị phá vỡ, đó là chí bảo có thể sánh với Huyền khí Thiên phẩm, không ngờ hôm nay bọn hắn lại vinh hạnh được tận mắt nhìn thấy Mệnh Luân của cường giả Mệnh Luân cảnh.
Vũ Hận ra tay!
Liễu Như Phong bị đan dược đỉnh cấp cường hành ép tỉnh, vừa đi ra liền cuồng bạo không ai bằng, ra tay một cái lập tức diệt đi tộc trưởng Lỗ gia. Thế mà giờ lại bị người nhẹ nhàng đâm gục, ra tay còn là cường giả Mệnh Luân cảnh!
Ở Vũ Lăng thành, gia tộc cường đại nhất là gia tộc tam phẩm, Liễu gia, người cường đại nhất cũng chính là Liễu Như Phong, bởi thế thân phận cường giả Mệnh Luân cảnh này rất dễ suy đoán, hoặc là chính bản thân Vũ đại nhân, hoặc là cường giả giáp đen bên cạnh hắn.
Đám người Triệu Côi đại hỉ, nhìn lên Mệnh Luân bảy màu xoay tròn giữa trời, bọn hắn biết sau tối nay Vũ Lăng thành sẽ đổi sang họ Triệu.
- Tộc trưởng!
Đệ tử Liễu gia tru lên, trong mắt toàn là tuyệt vọng, tia hi vọng sau cùng đã tan vỡ, tối nay Liễu gia e rằng khó thoát kiếp diệt tộc.
- Ha ha ha!
Đại trưởng lão như già thêm chục tuổi, lưng dường như cũng còng xuống, song lúc này hắn lại thẳng người dậy, ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười toàn là bi phẫn và bạo nộ, hắn nhìn về hướng cửa Nam nói:
Chương 118 Thiếu niên này chết chắc rồi
- Đường đường Vũ gia, gia tộc ngũ phẩm, lại đi tấn công một gia tộc tam phẩm cỏn con như chúng ta. Vũ Phi Giáp, ngươi xếp hạng bốn mươi bảy trên Chiến Thần bảng, lại đi làm chuyện bắt nạt kẻ yếu như vậy, ngươi không sợ cường giả Bắc Mạc chế nhạo? Không sợ người trong thiên hạ chế nhạo ư?
Hưu!
Đáp lại hắn, Mệnh Luân bảy màu hóa thành một đạo lưu quang hung hăng đánh tới. Tốc độ quá nhanh, còn nhanh hơn cả Liễu Như Phong vừa nãy mấy lần, Đại trưởng lão căn bản trốn không thoát, chỉ biết giơ lên chiến đao trong tay trùng trùng chém xuống.
Ầm!
Thoáng chốc, cả người Đại trưởng lão bị đụng bay, máu thịt be bét, thanh Huyền khí cao cấp kia cũng bị đánh bay, không để lại chút vết tích gì trên Mệnh Luân bảy màu.
Lại chết một người!
Toàn trường câm như hến, tất cả trưởng lão còn lại của Liễu gia đều tuyệt vọng, Mệnh Luân lóe lên quang mang, bay trở về trong góc, hóa thành một đạo lưu quang tan biến nơi bụng dưới võ giả giáp đen Vũ Hận.
Vũ Hận không nhìn lại chiến trường lấy một giây, hóa thành hắc quang chạy về đại viện Triệu gia.
Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, Liễu Như Phong và Đại trưởng lão đều đã chết, nếu Triệu Côi còn không thể thắng, phế vật như vậy không đáng để Vũ gia ra tay trợ giúp.
- Đa tạ Vũ Hận đại nhân!
Dù Triệu Côi không thấy được thân ảnh Vũ Hận, nhưng biết là đối phương ra tay, hắn khom người bái một cái, sau đó giơ lên trường đao trong tay hét lớn:
- Giết, giết sạch Liễu gia, không chừa một ai!
Đúng lúc này!
Viện quân Liễu gia mời tới, lão giả tóc xám Hồn Đàm cảnh đỉnh phong tung người tháo chạy về hướng đông, chỉ để lại một câu:
- Xin lỗi, không phải lão phu không nghĩa khí, mà dù lão phu có liều mạng, tối nay cũng không cách nào vãn hồi thế cục.
Nhị trưởng lão nhìn theo bóng lưng lão giả tóc xám dần khuất xa, khóe miệng nhếch lên ý cười tự giễu, chẳng qua một khắc sau mắt hắn lại chợt đỏ bừng, phẫn nộ hét:
- Binh sĩ Liễu gia, dù gì chúng ta cũng sống không nổi, chi bằng liều mạng một trận, giết cho đủ vốn, kéo theo mấy tên làm đệm lưng!
- Giết
Tất cả trưởng lão chấp sự đệ tử Nội đường Liễu gia đều quát lớn, nhưng vẫn có một ít trưởng lão chấp sự Ngoại đường đánh trống lui đường. Bọn hắn không phải con em Liễu gia, còn có cơ hội đào tẩu, bốn đại gia tộc hẳn sẽ không truy sát đến cùng.
- Vùng vẫy giãy chết!
Triệu Côi cười lạnh một tiếng, đang định phóng về phía nhị trưởng lão, chợt một tên trưởng lão Ngoại đường đi tới, thấp giọng nói:
- Tộc trưởng, Thanh trưởng lão chết rồi!
- Cái gì?
Hàn quang chớp lên trong mắt Triệu Côi, cúi mặt nhìn xuống tấm ngọc phù vỡ nát trong tay người kia, sắc mặt bỗng chốc biến trở nên khó coi dị thường.
Ngọc phù này được gọi là bản mệnh ngọc phù, bên trong chứa một tia thần hồn võ giả. Nếu ngọc phù vỡ nát, chứng tỏ người đó cũng đã chết.
Trong tay Lục Linh cũng có một tấm bản mệnh ngọc phù, đó là bản mệnh ngọc phù của Lục Nhân Hoàng, chẳng qua lúc này vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, bởi thế Lục Linh kết luận Lục Nhân Hoàng còn sống.
Trong tay tên trưởng lão Ngoại đường này có rất nhiều bản mệnh ngọc phù, đều là được thu thập lại trước khai chiến. Mục đích không cần nói cũng biết, chính là vì trù tính toàn cục, xác định tình hình chiến đấu ở các hướng đông tây nam bắc.
Tối nay đã chết rất nhiều người, lượng ngọc phù vỡ nát cũng rất nhiều, vốn một tên trưởng lão chết đi hắn không cần đặc ý tới bẩm báo Triệu Côi. Chẳng qua tên trưởng lão này có chút đặc thù, bởi vậy người này chính là đi kẻ vừa rồi đã đi cứu viện Triệu Duệ, Thanh trưởng lão.
Lúc nãy Triệu Duệ phát ra tín hiệu cầu viện, Triệu Côi phái Thanh trưởng lão đi cứu, nhưng giờ Thanh trưởng lão lại đã chết, vậy chẳng phải Triệu Duệ cũng rất nguy hiểm? Bởi thế tên trưởng lão Ngoại đường kia mới vội vàng tới bẩm báo cho Triệu Côi.
Trong lòng Triệu Côi có chút cuống quít, giờ là lúc gió thu quét lá khô, là dịp tốt để chém giết cường giả Liễu gia còn só lại. Hắn là chủ soái nếu như thoát ly chiến trường, vậy liền không cách nào chưởng khống toàn cục.
Vấn đề là...
Triệu Duệ là đứa con trai hắn thương yêu nhất, mặc dù đứa con trai này có rất nhiều khuyết điểm, thiên tư lại được cả Vũ Lăng thành công nhận, hắn cũng một mực bồi dưỡng Triệu Duệ làm người nối nghiệp.
- Lão Trần, lão Hà, bên này giao cho các ngươi, ta đi Tây viện xem xem.
Cuối cùng Triệu Côi đưa ra quyết định, dặn dò tộc trưởng Trần gia Hà gia một tiếng, sau đó lập tức lao nhanh về phía Tây viện.
Thanh trưởng lão là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nếu đã có người đánh giết được Thanh trưởng lão, như vậy có phái Thần Hải Cảnh tới cũng vô dụng, vì sự an toàn của Triệu Duệ, hắn đành phải đích thân đi một chuyến.
Bên này Liễu gia chỉ còn lại một tên Hồn Đàm cảnh là Nhị trưởng lão, lại bởi Vũ Hận ra tay, người Liễu gia thấp thỏm bất an, rất nhiều trưởng lão Ngoại đường rõ ràng đã có ý muốn trốn. Bởi thế có hay không có hắn ở đây, thế cục đêm nay đã không cách nào nghịch chuyển, sau cùng Vũ Lăng thành vẫn sẽ đổi sang họ Triệu.
- Ừ!
Tộc trưởng Trần gia, Hà gia và một số võ giả bốn đại gia tộc có chút khó hiểu, rất nhiều người Liễu gia cũng không hiểu, Triệu Côi đi Tây viện làm gì? Chẳng lẽ phía Tây viện xuất hiện tình huống đặc biệt?
- Hả?
Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp, Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm trên chiến xa hoàng kim cũng không khỏi hiếu kì.
Mới đầu các nàng còn tưởng tối nay đã không có trò hay để xem, tiếp sau sẽ chỉ là đồ sát vô vị, ai biết lại còn có bất ngờ.
Chủ soái thoát ly chiến trường, chẳng lẽ phía Tây viện còn có cường giả?
Chúng nhân quét mắt nhìn về phía Tây viện, phát hiện được một cảnh rất thú vị: Lục Ly chính đang kéo lê Triệu Duệ lúc này đã đứt chân chạy về phía Tây viện, Triệu Duệ đau đến sắp ngất đi, Lục Ly lại mặc kệ, một tay kéo chân, một tay xách Thiên Lân Đao bước nhanh về hướng Khách Đường.
Tốc độ Triệu Côi quá nhanh, nhanh hơn Thanh trưởng lão lúc nãy tận mấy lần, hắn đạp chân lên từng tòa thạch bảo, cả người hóa thành tàn ảnh lao vút tới Tây viện. Thị lực hắn cũng mạnh hơn Thần Hải Cảnh rất nhiều, chẳng mấy chốc đã thấy được Triệu Duệ đang bị kéo lê nơi xa, còn thấy được Triệu Duệ đã mất một chân.
Chương 119 Bình thuốc có vấn đề
Cả người Triệu Côi run lên, nổi giận rống to:
- Duệ nhi? Aa... tên nhãi ranh, ta phải bằm thây vạn đoạn nhà ngươi!
- Thiếu niên này chết chắc rồi!
Trên chiến xa hoàng kim, Dạ Vũ Hàm thì thầm một tiếng, quay sang Tử Liên Nhi bỡn cợt nói:
- Tử Liên Nhi, chẳng phải ngươi quen biết thiếu niên này ư? Sao không cứu mạng hắn?
Tử Liên Nhi khẽ lắc đầu, nói:
- Vũ Phi Giáp đã muốn giúp Triệu gia, ta việc gì phải vô duyên vô cớ đi đắc tội hắn?
Mấy tên cường giả chiến giáp hoàng kim bên người Tử Liên Nhi khẽ gật đầu tán đồng, bọn hắn rất rõ ràng, thật ra không phải Tử Liên Nhi sợ đắc tội Vũ Phi Giáp, mà là Lục Ly không đáng để khiến nàng đi đắc tội.
Triệu Duệ đứt mất một chân, cả người toàn là máu, hơn nữa chiến giáp trên thân còn bị lột xuống, đầu bù tóc rối nhìn không khác gì Lệ Quỷ.
Thấy thảm trạng như thế của đứa con trai mình yêu nhất, trong lòng Triệu Côi bùng lên liệt hỏa hừng hực, hận không thể chém giết mấy vạn người để lắng lại lửa giận trong lòng.
Hắn đề thăng tốc độ tới cực hạn, ánh mắt khóa chặt tên thiếu niên mặc chiến giáp của con trai mình, sát khí trên người không ngừng ngưng tụ. Chẳng qua trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc, bởi vì khí tức Lục Ly rõ ràng chỉ mới vừa đột phá Thần Hải Cảnh, làm sao có thể chém giết được Thanh trưởng lão?
Lục Ly thoáng ngừng bước, sắc mặt ngưng trọng dị thường, nhủ thầm may mà không giết Triệu Duệ, bằng không lúc này hắn đã không còn bài tẩy gì để dùng.
Khí huyết Triệu Côi như rồng như hổ, rõ ràng là cường giả Hồn Đàm cảnh, dù Lục Ly còn rất nhiều thủ đoạn, nhưng hắn không cuồng vọng đến mức cho rằng mình có thể đối kháng được với cường giả Hồn Đàm cảnh.
Ở Bắc Mạc, chênh lệch cảnh giới như chênh lệch giữa trời với đất, cảnh giới cao hơn một cấp đủ để quét ngang nguyên một đám võ giả cảnh giới thấp hơn.
Tỉ như Thần Hải Cảnh, Huyền lực ngưng đọng hơn xa Huyền Vũ cảnh, tốc độ lực lượng sức phòng ngự hay năng lực phản ứng đều sai lệch quá lớn, một đám Huyền Vũ cảnh đều không thể vây giết Thần Hải Cảnh.
Với Hồn Đàm cảnh sai lệch lại càng lớn!
Hồn Đàm cảnh chính là rèn đúc ra một ao đầm trong linh hồn, khiến linh hồn càng thêm cường đại, từ đó tăng cường cảm giác, phản ứng... và các năng lực khác.
Thị lực, thính lực, khứu giác, cảm giác lực của võ giả Hồn Đàm cảnh đều mạnh hơn Thần Hải Cảnh rất nhiều. Động tác của ngươi rất nhanh, nhưng ở trong mắt Hồn Đàm cảnh lại được thả chậm gấp mười, ngươi còn chưa ra chiêu, đối phương đã có cách ứng đối, ngươi đấu lại kiểu gì?
Hồn Đàm cảnh còn có một đặc thù rõ rệt, đó chính là có thể phóng ra Huyền lực. Tốc độ phóng ra Huyền lực còn rất nhanh, rất sắc bén, ngang với công kích từ Huyền khí Địa giai, có thể cách không giết người.
Bởi thế, Lục Ly trước là dừng lại, giẫm một chân lên đầu Triệu Duệ, đồng thời đặt Thiên Lân Đao lên cổ Triệu Duệ, ánh mắt băng lãnh nhìn Triệu Côi đang không ngừng tiếp cận.
Túc mệnh sau cùng dành cho võ giả chính là tử vong!
Đây là lời Lục Linh từng nói, Lục Ly không sợ chết, nếu Triệu Côi muốn giết hắn, hắn liền kéo theo Triệu Duệ chôn cùng.
Hưu!
Cùng lúc, trong con hẻm nhỏ phía sau, một bóng người đột nhiên cuồng chạy mà đến, trên lưng người này còn cõng theo một người khác, thấy cảnh đó lập tức ngừng bước lại.
Liễu Di và Lục Linh chạy tới, chẳng qua lúc này Liễu Di cũng thấy được Triệu Côi đang gào thét lao đến như Hồng Hoang mãnh thú.
Lục Linh tụt xuống từ trên lưng Liễu Di, tay chống quải trượng nhẹ giọng nói:
- Di tiểu thư, ngươi đi đi, nếu ngươi muốn giữ mạng thì mau lập tức triệt thoái từ Tây Môn, Liễu gia các ngươi xong rồi.
Liễu Di theo bản năng thối lui ra sau, chẳng qua đến khi về lại trong hẻm nhỏ, nàng lại quỷ thần xui khiến dừng bước. Nàng muốn xem xem Lục Ly cầm lấy con tin, liệu có thể toàn thân trở ra trong tay Triệu Côi đang phẫn nộ hay không.
Đám người Tử Liên Nhi cũng rất hiếu kì, dù có con tin, nhưng Triệu Côi lại là Hồn Đàm cảnh, còn là Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, Triệu Côi có cả trăm cách để giết chết Lục Ly.
Vẻn vẹn mấy nhịp thở Triệu Côi đã băng băng mà tới, hạ xuống trên mặt đất cách Lục Ly chừng chục trượng. Khoảng cách này của hắn rất hợp lý, Lục Ly sẽ không cảm thấy bị uy hiếp, đồng thời hắn vẫn có thể phóng ra Huyền lực, nháy mắt kích sát Lục Ly.
Triệu Duệ mất máu quá nhiều, đang trong trạng thái hôn mê, chân gãy vẫn còn đổ máu, Triệu Côi cường hành áp chế nộ khí trong lòng, quát lạnh nói:
- Tiểu tử, thả con trai ta ra, ta tha cho ngươi khỏi chết.
Lời này chẳng khác gì chuyện cười, nếu Lục Ly tin tưởng Triệu Côi thì hắn chính là đứa ngốc. Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Triệu Côi, một mực lưu ý bất kỳ cử động nào của đối phương, nếu Triệu Côi dám làm loạn, hắn sẽ một đao chém giết Triệu Duệ.
Hắn thoáng trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói:
- Triệu tộc trưởng, lúc này con ngươi vẫn đang chảy máu đấy. Dù chân hắn đã gãy, nhưng nếu ngươi dùng tới đan dược Thiên giai, chân cụt vẫn có thể mọc lại được. Song nếu cứ tiếp tục chảy máu thế này, dù ngươi có tìm tới thần tiên cũng cứu không được. Bởi vậy ngươi nên cầm ra chút thành ý thì hơn.
Triệu Côi nhướng mày, cảm giác có chút vướng tay, Lục Ly có sự trầm ổn vượt xa niên kỷ, nếu cứ tiếp diễn thế này, Triệu Duệ thật có khả năng mất máu quá nhiều mà chết.
Hắn trầm tư rồi nói:
- Ngươi ra điều kiện đi, ta muốn con trai ta còn sống. Hắn mà chết, cả nhà ngươi đều phải chết.
- Rất đơn giản!
Trong lòng Lục Ly sớm có kế hoạch, mở miệng nói:
- Tìm cho ta một chiếc xe ngựa, ta dẫn theo con ngươi ra khỏi thành, ngươi không thể sai người theo dõi và truy sát ta. Sau khi đi được ba trăm dặm, ta cam đoan sẽ thả hắn, nếu ta không thả người, ngươi cứ việc dẫn người đuổi theo giết ta.
Lục Linh để Lục Ly bắt sống Triệu Duệ, ý tứ không cần nói cũng biết, đó chính là cường hành mang theo con tin thoát đi. Lục Ly yêu cầu rời cách thành ba trăm dặm mới thả người, khi đó Triệu gia có muốn đuổi giết cũng đã rất khó khăn, hắn có thể nhẹ nhàng mang theo Lục Linh đào tẩu.
Chương 120 Bị giết
Triệu Côi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng nói:
- Người có thể mang đi, xe ngựa cũng có thể bố trí cho ngươi, chẳng qua ta muốn ngươi tuyệt đối bảo đảm an toàn cho Duệ nhi. Còn nữa, ta nói trước cho ngươi biết, ở Bắc Mạc Vũ đại nhân có năng lượng vượt xa tưởng tượng của ngươi, nếu ngươi dám giết hại Duệ nhi, ta cam đoan dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển ta đều có thể tìm tới, giết sạch ngươi và tất cả những người có liên quan.
Nghe được lời này của Triệu Côi, Lục Ly như trút gánh nặng, xem ra Triệu Côi quả thực rất thương yêu Triệu Duệ, không dám làm loạn.
Còn về uy hiếp sau đó, Lục Ly xem như không nghe thấy, Vũ đại nhân có năng lượng lớn thật, nhưng Triệu Côi không đáng để Vũ đại nhân vận dụng toàn bộ lực lượng đuổi giết hắn...
- Đây là một bình thuốc chữa thương, ngươi trước dùng thuốc bột cho nhi tử ta uống, ta sẽ sai người đi tìm xe ngựa giúp ngươi.
Triệu Duệ từ trong ngực lấy ra một bình thuốc, tiện tay ném qua, sau đó quay lưng tựa hồ chuẩn bị đi sai người bố trí xe ngựa.
Lục Ly thấy là bình thuốc bình thường, cũng không để ý, chuẩn bị tiện tay tiếp lấy.
Xa xa Lục Linh lại cảm giác được một tia không đúng, bởi vì nàng thấy được lúc quay người trong mắt Triệu Duệ chớp lên một tia hàn quang. Nàng chống quải trượng bước nhanh đi tới, lớn tiếng khẽ kêu:
- Đệ đệ, bình thuốc này có vấn đề!
Bình thuốc đã bay vụt tới, Lục Ly đang định giơ tay đi bắt, nghe được Lục Linh nhắc nhở, hắn thoáng ngơ ngác, sau đó liền kịp có phản ứng, vung tay muốn đập bay bình thuốc đi.
- Đã muộn!
Triệu Côi đột nhiên quay lưng, quát khẽ một tiếng:
- Nổ!
Ầm!
Bình thuốc đột nhiên nổ tung, bột trắng bay đầy trời, đầu và thân mình Lục Ly bị đổ đầy bột thuốc, trong mắt cũng bị dính vào không ít, hắn đau đến hừ lên một tiếng, lảo đảo hai bước, thiếu chút ngã ngồi ra đất.
- Chết!
Lục Ly cảm giác hai mắt nhói đau khó nhịn, căn bản không mở ra được, chẳng qua hắn lại có thể phỏng đoán ra phương vị Triệu Duệ, nổi giận vung lên Thiên Lân Đao, định hung hăng một đao chém chết Triệu Duệ.
- Hừ!
Triệu Côi là Hồn Đàm cảnh, nếu lúc này rồi còn bị Lục Ly chém giết Triệu Duệ, mấy năm qua chẳng phải đều sống uổng. Hắn vung tay bắn ra một đạo quyền ảnh màu xanh, Huyền lực ngoại phóng, quyền ảnh mang theo tiếng rít khủng bố nện tới Lục Ly.
Tốc độ phóng ra Huyền lực quá nhanh, Triệu Côi lại cách Lục Ly chỉ mười trượng, chớp mắt đã đến nơi, trước lúc Thiên Lân Đao vung xuống, quyền ảnh gào thét đấm tới.
Tiếng rít chói tai, Huyền lực ngoại phóng mang theo khí tức khủng bố, khiến Lục Ly cảm giác được nguy hiểm trí mạng.
Hắn theo bản năng giơ lên Thiên Lân Đao chắn ngang trước người, trực giác nói cho hắn biết, Thiên Lân Đao còn chưa bổ trúng Triệu Duệ thì hắn đã bị đấm trúng, bởi thế hắn chọn cách tự vệ.
Quyền ảnh màu xanh chỉ lớn bằng nắm tay, càng giống như là một quầng sáng trong suốt màu xanh.
Quyền ảnh đánh trúng Thiên Lân Đao, một đạo cự lực khủng bố truyền đến, Thiên Lân Đao trong tay Lục Ly trực tiếp bị chấn bay, sau đó quyền ảnh đánh trúng vào ngực Lục Ly.
- Ầm!
Cả người hắn bay rớt ra sau, miệng cuồng phun búng máu tươi ngay giữa không trung, thân thể như bao tải rách bỗng chốc bị nện bay vài chục trượng, khảm vào trong thạch bảo, chưa biết sống chết thế nào.
- Đệ đệ!
Lục Linh đang chống quải trượng bước nhanh đi tới chợt khẽ run lên, ánh mắt chớp qua một tia sợ hãi. Mấy năm gần đây nàng rất ít lộ ra cảm xúc thế này, giờ nàng lại thật sự sợ hãi, nàng sợ hãi Lục Ly chết đi.
- Tên nhãi ranh, ta phải bằm thây nhà ngươi!
Triệu Côi lướt đi như gió, phóng thẳng về phía thạch bảo Lục Ly vừa nện vào, hắn biết Lục Ly chưa chết. Thiên Lân Đao ngăn được một ít lực đạo, Lục Ly lại mặc chiến giáp Địa giai của Triệu Duệ, nhờ đó chặn thêm một bộ phận lực đạo, bằng không với kích vừa rồi Lục Ly chắc chắn phải chết.
Xùy
Hắn vừa mới vọt tới bên ngoài thạch bảo, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng xé gió, hắn quay đầu đôi mắt bỗng chợt trợn to. Chỉ thấy một mũi tên màu đen bắn thẳng tới cổ Triệu Duệ, không chờ hắn kịp phản ứng mũi tên đã chạm vào cổ Triệu Duệ mất rồi.
Trên mũi tên chớp hiện u quang, rõ ràng là có kịch độc, thấy mau liền vong. Triệu Côi trơ mắt nhìn Triệu Duệ bị giết, trong lòng cuộn lên phẫn nộ và hối hận vô cùng tận.
Vừa rồi hắn sớm đã nhìn qua Lục Linh, thấy nàng không phải võ giả, còn là người thọt nên mới không để ý. Chẳng ngờ chỉ vì chút sơ suất, Triệu Duệ lại bị Lục Linh bắn chết. Hắn ngửa mặt lên trời gào đau xót:
- Duệ nhi, Duệ nhi!
Tiếng hô như vắt tận hết khí lực, vang vọng khắp nơi, ngay cả đám võ giả đang huyết chiến ở Nam viện đều nghe được rõ ràng.
Chúng nhân thất kinh, Triệu Côi đích thân tới, thế mà Triệu Duệ vẫn bị giết? Chẳng lẽ ở chỗ này Triệu gia còn mai phục cường giả Hồn Đàm cảnh?
Triệu Côi cuồng hống hai tiếng, ánh mắt chuyển thành màu đỏ máu, hắn không để ý tới Lục Ly nữa, con ngươi đỏ ngầu nhìn sang Lục Linh, gào thét:
- Nha đầu thối tha, ta phải xé ngươi thành mười tám mảnh, mười tám mảnh!
Lúc này thần sắc Lục Linh đã bình tĩnh trở lại, vừa rồi Triệu Côi muốn đi giết Lục Ly, chứng tỏ Lục Ly còn chưa chết, nàng liền triệt để yên tâm.
Nàng dùng Tác Mệnh nỏ giết chết Triệu Duệ chính là vì hấp dẫn Triệu Côi, giờ mục đích đã đạt tới. Nàng nhẹ nhõm cả người, khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt, nói:
- Triệu tộc trưởng, tay chân nhỏ nhắn như ta, ngươi không xé được mười tám mảnh đâu, cùng lắm chắc chỉ được bốn năm mảnh. Lấy mạng ta đổi mạng con trai quý giá của ngươi, đáng lắm!
Thần sắc bỡn cợt, ngữ khí bình thản của Lục Linh khiến Triệu Côi càng thêm phẫn nộ, hắn vốn định trực tiếp phóng thích Huyền lực oanh sát Lục Linh, nhưng khắc sau lại đã thay đổi ý định.
Lục Linh nói không cách nào xé thành mười tám mảnh? Hắn lại muốn từng chút từng chút xé nát Lục Linh, lăng trì nàng đến chết, để tiết căm giận ngút trời trong lòng.
Hắn cuồng bạo phóng tới, một tay hóa quyền thành trảo, chộp thẳng đến cổ Lục Linh.