Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Đối với hắn trước kia mà nói võ giả Thần Hải cảnh, giống như thần linh không thể đánh bại. Hơn một tháng trước hắn cái gì cũng không phải, ngay cả đám người Địch Hổ ức hiếp hắn cũng chỉ có thể nén giận, hiện tại hắn đã có thể đánh giết cường giả có cấp bậc giống như Địch bá rồi.   

             Giật mình như mộng...   

             Thế nhưng, lần này có thể thuận lợi chém giết Ba Thúc như vậy, là do Tiểu Bạch lập công lớn. Không có Tiểu Bạch khẳng định Ba Thúc sẽ chạy thoát, tốc độ Ba Thúc quá nhanh, hắn căn bản không đuổi kịp.   

             - Cái thần kỹ huyết mạch này thật mạnh!   

             Lục Ly vui vẻ không thôi, mặc dù không có Tiểu Bạch hắn không thể giết chết Ba Thúc, nhưng hắn đã thành công đánh bại Ba Thúc, còn khiến lão bị thương, đây đều là công lao của thần kỹ huyết mạch.   

             - Đúng rồi, thời gian thần kỹ huyết mạch sắp kết thúc rồi!   

             Nghĩ tới đây, Lục Ly lập tức giật mình tỉnh lại, vội vàng lục lọi trên người Ba Thúc, tìm được một ít vàng lá cùng một quyển bí tịch ố vàng. Hắn chẳng quan tâm xem xét, nhặt trường kiếm Ba Thúc cùng bọc đồ của mình lên, rồi mang theo Tiểu Bạch chạy như điên.   

             Rất nhanh hắn sẽ lập tức tiến vào thời kỳ suy yếu, ngủ mê man đi. Triệu Duệ ở ngay phía sau, có thể tùy thời đuổi theo, hắn phải mau chóng tìm được chỗ an toàn.   

             Lục Ly chạy hơn mười dặm, càng lúc càng cấp bách, xung quanh đều là hoang lĩnh, không có chỗ nào đặc biệt để ẩn nấp, mà hắn cảm giác thời gian cũng sắp đến rồi.   

             Sau khi chạy thêm mấy dặm, bắp thịt toàn thân Lục Ly bắt đầu biến đổi, khí tức trên người suy yếu, bên trong thân thể dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng mệt mỏi.   

             - Gần đến rồi, đành phải xem ông trời có che chở ta hay không.   

             Lục Ly chỉ có thể bất đắc dĩ chạy về phía một cái sơn động nhỏ coi như chỗ ẩn nấp. Nơi này vừa nhỏ lại vừa không sâu, Lục Ly tùy ý tìm một hòn tảng đá chặn cửa động lại, sau đó nói với Tiểu Bạch một câu:   

             - Tiểu Bạch, giúp ta canh giữ cửa động, trừ Thiên Lân đao ra còn lại ngươi cứ tùy tiện ăn.   

             Sau khi nói xong, Lục Ly ôm cái bọc ngủ thật say, cho dù lúc này bầu trời phát nổ cũng không thể làm hắn tỉnh lại.   

             ...   

             Lục Ly suy nghĩ hơi nhiều, đám người Triệu Duệ căn bản không có đuổi theo, mà đóng quân ngay ở chỗ tách ra với Ba Thúc. Ba Thúc dặn dò bọn họ ở yên chỗ này không được đi đâu, rừng núi hoang vắng lại là buổi tối thì làm sao Triệu Duệ dám chạy loạn?   

             Lục Ly an nhàn ngủ cả đêm, mãi cho đến khi trời sáng mới tỉnh lại, thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi. Hắn lo lắng lập tức bò dậy, xác định không có ai động vào tảng đá, sắc trời sắp sáng, như trút được gánh nặng.   

             - Mẹ nó!   

             Đột nhiên Lục Ly phát hiện bên cạnh có một cái chuôi kiếm, mũi kiếm đã bị gặm sạch, đây là thanh huyền khí cao cấp của Ba Thúc. Còn Tiểu Bạch thì cuộn tròn thành một đoàn trên mặt đất, ngủ say...   

             - Bại gia tử, bại gia tử!   

             Lục Ly sót xa, Ba Thúc là võ giả Thần Hải cảnh, còn là hộ vệ riêng của Triệu Duệ, huyền khí lão dùng làm sao có thể là hàng cấp thấp chứ? Ít nhất cũng phải Nhân giai bảy tám phẩm trở lên, thậm chí có thể là huyền khí Địa giai, vậy mà bị Tiểu Bạch ăn mất.   

             Thế nhưng ngẫm lại hình như đêm qua hắn nói, chỉ cần không gặm Thiên Lân đao còn lại tùy ý nó thì phải? Hắn ngượng ngùng bĩu môi. Lại nghĩ tới nếu như không phải là Tiểu Bạch thì cũng không có cách nào chém giết Ba Thúc, coi như thanh huyền khí này là chiến lợi phẩm của Tiểu Bạch, vì vậy hắn không để ý nữa.   

             - Đi!   

             Khoảng cách từ chỗ này đến chiến trường quá gần, đêm qua đám người Triệu Duệ không có đuổi theo, nhất định sau khi trời sáng sẽ đến tìm kiếm Ba Thúc.   

             Ba thúc chết rồi, Lục Ly cũng không để đám người Triệu Duệ ở trong lòng. Vấn đề là Triệu gia có thể có không ít người trong Hàn Vân Sơn, hắn cũng không muốn lưu lại hành tung, đến lúc đó khiến cường giả Triệu gia không ngừng truy sát.   

             Lục Ly bế Tiểu Bạch ném vào bao bố, để nó tiếp tục ngủ, sau đó rời khỏi sơn động, đi về hướng bắc. Hắn muốn đi Hồng Nham Sơn, lấy trộm trứng Hồng Lân Ưng, sau đó lại nghĩ biện pháp trở về thành.   

             Đánh chết một tên võ giả Thần Hải cảnh, khiến Lục Ly tự tin hơn rất nhiều, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Hắn có được thần kỹ huyết mạch, quan trọng hơn chính là năng lực biến thái của Tiểu Bạch, khiến hắn có được sức lực chiến một trận cùng võ giả Thần Hải cảnh.   

             Hắn vừa chạy vừa rơi vào trầm tư, nhớ lại trận chiến đấu đêm qua cùng Ba Thúc, rồi diễn luyện lại trong đầu, xem nên phát huy ưu thế của mình như thế nào, để nâng cao chiến lực.   

             Hắn còn mang cả Tiểu Bạch suy diễn vào, suy nghĩ làm như thế nào để lợi dụng năng lực biến thái của Tiểu Bạch phối hợp tác chiến.   

             Lục Ly khẳng định trăm phần trăm nó là Huyền Thú tam phẩm trở lên, thậm chí khả năng càng cao. Lúc này mới mới sinh ra đã có được thần thông thần kỳ, tốc độ khủng bố, hàm răng sắc bén như thế, nếu nó mà trưởng thành sẽ mạnh như nào?   

             Nghĩ đến Tiểu Bạch, Lục Ly lại sờ sờ răng thú trên cổ.   

             Tiểu Bạch là vì răng thú mới đi theo hắn, rõ ràng ánh mắt Tiểu Bạch nhìn răng thú có một ít sợ hãi, điều này nói rõ phẩm cấp chủ nhân răng thú khẳng định cao hơn so với Tiểu Bạch, vậy đó chính là Huyền Thú năm sáu phẩm trở lên rồi.   

             - Chỉ có cha mới biết lai lịch răng thú, nhưng cha vẫn còn bị vây ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên!   

             Ánh mắt Lục Ly hướng về phương bắc, từ nơi này đi thẳng mấy ngàn dặm nhất định là Hàn Băng Thâm Uyên, nếu như không có Huyền Thú chặn đường mà nói, thời gian hắn đi tới thâm uyên tối đa cũng chỉ mấy ngày.   

             Khoảng cách giữa hắn và cha mẹ gần như thế, nhưng lại cảm giác xa tận chân trời, hắn không có năng lực xuống vực sâu cứu cha mẹ ra, thậm chí không có can đảm nhích tới gần vực sâu...   

             - Cha, mẹ!   

             Nghĩ đến cha mình bị nhố mười lăm năm, mẹ sống chết chưa rõ, mắt Lục Ly hơi hơi ửng hồng, tim như bị đao cắt.   

             Hắn ngây ngốc nhìn phương bắc, nắm chặt nắm tay nói:   

             - Cha mẹ chờ con, nhất định con sẽ mau chóng truyền tống đến Trung Châu, tìm được cường giả Lục gia mời bọn họ cứu hai người.

Advertisement
';
Advertisement