Từ nơi sâu xa, hắn cảm ứng được giữa thiên địa có một ít hạt lấm ta lấm tấm, hắn biết cái kia chính là huyền khí, lập tức thông qua minh tưởng, lặng yên hấp dẫn bọn nó tới gần.
Nhân thể trời sinh có lực hấp dẫn với huyền khí, những lấm ta lấm tấm kia tới gần thân thể Lục Ly, chui vào trong thân thể của hắn.
Lục Ly bắt đầu nghĩ biện pháp lưu lại những huyền khí kia, ngưng tụ thành huyền lực, mới đầu vẫn giống như trước đây, căn bản không có cách ngưng tụ.
Sau nửa canh giờ, trong thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một tia khí lưu yếu ớt, khí lưu kia chậm rãi chảy ở trong gân mạch, khiến toàn thân hắn cực kỳ thoải mái, tựa như uống rượu ngon.
- Huyền lực!
Lục Ly mở to mắt, ngạc nhiên nói:
- Tỷ tỷ, đệ tu luyện ra huyền lực rồi.
- Ha ha...
Lục Linh không chút kỳ quái, nàng từ tốn nói:
- Đệ là nhi tử của Lục Nhân Hoàng, nếu như ngay cả đệ cũng không thể tu luyện ra huyền lực, thì toàn bộ Bắc Mạc không người có thể tu luyện ra huyền lực.
- Lục Nhân Hoàng?
Đây là lần đầu tiên Lục Ly nghe được danh tự này, hắn bị cái tên kia dọa sợ.
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt, Quân Hầu, Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng là hoàng giả trong nhân tộc, trong lịch sử Bắc Mạc, bất cứ Nhân Hoàng nào xuất hiện, đều có thể nhất thống Bắc Mạc, thành lập một vương triều cường đại, cương vực bát ngát giẫm ở dưới chân mình, ức vạn cường giả cúi đầu nghe lệnh, kia là chí tôn, tuyệt đại thiên kiêu trong nhân tộc.
Lại có người dám lấy tên là Lục Nhân Hoàng?
Hắn không sợ bị cường giả nghe nói sẽ phái người chém giết? Dù sao đây chính là phạm vào kiêng kỵ. Khinh nhờn Nhân Hoàng chí tôn, thiên địa bất dung. Đừng nói lấy tên Lục Nhân Hoàng, cho dù có người vũ nhục các đời Nhân Hoàng, sợ là các đại gia tộc biết rõ cũng sẽ vạn dặm truy sát?
- Thân phận của đệ rất bất phàm?
Lục Ly nghĩ tới Lục Linh từng nói, đột nhiên nội tâm dâng lên một suy nghĩ to gan. Chẳng lẽ hắn là nhi tử của cường giả Nhân Hoàng? Bất quá nghĩ lại, trăm năm qua tựa hồ Bắc Mạc chưa từng xuất hiện cường giả Nhân Hoàng nha?
- Đừng suy nghĩ nhiều.
Lục Linh nhìn thấy thần sắc của Lục Ly, đứng lên nói:
- Chỉ cần đệ thức tỉnh huyết mạch, ta sẽ nói cho đệ biết tất cả. Hiện tại chúng ta nhất định phải đi thần miếu, nhìn xem khi nào có thể mở ra tế đàn huyết mạch. Chỉ cần thức tỉnh huyết mạch, Liễu gia nhất định sẽ xem đệ như tổ tông.
- Ngô...
Lục Ly cảm giác bí ẩn trên người hắn càng ngày càng nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác Lục Linh không chịu nói. Cũng may hắn đã đến vạn cân cự lực, tùy thời có thể thức tỉnh huyết mạch, nên không cần quá nôn nóng.
Bất cứ lúc nào Địch Bá cũng sẽ dẫn người tiến vào Vũ Lăng Thành, mặc dù ở trong khách sạn của Liễu gia, Lục Ly cũng cảm giác không an toàn, hắn nhanh chóng đứng dậy theo Lục Linh ra ngoài.
...
Thần miếu ở phía nam quảng trường, đối ứng với phủ thành chủ, tất cả thành trì đều có thần miếu, dùng để thức tỉnh huyết mạch.
- Tỷ tỷ, thức tỉnh huyết mạch cần cái gì không? Tỉ như vàng lá!
Vừa đi về phía thần miếu, Lục Ly vừa dò hỏi. Hắn hoàn toàn không hiểu thần miếu. Trước kia chỉ ở xa nhìn mấy lần, bởi vì thần miếu một mực đóng chặt đại môn, thần thần bí bí, cảm giác có chút âm trầm kinh khủng, hắn không dám tới gần.
Ở Bắc Mạc, tất cả võ giả đều muốn thức tỉnh huyết mạch, thành chiến sĩ huyết mạch cường đại nhất.
Đệ tử đại gia tộc, còn có thanh niên các bộ lạc đều muốn thức tỉnh huyết mạch, nghe nói đám người Địch Hỏa cũng tới thử qua. Lục Ly nghĩ nếu như ai cũng có thể đến, không cần bất kỳ điều kiện gì, người thần miếu sẽ không mệt chết chứ? Dù sao Vũ Lăng Quận nhiều người như vậy.
- Cái gì cũng không cần!
Lục Linh cực kỳ xác định nói:
- Chỉ cần đệ có thể đẩy cửa chính của thần miếu ra, thì chứng minh đệ có hi vọng thức tỉnh huyết mạch, người thần miếu sẽ an bài đệ đi thức tỉnh huyết mạch.
- A nha!
Lục Ly nhìn về phía miếu cổ, ngôi miếu này rất cổ xưa, lại không chút đổ nát. Thần miếu đen kịt, cửa chính có sáu cây cột lớn, phía trên điêu khắc minh văn thần bí, bốn vách tường cũng có minh văn thần bí, miếu thờ không lớn, khắp nơi lộ ra thần bí và quỷ dị.
Bất luận kẻ nào đi ngang qua đều có thể nhìn thấy ngôi miếu này, người đi đường và võ giả trên quảng trường đều tập mãi thành thói quen, nên căn bản không ai chú ý và quan sát.
Lục Ly dẫn Lục Linh từng bước một đi đến cách miếu thờ mười mét, Lục Linh ngừng lại, mỉm cười cổ vũ Lục Ly:
- Đi đi, mở ra cửa chính của thần miếu, thế giới mới sẽ lập tức rộng mở cho đệ.
Lục Ly nhìn Lục Linh, lòng tin cực kỳ mãnh liệt, hắn chậm rãi đi đến thần miếu, người đi đường ở phụ cận bị Lục Ly hấp dẫn, nhìn thấy hắn lớn tuổi như thế, đều có chút đùa cợt.
Huyết mạch thức tỉnh bình thường ở chừng sáu tuổi, những đệ tử đại gia tộc hoặc bộ lạc kia, hàng năm mỗi tháng đều sẽ tổ chức một nhóm hài đồng tròn sáu tuổi đến đây thức tỉnh, nghe nói sáu tuổi là thời điểm thức tỉnh huyết mạch tốt nhất.
Hàng năm Vũ Lăng Thành có ít nhất mấy ngàn hài đồng tiến đến đẩy cửa chính của thần miếu, nhưng có thể vào chỉ vài người, hơn nữa những năm này coi như hài tử đi vào được, cũng không có thức tỉnh một người.
Lục Ly đã mười bốn mười lăm tuổi, lại còn vọng tưởng thức tỉnh huyết mạch?
Không nhìn người đi đường, Lục Ly kiên định đi đến cửa chính của thần miếu, càng ngày càng nhiều người đi đường bị hấp dẫn, toàn bộ đều quăng tới ánh mắt đùa cợt, muốn nhìn Lục Ly làm trò cười.
Đi đến cửa chính thần miếu, nhìn hai đại môn đen kịt, Lục Ly hít một hơi thật dài, duỗi tay đẩy tới.
- Ông!
Cửa chính sáng lên, tựa hồ minh văn sống lại. Đại môn này rõ ràng có cấm chế, nếu không người người đều có thể đẩy ra.
- Chi chi...
Một thanh âm rất nhỏ vang lên, hai cánh cửa lớn mở ra, trong mắt Lục Ly lóe sáng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Linh, nàng khẽ gật đầu, tựa hồ hết thảy đều ở trong dự liệu.