Không chỉ có đám người Lục Phong Hỏa, phủ chủ Thiên Thần Phủ, mà đám ngoại đường trưởng lão, chấp sự gia tộc, chỉ cần đi theo Lục Chính Đàn, trà trộn vào quân sĩ xâm phạm Vân Châu, U Châu, Bắc Mạc đều bị bắt lại, sau khi thẩm phán sẽ lưu vong đến Thiên Ma Đảo. Lục gia lớn như thế, ít nhất cũng có mấy vạn người bị bắt.
Mặc dù ngũ thái công có lòng khuyên can mấy câu, nhưng lần này Lục Nhân Hoàng không mềm lòng. Bởi vì dám xuất binh đánh Vân Châu, U Châu, Bắc Mạc thì đó cũng chính là quyết tâm làm địch với Lục Ly Lục Linh, muốn giết chết Lục Ly Lục Linh.
Giữ những người này lại nhất định là tai họa, nói không chừng trở về sẽ lén lút đâm cho ngươi một đao... Rất nhiều người không nguyện ý lưu vong đến Thiên Ma Đảo, bởi vì nơi đó là tuyệt địa, đến đó và chết không có gì khác biệt.
Cho nên trong thành xuất hiện một số phản kháng và chiến đấu quy mô nhỏ, còn có người chạy mất. Kết cục không cần nhiều lời, tất cả bị hồn nô dưới tay Lục Ly chém giết, trên bầu trời Thần Khải Thành tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Mấy người Lục Ly không tiếp tục lẫn vào những chuyện chuyện nhỏ nhặt này, kẻ ác đã bị bắt lại, một ít tép riu không đáng để bọn hắn phân tâm. Mấy người đi đến Huyết Trì Đại Điện của gia tộc, Lục Chính Dương vẫn bị băng phong, Lục Nhân Hoàng thu hồi giải dược, tự nhiên muốn cứu tỉnh Lục Chính Dương trước tiên. Băng thất mở ra, bên trong toàn là băng dày đặc, một lão giả bị băng phong lại.
Lục Ly và Lục Linh dùng thần niệm liếc nhìn một cái, nội tâm hơi động, Lục Chính Dương còn sống. Giống hệt như Bạch Thu Tuyết năm đó, mặc dù dấu hiệu sinh mệnh rất yếu, nhưng ít ra còn sống. Đám người Lục Chính Đàn không có mất trí đến mức hại chết Lục Chính Dương, nếu không cho dù chấp pháp trưởng lão tự mình đi ra, Lục Ly cũng muốn làm thịt đám người Lục Chính Đàn. Ngũ thái công và mấy tên y sư của Lục gia đã ở bên trong, mọi người dò xét một phen đều yên tâm lại, Lục Nhân Hoàng lấy giải dược ra đưa cho ngũ thái công nói:
- Ngũ gia gia, giao cho ngươi. Ngũ thái công là cường giả linh hồn, độc khó giải nhất của Lục Chính Dương chính là độc bên trong linh hồn, độc trong thân thể chỉ là thứ yếu, cho nên cần ngũ thái công tự mình ra tay.
Ngũ thái công việc đáng làm thì phải làm, hắn vung tay lên hai gã y sư chậm rãi phóng thích huyền lực, chậm rãi hòa tan sông băng, bọn họ mất chừng nửa nén hương thì lấy được thân thể Lục Chính Đàn ra, đặt ở trên một cái giường lớn bên ngoài. Mấy tên y sư bận rộn lên, trước tiên phải khôi phục nguyên khí thân thể cho Lục Chính Dương. Thân thể của hắn bị băng phong nhiều năm, rất nhiều chức năng đã sớm mất đi, nếu như hiện tại đi giải độc, cho dù có thể giải được độc thì thân thể cũng sẽ không chịu nổi, rất nhanh sẽ chết đi. Lục gia có vô số linh dược, linh dược quý hiếm bên trong không gian giới của Lục Ly và Lục Linh đếm không hết, mấy tên y sư bận rộn nửa canh giờ, mới khôi phục được một ít nguyên khí cho thân thể Lục Chính Dương.
Ngũ thái công bắt đầu giải độc cho Lục Chính Dương, sau khi dùng giải dược, ngũ thái công vận chuyển hồn lực giúp hắn hóa giải kịch độc bên trong linh hồn, chỉ cần giải được độc bên trong linh hồn xong, kịch độc trong cơ thể liền đơn giản. Mọi người ngừng thở, không dám phóng thích thần niệm dò xét, sợ ảnh hưởng ngũ thái công giải độc, chỉ có thể lẳng lặng đợi chờ ở một bên. Ngũ thái công đặt một cánh tay lên đầu Lục Chính Dương, hồn lực trong tay chậm rãi tiến vào bên trong Hồn Đàm của Lục Chính Dương, nhắm mắt lại, từng giọt mồ hôi trên trán lăn xuống...
Linh hồn Lục Chính Dương rất suy yếu, nếu như làm không tốt linh hồn sẽ trực tiếp sụp đổ, cho nên ngũ thái công không thể làm sai một bước. Mọi người càng không dám làm ra một chút âm thanh, bên ngoài cửa có năm vị Địa Tiên trấn thủ, ai dám đến quấy rầy, trực tiếp chém giết. Thời gian từ từ trôi qua, ước chừng hơn năm canh giờ, ngũ thái công mới mở mắt ra, khuôn mặt mệt mỏi. Thế nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, đám người Lục Nhân Hoàng, Lục Ly, Lục Phi Tuyết nói:
- Tốt lắm, độc bên trong linh hồn đã giải được rồi, độc trong thân thể không cần lo lắng nữa. Mấy tên y sư vội vàng đi qua dò xét, rất nhanh một lão giả gật đầu nói: - Không có chuyện gì nữa rồi, sự tình còn lại để chúng ta đi làm. Thái thượng trưởng lão nhanh đi nghỉ ngơi đi, chúng ta bảo đảm giải độc cho tộc vương. Lục Nhân Hoàng, Lục Ly, Lục Linh, Lục Phi Tuyết đều như trút được gánh nặng, Lục Nhân Hoàng phái người dìu đỡ ngũ thái công đi xuống, nhưng hắn không có lập tức đi ra, mà tiếp tục ở đây trông coi, mấy người Lục Ly cũng không có rời đi. Y sư bận rộn giải độc trong thân thể cho Lục Chính Dương, bận rộn từ xế chiều đến nửa đêm, mấy vị y sư mới xoa mồ hôi trên đầu, chắp tay nói:
- Thiếu tộc trưởng, may mắn không làm nhục mệnh. - Tốt! Lục Nhân Hoàng phóng thích thần niệm dò xét một phen, gật đầu nói: - Mấy vị cực khổ rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, chỗ này để chúng ta trông. Bát trưởng lão nhìn Lục Nhân Hoàng nói:
- Nhân Hoàng, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ta ở đây nhìn là được. Lục Nhân Hoàng lắc đầu, hắn không mệt, hắn không yên lòng để người ngoài trông chừng, hắn muốn tự mình ở đây nhìn Lục Chính Dương tỉnh lại. Lúc còn trẻ, Lục Nhân Hoàng thiên tư tung hoành, xem nhẹ anh hùng thiên hạ, kiệt ngạo bất tuân, Lục Chính Dương cũng không quản được hắn. Bởi vì Lục Chính Dương chỉ định hôn sự cho Lục Nhân Hoàng, nên Lục Nhân Hoàng đã tức giận trốn đi. Lục Chính Dương tức giận không nguôi, hạ lệnh không cho phép ai trong gia tộc được đi tìm Lục Nhân Hoàng, để hắn tự sinh tự diệt ở bên ngoài. Nhưng cuối cùng hắn cũng là con của mình, sau khi Lục Chính Dương nghe nói Lục Nhân Hoàng đi Nam Hoang Đại Địa, đã một mình đi tìm, nhưng không nghĩ tới bị cường giả Vu Tộc vây công, người bị trúng kịch độc thiệt hại nặng mà quay về.
Lục Nhân Hoàng hết sức áy náy vì việc này, bây giờ đến cái tuổi này, biết được tâm của người làm cha làm mẹ. Cho nên sau khi ra khỏi hàn băng thâm uyên, xác minh tình huống của Lục Chính Dương, một người giết tới Nam Vu Đại Địa, đoạt được giải dược...