Chương 996 Cung nghênh
Nhân tộc Đấu Thiên Giới bắt chước các tập quán sinh hoạt của nhân tộc Trung Hoàng Giới, bắt chước phương thức tu luyện, bao gồm cả cổ ngữ.
Tất cả đều là Lục Ly suy đoán, hắn không có biện pháp đi tìm người xác minh, chỉ có tiếp tục truyền tống mà đi. Sau khi hắn liên tục truyền tống mấy ngày, đã dừng lại nghỉ ngơi một ngày, tiếp theo lại bắt đầu truyền tống.
Mười hai ngày sau, rốt cục Lục Ly cũng đứng vững ở trên quảng trường một tòa thành trì to lớn.
Thành trì này thành lập ở trên một đỉnh núi khổng lồ, hiện tại đã là thời điểm mặt trời ngả về tây, ánh sáng màu vàng rải khắp toàn thành, khiến cả tòa thành trì trở nên vàng loé, tràn ngập màu sắc mê huyễn.
Nhân khẩu trong thành trì khá đông, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
Lục Ly đứng ở trong truyền tống trận, híp mắt nhìn quảng trường. Vào giờ khắc này hai mắt hắn rất mờ ảo, tinh thần hoảng hốt, giống như có một loại cảm giác không biết đang ở phương nào.
Cơ thể Lục Ly rất bình thường, nguyên nhân khiến hắn không bình thường như thế, là trên quảng trường có một bức tượng đá khổng lồ!
Bức tượng đá kia cao ít nhất cũng trăm trượng, điêu khắc một lão giả trí tuệ sâu xa. Lông mi với râu bạc trắng, đầu lại là màu đen, trong tay cầm một quyển kinh, thoạt nhìn không giống như là một võ giả, mà giống như là một nhà đại nho!
Lục Ly thấy bức tượng này thì hoàn toàn ngơ ngác, hắn mờ mịt nhìn chung quanh, tinh thần có một chút tán loạn. Hắn còn đưa tay bấm bấm bắp đùi của mình, muốn nhìn xem có phải mình đang nằm mơ hay không?
Bắp đùi truyền đến cảm giác đau đớn, nói cho Lục Ly biết tất cả đều là sự thật, cảnh vật bốn phía thành trì rất xa lạ, nơi đây đúng là Lãnh Đế Thành!
Nhưng mà tại sao bên trong Lãnh Đế Thành lại có một bức tượng như vậy?
Không phải bức tượng kia nên đặt ở Thí Ma Thành, Đấu Thiên Giới sao? Vì sao lại chạy đến đây? Trong đầu Lục Ly là một mảnh mờ mịt, cảm giác giống như sắp điên rồi.
Hắn quá quen thuộc với bức tượng kia, đó chính là bức tượng của Đấu Thiên đại đế!
Thiên kiêu nhân tộc Đấu Thiên Giới, đại đế duy nhất của nhân tộc, tại sao tượng của Đấu Thiên đại đế lại đặt trong hoàng thành một cái giới diện khác? Làm sao chuyên này không khiến Lục Ly mờ mịt được?
- Chẳng lẽ Đấu Thiên đại đế không phải người Đấu Thiên Giới, mà là người Trung Hoàng Giới?
Suy nghĩ loé lên trong đầu Lục Ly, nếu như chuyện này đúng là thật mà nói. Đấu Thiên Giới và Trung Hoàng Giới có bức tượng như thế, cũng dễ hiểu.
Hai cái giới diện chưa bao giờ tiếp xúc, lại có được ngôn ngữ, văn minh, phương thức tu luyện, binh khí, thậm chí kiến trúc thành trì đều không khác nhau lắm.
Cái thế giới này không có sự tình trùng hợp như vậy, cho nên lúc trước Lục Ly có suy đoán, hoài nghi cũng rất đúng, sau khi nhìn thấy tượng của Đấu Thiên đại đế, cái suy đoán này càng thêm rõ ràng.
Còn có một chuyện vô cùng quan trọng!
Đấu Thiên đại đế là cửu phẩm huyết mạch, huyết mạch thức tỉnh ở Thần Châu đại địa là một loại thần thuật kinh thiên, chẳng lẽ... nó cũng do Đấu Thiên đại đế sáng tạo?
Thần Châu đại địa có một luận điểm, huyết mạch là do di truyền, ví dụ như đời trước gia tộc không xuất hiện thất phẩm, bát phẩm huyết mạch thì hậu bối cũng không thể nào xuất hiện thất phẩm, bát phẩm huyết mạch.
Cho nên Đấu Thiên đại đế không có hậu nhân, Thần Châu đại địa cũng không có cửu phẩm huyết mạch xuất hiện.
Đã như vậy!
Huyết mạch của Đấu Thiên đại đế từ đâu mà đến? Huyết mạch những người còn lại có thể là do Đấu Thiên đại đế lợi dụng các loại phương pháp thần kỳ chế tạo ra, vậy cửu phẩm huyết mạch của hắn là do đâu?
Trước kia con dân Thần Châu đại địa suy đoán, Đấu Thiên đại đế tự mình nghiên cứu ra, hiện tại Lục Ly lại hoài nghi huyết mạch của Đấu Thiên đại đế là di truyền mà có.
Lục Ly đưa ra một cái suy đoán vô cùng lớn, lúc còn trẻ Đấu Thiên đại đế gặp cơ duyên đi đến Đấu Thiên Giới, phát hiện cuộc sống nhân tộc ở đây rơi vào trong nước lửa, bị các chủng tộc viễn cổ và Huyền Thú ức hiếp. Cho nên hắn ở lại, trợ giúp con dân Đấu Thiên Giới, cũng truyền thụ công pháp tu luyện và văn minh Trung Hoàng Giới tới.
Ở thời kỳ viễn cổ, nhân tộc Đấu Thiên Giới luôn dùng cổ ngữ, sau này ngôn ngữ mới từ từ thay đổi, còn Trung Hoàng Giới bên này vẫn luôn dùng ngôn ngữ cổ xưa.
Tất cả đều được giải thích rất hoàn mỹ!
Mắt Lục Ly lóe sáng, nội tâm kích động không thôi, hắn phát hiện một cái bí mật kinh thiên, nếu như cái bí mật này bị con dân Thần Châu đại địa biết, sợ là tất cả mọi người đều sẽ bùng nổ?
Thế nhưng, nếu như những chuyện về Hỗn Độn Luyện Ngục, Trung Hoàng Giới truyền đến Thần Châu đại địa, cũng sẽ làm con dân Thần Châu khiếp sợ vạn phần, nội tâm xao động của Lục Ly từ từ bình thường lại.
Hắn đi ra khỏi truyền tống trận, không để ý tới những ánh mắt đang khóa lại mình, mà cúi người thật sâu trước bức tượng Đấu Thiên đại đế. Vị này là tổ thần của con dân Đấu Thiên Giới, không có vị tổ thần này, sẽ không có bọn họ, có lẽ nhân tộc đã sớm bị diệt tộc rồi.
Sau khi cúi người chào, Lục Ly mới thu hồi tâm tư, trước mắt không để ý tới sự tình Đấu Thiên đại đế.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lãnh Đế Thành, cẩn thận quan sát tòa đại thành siêu cấp này. Thành trì này rất lớn, thần niệm Lục Ly không cách nào bao trùm được nó. Thành trì này rất cổ xưa, mặc dù rất nhiều kiến trúc đều rất mới, nhưng trong thành trì vẫn có vô số chỗ để lộ ra vẻ tang thương cùng cổ xưa, trên tường thành loang lổ những vết tích của năm tháng.
Trong thành trì có rất nhiều người, chỉ quân đội trên quảng trường đã có ít nhất hơn vạn, trên truyền tống trận khoảng một ngàn, thống lĩnh bảo vệ truyền tống trận và quân đội đều là Nhân Hoàng.
Sau khi Lục Ly quan sát phía ngoài một hồi, liền vẫy tay với một tên quân sĩ cách đó không xa, nói:
- Ngươi... Tới đây!
Mặc dù người kia chỉ là một quân sĩ bình thường, nhưng lại có tu vi Quân Hầu cảnh hậu kỳ, Lục Ly là một tên Quân Hầu cảnh sơ kỳ lại dám quát hắn sao?
Sắc mặt tên quân sĩ này thoáng lạnh xuống, ánh mắt như sói khóa chặt Lục Ly nói:
- Cút ngay!
- Hả?
Trên mặt Lục Ly lộ ra một chút khiêu khích, hung hăng vênh váo nói:
- Một tên tiểu nhân vật như ngươi cũng dám bảo ta cút ngay, ngươi gọi Lãnh Vô Thương ra đây, xem hắn có dám nói với ta như vậy hay không?
Chương 997 Cung nghênh
Lời nói của Lục Ly khiến rất nhiều người chú ý, vô số ánh mắt nhìn tới đây. Một tên thống lĩnh Nhân Hoàng áp chế quân sĩ muốn nổi bão lại, sau khi suy nghĩ một chút liền đi tới, nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi là ai? Nơi này là Lãnh Đế Thành, đừng có gây chuyện tại đây.
- Ta biết đây là Lãnh Đế Thành.
Lục Ly liếc mắt nhìn vị thống lĩnh Nhân Hoàng này nói:
- Không phải Lãnh Đế Thành, tiểu gia còn chưa thèm đến. Giúp ta đưa thứ này cho Lãnh Thiên Ngạo, bảo hắn đi ra gặp ta!
- Ầm!
Lục Ly ném Huyết Hoàng Lệnh trong tay ra, sau đó quay đầu nhìn bức tượng Đấu Thiên đại đế, không hề để ý tới vị Nhân Hoàng này nữa.
Vị thống lĩnh Nhân Hoàng kia và một đám quân sĩ hai mặt nhìn nhau, tự nhiên bọn họ biết Lãnh Thiên Ngạo, đó là trưởng lão Lãnh gia, đại tướng quân Lãnh hoàng triều. Một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ lại bảo Lãnh Thiên Ngạo đi ra nghênh đón hắn? Hắn là ai vậy?
Vị thống lĩnh Nhân Hoàng này cũng có một chút nhãn lực, sau khi xem xét lệnh bài mấy lần, phát hiện lệnh bài kia không tầm thường. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói với một tên Quân Hầu cảnh:
- Cầm lệnh bài đưa cho Lục gia.
Một tên quân sĩ nhanh chóng bay về phía thành bắc, Nhân Hoàng suy nghĩ một chút đi đến phía sau Lục Ly, thái độ tốt lên rất nhiều, dò hỏi:
- Tiểu công tử, ngươi đến từ phương nào?
- Đứng đó là được rồi, nói nhiều lời thừa như vậy làm gì!
Lục Ly không liếc mắt nhìn vị Nhân Hoàng này một cái, lạnh nhạt nói một câu, thái độ lớn lối làm cho nhóm người xung quanh suýt chút nữa đè nén không được sát khí trong lòng.
Nơi này là nơi nào?
Lãnh Đế Thành đấy, đại bản dẦm Lãnh hoàng triều, bình thường cho dù con cháu đại gia tộc tới đây cũng phải biết điều làm việc.
Quần áo Lục Ly bình thường, cảnh giới thấp như vậy, nếu như mặc một bộ chiến giáp bán thần khí, có lẽ mọi người sẽ liếc hắn một cái. Nhưng trên người hắn lại không có gì cả, mang không gian giới còn vô cùng thấp.
Vị thống lĩnh Nhân Hoàng kia lạnh lẽo nhìn hắn một cái, áp chế một đám quân sĩ, nhẫn nại chờ đợi. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu như thiếu niên này không có địa vị, đợi lát nữa sẽ ném hắn vào đại lao hành hạ một phen, xả hết tức giận.
Một đám quân sĩ vây quanh Lục Ly, rất nhanh khiến người đi đường xung quanh chú ý. Thấy Lục Ly chỉ là một tên Quân Hầu cảnh lại chảnh chó đứng khẦm tay, thì càng nhiều người hiếu kỳ, dồn dập dừng chân chuẩn bị xem trò vui.
Một nén hương, hai nén hương, ba nén hương!
Tên quân sĩ kia vẫn chưa có trở lại, vị thống lĩnh Nhân Hoàng và quân sĩ xung quanh có một ít nghi ngờ, vì sao đưa một khối lệnh bài lại lâu như vậy? Chẳng lẽ sáu vị quản sự chủ trì trong thành lại không có ở bên trong?
- Hưu ...
Tiếp tục qua một nén hương nữa, đột nhiên phía bắc truyền đến tiếng xé gió, khiến rất nhiều người bên trong thành chú ý. Lãnh Đế Thành không cho phép phi hành, trừ đại nhân vật bên trong thành mới có tư cách, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao có nhiều đại nhân vật phi hành trong không trung thế?
- Ôi? Là Thương công tử và Hinh tiểu thư!
Vô số người trong thành dùng thần niệm đảo qua, thoáng cái tất cả liền trở lên náo nhiệt, vậy mà mấy vị công tử tiểu thư nổi danh Lãnh gia lại xuất hiện? Xảy ra chuyện lớn gì sao.
- Hưu ...
Một nhóm người xuyên phá trường không bay thẳng tới quảng trường, quân sĩ bên trong thành dồn dập khẩn trương lên không ngớt, tất cả đứng nghiêm, vẻ mặt trang nghiêm cung kính, vì tương lai Lãnh Vô Thương sẽ là thái tử gia.
- Hả...
Vị Nhân Hoàng đứng ở phía sau Lục Ly và một đám quân sĩ, thấy phía bắc có rất nhiều người bay thẳng tới chỗ bọn họ, thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc và sợ hãi!
Bởi vì bọn họ phát hiện thần niệm của đám công tử Lãnh gia đều khóa lại Lục Ly, nói cách khác Lục Ly đã kinh động những công tử tiểu thư Lãnh gia, bọn họ chuyên môn tới đón tiếp Lục Ly sao?
- Bịch!
Vị thống lĩnh Nhân Hoàng này rất thông minh, không đợi đám người Lãnh Vô Thương bay tới, đã dẫn đầu mọi người quỳ một gối xuống, biểu đạt áy náy của mình.
Thật ra Lục Ly không có ý tứ làm khó đám quân sĩ này, hắn híp mắt nhìn một đám công tử tiểu thư càng lúc càng gần, sau khi thấy Lãnh Vô Hinh bay ở vị trí thứ hai, thì khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
Lúc này Lãnh Vô Hinh cũng liếc mắt nhìn Lục Ly, bên trong đôi mắt đẹp của nàng liên tục loé lên ánh sáng kỳ dị. Lãnh Vô Hinh tuyệt đối không nghĩ tới Lục Ly lại dùng phương thức và thân phận này, xuất hiện ở Lãnh Đế Thành.
Lãnh Vô Hinh bảo Lục Ly nghĩ biện pháp gia nhập ngoại đường Lãnh gia, sau đó từ từ để Lãnh gia nhìn trúng, cuối cùng nhích tới gần Lãnh Vô Thương, nghĩ biện pháp giết hắn.
Không nghĩ tới, ngày thứ nhất Lục Ly tới Lãnh Đế Thành, lại làm cho tất cả mọi người đi ra cung nghênh.
Lãnh Vô Tuyết đã báo cáo sự tình Lục Ly cho gia tộc biết, tấm lệnh bài kia ngay cả Long lão cũng bị hù doạ, cộng thêm lời nói của Doãn Thanh Ti, không thể không khiến Lãnh Vô Tuyết coi trọng.
Sau khi Lãnh Vô Tuyết trở về, liền hỏi thăm phụ thân hắn Lãnh Thiên Ngạo trước tiên, Lãnh Thiên Ngạo lập tức báo lên cho Trưởng Lão Đường.
Cho nên lúc Huyết Hoàng Lệnh được đưa đến chỗ sáu vị quản sự, sáu vị quản sự lập tức báo lên cho Trưởng Lão Đường trước tiên, đám lão gia hỏa Trưởng Lão Đường không có ra mặt, mà phái mấy người Lãnh Vô Thương ra.
Lãnh Vô Thương là đệ nhất công tử Lãnh gia, Lãnh Vô Hinh là đệ nhất tiểu thư, còn có mấy vị công tử tiểu thư nổi danh của Lãnh gia cũng đều xuất hiện. Cái lễ nghi này cũng vô cùng cao rồi, có thể thấy được Lãnh gia rất coi trọng Huyết Hoàng.
Mặc dù còn chưa xác định Lục Ly là đệ tử Huyết Hoàng, mặc dù Lục Ly chỉ là một Quân Hầu cảnh, nhưng dựa vào tấm lệnh bài Huyết Hoàng này, đã đủ để Lãnh gia phái ra một đám người đầy đủ phân lượng đến nghênh đón.
Lục Ly thu hồi ánh mắt khỏi người Lãnh Vô Hinh, nhìn sang Lãnh Vô Thương đang bay ở đằng trước, trong mắt thoáng xuất hiện ánh sáng kỳ lạ.
Đây thật sự là một cái thiên chi kiêu tử, tuổi không lớn lắm, nhưng thân thể đã phát triển hoàn toàn, thân thể cao một thước tám, nét mặt anh tuấn, lộ ra khí chất tao nhã tôn quý từ trong xương.
Chương 998 Quý công tử
Lục Ly vẫn cho rằng “Cao hơn người một bậc” là nghĩa xấu, hôm nay thấy Lãnh Vô Thương mới biết được, kỳ thực bốn chữ này cũng không hoàn toàn là nghĩa xấu.
Bởi vì Lãnh Vô Thương sẽ làm cho các nam tử khác cảm giác tự ti mặc cảm, cảm thấy kém người một bậc.
Đây mới thực sự là quý công tử!
Chuyện này cũng không phải nói thái độ Lãnh Vô Thương lớn lối đến cỡ nào, khí trường mạnh đến cỡ nào, lúc này Lãnh Vô Thương đang cười nhạt, dịu dàng như ngọc, nhẹ nhàng ôn nhã, nhìn không thấy nửa điểm hung hăng vênh váo. Quý khí trên người hắn cũng cho Lục Ly một loại cảm giác, người này là trăng sáng trên bầu trời, khiến người ta không dám tranh nhau phát sáng với hắn.
Lãnh Vô Thương mang theo Lãnh Vô Hinh và bảy tám người bay xuống, Lục Ly phát hiện bọn họ phân biệt vòng qua bức tượng Đấu Thiên đại đế, không dám bay qua phía tượng Đấu Thiên đại đế.
Lãnh Vô Thương mặc một bộ áo bào trắng, bên hông đeo đai lưng màu lục, trên đai lưng trừ một khối ngọc trắng ra, thì không còn đồ trang sức gì khác.
Bước chân hắn nhẹ nhàng vững trãi, dẫn người đi tới trước mặt Lục Ly một trượng mới chắp tay nói:
- Tại hạ Lãnh Vô Thương, bái kiến Lục công tử, hoan nghênh Lục công tử tới Lãnh Đế Thành làm khách.
Lãnh Vô Hinh và một đám tiểu thư cúi người thi lễ, những công tử còn lại đồng thời chắp tay hành lễ, nhưng không có tự giới thiệu, hiển nhiên tất cả lấy Lãnh Vô Thương làm chủ.
Không ra tay đánh người đang cười, huống chi Lục Ly còn chưa có tư cách đi đánh mặt đệ nhất công tử Lãnh gia, hắn gật đầu nói:
- Vô Thương công tử khách khí, chư vị khoẻ.
Lãnh Vô Thương thấy thái độ Lục Ly tốt như vậy, nụ cười trên mặt lập tức trở nên nồng đậm hơn, hắn còn tưởng rằng Lục Ly sẽ đại náo ở trước mặt mọi người. Nếu Lục Ly đã nể mặt như thế, tự nhiên hắn sẽ càng thêm nể mặt rồi, hắn chắp tay nói:
- Mời Lục công tử vào phủ, để Vô Thương tận tình chủ nhà?
Lục Ly vẫn đúng mực như cũ, nói:
- Làm phiền rồi.
- Mời!
Lãnh Vô Thương nhẹ nhàng vẫy tay, khí độ ung dung phi phàm, mặc dù Lục Ly ăn mặc bình thường, nhưng hắn không ngại, ngạo nghễ đi đến bên cạnh Lãnh Vô Thương, sau đó được một đám người vây quanh đi tới phủ đệ Lãnh gia.
Tướng mạo Lục Ly rất trẻ, hơn nữa ở Trung Hoàng Giới cũng không có siêu cấp gia tộc họ Lục. Lục Ly ăn mặc bình thường, phẩm cấp không gian giới trên tay cực thấp. Mười tám mười chín tuổi mới đột phá Quân Hầu cảnh, thiên tư như này ở Trung Hoàng Giới cũng là bình thường.
Cho nên...
Sau khi Lục Ly vừa đi theo đám người Lãnh Vô Thương, trên quảng trường đã lập tức náo nhiệt lên, giống như là một đám vịt, đâu đâu cũng có tiếng cười huyên náo.
- Người kia là ai? Sao lại chảnh như vậy?
- Ở cái tuổi này mới đột phá Quân Hầu cảnh, coi như là con cháu siêu cấp gia tộc, cũng không được gia tộc đánh giá cao. Vì sao Lãnh gia lại coi trọng hắn như thế?
- Đúng vậy, Vô Thương công tử và Hinh tiểu thư đã đi ra, người này còn làm bộ chảnh chó như thế, xem ra địa vị không phải bình thường.
- Chẳng lẽ là đồ đệ của một lão quái lánh đời nào sao? Cũng không đúng... làm sao lão quái lánh đời có thể thu đồ đệ tư chất như vậy?
“...”
Lục Ly đi theo đám người Lãnh Vô Thương vào một tòa đại viện xa hoa rộng lớn, bên ngoài vẫn không ngừng vang lên tiếng nghị luận. Đoán chừng hôm nay rất nhiều địa phương trong Lãnh Đế Thành sẽ bàn luận chuyện này, dù sao cũng thật kỳ lạ.
Lãnh gia rất khí phái!
Đây mới thực sự là quyền thế, cánh cửa cao lớn như vách đá kia đã biểu lộ rõ nội tình Lãnh gia, Lục Ly vừa vào cửa đã tùy tiện đảo qua, hoa viên hắn tiến vào tựa như một cánh rừng rậm.
Nơi xa có một mảnh pháo đài ở giữa rừng rậm, toát ra từng đám đầu nhỏ, phóng tầm mắt nhìn không thấy bờ, cũng không biết bên trong có bao nhiêu pháo đài.
Một cái hành lang bạch ngọc thẳng tắp rộng rãi, kéo dài đến cuối tầm mắt. Bên cạnh con đường có quân sĩ đứng chỉnh tề, tất cả đều là Quân Hầu cảnh đỉnh phong, chiến giáp màu trắng ở dưới ánh chiều chiếu rọi phản xạ ra vẻ sắc bén, nối liền thành hai đường thẳng.
- Đến cùng Lãnh gia có bao nhiêu cường giả?
Lục Ly đi theo đám người Lãnh Vô Thương men theo con đường bạch ngọc đi tới, thấy cứ cách mỗi một thước sẽ có một quân sĩ Quân Hầu cảnh đỉnh phong, thì âm thầm líu lưỡi.
Hắn có thể nhìn ra được, những quân sĩ này không phải vì hắn mà bày ra để phô trương. Chỉ bằng thân phận giả mạo của hắn, còn chưa đủ tư cách khiến Lãnh gia bày ra phô trương, nói như vậy bình thường những quân sĩ này thật sự đứng ở nơi này?
Sau khi đi bộ nửa dặm, con đường bạch ngọc bắt đầu kéo dài lên phía trên, Lục Ly có thể thấy ở cuối tầm mắt có vài toà đại điện to lớn. Từ phía dưới nhìn lên, đại điện tựa như thần điện, uy nghiêm khí phái, phô bày hết nội tình đại gia tộc.
Thế nhưng...
Lãnh Vô Thương không có dẫn Lục Ly đến chủ điện, rõ ràng Lục Ly còn chưa đủ tư cách, các trưởng lão Lãnh gia không có ai ra mặt.
Lục Ly ngược lại có thể hiểu được, nếu như là Huyết Hoàng đích thân đến, đoán chừng tộc trưởng Lãnh gia cũng sẽ ra mặt nghênh đón chiêu đãi. Hắn chỉ là một tên đệ tử chưa được chứng thực của Huyết Hoàng, phái Lãnh Vô Thương, Lãnh Vô Hinh ra nghênh đón, đã coi như là vô cùng nể mặt rồi.
Là một trong tam đại thế gia nắm giữ Trung Hoàng Giới, nên Lãnh gia không hề sợ hãi bất luận ai và thế lực nào. Sở dĩ khách khí với Lục Ly như thế, là không muốn trêu chọc phiền toái, dù sao Huyết Hoàng cũng rất nổi danh, Lãnh Vô Tuyết còn suýt chút nữa giết Lục Ly.
Lục Ly được Lãnh Vô Thương dẫn vào trong một tòa đại điện xa hoa, trong đại điện đã sớm chuẩn bị yến tiệc, thảm chân màu trắng cũng kéo ra ngoài điện, ngoài cửa có hơn mười thị nữ xinh đẹp quỳ.
Tiến vào đại điện, Lãnh Vô Thương ngồi lên chủ vị, Lục Ly ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, Lãnh Vô Hinh thì ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải, những công tử tiểu thư còn lại thì dựa theo thứ tự ngồi xuống.
Bọn thị nữ không ngừng tiến vào, dâng lên các loại mỹ tửu và món ăn, giữa điện có một đám vũ nữ mặc quần áo hở hang nhẹ nhàng nhảy múa, nhạc vui mừng vang lên, yến hội Lãnh gia chuẩn bị cho Lục Ly vô cùng cao.
Chương 999 Lãnh gia khảo nghiệm
Lãnh Vô Thương đợi rượu và thức ăn dâng đủ, mới nâng chén nói:
- Nào, chúng ta kính Lục công tử một chén, hoan nghênh Lục công tử tới Lãnh gia làm khách.
Lục Ly cầm chén rượu, trên đường đi tới hắn vẫn luôn nghĩ một chuyện, đường sau này hắn đi như thế nào? Lãnh Vô Hinh bảo hắn gia nhập Lãnh gia, từ từ quật khởi ở Lãnh gia, đợi đến khi thực lực đầy đủ, thì tới gần Lãnh Vô Thương sau đó chém giết hắn.
Hiện tại hắn giả mạo đệ tử Huyết Hoàng, tự nhiên không thể gia nhập Lãnh gia rồi. Lãnh Vô Thương ở ngay trước mặt, vấn đề là hắn dám giết sao? Hắn có thể giết sao?
Không thể gia nhập Lãnh gia mà nói... Hắn phải đi đâu? Hắn tu luyện như thế nào? Làm sao lấy được giải dược từ Lãnh Vô Hinh?
Đúng lúc mọi người bưng chén rượu lên, đột nhiên Lục Ly có một cái chủ ý, ánh mắt của hắn quét qua người Lãnh Vô Hinh không giống như lúc trước, mà dừng lại vài giây, lúc này mới bưng chén rượu lên, gật đầu nói với Lãnh Vô Thương và chư vị Lãnh gia:
- Đa tạ Vô Thương công tử, đa tạ chư vị!
Lục Ly uống xong một chén rượu, ánh mắt lạnh lẽo lại quét nhìn Lãnh Vô Hinh lần nữa, mở miệng hỏi:
- Vô Thương công tử, không giới thiệu cho ta một chút sao?
Lãnh Vô Thương cười nhạt, đưa tay chỉ vào Lãnh Vô Hinh nói:
- Vị này là tỷ tỷ ta, Lãnh Vô Hinh.
Lục Ly đưa tay lên, một thị nữ quỳ bên cạnh vội vàng rót rượu cho Lục Ly. Hắn bưng chén rượu lên nhìn chằm chằm Lãnh Vô Hinh nói:
- Nào, ta kính Vô Hinh tiểu thư một chén, Vô Hinh tiểu thư, ngươi rất đẹp!
Hôm nay Lãnh Vô Hinh không có ăn mặc hở hang như lần trước, mà mặc một bộ váy dài màu đen, cộng với búi tóc hình trăng lưỡi liềm, để lộ ra vẻ đoan trang và trang nhã. Bên tai mang theo hai viên bảo thạch màu đen, da của nàng rất trắng và mịn, mặc váy đen càng lộ vẻ trắng nõn, vô cùng mỹ lệ.
Lãnh Vô Hinh không biết Lục Ly giở trò quỷ gì, chỉ có thể làm bộ như không nhận ra, không tự nhiên đứng dậy cầm chén rượu nhấp một ngụm, còn nói một câu:
- Cảm ơn Lục công tử khen ngợi.
Sau đó Lãnh Vô Thương lại giới thiệu những người còn lại cho Lục Ly, bất kể trong lòng mấy vị công tử còn lại có vừa mắt Lục Ly hay không, ngoài mặt đều biểu hiện rất khách khí.
- Đây mới là con cháu đại gia tộc chân chính, lòng dạ đều rất sâu.
Lục Ly âm thầm cảm khái, hắn đã xác định trăm phần trăm, đám người kia trừ Lãnh Vô Hinh ra, còn lại đều coi thường hắn. Nhưng hắn vẫn không cảm thấy các loại tâm tình lạnh nhạt chán ghét, ngược lại cảm thấy mọi người Lãnh gia đều vô cùng tốt, văn vẻ nho nhã, nhiệt tình hiếu khách.
Giới thiệu một vòng, Lục Ly nói đến chính sự, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lãnh Vô Thương, làm bộ như tùy ý dò hỏi:
- Vô Thương công tử, nghe nói nhà các ngươi có một vị công tử gọi là Lãnh Vô Tuyết đúng không? Vì sao hôm nay không thấy vậy.
Lời nói của Lục Ly khiến không khí trong phòng đột nhiên ngột ngạt một ít, vừa rồi những công tử tiểu thư kia biểu hiện rất dửng dưng, lúc này sắc mặt lại hơi trầm xuống.
Không thức thời...
Trong đầu tất cả mọi người đều là ba chữ kia, Lãnh gia đưa ra lễ nghi nghênh đón Lục Ly cao quý như thế, ý tứ còn không rõ ràng sao? Không phải là hi vọng biến chiến tranh thành ngọc bạch? Hi vọng Lục Ly và Lãnh Vô Tuyết xóa bỏ thù hận sao?
Nếu Lục Ly đã đồng ý đi vào tham gia yến hội, rượu cũng đã uống hết một vòng rồi, vì sao còn đưa ra chuyện này? Đây không phải là tổn thương tình cảm song phương, khiến mọi người lúng túng sao?
Nếu như ngươi không muốn hoà giải, thì đi vào uống rượu làm gì? Trực tiếp làm lớn chuyện ở quảng trường, bọn hắn sẽ không cần xử lý chuyện này nữa, để Trưởng Lão Đường Lãnh gia xử lý.
Lãnh Vô Thương không nói gì, mà cúi đầu rót rượu cho chính mình, hiển nhiên là đang áp chế sự khó chịu trong lòng. Chờ hắn rót đầy rượu ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục vẻ tươi cười một lần nữa, hắn cười nói:
- Nghe nói Vô Tuyết va chạm Lục công tử trong Kim Ngục? Lúc này đang bị Thiên Ngạo thúc của ta giáo dục lại. Lục công tử, nếu như Vô Tuyết có chỗ nào không tốt, ta thay hắn bồi tội với ngươi.
Lãnh Vô Thương đã cho mặt mũi khá lớn rồi, ngôn ngữ khéo léo, Lục Ly không khỏi âm thầm bội phục. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười như tắm gió xuân, ha ha một tiếng, nói:
- Như vậy thì làm sao được? Ta và Lãnh Vô Tuyết công tử chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ, kỳ thực ta cũng có sai, lần này Lục mỗ tới Lãnh Đế Thành là muốn bồi tội với Vô Tuyết công tử.
Lời nói của Lục Ly khiến nội tâm đám người Lãnh Vô Thương thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lục Ly rất thức thời, không có tính toán truy cứu, mà còn cho Lãnh gia đường lui.
Đại gia tộc rất để ý thể diện, ngươi mời ta một phần, ta trả lại ngươi ba phần, Lục Ly hiểu chuyện như thế khiến thái độ của đám người Lãnh Vô Thương đối với hắn có thay đổi lớn, đám người liên tục mời rượu, thân mật không thôi.
Sau khi uống hết ba tuần rượu, Lãnh Vô Thương làm bộ như rất tùy ý lấy Huyết Hoàng Lệnh từ trong giới chỉ ra, bảo thị nữ trả lại cho Lục Ly, mở miệng nói:
- Lục công tử, ngàn năm trước tôn sư đã danh chấn Trung Hoàng Giới rồi, là một trong tam đại quỷ tài Trung Hoàng Giới, hiện nay Trung Hoàng Giới còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về tôn sư đấy. Đúng rồi hiện tại tôn sư vẫn đang tiềm ẩn bên trong Hỗn Độn Luyện Ngục sao? Nếu có cơ hội mà nói, chúng ta làm hậu bối, nên đi bái phỏng một thoáng.
- Đến rồi!
Lục Ly cười lạnh một tiếng trong lòng, đám người Lãnh Vô Thương nín lâu như vậy, rốt cục cũng lộ đuôi cáo ra rồi? Hắn đã sớm đoán được Lãnh gia sẽ hỏi thăm chuyện Huyết Hoàng, nghĩ biện pháp nghiệm chứng thân phận của hắn. Nếu như trong lời nói của hắn có bất kỳ sơ hở nào, đoán chừng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.
Lúc trước Lục Ly đã suy nghĩ rất nhiều về sự tình Huyết Hoàng, hắn không chần chờ, bưng rượu lên ra vẻ có một chút phiền muộn cảm khái, nói:
- Lão đầu tử đi Hồn Ngục rồi, cũng không biết đời này còn có cơ hội nhìn thấy lão nhân gia hay không. Nếu như chư vị muốn gặp người, sợ là cơ hội không lớn, sư phụ nói lần này không thành công cũng thành nhân.
Chương 1000 Lãnh gia khảo nghiệm
- Xoạt xoạt xoạt.
Sắc mặt đám người hoàn toàn thay đổi, Lục Ly còn mơ hồ cảm thụ được hai đạo thần niệm đang lặng lẽ quét qua, lời nói của hắn không làm người sợ hãi chết không thôi, khiến cho một đám người đều bị doạ.
Làm con cháu hoàng tộc Trung Hoàng Giới, thì cũng không xa lạ gì đối với Hỗn Độn Luyện Ngục, mọi người đang ngồi ở đây đều đi qua Hỗn Độn Luyện Ngục lịch luyện, hơn nữa không phải tình cờ đi, mà là thường xuyên đi.
Bọn họ vô cùng quen thuộc với Hỗn Độn Luyện Ngục, biết những chỗ khủng bố bên trong. Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi, năm tầng phía dưới đối với bọ họ mà nói cũng không nguy hiểm, nhưng năm tầng phía trên... thì một tầng so với một tầng càng nguy hiểm hơn.
Coi như bọn họ có cảnh giới Nhân Hoàng, cũng rất khó ngốc quá lâu ở tầng thứ sáu Băng Ngục, không cẩn thận sẽ bị chết. Nếu là Địa Tiên thì có thể ở trong Phong Ngục cuồn cuộn, còn Ám Ngục thì cũng không dám ngốc quá lâu.
Mà có thể đi vào Hồn Ngục, đều là tuyệt thế cường giả, chỉ có mấy vị tổ tông Lãnh gia mới có thể xông xáo một phen ở trong Hồn Ngục.
Hiện tại Lục Ly nói Huyết Hoàng đi xông xáo Hồn Ngục, không thành công cũng thành nhân? Nói một cách khác Huyết Hoàng chuẩn bị xông qua Hồn Ngục, tiến vào Lôi Ngục!
Lôi Ngục đấy.
Đó là tầng thứ mười Hỗn Độn Luyện Ngục, nếu như có thể xông qua Lôi Ngục, vậy thì có thể đạp đất thành thần, bạch nhật phi thăng rồi. Đây không phải là truyền thuyết, mà là sự tình thực sự tồn tại, trong lịch sử Trung Hoàng Giới không phải là không có người xông qua Lôi Ngục, vũ hóa phi thăng.
Nếu như Huyết Hoàng có thể xông đến Lôi Ngục, vậy chiến lực của hắn cũng đạt đến tình trạng cực kỳ khủng bố, con đường thành thần sẽ mở ra vì hắn.
Lục Ly hết sức hài lòng với vẻ mặt của mọi người, hiệu quả hắn cần chính là như vậy, dùng Huyết Hoàng chấn người động Lãnh gia, như vậy lúc hắn hành sự sẽ càng thêm thuận tiện.
Đám người Lãnh Vô Thương sững sờ ước chừng mấy hơi thời gian, sắc mặt mới hơi hoà hoãn xuống, Lãnh Vô Thương lại tự rót cho mình một chén rượu, nhìn Lục Ly nói:
- Nào, Lục công tử, chúng ta kính sư phụ ngươi một chén, hi vọng lần này hắn có thể mã đáo thành công, vinh quang trở về.
- Ha ha.
Lục Ly nhún vai nói:
- Hắn không về càng tốt, ta còn có thể tiêu dao ở Trung Hoàng Giới, đi theo hắn có cái gì hay chứ? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng quản ta. Hiện tại tự mình đi chịu chết, bỏ lại một mình ta, ta không thèm để ý đến sống chết của hắn, uống rượu uống rượu.
Lục Ly nói xong tự mình bưng chén lên uống rượu, trên mặt lộ ra một vòng ưu thương nhàn nhạt, Lãnh Vô Hinh thấy vậy nội tâm trợn mắt nhìn thẳng.
Nếu như nàng không quen biết Lục Ly, cũng sẽ bị kỹ năng diễn xuất của hắn lừa rồi. Cho rằng hắn thật sự là một đứa cô nhi, từ nhỏ bị Huyết Hoàng nuôi dưỡng, lúc này Huyết Hoàng đi Hồn Ngục, hắn một mình lẻ loi hiu quạnh, mới đến Trung Hoàng Giới.
Lục Ly nói như thế, đám người Lãnh Vô Thương hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có cảm thấy quá kỳ quái. Huyết Hoàng chính là một lão quái vật, dạy dỗ ra đồ đệ là một tiểu quái vật cũng rất dễ hiểu.
Huyết Hoàng chưa từng quản qua hắn? Vậy có thể lý giải tại sao cảnh giới Lục Ly lại thấp như vậy rồi?
Đương nhiên!
Người Lãnh gia cũng không dễ lừa gạt như vậy, Lãnh Vô Thương làm bộ như vô ý nhìn thoáng qua, một vị tiểu thư xinh đẹp ngồi bên cạnh Lãnh Vô Hinh.
Vị tiểu thư xinh đẹp kia, hết sức tò mò nhìn Lục Ly dò hỏi:
- Lục công tử, nghe nói Huyết Hoàng đại nhân có tam đại thần thuật kinh thiên, uy thế khủng bố, vang dội cổ kim! Không biết Lục công tử học được chưa, có thể khiến Vô Mật mở rộng tầm mắt hay không?
Khảo nghiệm Lãnh gia tới.
Huyết Hoàng Lệnh đã từng được xưng là Diêm Vương Lệnh, Huyết Hoàng Lệnh xuất hiện ở địa phương nào, gia tộc ở đó sẽ bị diệt tộc.
Huyết Hoàng Lệnh vô cùng chân thật, loại vật này không có khả năng làm giả, nhưng có được Huyết Hoàng Lệnh không có nghĩa là nhất định là đồ đệ Huyết Hoàng. Ngộ nhỡ đây là lệnh bài Huyết Hoàng làm rơi thì sao, ngộ nhỡ Huyết Hoàng đã chết, Lục Ly nhờ cơ duyên xảo hợp có được một khối lệnh bài thì sao?
Đã mấy trăm năm Huyết Hoàng không có xuất hiện ở Trung Hoàng Giới, cũng không ai biết hắn còn sống hay không. Lãnh gia là một trong những bá chủ Trung Hoàng Giới, không có khả năng dễ dàng tin tưởng Lục Ly là đồ đệ Huyết Hoàng, ngộ nhỡ bị chơi xỏ, vậy thì mất hết thể diện rồi.
Cho nên, Lãnh Vô Mật theo ý tứ của Lãnh Vô Thương muốn Lục Ly bộc lộ tài năng, chứng thực thân phận một thoáng, Lãnh Vô Mật chỉ là một nha đầu mười sáu mười bảy tuổi, thoạt nhìn ngây thơ lãng mạn, nàng mở miệng không còn gì tốt hơn rồi.
Lục Ly biết khảo nghiệm tới, nếu như không thông qua khảo nghiệm mà nói, kế hoạch phía sau của hắn liền không cách nào thông qua rồi. Vừa rồi hắn đã quyết định một cái chủ ý, đó chính là trước an nhàn cư trú tại Lãnh gia, khiến Lãnh gia coi hắn là thượng khách. Lợi dụng tài nguyên Lãnh gia tu luyện, đồng thời có thể không ngừng lấy được giải dược từ Lãnh Vô Hinh, rồi từ từ suy nghĩ biện pháp phá cục.
Hắn trầm ngâm một hồi, nhìn Lãnh Vô Mật nói:
- Vô Mật tiểu thư, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy, với chút cảnh giới của ta, làm sao có thể học được thần thuật của sư phụ? Sợ là phải để cho Vô Mật tiểu thư thất vọng rồi.
Quả nhiên Lãnh Vô Mật rất thất vọng, không chỉ là nàng, trong mắt Lãnh Vô Thương cũng hiện lên vẻ thất vọng, không chỉ không cách nào thấy thần thuật kinh thiên của Huyết Hoàng, mà còn không thể xác định thân phận Lục Ly.
Thế nhưng thử nghĩ lại, quả thực cảnh giới Lục Ly quá thấp, với chút cảnh giới này muốn học được thần thuật của Huyết Hoàng cũng khó. Cho dù học xong, chỉ sợ với chút cảnh giới của Lục Ly cũng không thả ra được?
Lục Ly quan sát vẻ mặt mọi người, cười hắc hắc nói:
- Sư phụ không có dạy ta thần thuật, hắn dạy ta một loại kỳ thuật khác, đây là do lão nhân gia tự nghĩ ra, nếu Vô Mật tiểu thư muốn quan sát mà nói. Ta có thể tự bêu xấu một phen.
- Vậy sao?
Lời nói của Lục Ly khiến đôi mắt mọi người phát sáng.