Chương 986 Thức tỉnh
Lục Ly mất tích đến hôm nay đã trọn nửa tháng rồi, Lục Linh hạ lệnh dừng việc tìm kiếm lại, chỉ để một đám Nhân Hoàng mang theo vô số Quân Hầu cảnh bắt đầu quét ngang Hỗn Độn Thú bên trong Hỏa Ngục.
Vân Châu và U Châu tạm thời ổn định, nhưng Hoang Giới lại là một mảnh lòng người bàng hoàng. Mặc dù không nhiều người biết Lục Ly mất tích, nhưng vẫn có rất nhiều người biết chuyện Lục Ly mang theo Dạ Tra, Mông Thần đi Hỏa Hồ.
Về sau Lục Linh lại mang theo nhiều Nhân Hoàng xông vào như vậy, đám người Minh Vũ, Lục Phi Tuyết không che dấu được vẻ bối rối trên mặt, cộng thêm thời gian dài Lục Ly không có xuất hiện, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đã xảy ra vấn đề.
Bất tri bất giác, Lục Ly đã trở thành tâm phúc trong lòng con dân Bắc Mạc và Hoang Giới. Hơn nữa thủ hạ Lục Linh có rất nhiều cường giả, thế lực quá lớn. Mặc dù hai chị em là một thể, nhưng thế lực Bắc Mạc và Hoang Giới đều cảm thấy chủ tử của bọn hắn là Lục Ly, nói như thế nào Lục Linh và cường giả Vân Châu U Châu cũng là người ngoài.
Không có Lục Ly, tất cả mọi người đều cảm giác trời sắp sập vậy.
Bạch gia, Tử gia, Vũ gia và rất nhiều chủng tộc trong Hoang Giới đều thấp thỏm lo âu, hơn nữa Lục Linh hạ lệnh phong tỏa tin tức, nên các nàng chỉ có thể dựa vào suy đoán. Người mà, thường ưa thích hù dọa chính mình, cho nên càng sợ hãi.
Lục Linh có rất nhiều chuyện, nên không để ý tới người Hoang Giới và Bắc Mạc, nàng chỉ nhìn thoáng qua Bạch Thu Tuyết. Sau khi xác định cô ấy đang nhanh chóng khôi phục, nàng liền cho gọi Yên phu nhân, để Yên phu nhân ổn định cục diện Bắc Mạc, sau đó ném sự tình Hoang Giới cho Lục Phi Tuyết, còn mình thì dẫn theo Đồ Nghịch trở lại Vân Châu.
Cơ nghiệp vất vả mới xây dựng được, không có khả năng bỏ qua, Lục Ly không biết bị mang đến địa phương nào, không biết có thể trở lại hay không. Lục Linh cảm giác gánh nặng trên bả vai mình càng lúc càng nặng, ban đầu còn có Lục Ly thay nàng đảm đương một ít, nhưng bây giờ toàn bộ phải dựa vào chính nàng.
Nàng không phải là một người ưa thích để lộ tâm tình ra ngoài, nội tâm vô cùng kiên cường, kỳ thực Lục Ly mất tích trong lòng nàng rất sợ hãi. Nếu không phải bản mạng ngọc phù của Lục Ly vẫn chưa vỡ, sợ là nàng cũng sớm không kiên trì được.
Một người thừa nhận áp lực cực lớn, lúc nào cũng lo lắng người thân nhất của mình chết đi, lại phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, có khi đối mặt thủ hạ dưới trướng còn phải miễn cưỡng bật cười.
Nội tâm đau khổ không thể nói với ai, chỉ có thể một mình lặng lẽ thừa nhận, đây là một cô gái, một cô gái mới hai mươi hai tuổi. Nếu như đổi lại là người bình thường, tinh thần đã sớm hỏng rồi?
Lục Phi Tuyết, Minh Vũ, Dạ Tra, Mông Thần biết nàng đau khổ, Nhân Hoàng dưới tay nàng cũng biết, ngay cả Bạch Hạ Sương cũng đều biết.
Nhưng không ai có thể chia sẻ thay nàng, mọi người chỉ biết lặng lẽ tu luyện, nghĩ hết biện pháp cố gắng trở nên mạnh mẽ. Một khi kỳ hạn mười năm đến, tứ đại thế lực sẽ công kích, chuyện này đã không còn là bí mật nữa. Nó không chỉ là lợi kiếm lơ lửng trên đầu Lục Linh, mà nó cũng lơ lửng trên đầu tất cả mọi người.
- Đại khốn kiếp, đại khốn kiếp, tại sao ngươi có thể nói mất tích là mất tích chứ. Đến cùng thì ngươi đã đi đâu? Chẳng lẽ thật sự bị bắt đến các giới diện còn lại rồi? Tỷ tỷ sắp tỉnh rồi, nàng tỉnh lại không thấy được ngươi, làm sao ta có thể bàn giao lại với nàng chứ?
Bạch Hạ Sương ngồi ở trong phòng trên đỉnh Thiên Long Tuyết Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía tây nam, không ngừng lẩm bẩm. Mấy ngày qua nàng vô cùng lo âu, không có tâm tu luyện, liên tục nói thầm.
- Lục Ly, ngươi nhất định phải sống sót, không có ngươi, con dân Bắc Mạc biết làm gì bây giờ? Làm sao mới bảo vệ được Hoang Giới? Chính ngươi trêu chọc tứ đại thế lực, sau đó một mình chạy đi, để lại chúng ta đơn độc thừa nhận lửa giận của tứ đại thế lực sao? Ngươi là đồ trứng thối...
Bạch Hạ Sương tiếp tục lẩm bẩm, thỉnh thoảng âm thâm thở dài, có lẽ nàng cảm thấy nói ra sự tình cất giấu trong nội tâm, sẽ không bị đè nén và sợ hãi nữa...
Nàng không biết Bạch Thu Tuyết nằm trên giường tuyết bên cạnh, lông mi lay động mấy cái, không có mở mắt, nhưng khóe mắt lại có hai hàng nước mắt không tiếng động rớt xuống, làm ướit gối đầu.
Bạch Thu Tuyết đã tỉnh lại rồi, vừa mới tỉnh liền nghe được một cái tin tức xấu, suýt chút nữa tin tức này lại làm cho nàng hôn mê.
Thân thể nàng vô cùng suy yếu, ngay cả mắt cũng không thể mở ra, môi không thể mở ra nói chuyện, nàng chỉ có thể không tiếng động rơi lệ.
Đóng băng mấy năm, rốt cục cũng có thể tỉnh lại!
Nhưng không cách nào nhìn thấy được người mình yêu, không cách nào kể rõ sự đau khổ và dằn vặt của mình những năm qua với hắn, kiên cường như Bạch Thu Tuyết cũng không thể áp chế tình cảm của mình...
Lục Ly xung kích Quân Hầu cảnh rất thuận lợi, chủ yếu là toàn bộ linh tài hắn có, đều là linh tài đỉnh cấp.
Hắn là con trai Lục Nhân Hoàng, hai mươi tuổi Lục Nhân Hoàng đột phá Nhân Hoàng, được ca tụng là thiên tài mười vạn năm khó xuất hiện của Thần Châu đại địa. Được di truyền thể chất tốt như vậy, cộng thêm nhiều linh tài quý giá, nếu như Lục Ly không cách nào thuận lợi đột phá mà nói, vậy hắn nhất định phế vật rồi.
Thời gian đã đi qua mười ngày, chín cái Mệnh Luân của Lục Ly đã dung hợp lại làm một, ngưng tụ thành một hạt châu ngân sắc.
Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa là Lục Ly đã thành công. Bất kỳ vật gì muốn hoàn toàn dung hợp vào một chỗ, cũng cần phải có thời gian, hai sợi dây bện thành một, không có nghĩa là thật sự biến thành một.
Cho nên hắn còn cần nuốt mấy tấm linh dược, trong đó Thăng Long Thảo chính là mấu chốt nhất. Nó có thể làm cho chín cái Mệnh Luân hoàn toàn ngưng kết chung một chỗ, tan ra rồi hợp lại làm một thể, không cách nào tách ra.
Mắt Lục Ly khép lại, nhanh chóng lấy ra hai viên đan dược ném vào trong miệng, trong tay xuất hiện một loại linh thảo màu hoàng kim nhìn như rắn nhỏ, huyền lực vờn quanh bàn tay, luyện hóa Thăng Long Thảo.
Chương 987 Thiện ác cuối cùng có báo
Đây là một bước cuối cùng, chỉ cần luyện hóa Thăng Long Thảo, để bản mạng châu ngưng luyện mấy ngày, sau đó hoàn toàn biến chất, là Lục Ly có thể thành công đột phá Quân Hầu cảnh.
Đây cũng là mấy ngày quan trọng nhất!
Bởi vì Mệnh Luân đã dung hợp, nếu như lúc này bị cắt đứt mà nói. Khả năng Lục Ly sẽ không kịp để Mệnh Luân tan ra và ngưng tụ một lần nữa. Kết cục cuối cùng sẽ khiến Mệnh Luân hư hao, nguyên khí tổn thương nặng nề, thậm chí trực tiếp chết đi.
Tầm quan trọng của Mệnh Luân đối với võ giả không cần nói cũng biết, Tiểu Bạch đã từng cắn nát Mệnh Luân võ giả, khiến kẻ địch trực tiếp hôn mê, cuối cùng bị Lục Ly ung dung chém giết.
Chỉ là...
Lúc này Lục Ly không cách nào phân tâm, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng không gặp phải kẻ địch. Mười ngày đã bình an vượt qua, nếu bốn năm ngày còn lại vận khí tốt mà nói, chớp mắt sẽ qua thôi.
Rất nhanh Thăng Long Thảo đã được luyện hóa xong, từng luồng năng lượng màu vàng tiến vào trong cơ thể Lục Ly, vờn quanh phía trên bản mạng châu, bị hấp thu từng chút xíu một.
Lục Ly có thể cảm ứng được, bản mạng châu đang nhanh chóng ngưng kết, vật thể bên trong dung hợp từng chút từng chút, biến thành một thể, không thể chia lìa.
Hồi lâu, một ngày, hai ngày!
Năng lượng của Thăng Long Thảo đã bị hấp thu hơn phân nửa, bản mạng châu càng thêm ngưng kết, nhìn tốc độ nhiều nhất hai ngày nữa là đại công cáo thành.
Lục Ly như trút được gánh nặng, xem ra lần này thành công rồi. Kim Ngục rất lớn, võ giả lại ít, không có khả năng vận khí đen đủi như vậy, vừa lúc gặp phải người.
- Oanh
Một lát sau, một đạo thần niệm đột ngột quét qua trên người Lục Ly, khiến cả người Lục Ly đều run rẩy kịch liệt. Nghĩ cái gì cái đó tới, vậy mà trong hai ngày sau cùng lại có người đi ngang qua?
Nội tâm của hắn sợ tới mức thiếu chút nữa linh hồn xuất khiếu, lúc này hắn không thể lộn xộn, càng không cách nào động võ. Nếu không rất có thể bản mạng châu sẽ sụp đổ, đến lúc đó hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
- Ngàn vạn lần không nên chú ý ta, ta chính là một Bất Diệt cảnh nho nhỏ, Quân Hầu cảnh cũng chưa có đột phá, ta không có bất cứ bảo vật gì, đừng chú ý đến ta.
Lục Ly âm thầm cầu nguyện, hô hấp cũng ngưng lại rồi, sự tình khiến hắn kinh hoàng đã xảy ra, rất nhanh đạo thần niệm kia lại quét tới lần nữa, bên tai hắn còn vang lên một giọng nói bâng chơi tàn bạo:
- Vậy mà trong Kim Ngục lại có một tên Bất Diệt cảnh, còn đang xung kích Quân Hầu cảnh, thú vị.
Đây là một cái giọng nam, tuổi không lớn, thông qua thần niệm cảm ứng, hẳn là Nhân Hoàng. Lục Ly không thấy qua Quân Hầu cảnh trong Kim Ngục, có lẽ người trẻ tuổi tới đây lịch luyện, ít nhất là Nhân Hoàng cảnh sao.
- Hưu.
Bên ngoài vang lên một tiếng xé gió, Lục Ly cũng không nhịn được nữa, buông thần niệm ra, phát hiện một nam tử mặc chiến giáp màu tím, cầm chiến đao nhanh hướng bay vào trong đường hầm.
- Xong rồi!
Cảnh giới của hắn quá thấp, xuất hiện ở trong Kim Ngục vốn là một chuyện lạ, khiến người ngoài hiếu kỳ cũng là bình thường.
Người có thể đi vào Kim Ngục, tuyệt không phải người tốt lành gì, nếu người này nổi lên lòng hiếu kỳ đối với hắn, rất có thể sẽ giết hắn, xem bên trong không gian giới của hắn có bảo vật hay không.
- Chỉ có thể dựa vào Huyết Hoàng Lệnh rồi!
Lục Ly thở dài trong lòng, nếu như Huyết Hoàng Lệnh không cách nào dọa lui đối phương mà lời, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù hắn phóng thích Thăng Long Thuật chém giết người này, bản mạng châu của hắn cũng sụp đổ, hắn chắc chắn phải chết.
- Oanh!
Lối đi hắn chặn lại, bị người nọ dùng một đao bổ ra, bụi đất bay mù mịt, đá vụn đập thẳng tới chỗ Lục Ly. Một thanh niên mặc chiến giáp màu tím, sải bước đi đến, tò mò quan sát Lục Ly, nhếch miệng cười một tiếng, dùng cổ ngữ hỏi:
- Ngươi là người của giới diện? Với cảnh giới như thế tại sao lại tiến vào Kim Ngục? Còn dám xung kích Quân Hầu cảnh ở đây?
Lục Ly không cách nào phân tâm nói chuyện, năng lượng Thăng Long Thảo còn cần hắn khống chế, nếu không nó sẽ bị tiêu tán. Hắn chỉ có thể mặt không biểu cảm tiếp tục ngồi xếp bằng, giới chỉ trong tay phát sáng, một khối mộc bài màu huyết hồng xuất hiện.
Vừa nhìn liền biết cái mộc bài này nhất định là mặt hàng cao cấp, sát khí bên trong rất nồng đậm, chữ “huyết” như rồng bay phượng múa kia, lại càng chấn nhiếp nhân tâm. Nếu như tên thanh niên này biết hàng mà nói. Khẳng định sẽ không dám làm loạn.
- Ồ?
Ai ngờ mắt thanh niên này lại lộ ra một chút nghi hoặc, nhìn chằm chằm mộc bài mấy lần, lạnh giọng hỏi:
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi trả lời, ngươi ném cái lệnh bài này ra hù dọa ai thế?
- Hỏng bét!
Lục Ly âm thầm kêu khổ, xem ra tên thanh niên này không biết chủ nhân lệnh bài là ai. Hắn chỉ có thể cắn răng mở miệng nói:
- Đây là Huyết Hoàng Lệnh, ta là đồ đệ Huyết Hoàng!
- Huyết Hoàng?
Thanh niên nghi hoặc lẩm bẩm lần nữa, khiến Lục Ly có loại xung động muốn chết, hình như thanh niên này chưa từng nghe qua tên Huyết Hoàng?
- Cái tên này có một chút quen tai!
Thanh niên mặc chiến giáp màu tím cau mày suy nghĩ một chút, sau đó con mắt lóe sáng hỏi:
- Huyết Hoàng là một lão quái sao? Nếu ngươi là đồ đệ Huyết Hoàng, nhất định trên người có rất nhiều bảo vật. Hắc hắc, xin lỗi tiểu tử, chỉ có thể trách vận khí ngươi không tốt!
- Ngươi dám!
Mặc dù Lục Ly không thể nói nhiều, nhưng lúc này lại không có biện pháp nào khác, nổi giận hét lớn:
- Sư phụ của ta ở ngay gần đây, ta bóp nát lệnh bài, sư phụ ra sẽ lập tức đến, đến lúc đó ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cút ngay!
Thanh niên này là một người trẻ tuổi lỗ mãng, hoặc là con cháu nhà giàu đầu óc ngu si, nghe thấy Lục Ly doạ nạt, không chỉ không rút lui, ngược lại giơ chiến đao loé lên tia sáng lấp lánh, nổi giận nói:
- Tiểu tử, cha ngươi không phải bị dọa lớn, Huyết Hoàng là cái gì? Cho dù hắn tới, hắn dám giết ta sao? Hừ! Chịu chết đi.
Chiến đao mang theo tiếng gió, bổ xuống đầu Lục Ly, đao khí sắc bén khiến mặt Lục Ly đau nhức.
Tại thời khắc sống còn, Lục Ly không có biện pháp nào khác, cho dù chết hắn cũng muốn kéo theo người này làm đệm lưng.
Chương 988 Thông thiên lộ
Hắn cắn răng chuẩn bị phóng thích Thăng Long Thuật, thì bên ngoài có một đạo âm thanh trong trẻo đột ngột vang lên:
- Ngươi không coi Huyết Hoàng ra gì, thế nhưng nếu Lãnh Vô Tuyết ngươi dám giết hắn, Lãnh gia các ngươi biết được chuyện này, tuyệt đối sẽ dâng đầu hai cha con ngươi lên, tránh khỏi Huyết Hoàng giận dữ, liên luỵ Lãnh gia.
- Người nào?
Chiến đao của thanh niên chỉ còn cách Lục Ly nửa thước, hắn nghe được giọng nói này lập tức dừng tấn công lại, dùng thần niệm tràn ra phía ngoài tìm kiếm. Lục Ly thở ra một hơi, nội tâm treo ở giữa không trung hoàn toàn hạ xuống.
Thiên đạo luân hồi, cuối cùng thiện ác cũng có báo!
Trước đó không lâu hắn gieo xuống thiện quả, rốt cục nhận được báo đáp, không ngờ Duẫn Thanh Ti lại xuất hiện ở thời khắc mấu chốt.
- Ngươi là ai?
Thanh niên mặc chiến giáp màu tím bị gọi là Lãnh Vô Tuyết, dùng thần niệm quét nhìn Duẫn Thanh Ti mấy lần, trong mắt có một ít nghi hoặc. Hắn cảm thấy cô gái này rất xa lạ, từ chưa từng thấy qua bao giờ. Nhưng thiếu nữ lại có thể kêu tên của hắn, giống như rất rõ đối với thân phận của hắn vậy?
Quan trọng nhất là cô gái này rất đẹp, nhưng mắt lại không nhìn thấy? Cô gái chỉ có chừng ấy tuổi, đã đến được cảnh giới này, ngoại hình còn kỳ lạ như thế, nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua? Tự nhiên cảm thấy nghi hoặc.
- Ta là ai, ngươi không có tư cách biết!
Duẫn Thanh Ti nhẹ nhàng đi tới, hết sức ung dung, giống như không e ngại Lãnh Vô Tuyết. Ánh mắt của nàng không nhìn thấy nhưng có thể dùng thần niệm quét nhìn, cho nên đi lại không có nửa điểm khó khăn, ngược lại đi rất nhẹ nhàng, dáng người yểu điệu thướt tha, hết sức động lòng người.
Nàng vừa đi vừa nhẹ nhàng nói:
- Đi hỏi Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Hinh, ngươi sẽ biết ta là ai, hoặc là ngươi có thể hỏi cha ngươi Lãnh Thiên Ngạo một chút, chắc hắn cũng biết ta là ai. Ngươi đi đi, ta không muốn giết người.
Giọng nói của Duẫn Thanh Ti rất bình thản, giống như thiếu nữ nhà bên cạnh đang đi trên đường nhỏ lẩm bẩm tự nói, nhưng bên trong giọng nói của nàng lại mang theo khí thế vô thượng, giống như nàng là một tiểu thư cao cao tại thượng, đang dạy dỗ nô bộc nhà nàng vậy.
- Ách!
Hết lần này tới lần khác Lãnh Vô Tuyết lại bị khí thế của nàng làm kinh hãi, trên mặt lộ ra một chút hoảng sợ, hắn giống như nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào Duẫn Thanh Ti nói:
- Ngươi là người mù bẩm sinh kia.
- Cút!
Ánh mắt trống rỗng của Duẫn Thanh Ti khóa chặt Lãnh Vô Tuyết, biểu hiện trên mặt trở nên lạnh lẽo, Lãnh Vô Tuyết nhất thời sợ hãi, vội vàng xua tay nói:
- Ta đi, ta lập tức đi!
- Hưu!
Chiến đao trong tay hắn chém sang bên phải, tạo ra một cái lối đi, chật vật chạy trốn như một con thỏ bị làm kinh sợ, chỉ một cái nháy mắt đã bay ra ngoài.
Sắc mặt Duẫn Thanh Ti khôi phục lạnh nhạt, đi đến trước mặt Lục Ly, lộ ra vẻ mỉm cười nói:
- Lục công tử, chúng ta lại gặp mặt. Lá gan ngươi lớn thật, vậy mà dám đột phá ở trong Kim Ngục!
Lục Ly không nói, mà thu Huyết Hoàng Lệnh vào, vừa rồi hắn nói chuyện quá nhiều, đã làm cho một ít năng lượng Thăng Long Thảo tản mát, tự nhiên không dám phân tâm nữa.
- Huyết Hoàng lão quái đã không xuất thế ngàn năm!
Duẫn Thanh Ti lấy ra một tấm vải trắng từ trong giới chỉ lót trên mặt đất, túm váy ngồi xếp bằng lên, không nhìn Lục Ly, tự nói ra:
- Cho nên Huyết Hoàng Lệnh có lực uy hiếp rất lớn đối với các lão già, nhưng đối với thế hệ trẻ mà nói, người biết đến không nhiều lắm. Lãnh Vô Tuyết chỉ là một tên thiếu gia chi thứ Lãnh gia, coi như có một chút thiên tư, nhưng ở Lãnh gia vẫn không tính là hạch tâm, cho nên hắn không hề biết uy danh Huyết Hoàng.
Lục Ly hơi gật đầu, vẫn không có nói chuyện, Duẫn Thanh Ti khẽ mỉm cười nói:
- Ta sẽ hộ pháp cho ngươi mấy ngày, ngươi an tâm xung kích Quân Hầu cảnh, tất cả có ta.
Bốn chữ cuối cùng, khiến nội tâm Lục Ly an bình xuống, không hiểu sao hắn hết sức yên tâm đối với cô gái này. Có lẽ là do khuôn mặt tinh khiết của nàng, hoặc là do hai con ngươi trong suốt như trẻ con, không trộn lẫn một chút tạp chất nhưng lại không nhìn thấy vật của nàng, khiến hắn vô cùng yên tâm đối với Duẫn Thanh Ti.
Giống như lần đầu Duẫn Thanh Ti nhìn thấy hắn, cũng tin tưởng hắn vô điều kiện, dường như hai người có một loại cảm giác ăn ý kỳ lạ.
Lục Ly không để ý tới chuyện bên ngoài nữa, toàn tâm xung kích Quân Hầu cảnh, hấp thu toàn bộ năng lượng Thăng Long Thảo.
Hai ngày sau, bụng dưới Lục Ly phát ra ánh sáng, rốt cục bản mạng châu cũng đại thành rồi. Khiến Lục Ly vui mừng và ngạc nhiên chính là bên ngoài bản mạng châu của hắn có một cái ấn ký ngân long như ẩn như hiện, ngân long an tĩnh bám vào bên ngoài bản mạng châu, giống như trời sinh đã tồn tại ở bên trong vậy.
- Đại thành rồi, rốt cục ta cũng đột phá Quân Hầu cảnh!
Lục Ly có một chút kích động, Quân Hầu cảnh, đó là sự tình mấy năm trước hắn không dám suy nghĩ. Khi đó người mạnh nhất Bắc Mạc chính là Quân Hầu cảnh, quốc chủ Thiên Vũ quốc Tử Hoàn Kiều chính là Quân Hầu cảnh. Thế nhưng đối với hắn mấy năm trước mà nói, đó chính là đế vương cao cao tại thượng, còn hắn chẳng qua là bình dân tầng dưới cùng mà thôi.
Trúc Cơ, cải mệnh, nghịch thiên!
Đột phá Quân Hầu cảnh xong, hắn mới chân chính đi lên con đường cường giả, bắt đầu nghịch thiên. Cuối cùng có thể đi đến mức nào, vậy thì phải xem số phận rồi.
Ít nhất
Hắn đã có cơ hội nghịch thiên, thông thiên chi lộ đã mở ra với hắn.
Tại thời điểm bản mạng châu của Lục Ly đại thành, Duẫn Thanh Ti đang nhắm mắt ngồi xếp bằng cũng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thoáng qua bụng dưới Lục Ly. Trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc và tò mò, nhưng không có hỏi thăm cái gì, tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Lục Ly không có mở mắt, dù sao bên cạnh cũng có một hộ vệ miễn phí, ngu mới không cần dùng, hắn phải củng cố vững chắc cảnh giới một chút.
Mài dao không làm mất kỹ thuật đốn củi, mặc dù trong vòng nửa năm hắn phải chạy tới Trung Hoàng Giới, gia nhập Lãnh gia, như vậy mới không bị độc phát bỏ mình. Thiếu mấy ngày như vậy cùng không sao, thực lực càng mạnh, khả năng hắn sống sót càng lớn.
Chương 989 Thi Hoàng Độc
Hắn bắt đầu tu luyện huyền lực, khiến huyền lực không ngừng tiến vào bên trong bản mạng châu, nuôi dưỡng bản mạng châu giống như một đứa bé. Khiến cho nó càng trở nên ngưng luyện, vững chắc, không dễ dàng sụp đổ tổn hại.
Hắn tu luyện trọn năm ngày, lúc này mới mở mắt ra dừng tu luyện lại, một là hắn đói bụng, hai là để Duẫn Thanh Ti làm hộ vệ nhiều ngày như vậy, hắn cũng băn khoăn. Thứ ba thời gian của hắn rất ít, không dám tiếp tục dừng lại nữa.
- Sao không tu luyện thêm mấy ngày? Bản mạng châu của ngươi còn chưa có triệt để vững chắc đâu.
Duẫn Thanh Ti mở mắt, từ trong giới chỉ lấy ra một loại linh quả đưa tới, động tác hết sức tùy ý, cảm giác hai người giống như là bạn bè nhiều năm vậy.
Lục Ly vừa ăn linh quả, vừa uống nước, cười khổ nói:
- Muốn hoàn toàn vững chắc, ít nhất cần mấy tháng thời gian, mà ta thì không có nhiều thời gian như vậy!
Hắn dừng một thoáng, hỏi:
- Làm sao ngươi có thể thoát khỏi ba tên Nhân Hoàng vây giết vậy? À mà ngươi không trách ta chạy trốn một mình sao?
Duẫn Thanh Ti vuốt vuốt mái tóc, lắc đầu cười nói:
- Ha ha, ngươi và ta tình cờ gặp gỡ, ngươi có thể giúp ta là đạo nghĩa, không giúp ta là đạo lý. Thanh Ti cũng không phải là ác nữ không hiểu chuyện, ân tình ta thiếu ngươi, cả đời cũng chưa trả nổi.
- Không có gì trả không hết, ngươi vừa cứu ta một mạng, chúng ta coi như tính toán xong rồi.
Lục Ly không quá để ý chuyện này, Duẫn Thanh Ti cũng không có dây dưa vấn đề này nữa, mấp máy miệng nói:
- Ba người Tề Minh không giết được ta, còn bị ta phế mất một người. Cái thế giới này vốn không thú vị như thế, luôn có người muốn giết ngươi, muốn hại người. Cho dù ngươi không đi trêu chọc người khác, người khác cũng sẽ muốn giết chết ngươi, phòng ngừa ngày sau ngươi uy hiếp bọn họ. Lục công tử, ngươi nói đây là cái đạo lý gì chứ?
Lục Ly hơi kinh ngạc, vậy mà chiến lực Duẫn Thanh Ti lại mạnh như vậy. Lấy một địch ba, đối phương còn có hai Nhân Hoàng trung kỳ, lại bị nàng ung dung đánh lui? Thế nhưng nghĩ đến Duẫn Thanh Ti là thiên địa thần thai, Lục Ly liền miễn cưỡng chấp nhận.
Hắn không đào bới tìm căn nguyên, lẳng lặng suy nghĩ một chút, sau khi ăn hết một miếng thịt cuối cùng trong tay, mới thở dài nói:
- Không vì cái gì, bởi vì thế giới vốn là không có đạo lý. Ngươi muốn giảng đạo lý, ngươi phải trở nên mạnh hơn, áp đảo phía trên chúng sinh, sau đó mọi lời nói của ngươi đều là đạo lý.
Duẫn Thanh Ti nghe xong liền sửng sốt, sau một hồi lâu mới cười khúc khích, nói:
- Lục công tử nói rất có lý, Thanh Ti đã gặp rất nhiều người, nhưng Lục công tử là một trong những người kỳ lạ nhất ta đã gặp.
Duẫn Thanh Ti cười lên rất đẹp, không kém Lục Linh quá nhiều, đáng tiếc duy nhất là con ngươi không có thần thái, làm cho nàng ít đi một phần linh động.
Mặc dù như thế, Lục Ly nhìn vẫn có chút ngây dại, không nhịn được cảm khái nói:
- Quả thật Doãn tiểu thư là một trong những nữ nhân đẹp nhất ta đã thấy, thiên đố kị hồng nhan, đáng tiếc đáng tiếc.
Thấy Lục Ly khen ngợi thẳng thắn, lại dùng ánh mắt say mê nhìn mình, trên mặt Doãn Thanh Ti lập tức hiện lên hai áng mây hồng, cúi đầu, lắc đầu nói:
- Từ lúc ra còn rất nhỏ đã hiểu rõ một đạo lý, không nên trách cứ ông trời bất công. Thượng thiên đã ban cho ta rất nhiều, mọi việc không thể theo đuổi hoàn mỹ, phải hiểu được thoả mãn và cảm ơn.
Giọng nói Doãn Thanh Ti rất nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe, lời nói cũng làm cho người ta hết sức xúc động, Lục Ly gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, nói chuyện phiếm với ngươi rất vui, đáng tiếc thời gian của ta không còn nhiều nữa, ta phải chạy tới Trung Hoàng Giới.
Doãn Thanh Ti ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi:
- Cần hỗ trợ không? Gia tộc của ta cũng ở Trung Hoàng Giới, ta cảm thấy ta có thể giúp được một ít chuyện.
- Vậy sao?
Lục Ly có một chút động tâm, nếu như Doãn Thanh Ti có thể giúp hắn hoá giải kịch độc trong xương tủy, vậy hắn còn đi Trung Hoàng Giới làm gì? Hắn hoàn toàn có thể nhờ Doãn Thanh Ti mời người đưa hắn về Hỏa Ngục.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn lập tức trở nên nóng rực, nhìn Doãn Thanh Ti nói:
- Trong xương tủy ta có kịch độc, ngươi dò xét một chút xem ngươi có thể giúp ta hoá giải độc này không?
- Kịch độc?
Mặt Doãn Thanh Ti lộ ra vẻ kinh ngạc, dùng thần niệm quét tới, chui vào bên trong thân thể Lục Ly, dò xét xương cốt của hắn.
Rất nhanh, sắc mặt Doãn Thanh Ti khẽ biến, nàng dò xét bên trong xương Lục Ly rất nhiều lần, lúc này mới thu thần niệm lại nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, loại độc trên người ngươi hẳn là Thi Hoàng Độc, năm ngàn năm trước loại kịch độc này từng nguy hại tứ phương, không nghĩ tới nó lại xuất hiện nữa rồi?
Lục Ly thấy sắc mặt Doãn Thanh Ti như vậy, hơi gấp, hỏi:
- Không giải được sao?
- Ta không thể xác định!
Doãn Thanh Ti lắc lắc đầu, có một chút ngượng ngùng nói:
- Loại độc này rất khó phối chế thuốc giải, ta không biết ai có thể giải độc, cũng không biết cần linh thảo gì. Hình như loại độc này cứ nửa năm phải dùng thuốc giải một lần? Ta sợ là không thể ở Trung Hoàng Giới trong vòng nửa năm, cho nên xin lỗi!
Mắt Lục Ly lộ ra vẻ thất vọng, trong lòng dấy lên một chút hi vọng, lại bị nước lạnh lập tức dập tắt. Hắn không nói gì, chỉ trầm mặc xuống, ổn định tâm tình trong lòng.
Doãn Thanh Ti cảm giác rất xấu hổ, cúi đầu không nói chuyện, một lát sau mới ngẩng đầu nói:
- Lục công tử, ngươi cứ đi Trung Hoàng Giới trước đi, ta nhớ kỹ chuyện của ngươi rồi. Nếu có thể giải độc, ta sẽ đi tìm ngươi đầu tiên.
Lục Ly gật đầu, không nói mấy lời cám ơn, giữa hai người, ngươi cứu ta ta cứu ngươi, nói những câu này không có ý nghĩa.
Lục Ly đứng dậy nói:
- Đã như vậy, ta xin cáo từ trước, Doãn tiểu thư, bảo trọng.
Nếu Doãn Thanh Ti có việc, tự nhiên Lục Ly không thể tiếp tục làm phiền nàng, hơn nữa cô nàng này rất nhiều kẻ thù, Lục Ly cảm giác đi theo nàng không an toàn
- Ngươi cũng bảo trọng, ta có chút chuyện muốn làm, sẽ không tiễn ngươi.
Doãn Thanh Ti đứng lên, trong tay xuất hiện một cây mộc trâm, đưa cho Lục Ly nói:
- Khả năng một năm sau ta đã trở về Trung Hoàng Giới rồi. Nếu ngươi muốn tìm ta, có thể cầm lấy cây mộc trâm này đi đến bất kỳ một cái Thanh Y Các nào ở Trung Hoàng Giới, sẽ có người dẫn ngươi tới gặp ta.
Chương 990 Thi Hoàng Độc
Lục Ly không khách khí, thu hồi mộc trâm, gật đầu chắp tay đi ra phía ngoài. Doãn Thanh Ti đi theo, Lục Ly phóng Bản Mạng Châu ra bay lên, quay đầu lại phất phất tay với nàng, rồi bay về phía tây.
Doãn Thanh Ti nhìn về phương hướng Lục Ly bay đi, đợi đến khi Lục Ly bay xa, mới hơi thở dài nói:
- Lục công tử, chờ ta một năm, nếu Thanh Ti còn sống đi ra khỏi Ám Ngục, nhất định ta sẽ nghĩ biện pháp giải độc giúp ngươi.
- Hưu.
Dưới chân Doãn Thanh Ti xuất hiện Bản Mạng Châu, thân thể bay vụt lên, rất nhanh biến mất ở cuối chân trời phía đông.
...
- Phi hành hết tốc lực!
Sau khi Lục Ly rời đi, xác định xung quanh không có ai, Bản Mạng Châu dưới chân hắn xoay tròn, phóng ra áo nghĩa tốc độ, khiến tốc độ của mình đạt đến cực hạn.
Hắn rất muốn biết, sau khi hắn đột phá Quân Hầu cảnh, thực lực sẽ nâng cao bao nhiêu? Tốc độ là thứ hắn coi trọng nhất.
- Hưu.
Kết quả, hắn vừa mới bay hết tốc lực, đã đụng vào phía trên một tòa kim sơn, đụng cho toà kim sơn kia vỡ nát. Thân thể hắn tiếp tục bay về phía trước, mắt thấy sắp đụng vào phía trên một tòa kim sơn to lớn.
- Ngừng!
Lục Ly vội vàng khống chế Bản Mạng Châu ngừng lại, trong mắt loé lên tinh quang, trên mặt toàn là vẻ mừng như điên. Tốc độ vừa rồi quá nhanh, khiến hắn cũng không thích ứng nổi, ít nhất tốc độ của hắn gia tăng mấy lần.
Ban đầu tốc độ của hắn đã có thể sánh ngang Nhân Hoàng trung kỳ, lúc này hắn cảm giác ít nhất có thể sánh ngang Nhân Hoàng hậu kỳ. Mức độ tăng phúc tốc độ quá lớn, lớn đến mức khiến hắn vô cùng vui vẻ.
- Quả nhiên là như thế, quả nhiên là như thế!
Hắn nhếch miệng nở nụ cười, nhìn ấn ký ngân long sống động trên Bản Mạng Châu dưới chân, hắn càng nhìn càng vui mừng.
Không cần nghi ngờ, tốc độ của hắn có thể như thế tăng mạnh, tuyệt đối là công lao của ấn ký ngân long.
- Đến cùng ấn ký ngân long ẩn chứa cái bí mật kinh thiên gì?
Trong đầu Lục Ly hiện lên hình ảnh răng thú phong cách cổ xưa hắn đeo mười lăm năm kia, hắn có thể thức tỉnh huyết mạch ngân long, và toàn bộ sự tình kỳ lạ phát sinh phía sau, bao gồm chuyện hắn có được mấy cái thần kỹ huyết mạch, đều có liên quan đến cái răng thú thần kỳ kia.
Cái răng thú này là Lục Nhân Hoàng để lại cho hắn, hắn sinh ra đã mang trên người, sợ là chỉ có Lục Nhân Hoàng mới biết lai lịch của răng thú.
Chỉ có điều lúc này Lục Ly ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục, Lục Nhân Hoàng vẫn không rõ tung tích, không biết hai người có cơ hội gặp mặt hay không. Nghĩ tới đây, nội tâm mừng như điên của Lục Ly lại ảm đạm xuống.
Lục Ly lắc đầu, để sự tình Lục Nhân Hoàng qua một bên, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ chuyện này.
Lục Ly khống chế Bản Mạng Châu tiếp tục phi hành hết tốc lực, tốc độ Nhân Hoàng hậu kỳ cho hắn sức mạnh cường đại, trừ phi gặp phải Nhân Hoàng cường đại, một khi Nhân Hoàng không đuổi kịp hắn, hy vọng sống sót của hắn sẽ lớn hơn vài phần.
Tiếp tục phi hành một đoạn đường, rốt cục hắn cũng làm quen với tốc độ tăng mạnh, hắn dò xét thân thể một thoáng, phát hiện nhục thân đã trở nên cường đại hơn vài phần, huyền lực càng thêm hùng hậu, trừ những thứ đó ra còn lại không khác biệt quá lớn với trước kia.
Chênh lệch giữa Quân Hầu cảnh và Mệnh Luân cảnh là ở Bản Mạng Châu, đây là một hạt châu có thể nghịch thiên, có được Bản Mạng Châu chính là tiến bộ và nâng cao lớn nhất.
Nhục thân và cảnh giới tăng lên, nhất định sẽ có trợ giúp đối với việc phóng thích Thăng Long Thuật, đương nhiên không có kẻ địch, Lục Ly không thể ngu ngốc đi thử nghiệm được.
- Đi!
Lục Ly khống chế Bản Mạng Châu thả chậm tốc độ một chút, biết điều bay sát sơn mạch. Trong Kim Ngục khá nhiều lão quái vật, nếu quá mức lớn lối, mà lại là một võ giả nho nhỏ vừa mới đột phá Quân Hầu cảnh, sẽ dễ dàng bị người ta chụp chết.
Sau khi phi hành nửa ngày trời, trừ gặp phải rất nhiều Hỗn Độn Thú ra, còn lại trên đường đều hết sức an toàn. Lục Ly bay đến phát chán, nhớ tới một chuyện, hình như có được Bản Mạng Châu sẽ càng thêm thân cận với thiên địa? Càng dễ dàng cảm ngộ áo nghĩa thì phải?
Lục Ly suy nghĩ một chút rồi ngồi xếp bằng ở trên Bản Mạng Châu, tâm niệm yên lặng chìm vào trong hạt châu, khiến mình dung nhập vào Bản Mạng Châu, thử thông qua Bản Mạng Châu đi cảm ngộ cái thế giới này.
- Ầm.
Ngân long bắt đầu bay lượn trên Bản Mạng Châu, đột nhiên Lục Ly có một loại cảm giác, vào thời khắc này cả thế giới trở nên vô cùng rõ ràng, vô cùng thấu triệt và thân cận.
Cũng cảm giác hắn biến thành Bản Mạng Châu, hoàn toàn dung nhập vào thế giới. Cảm giác này giống như lần đầu tiên Lục Ly hiểu phóng thích thần niệm vậy, vô cùng thần kỳ, không thể dùng lời nói hết được.
- Thứ tốt, quả nhiên là đồ tốt!
Nội tâm Lục Ly liên tục vui mừng, bỗng nhiên hắn có một loại tự tin to lớn, sau khi hắn có được Bản Mạng Châu, cảm ngộ áo nghĩa sẽ vô cùng dễ dàng, vô cùng nhanh.
Bản Mạng Châu có rất nhiều công dụng, không ai dạy Lục Ly những chuyện này. Lục Ly đã từng hỏi thăm qua đám người Minh Vũ, Minh Vũ lại nói hắn phải tự mình đi tìm hiểu, như vậy mới có thể hiểu càng thấu triệt.
Lục Ly tùy ý tìm hiểu một chút, đã có thể cảm thụ được sự huyền diệu của Bản Mạng Châu rồi. Đáng tiếc, bây giờ không phải là thời điểm tìm hiểu, hắn cần lên đường, cần chăm chú quan sát tình huống bốn phía. Phía trước đã vui quá hóa buồn mấy lần, không thể lại phạm sai lầm nữa, Kim Ngục quá nguy hiểm.
Lục Ly thu hồi tâm niệm, dùng thần niệm quét nhìn xung quanh, chuyên tâm lên đường. Thực ra trong lòng hắn nhớ ra một chuyện, một sự tình nhức đầu.
Lãnh Vô Tuyết!
Một tên công tử chi thứ Lãnh gia, thiên tư không tồi, có lẽ địa vị ở trong gia tộc cũng không tệ lắm. Mặc dù không bằng Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Hinh, nhưng bằng chừng ấy tuổi có thể đột phá Nhân Hoàng, đương nhiên là thiên tài.
Lãnh Vô Tuyết muốn giết hắn, bị Doãn Thanh Ti hù dọa chạy, nhưng Lãnh Vô Tuyết đã gặp qua hắn, nhìn thấy Huyết Hoàng Lệnh của hắn. Nếu như hắn đi Lãnh gia, bị Lãnh Vô Tuyết thấy, có lẽ sẽ không để cho hắn gia nhập Lãnh gia.