Chương 936: Công đầu
- Ầm ầm ầm...
Bên ngoài địa cung, ba tên Nhân Hoàng không ngừng đánh ra lưu quang, mãnh liệt công kích một cái cửa.
Trong ba người có một người đầu trọc nhìn vô cùng bắt mắt, hắn chính là Long Dương cư sĩ, hai người khác một cái là đại hán khôi ngô, trên mặt có râu quai nón, nhìn giống là một tên tội phạm, người còn lại là một lão đầu nhỏ gầy mặc hắc bào.
- Nhanh hơn chút nữa, là có thể phá vỡ!
Long Dương cư sĩ thấy tia sáng trên cánh cửa càng lúc càng mờ đi, thì trong mắt loé lên vẻ âm tàn, sát khí trên người cuồn cuộn mà ra. Kim hoàng thiết côn xuất hiện trong cánh tay còn lại của hắn, đề phòng người bên trong lao ra. Tải ebook truyện full tại: Zalo 0911009467
Đại hán khôi ngô lấy ra một cái khiên lớn, lão đầu thấp bé thì lấy ra một cây tử sắc trường cung, nửa thân thể dấu ở phía sau đại hán khôi ngô. Rất rõ ràng hắn ưa thích đánh lén, ưa thích chiến pháp hèn mọn.
Ba người không ngừng đánh ra huyền lực, như vậy không sẽ hao phí khí lực và tinh lực, cửa lớn sắp bị phá vỡ rồi, chút thời gian này không đủ.
Lục Ly và Hồ Lang đoán không sai, ba người không chỉ biết người của Vệ gia, Đại Phật Tự và Lục Linh không thể chạy tới nhanh như vậy, ba người còn biết viện quân không có nửa tháng thì không tới được!
Bởi vì...
Toàn bộ truyền tống trận của Cửu U Đảo đều đã bị bọn họ hủy diệt, không có truyền tống trận, cho dù Địa Tiên muốn bay tới, không có nửa tháng tuyệt đối không thể. Trừ phi mấy lão quái vật Thí Ma Điện có được đại thần thông không gian na di.
Cho nên ba người Long Dương cư sĩ căn bản không nóng nảy, đừng nói cánh cửa sắp bị phá vỡ, cho dù liên tục tấn công bốn năm ngày, ba người cũng sẽ không có bất kỳ phiền chán.
- Tiểu rác rưởi, đợi lát nữa cánh cửa bị phá vỡ, nhất định lão phu sẽ khiến ngươi thoải mái một trận, băm thành ngươi mười tám đoạn.
Long Dương cư sĩ nghiến răng nghiến lợi nói, hai tên Nhân Hoàng còn lại liếc mắt nhìn nhau, trên người nổi lên da gà. Mặc dù trên mặt hai người không có biểu lộ gì, nhưng nội tâm lại cực kỳ chán ghét.
- Rầm rầm rầm...
Hai người không có đi quản Long Dương cư sĩ, chuyên tâm tấn công cửa lớn, nhiệm vụ lần này chỉ cần tiêu diệt Lục Ly, về phần giết như thế nào, thì không quan tâm.
...
Bên trong trong điện, Hồ Lang và Vệ Nguyên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lục Ly, vẻ đau khổ trên mặt Lục Ly vẫn chưa tan biến, tâm thần hai người càng thêm trầm trọng.
Hồ Lang biết tốc độ của Lục Ly, nếu như Lục Ly không có chuyện gì mà nói, hắn và Vệ Nguyên xông ra chống đỡ, lấy tốc độ của Lục Ly khả năng chạy trốn đạt tới bảy thành. Nhưng nếu Lục Ly vẫn không có khôi phục như cũ, để Vệ Nguyên mang theo hắn chạy trốn mà nói... Cơ hội sẽ ít đi rất nhiều, rất có thể ba người sẽ phải chết ở đây.
Vấn đề như thế, Hồ Lang ngoại trừ lo lắng, còn có thể có biện pháp gì?
- Rầm rầm rầm...
Tiếng cửa nổ lớn càng lúc càng vang, tia sáng càng ngày càng mờ nhạt, đoán chừng nhiều nhất nửa canh giờ cánh cửa sẽ vỡ.
Một nén nhang, hai nén nhang!
Để Hồ Lang và Vệ Nguyên hơi tiêu sầu chính là, sắc mặt Lục Ly rốt cục cũng hòa hoãn xuống, thế nhưng hắn vẫn nhắm mắt như cũ, sắc mặt trắng bệch, giống như thân thể tiêu hao rất nhiều nguyên khí, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
- Ly thiếu!
Hồ Lang thu hồi vực trường, sải bước đi tới, muốn hỏi thăm một ít tình huống. Lục Ly không có mở mắt, khoát tay áo không nói, Hồ Lang chỉ có thể nuốt xuống nửa câu nói còn lại.
- Vệ Nguyên, trông chừng Ly thiếu, đợi lát nữa tìm cơ hội xông ra!
Hồ Lang nhìn thoáng qua Vệ Nguyên, Vệ Nguyên gật đầu đi tới, đứng ở bên cạnh Lục Ly. Hồ Lang thì cầm cự phủ đi tới cửa, chậm rãi đợi một khắc cánh cửa bị phá vỡ.
Nhìn dáng dấp Lục Ly quá hư nhược rồi, dựa vào chính hắn sợ là không cách nào chạy trốn, Hồ Lang cảm giác áp lực của mình lớn hơn vài phần. Hắn muốn nghĩ hết biện pháp trước tiên áp chế ba tên Nhân Hoàng bên ngoài, cho Vệ Nguyên cơ hội mang theo Lục Ly chạy trốn.
- Rầm rầm rầm oanh...
Âm thanh ngoài cửa càng lúc càng lớn, huyền lực điên cuồng vận chuyển bên trong thân thể Hồ Lang, cự phủ trong tay sáng lên, hàn mang trong mắt vạn trượng, như một đầu cự thú nhắm người chuẩn bị cắn.
Vệ Nguyên khẩn trương không thôi, một cánh tay tùy thời chuẩn bị kéo Lục Ly ra bên ngoài chạy. Trên người hắn mặc một món nội giáp, bên ngoài còn phủ thêm một món chiến giáp, thế nhưng đều là huyền khí Thiên giai. Hắn không phải sợ chết, chỉ sợ không cách nào thành công đưa Lục Ly ra ngoài.
Lục Ly vẫn là bộ dạng nửa chết nửa sống, mắt hoàn toàn không cách nào mở ra, cả người xụi lơ trên mặt đất, giống như suy yếu đến mức độ không cách nào ngồi xếp bằng vậy.
- Oanh...
Sau một nén nhang, rốt cục cánh cửa cũng bị vỡ, vô số mảnh nhỏ văng ra đầy trời, kình phong cuồng bạo cuồn cuộn tràn vào, rất nhiều mảnh nhỏ hóa thành ám khí bắn về phía Hồ Lang, Vệ Nguyên và Lục Ly.
- Yaa!
Hồ Lang không hề tránh né, trong nháy mắt cánh cửa nổ tung, cự phủ của hắn đã xoay tròn như đại phong xa. Thiên địa huyền lực tụ tập về phía hắn, hư ảnh một con cự thú màu đen ngưng tụ ở phía trước hắn, gầm gừ phóng ra phía ngoài.
Hồ Lang tính toán thời gian công kích rất chuẩn, ba người bên ngoài thấy cánh cửa vừa vỡ, thần niệm còn chưa có đi vào, hư ảnh một con cự thú đã gào thét mà ra. Long Dương cư sĩ dẫn đầu đứng mũi chịu sào, không cách nào tránh né bị cự thú đụng vào.
- Phanh!
Mặc dù Long Dương cư sĩ ở lúc mấu chốt phóng ra một cái quang thuẫn, nhưng thân thể vẫn bị đánh bay ra ngoài. Người ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, thoạt nhìn không có bị thương trí mạng, nhưng khẳng định thụ thương không nhẹ.
- Grào...
Hồ Lang xông ra như một con cuồng sư, cự phủ nhanh chóng biến lớn, hung hăng bổ về phía cung chủ Thủy Tinh Cung, Triệu Mặc Dương. Trên rìu này có khí lưu màu xanh lưu chuyển, lưỡi rìu có ánh sáng kim sắc lấp lánh, hiển nhiên vận dụng lực lượng kim duệ.
- Vệ Nguyên!
Trong nháy mắt Hồ Lang xông ra gầm lên một tiếng. Vệ Nguyên tỉnh ngộ lại, một tay nắm lấy Lục Ly, dưới chân xuất hiện bản mạng châu, thoát ra khỏi cửa như một đầu u hồ, mục tiêu là lối ra ở trong góc.
- A a!
Chương 937 Là Lục Ly ta giết ngươi
Thân thể Triệu Mặc Dương không có di động, chỉ giơ lên tấm khiên nặng nề, trực tiếp chống đỡ một kích toàn lực của Hồ Lang.
- Phanh!
Hồ Lang nổi giận liên tục nện cự phủ xuống, Long Dương cư sĩ thụ thương tạm thời bị đánh lui, nếu như có thể đánh Triệu Mặc Dương bị thương, là hắn có thể cuốn lấy tên Nhân Hoàng còn dư lại, Vệ Nguyên sẽ có đầy đủ thời gian bỏ chạy đến lối ra.
Nhưng rõ ràng hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
- Hưu...
Phía dưới Triệu Mặc Dương có một đạo lưu quang loé lên, một mũi tên màu xanh nhanh chóng bắn đến. Mũi tên kia như có linh hồn, có thể chuyển hướng, vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh, Hồ Lang căn bản không tránh thoát.
- Phanh!
- Phanh!
Gần như cùng lúc, cự phủ của Hồ Lang bổ lên tấm khiên Triệu Mặc Dương, mũi tên cũng bắn trúng Hồ Lang.
Tấm khiến trong tay Triệu Mặc Dương bay đi, Triệu Mặc Dương bị một luồng lực lượng cường đại chấn động liên tiếp lui về phía sau, ước chừng lui về phía sau mấy chục trượng mới đứng vững.
- Phốc...
Chiến giáp trước ngực Hồ Lang vỡ ra từng lớp, vậy mà chiến giáp Thánh giai lại không ngăn được mũi tên kia? Mặc dù cuối cùng trường tiễn không có hoàn toàn cắm vào bên trong thân thể Hồ Lang, nhưng vẫn đâm vào một tấc, lực lượng cường đại chấn thương nội tạng Hồ Lang.
- Muốn chạy trốn sao?
Thái thượng trưởng lão Tinh Minh, Lực Ương, cười lạnh nhìn Vệ Nguyên từ bên trong cửa thoát ra, thấy Lục Ly nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch thì hắn nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Long Dương, lần này công đầu thuộc về ta.
- Hưu hưu!
Lực Ương liên tục rút động trường cung trong tay hai lần, ánh sáng màu tím trên thân cung léo lên vạn trượng, hai mũi tên màu đen một trước một sau, mang theo hơi thở phá hủy tất cả phân biệt nhắm vào Lục Ly và Vệ Nguyên.
- Ly thiếu!
Thân thể Hồ Lang bị lực lượng cường đại của mũi tên chấn động nên vẫn đang lui về phía sau, thấy một màn như vậy thì nhất thời kinh hoàng rống to. Nếu như Lục Ly còn bất tỉnh, sợ là sẽ bị mũi tên này trực tiếp bắn chết...
Lục Ly không có mở mắt, Vệ Nguyên lại sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Hắn có thể cảm thụ được bên trong hai mũi tên này ẩn chứa lực lượng cường đại, hơn nữa hai mũi tên này còn có thể đuổi theo người, không bắn trúng mục tiêu tuyệt đối không bỏ qua.
Trong lúc nguy cấp, Vệ Nguyên đã hiểu rõ, lấy tốc độ của hắn là trốn không thoát, hắn liếc nhìn Lục Ly, trong lòng dứt khoát làm ra quyết định.
Hắn không có ném Lục Ly về phía lối ra, bởi vì hai mũi tân phân biệt nhắm vào hắn và Lục Ly, cho dù ném Lục Ly ra ngoài, cuối cùng Lục Ly vẫn sẽ bị bắn trúng.
Hắn nhanh chóng lấy không gian giới ra, vứt vào bên trong quần áo của Lục Ly, sau đó trở tay dấu Lục Ly ở sau lưng, còn mình thì mạnh mẽ chống lại hai mũi tên phá không mà đến kia.
- Phanh...
Hai mũi tên một trước một sau đánh trúng Vệ Nguyên, trong nháy mắt mũi tên thứ nhất xé rách nội giáp Vệ Nguyên, bắn thủng thân thể hắn, mắc lại ở bên trong xương cốt của hắn.
- Oanh...
Mũi tên thứ hai vốn nhắm bắn Lục Ly, Lục Ly lại ở phía sau hắn, đương nhiên mũi tên muốn xuyên qua hắn tấn công Lục Ly. Cho nên mũi tên xuyên qua thân thể Vệ Nguyên lần nữa, lần này không có chiến giáp ngăn cản như đợt thứ nhất, thân thể Vệ Nguyên nổ tung, biến thành huyết vụ...
Lục Ly bị xung lực cường đại va chạm, thân thể quay cuồng ra, lăn trên mặt đất mười mấy vòng, nhưng vẫn không nhúc nhích như cũ, giống như đã ngất đi.
- A? Lực Ương, nhận lấy cái chết đi!
Mắt Hồ Lang như muốn nứt ra, rìu xoay tròn như đại phong xa, lại ngưng tụ hư ảnh một con cự thú gào thét đánh về phía Lực Ương.
Lực Ương không phải kẻ ngốc, hắn một mực quen lối đánh bỉ ổi, người như hắn không ưa thích quang minh chính đại đối chiến cùng kẻ địch. Thân thể hắn trượt ra ngoài như trạch, lại một lần nữa nấp phía sau Triệu Mặc Dương.
- Hừ, Hồ Lang, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể sống sao? Cho dù Lục Ly chạy đi, thì như thế nào? Toàn bộ truyền tống trận đã bị hủy rồi, ai cũng không thể cứu được các ngươi, Cửu U Đảo này chính là nơi táng thân của các ngươi.
Triệu Mặc Dương không sợ hãi chút nào đi lên, trong mắt toàn là vẻ cười tà và khoái ý. Giết Lục Ly xong bọn họ sẽ có được cơ hội trở lại, mất đi U Châu lại có thể lấy được một cái đại vực ở Trung Châu, trở thành vực chủ một cái đại vực, so với trở thành bá chủ U Châu còn thoải mái hơn.
Bọn họ bị Cơ Mộng Dao đầu độc liên hợp Huyền Vũ Điện, Diêm vương Điện xuất binh đánh Vân Châu, lại không nghĩ rằng đại bại trở về, tộc nhân gần như bị Hồ Lang giết hại sạch sẽ, địa bàn U Châu đã mất toàn bộ.
Cơ gia và U Minh Giáo không có bạc đãi bọn hắn!
Người Cơ gia nói rõ nói, chỉ cần lần này có thể chém giết Lục Ly và Hồ Lang, sẽ giúp bọn hắn đánh xuống một cái đại vực ở Trung Châu, cũng bảo vệ bọn hắn ngàn năm.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không ngốc, liên tục để lại hậu thủ, phòng ngừa Cơ gia và U Minh Giáo qua cầu rút ván, giết người diệt khẩu.
Đây là cơ hội duy nhất của bọn hắn, chỉ có giết chết Lục Ly và Hồ Lang, bọn họ mới có thể trở lại, mới có thể trở thành bá chủ một phương lần nữa, hưởng thụ vô thượng quyền uy, có được tài nguyên cuồn cuộn không dứt.
- Oanh...
Hư ảnh cự thú của Hồ Lang liên tục nện lên tấm khiên của Triệu Mặc Dương, không gian cũng hơi vặn vẹo lên, sóng khí khủng bố càn lướt bốn phía. Thân thể Triệu Mặc Dương bay ngang ra, trên cánh tay tràn ra huyết dịch, nhưng hắn lại không thèm để ý.
Bọn họ có ba vị Nhân Hoàng, Hồ Lang chỉ có một người, Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ đều là Nhân Hoàng trung kỳ, Lực Ương tấn công âm độc hung tàn. Hồ Lang lại mới đột phá Nhân Hoàng trung kỳ không lâu, kết quả hôm nay đã vô pháp nghịch chuyển rồi.
- Triệu Mặc Dương!
Long Dương cư sĩ từ một bên khác bay vụt đến, gào lên với Triệu Mặc Dương:
- Ngươi và ta liên thủ tiêu diệt Hồ Lang, Lực Ương, ngươi đi thủ tiêu Lục Ly trước đi!
Vừa rồi Long Dương cư sĩ bị Hồ Lang đánh lén tổn thương, nhưng không có bị thiệt hại quá nặng, lúc này đã khôi phục một ít, từ bên trái vung cây cự côn quét về phía Hồ Lang.
Chương 938 Là Lục Ly ta giết ngươi
Chương 938: Là Lục Ly ta giết ngươi
- Chết...đi
Thân thể Triệu Mặc Dương bắn ra như mãnh hổ, hắn vẫy tay một cái tấm khiên bay trở lại, chắn ở phía trước. Cánh tay còn lại vung một thanh đại đao có răng cưa tiếp cận Hồ Lang từ bên phải.
Một trái một phải, hai đường giáp công!
- Hưu...
Lực Ương như một con độc xà chạy trốn ra ngoài từ phía sau Triệu Mặc Dương, dứt khoát lướt về phía Lục Ly. Trường cung trong tay của hắn sáng lên, lần này liên tục bắn ra ba mũi tên, khóa chặt Lục Ly đang nằm trong góc lại.
- Ly thiếu...
Hồ Lang bị giáp công trái phải, bản thân cũng khó bảo toàn, không cách nào chú ý đến Lục Ly bên kia, chỉ có thể hét lớn một tiếng. Tiếng hô quanh quẩn ở trong đại điện, đinh tai nhức óc mãi không thôi.
Ba mũi tên như ba con độc xà dữ tợn bắn về phía Lục Ly, tốc độ cực nhanh, bên trong ẩn chứa lực lượng khủng bố. Cho dù Lục Ly có chiến giáp Thánh giai, cũng vẫn bị bắn chết. Nếu như bắn trúng đầu mà nói... trong nháy mắt đầu sẽ nổ tung.
- Oanh...
Đúng vào lúc này Lục Ly lại mở mắt, hắn không thể không mở ra, bởi vì hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
Đôi mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh giá, như một con dã thú hình người, nhìn hai mũi tên nhọn đang bắn nhanh đến, trong đôi mắt không có bất kỳ bối rối nào, yên tĩnh như một vũng nước đọng.
- Oanh...
Đột nhiên tay phải Lục Ly sáng lên, một đạo ngân quang lấp lánh, vô số lân phiến nhỏ xíu giăng đầy, bàn tay biến lớn, năm ngón tay biến thành móng vuốt dài, Lục Ly phóng ra thần kỹ huyết mạch huyết trảo.
- Roẹt!
Một mũi tên dài bắn tới, Lục Ly dùng huyết trảo chộp lấy, nhẹ nhàng bóp nó thành tro bụi, hai mũi tên còn lại lần lượt bay đến, nhưng vẫn bị Lục Ly ung dung bẻ vụn như cũ.
- Móng vuốt này thật mạnh!
Bên trong mũi tên ẩn chứa lực lượng khổng lồ, nhưng cũng không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì cho móng vuốt. Lực Ương thu hồi cung tên, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao hẹp dài, chuẩn bị tự mình cắt lấy đầu Lục Ly.
Bất kể móng vuốt của Lục Ly có mạnh thế nào đi nữa, thì hắn cũng chỉ là một cái Bất Diệt cảnh đỉnh phong mà thôi, sự thật này không cách nào thay đổi. Nhân Hoàng và phía dưới Nhân Hoàng không khác gì người trưởng thành và trẻ sơ sinh, tiện tay là có thể bóp chết.
Bởi vì Nhân Hoàng có vực trường!
- Ngươi gọi là Lực Ương sao?
Lục Ly đứng lên, nhìn Lực Ương đang nhanh chóng tới gần hắn, mặt không biểu cảm nói:
- Đợi lát nữa xuống địa ngục, nói cho Diêm Vương biết là Lục Ly ta giết ngươi!
- Ha ha ha!
Lực Ương giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới, thân thể hắn nhanh chóng bay tới, lúc ở gần Lục Ly trăm mét, lập tức mở ra vực trường đóng băng không gian chỗ Lục Ly lại.
- Chết...đi
Trường đao của hắn huyễn hóa ra từng đạo đao quang, vẽ ra đường cong như mặt trăng, nặng nề bổ về phía cổ Lục Ly, muốn chém chết hắn.
- Grào...
Đúng vào lúc này, đột nhiên trong cở thể Lục Ly vang lên một tiếng long ngâm trầm muộn, mặc dù cảm giác thanh âm kia như từ trong bụng của hắn truyền ra, nhưng lại vô cùng khủng bố, tựa như một con cự long chân chính đang gào thét.
- Oanh...
Tia sáng lấp lánh sau lưng Lục Ly, một luồng khí tức khủng bố từ sau lưng Lục Ly tràn ra, bao phủ toàn bộ ngoài điện. Triệu Mặc Dương, Long Dương cư sĩ đang kịch chiến bên kia cũng ngưng tấn công lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang.
- Chuyện này...
Hồ Lang cũng nhìn sang đây, trong con ngươi ba người xuất hiện một vòng kinh ngạc. Bởi vì bọn họ thấy sau lưng Lục Ly xuất hiện hư ảnh một con ngũ trảo ngân long, con rồng kia đang vô thanh vô tức gầm thét, uốn lượn, bay lên bầu trờ. Mặc dù không có bất kỳ âm thanh gì, nhưng lại khiến tất cả mọi người phải kinh hãi.
Bọn họ cảm giác, đây không phải là hư ảnh một đầu thần long, mà là một con cự long chân thực, đó là một con thú hoàng, có thể sánh ngang Thú Thần tồn tại trong truyền thuyết!
Cái loại cảm giác này giống như bọn họ biến thành một đứa bé tay không tấc sắt, đối mặt một con sư tử to lướn như hòn núi nhỏ, tâm thần bị xung kích và chấn động không gì sánh kịp.
Ngoài chấn động ra, bốn vị Nhân Hoàng còn có chút mơ hồ, con cự long đang gào thét bay lên kia, đã biến mất ở giữa không trung, chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác sao?
- Không tốt!
Một giây sau, Lực Ương kinh hoàng kêu to, đột nhiên không gian trên đỉnh đầu hắn nổi lên sóng gió kịch liệt, một cái ngân trảo khổng lồ từ bên trong thò ra, đột nhiên nghiền ép về phía hắn.
Tốc độ của thú trảo rất nhanh, Lực Ương căn bản không kịp né tránh, cũng không cách nào chống lại, thú trảo to lớn nhẹ nhàng đánh xuống, nhưng hắn lại bị nghiền ép thành một đống thịt nát trong nháy mắt...
Thú trảo to khoảng vài trượng, phía trên có năm cái móng vuốt sắc bén, mỗi một cái móng vuốt đều có lân phiến màu trắng, hiện lên khí tức kim loại lạnh lẽo.
Thoạt nhìn những móng vuốt này không giống như là hư ảnh, mà giống như một cái thú trảo chân chính thò ra từ trong hư không, sau đó nhẹ nhàng nghiền ép Lực Ương thành một đống thịt nát.
Hồ Lang, Triệu Mặc Dương, Long Dương cư sĩ đều có cảm giác như thế, đây không phải là một đạo hư ảnh, mà là một đầu Thần Long chân chính, một con vạn thú chi thần!
Long!
Đó là thần thoại thời kỳ thượng cổ, nghe nói là vạn thú chi thần, là Huyền Thú mạnh mẽ nhất.
Thế nhưng dù sao truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, trăm vạn năm qua chưa ai từng thấy rồng thật sự. Mặc dù rất nhiều bí thuật, công kích của rất nhiều người đều mô phỏng ra một con Thần Long dài hẹp, nhưng dù sao đó cũng chỉ là mô phỏng mà thôi.
Nhưng vừa rồi, ba người thấy được một con rồng còn sống sờ sờ, thấy được một cái long trảo thò ra từ trong hư không, sau đó lấy uy thế nghiền ép tất cả nện một vị Nhân Hoàng thành bánh thịt không chỉnh tề.
Không cách nào ngăn cản, không cách nào phản kháng, chỉ có thể chờ chết!
Cái long trảo kia tựa như thần thủ vậy, Hồ Lang, Triệu Mặc Dương, Long Dương cư sĩ cảm giác căn bản không cách nào ngăn cản, chỉ cần bị nắm lại, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hàm răng ba người hơi run lên, thân thể có chút lạnh lẽo, giống như lần đầu đứa trẻ thấy Huyền Thú cường đại vậy. Loại thú uy vô thượng này, khiến cho nội tâm bọn họ sợ hãi, để cho bọn họ không sinh ra nổi một chút chiến ý.
Chương 939 Phô trương thanh thế
Chương 939: Phô trương thanh thế
Long trảo bóp chết Lực Ương sau liền tiêu tán ở giữa không trung, chứng minh cái long trảo này chẳng qua chỉ là một đạo hư ảnh, là một loại bí thuật tấn công, chứ không phải là long trảo chân chính.
Trong sân yên lặng ước chừng ba giây thời gian, Hồ Lang, Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương mới giật mình tỉnh lại. Đầu tiên ba người nhìn về phía Lục Ly, khi bọn hắn thấy trong đôi mắt hiện lên ánh sáng của Lục Ly mơ hồ có hai con ngân long đang uốn lượn, thì tâm thần ba người đồng thời chấn động.
- Tốt!
Hồ Lang quát lên, hắn đã hiểu ra, hư ảnh ngân long, long trảo kia không phải là đột nhiên nhô ra, mà là do Lục Ly phóng thích thần thuật!
- Chuyện này...
Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt xuất hiện một chút sợ hãi. Hai người có một ít tiến thoái khó khăn, Lực Ương bị một cái móng vuốt bóp chết, bọn họ có thể đỡ được một trảo kinh thiên kia sao?
Chiến hay là trốn đây?
Hai người không ngừng chần chờ, bên kia Lục Ly lại bước tới, khí thế trên người không ngừng kéo lên, hắn lạnh lẽo quát:
- Hồ Lang còn đứng ngây đó làm gì? Động thủ! Hôm nay, địa cung này chính là nơi táng thân của ba người bọn hắn!
- Được!
Cự phủ của Hồ Lang xoay tròn như chong chóng, cánh tay còn lại còn xuất hiện một tấm lưới lớn màu đen, rõ ràng là một món pháp bảo, muốn bao phủ hai người bọn họ, lưu lại ở đây.
- Ngao...
Trong cơ thể Lục Ly vang lên một tiếng long ngâm kinh thiên, tiếp theo phía sau lưng hắn loé lên ánh sáng, một đạo hư ảnh ngân sắc cự long xuất hiện ở sau lưng hắn, nhe nanh múa vuốt, gầm gừ không tiếng động, bay lên trời, như muốn phá không mà đi.
- Trốn...
Rốt cuộc Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ cũng không cách nào bình tĩnh nữa, vừa rồi cũng là hư ảnh cự long xuất hiện, sau đó một cái long trảo khổng lồ phá không bay đến nghiền ép Lực Ương. Nếu như hai người còn không trốn mà nói... Hai người cũng sẽ biến thành một đống thịt nát.
- Phanh...
Long Dương cư sĩ dùng một côn đánh lui Hồ Lang đang nhích tới gần, thân thể hóa thành lưu quang cùng Triệu Mặc Dương đồng thời phóng đến thông đạo. Hồ Lang nổi giận đuổi theo, lại thấy Lục Ly đứng yên tại chỗ không động.
Hắn hoài nghi nhìn thoáng qua, vì sao Lục Ly không phóng thích hư ảnh long trảo? Nếu như vừa rồi phóng thích mà nói... Đoán chừng có thể chụp chết một người rồi.
- Phốc...
Thân thể Lục Ly run lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, chân mềm nhũn quỳ một chân xuống đất, lấy tay chống đỡ, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt nhanh chóng trở nên ảm đạm.
- Ly thiếu...
Hồ Lang lập tức hoảng sợ, thân thể chợt lóe lên, đứng ở bên cạnh Lục Ly, trong tay lấy ra một viên đan dược cho Lục Ly uống. Cánh tay còn lại thì vận chuyển huyền lực, giúp Lục Ly điều tiết hơi thở hỗn loạn trong thân thể.
- Đừng động tới những... này, trước chạy trốn ra khỏi nơi đây, tìm chỗ an toàn!
Lục Ly khó khăn mở mắt ra, lúc này hắn cảm giác mí mắt trầm trọng như núi. Hắn chỉ kịp nói xong câu đó trước mắt liền tối sầm lại, ngất trên mặt đất.
- Hả...
Giờ Hồ Lang mới biết, vì sao Lục Ly không có phóng thích long trảo công kích. Bởi vì hắn tấn công lần thứ hai hoàn toàn là phô trương thanh thế, hắn căn bản không cách nào đánh ra, mà chỉ muốn dọa lùi Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương.
- Hai người kia đã trốn chưa?
Hồ Lang lại đút cho Lục Ly một viên đan dược, đợi hai mươi mấy giây, mới đỡ Lục Ly bay đến lối ra. Lấy tốc độ của Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ, hai mươi mấy giây thời gian đã chạy trốn được mấy trăm dặm rồi.
Hồ Lang đỡ lấy Lục Ly, thân thể chợt lóe lên xuất hiện ở trên mặt đất. Thần niệm dò xét ra cực hạn, sau khi xác định Triệu Mặc Dương và Long Dương cư sĩ không có ẩn nấp ở xung quanh, mới như trút được gánh nặng, dìu Lục Ly bay vụt lên như lợi kiếm.
- Tốt rồi!
Hồ Lang bay ra khỏi vết nứt, vẫn không có dò xét thấy hai người kia ẩn nấp, nhất thời không dám dừng lại nữa, mà dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía bắc.
Vừa rồi Lục Ly không có tấn công, kỳ thực đây là một cái sơ hở vô cùng lớn!
Lấy đầu óc của Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương, mặc dù vừa rồi bị dọa lùi, nhưng rất nhanh sẽ tỉnh ngộ, quay lại truy sát.
Dựa theo lẽ thường hai người sẽ bỏ chạy về phía Trung Châu, cho nên hắn không có trốn về Tây Phương hoặc là U Châu Vân Châu, hắn là muốn trì hoãn một ít thời gian, gia tăng một chút độ khó bị đuổi kịp.
...
- Không đúng!
Hồ Lang đoán không sai, trên hải vực cách tiểu đảo ngàn dặm về phía đông, Long Dương cư sĩ đột nhiên ngừng lại ở giữa không trung. Triệu Mặc Dương ở phía trước nghi hoặc nhìn hắn một cái, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Chúng ta bị lừa rồi!
Đôi mắt Long Dương cư sĩ chớp tắt mấy lần, cắn răng nói:
- Tiểu tử kia chỉ phô trương thanh thế, hắn không có năng lực giết chúng ta!
- Làm sao có khả năng?
Triệu Mặc Dương có một ít chần chờ, mở miệng nói:
- Lực Ương bị hắn dùng một trảo đập chết rồi.
- A a!
Long Dương cư sĩ cười lạnh một tiếng nói:
- Trong một khắc chúng ta chạy trốn kia, hắn rõ ràng có cơ hội chụp chết một người trong chúng ta, vì sao không có động thủ? Một tên võ giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cho dù học được một loại thần thuật kinh thiên, thì hắn có thể liên tục phóng thích hai lần sao? Ta thậm chí hoài nghi... thủ đoạn này không phải là do bản thân hắn phóng thích, Bất Diệt cảnh đỉnh phong có thể phóng thích loại bí thuật cường đại này sao? Bí thuật kinh thiên như thế, đã sớm danh chấn Đấu Thiên Giới rồi, ngươi cũng có thể xem qua trong sử sách rồi.
- Chuyện này...
Con ngươi Triệu Mặc Dương loé lên vài vòng, có một ít hoài nghi, dù sao Bất Diệt cảnh đỉnh phong thả ra thần thông cường đại như thế, xác thực là quá đáng sợ rồi, Long Dương cư sĩ phân tích có đạo lý.
Triệu Mặc Dương cắn răng nói:
- Vậy... Trở lại xem một chút sao?
Nhiệm vụ không có hoàn thành, hai người sẽ không có cơ hội lấy được hậu đãi, hai người sẽ như hai con chó hoang lưu lạc, bị người khắp thế gian truy sát.
- Trở về!
Mắt Long Dương cư sĩ lộ ra một chút hung tàn, hắn tin tưởng phán đoán của mình, dẫn đầu quay trở lại tiểu đảo, Triệu Mặc Dương suy nghĩ một chút đuổi theo.
Chương 940 Cơ hội cuối cùng
Chương 940: Cơ hội cuối cùng
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Có vết máu!
Sau khi trở lại vết nứt trên tiểu đảo, Long Dương cư sĩ liếc mắt đã thấy được bên cạnh vết nứt có một giọt huyết dịch tươi mới, hắn nhanh chóng phóng xuống phía dưới, lần nữa tiến vào địa cung.
- Quả nhiên bị lừa!
Thấy chỗ Lục Ly vừa mới đứng có một vũng máu tươi, thì Long Dương cư sĩ nổi trận lôi đình. Triệu Mặc Dương cũng tức giận không ngớt, vậy mà bọn họ lại bị một tiểu tử vắt mũi chưa sạch hù dọa chạy.
- Bọn chúng trốn không xa, chúng ta đuổi theo!
Long Dương cư sĩ gào lên một tiếng đuổi về phía lối ra, Triệu Mặc Dương theo sát phía sau. Lục Ly phun ra nhiều máu như vậy, khẳng định là bị thương rất nặng, phỏng chừng đã ngất đi. Chỉ cần tìm được hắn và Hồ Lang, là có thể dễ dàng kích sát hai người.
Gần đây phía trên vân hải không hề yên bình, mặc dù khu vực lôi bạo tập trung ở phía trên một số hải vực, nhưng bởi vì lôi bạo, nhưng khu vực còn lại đều vô cùng bất ổn.
Gió biển rất lớn, thổi lên sóng biển ngập trời, mây đen áp thành, khiến người ta cảm giác bị đè nén. Bởi vì lôi bạo, nên Huyền Thú trong hải vực trở nên nóng nảy bất an, phía dưới rất nhiều hải vực đều có Huyền Thú đang chém giết, khiến nước biển chuyển dời, sóng biển xung thiên.
Hồ Lang không dám bay quá cao, bởi vì mây đen trên bầu trời không hề ổn định, mơ hồ có lôi đình lấp lánh. Bay quá cao, ngộ nhỡ tác động lôi đình, hắn cũng không phải sợ, mà lo Lục Ly sau lưng không trụ được nữa.
Nhìn qua Lục Ly rất suy yếu, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng, giống như là một cô gái vừa mới sinh xong, không có một tia huyết sắc.
Hồ Lang đoán được một ít tình huống, mặc dù hắn không rõ Lục Ly phóng thích loại thần thông bí thuật khủng bố kia như thế nào, nhưng hắn biết lấy thân thể của Lục Ly còn không cách nào hoàn toàn thả ra loại thần thông bí thuật này.
Nói một cách khác... hắn mạnh mẽ phóng thích bí thuật, khiến thân thể gặp phải cắn trả.
Một người chỉ có sức lực một trăm cân, lại mạnh mẽ nhấc vật nặng hai trăm cân lên. Mặc dù dưới sự liều mạng nhấc lên được, nhưng thân thể lại không chịu nổi, bị cắn trả thụ thương.
Loại thương thế này rất trí mạng, bởi vì thương tổn tới bổn nguyên thân thể, nó giống như linh hồn bị thương, trong thời gian ngắn không cách nào dựa vào linh dược phục hồi như cũ, cần khôi phục từng điểm từng điểm.
Truyền tống trận bị hủy rồi, trong thời gian ngắn không trông cậy vào viện quân được, Hồ Lang không dám trốn đến Vân Châu U Châu, hắn chỉ có thể bay về phía bắc hải vực.
Trong biển có Huyền Thú cường đại, vận khí không tốt sẽ có thể gặp phải thú hoàng, Hồ Lang không để ý được nhiều như vậy. Nếu như hắn không trốn đi xa, bị Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương đuổi theo mà nói... Hai người khó thoát khỏi cái chết.
Mặc dù chỉ có ba cường giả xuất hiện, nhưng nếu người giật dây bày ra một cái bàn cờ cẩn thận như thế, làm sao không có hậu thủ? Ngộ nhỡ gần đó còn rất nhiều Quân Hầu cảnh ẩn núp thì sao? Cho nên Hồ Lang dốc hết sức chạy trốn càng xa càng tốt, ít nhất muốn cho Lục Ly khôi phục một ít nguyên khí trước.
Tốc độ của Hồ Lang cũng không tính là quá nhanh, nhưng nói như thế nào thì hắn cũng là Nhân Hoàng, một đường điên cuồng bay đi, không biết đã bay được bao xa, hắn mới ngừng lại.
Hắn tìm được một cái hải đảo nhỏ, hắn không dám tùy ý lưu lại dấu vết, chỉ ngồi ở trên đá ngầm gần bờ biển, đút cho Lục Ly một viên thuốc chữa thương, bản thân cũng nuốt một viên.
Hắn ngồi xếp bằng chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát, vừa rồi hắn cũng bị thương, liên tục bay lâu như vậy, không nghỉ ngơi chốc lát, rất dễ khiến tinh thần mệt mỏi.
Nghỉ ngơi một canh giờ, Hồ Lang tiếp tục điên cuồng bay đi, phương hướng vẫn là phía bắc.
Thế nhưng lần này vận khí của hắn không được tốt lắm, phi hành vẻn vẹn một canh giờ, nơi xa trong hải vực có nước biển tuôn ra, nhấc lên sóng cao ngàn trượng, tiếp theo một đầu to lớn xuất hiện ở trong biển.
- Trốn...
Sau khi cảm thụ được khí tức khủng bố của Huyền Thú, Hồ Lang gần như không chần chờ, nhắm hướng đông bay đi. Con cự thú kia rõ ràng là thú hoàng, không phải hắn sợ hãi thú hoàng, dưới sự liều mạng vẫn có khả năng chém giết thú hoàng.
Nhưng lúc này là thời cơ khai chiến với thú hoàng sao? Cho dù chém chết thú hoàng thì có ý nghĩa gì? Trên lưng hắn cõng Lục Ly, ngộ nhỡ bị thương tổn, hắn có chết muôn lần cũng không cách nào chuộc tội.
Hắn chật vật chạy trốn, con thú hoàng dưới biển kia lại nhanh chóng đuổi theo, thân thể cao lớn, khiến nước biển phun trào kịch liệt, giống như biển động vậy.
Cũng may Hồ Lang thoát đi tương đối nhanh, tốc độ của thú hoàng cũng không phải là quá kinh khủng. Truy sát mấy vạn dặm, thú hoàng lặng lẽ ẩn vào trong biển, Hồ Lang không dám dừng lại, mà thay đổi phương hướng bay về phía đông bắc.
Cứ như vậy, Hồ Lang cõng Lục Ly liên tục phi hành ở trên biển rộng mênh mông, cũng không biết bay được bao xa, đã tới cái phương vị gì rồi. Hắn như chó nhà có tang, không dám dừng lại ở chỗ nào quá nửa canh giờ, luôn luôn chạy trối chết.
Hắn có một loại cảm giác mơ hồ, là kẻ địch ở ngay phía sau, giống như chúng có được một loại năng lực truy tung rất cường đại, luôn luôn bám sát ở phía sau, lúc nào cũng có khả năng đuổi kịp.
Thực ra cảm giác như vậy rất hoang đường, nhưng cảm giác của cường giả Nhân Hoàng rất nhạy bén, Hồ Lang lựa chọn tin tưởng trực giác của mình.
Đã bay hai ngày một đêm, nhưng Lục Ly vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, mặc dù sắc mặt không có khó coi như trước nữa, nhưng vẫn yếu ớt như cũ, môi trắng, mắt lõm vào.
...
Lần này Hồ Lang cảm giác rất chuẩn, giống như lúc ở trong cung điện dưới mặt đất. Sau lưng của hắn có hai người luôn luôn theo đuôi, Long Dương cư sĩ và Triệu Mặc Dương đã đuổi theo hai ngày một đêm.
Sở dĩ có thể đuổi theo chính xác như thế, cũng không phải là hai người có thuật truy tung rất biến thái, mà là trong tay Long Dương cư sĩ có một cái tinh thạch lục sắc. Cái tinh thạch này luôn luôn phát sáng, chỉ dẫn phương hướng cho hai người truy tung.
Thần Châu đại địa, vô cùng mênh mông, nhân khẩu đếm không hết, có lịch sử lên tới trăm vạn năm, thiên kiêu nhân tộc không ngừng cố gắng qua nhiều thế hệ, tạo tên thịnh thế như hôm nay.