Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 906 Không đội trời chung

- Oa, thật thần kỳ!

Hai hàng lông mi xinh xắn của Dạ Vũ khẽ chớp nháy, tử tế xem xét Lục Ly một lượt rồi nói:

- Vẫn là bộ dạng bây giờ dễ nhìn hơn, đúng rồi, Ly ca ca, vừa nãy ngươi kích thương người kia bằng thần thông gì vậy, lợi hại thật đấy...

Từ Lục công tử biến thành Ly ca ca, Dạ Vũ còn dí sát mặt lại, nhìn hắn cứ như nhìn động vật quý hiếm. Lục Ly ngượng ngùng vuốt vuốt cánh mũi, nghi hoặc hỏi:

- Dạ Vũ tiểu thư, chúng ta mới gặp nhau lần đầu. Ngươi thân là tiểu thư Dạ gia, chẳng phải nên dè dặt một chút...

- Hì hì!

Dạ Vũ không hề có chút nào quẫn bách, ngược lại còn làm mặt quỷ nói:

- Dù chúng ta mới lần đầu gặp mặt, nhưng ta lại rất quen thuộc Ly ca ca. Hết thảy tư liệu về ngươi ta đều sưu tầm qua, những chuyện truyền kỳ về ngươi ta đều nghe nhàm cả tai, ca ca ta cũng thường xuyên nhắc đến ngươi với ta. Ngươi và ca ca ta từng có giao tình, ta gọi ngươi một tiếng ca ca chẳng lẽ không được?

Thấy thần sắc Dạ Vũ có chút u oán, Lục Ly không khỏi khó xử, nhếch môi cười nói:

- Được chứ, được chứ. Đã nhận ngươi làm muội muội, thứ này xem như là lễ gặp mặt.

Lục Ly suy nghĩ một lát, lấy ra một bộ nhuyễn giáp Thánh giai màu đỏ đưa cho Dạ Vũ, kẻ sau lập tức chuyển buồn thành vui, lộ ra ý cười ngọt ngào nói:

- Ly ca ca thật tốt!

- Tiểu ma nữ a...

Lục Ly âm thầm cảm khái, có một vị muội muội ranh ma quỷ quái như thế, ngày thường chắc cũng đủ cho Dạ Lạc đau đầu. Lúc này hắn mới quay về chính sự, Dạ Lạc không tiện gặp mặt, hắn đành phải nhờ Dạ Vũ chuyển lời.

Thế là bèn dặn dò nói:

- Quay đầu nhờ ngươi nói giúp với ca ca ngươi một tiếng, trong hội đấu giá sáng mai, nếu ta không tiện ra tay thì nhờ hắn giúp ta mua một trái linh quả. Linh quả kia tên là Bồ Đề Quả, vô luận tiêu tốn đại giá bao nhiêu cũng phải đấu giá cho bằng được, bỏ ra bao nhiêu Huyền Tinh, quay đầu ta sẽ trả lại cho hắn.

- Ừm ừm!

Dạ Vũ không dám chậm trễ chính sự, khẽ gật đầu, sau đó lại nghiêng đầu nói:

- Ly ca ca, giờ ngươi đang ở Bắc Mạc hay là Vân Châu? Có cơ hội có thể dẫn ta tới đó chơi một chuyến không? Ca ca quản ta nghiêm quá, chẳng cho đi đâu chơi cả. Đúng rồi, có phải các ngươi có một tiểu thế giới có thể nối thông giữa Bắc Mạc và Vân Châu?

- Ách?

Lục Ly khẽ giật mình, việc này quả nhiên dẫn lên các đại gia tộc Trung Châu nghi ngờ, hắn đương nhiên sẽ không nói lung tung về chuyện Hoang giới, chỉ cười nhạt một tiếng nói:

- Ngươi muốn đến Bắc Mạc hay Vân Châu chơi đều được, đến nơi cứ nói tìm ta. À... ta không tiện ở lại đây quá lâu, giờ phải đi trước, chờ hội đấu giá kết thúc lại gặp.

- Được rồi!

Dạ Vũ thần sắc u oán nhìn Lục Ly nói:

- Quay đầu Ly ca ca nhất định phải dẫn ta đi chơi một chuyến đấy, nếu không ta không nhận ngươi làm ca ca.

Lục Ly cười khổ rời đi, không phải là hắn cảm thấy Dạ Vũ quá phiền, mà chỉ là lúc này thật không tiện nói chuyện lâu với Dạ Vũ, như thế rất dễ dẫn lên người ngoài nghi ngờ, ai biết xung quanh đây có thám báo gia tộc nào đó ẩn núp hay không.

Hắn đi ra ngoài, cùng với Cổ Mẫn rời khỏi Yên Vũ Các, hai người trực tiếp về lại biệt viện. Trên đường Lục Ly một mực hồi tưởng yến hội diễn ra trưa này, kiểm tra lại xem mình có chỗ nào sơ suất không.

Chờ lúc về lại biệt viện, Lục Ly vẫn không quá nắm chắc. Chủ yếu là Cơ Mộng Điềm quá thông minh, hôm nay hắn lại làm ra nhiều chuyện như vậy, rất có thể sẽ dẫn lên Cơ Mộng Điềm nghi ngờ.

Còn về thân phận Cổ Phong Lưu này thì không có gì đáng lo, sáng mai hội đấu giá liền bắt đầu, giờ mà Cơ Mộng Điềm muốn đi điều tra Cổ Phong Lưu thì cũng đã muộn, thời gian một ngày tuyệt đối không cách nào được đến tư liệu chính xác.

Hơn nữa, Cổ Mẫn nói trong Cổ gia quả thực có người tên Cổ Phong Lưu, còn mất tích mấy năm, dù đi tra cũng không tra được gì nhiều.

- Mặc kệ nó...

Giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, hết thảy phải xem hội đấu giá sáng mai. Nếu bọn Cơ Mộng Điềm muốn quấy rối, hắn dù công khai thân phận cũng phải đoạt cho bằng được, hắn cũng không tin, người Luân Hồi Cung dám công nhiên giết hắn trước mặt bao người.

...

Một tòa biệt viện trang nhã ở Phật sơn, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ đang ngồi uống trà trong đình, xung quanh là vườn hoa sặc sỡ.

Hai người sau khi rời khỏi yến hội liền tới chỗ này, Cơ Mộng Điềm một mực không lên tiếng, Điệp Phi Vũ thì lại nháy mày, tựa hồ còn đang hồi tưởng chuyện xảy ra trên yến hội vừa rồi.

- Phi Vũ.

Cơ Mộng Điềm trầm tư khoảnh khắc, sau đó mở miệng nói:

- Tên Cổ Phong Lưu kia, ngươi cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào?

Điệp Phi Vũ vẫn cứ nhíu mày, bưng chén trà lên uống một ngụm rồi mới nói:

- Ta nói không ra được, người này mang đến cho ta cảm giác có một loại lực hút vô hình. Tựa hồ rất quen thuộc, song lại rất lạ lẫm.

- Quen thuộc, lạ lẫm?

Tròng mắt Cơ Mộng Điềm chớp lóe hàn mang, trầm giọng nói:

- Phi Vũ, ngươi nói xem, liệu hắn có phải là Lục Ly?

- Lục Ly?

Điệp Phi Vũ cả kinh, trong mắt chớp qua một tia sợ hãi, không khỏi bất giác nhớ lại đoạn ký ức không muốn hồi tưởng kia, cả người khẽ run lên.

Lát sau, nàng lắc đầu nói:

- Hẳn không phải Lục Ly, hắn không có dấu vết cải trang. Hơn nữa nếu là Lục Ly, sao hắn dám rêu rao như thế? Dù sao nơi này cũng là Trung Châu. Lại nói, nếu hắn là Lục Ly, vậy thì tới Vạn Phật Thành này làm gì? Ở đây cường giả như vậy, công tử tiểu thư các gia tộc tề tụ, hắn tới đây không sợ có đi mà không có về...

- Nếu đúng là Lục Ly, hắn tới đây nhất định là vì Bồ Đề Quả.

Khóe miệng Cơ Mộng Điềm lộ ra một tia hàn ý, nói:

- Giờ ta tử tế hồi tưởng lại, cũng ẩn ẩn cảm thấy có chút quen thuộc, xem ra rất có thể là hắn. Ha ha, loại hắn ra, ai có lá gan trêu đùa chúng ta như thế?

Chăm chú suy tính một phen, sơ hở không phải là ít.

Tỷ như Cổ gia chỉ là một gia tộc ngũ phẩm cỏn con, Cổ Phong Lưu trừ phi là não tàn, bằng không làm sao dám đắc tội nhiều công tử tiểu thư hào môn đến thế? Làm vậy khác gì mang đến tai họa vô tận cho Cổ gia.
Chương 907 Trong lòng có Phật

Thân phận nàng và Điệp Phi Vũ tôn quý cỡ nào, Cổ Phong Lưu lại dám khinh nhờn các nàng ngay trước mặt bao người. Nếu tên Cổ Phong Lưu này vốn là dạng người như thế, e rằng sớm đã bị người chặt chết từ đời nảo đời nào.

- Thật đúng là Lục Ly?

Trong mắt Điệp Phi Vũ chớp qua một tia dị dạng, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Hay là chúng ta phái người điều tra một phen, xem Cổ gia có người như thế hay không? Chuyện này muốn tra cũng dễ mà.

- Không cần!

Khóe miệng Cơ Mộng Điềm hiện lên ý cười lạnh lùng, âm u nói:

- Sáng mai trên hội đấu giá mọi thứ sẽ rõ ràng cả thôi, nếu hắn cạnh tranh Bồ Đề Quả, vậy thì không sai được. Hừ hừ, bất luận hắn có phải Lục Ly hay không thì cũng đừng hòng mua được Bồ Đề Quả.

Điệp Phi Vũ thấy bộ dạng sát khí đằng đằng của Cơ Mộng Điềm, không khỏi có chút lo lắng, dè dặt nói:

- Mộng Điềm tỷ, ta thấy tốt nhất ngươi vẫn đừng nên đối nghịch với Lục Ly thì hơn. Hắn là ác ma, đối nghịch với hắn, thua thiệt sẽ là ngươi!

- Ha ha.

Cơ Mộng Điềm khẽ cười, giễu cợt nói:

- Ta thừa nhận Lục Ly là đối thủ mạnh nhất mà đời này ta gặp phải, thậm chí giờ đã biến thành ma chướng trong lòng ta. Nếu không thể giết chết hắn, đời này ta vĩnh viễn không cách nào đột phá Địa Tiên, bởi thế... hoặc là hắn chết hoặc là ta vong, ta và hắn đã thành thế không đội trời chung.

Sáng sớm mùa thu, không khí se lạnh, tất nhiên đối với võ giả mà nói, dù là trời mưa tuyết mịt mù cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh.

Trời vừa sáng, Vạn Phật Thành đã bắt đầu náo nhiệt. Hôm nay là ngày hội đấu giá được cử hành ở Phật sơn, vừa mới có thông báo, bởi vì lần này nhân số đông đúc... cho nên Đại Phật Tự quyết định công khai đấu giá ở quảng trường lộ thiên tại Phật sơn. Chỉ cần là võ giả đạt được Bất Diệt Cảnh, thân phận không thành vấn đề liền có thể tới đó tự do cạnh tranh và quan sát đấu giá.

Không chút nghi ngờ, tin tức này đã châm đốt trọn cả Vạn Phật Thành, lần này vốn có rất nhiều người không tính toán đi cạnh tranh, cũng không tư cách đi cạnh tranh, nhưng giờ có thể miễn phí quan sát, toàn thành tự nhiên sôi trào.

Lập tức vô số người tìm đến Khổng gia, người phát ngôn của Đại Phật Tự để xin được lên Phật sơn, chỉ cần thân phận không vấn đề, thực lực đạt đến Bất Diệt Cảnh, Khổng gia đều bố trí người đưa lên Phật sơn.

Mặt trời lên cao, ánh nắng mùa thu rải xuống ấm áp, hôm nay gió không lớn, chính là khí trời vô cùng tốt để tổ chức sự kiện như thế này.

Mấy người Lục Ly lại không vội, bởi vì tham dự cạnh tranh cần phải giao tiền đặt cọc, tiền đặt cọc giao càng nhiều, vị trí được an bài sẽ càng tốt. Lục Ly không thiếu Huyền Tinh, muốn có được vị trí tốt là điều tương đối đơn giản.

Phái một vị trưởng lão đi giao tiếp với người Khổng gia, trước thời điểm hội đấu giá cử hành nửa giờ, vị trưởng lão kia quay về, dặn dò nói:

- Xong rồi, lấy được một gian nhã các, bên trong có thể ngồi ba người.

- Đi thôi!

Còn nửa canh giờ, vừa khéo đủ để lên Phật sơn. Lục Ly quay đầu nhìn Cổ Mẫn và vị trưởng lão Cổ gia kia một cái, ba người rảo bước đi nhanh ra ngoài.

Tìm đến người Khổng gia, sau đó được người dẫn lên Phật sơn. Với thân phận Lục Ly hiện tại thì còn chưa đủ tư cách trực tiếp bay lên Phật sơn, nếu làm loạn, phỏng chừng người còn đang giữa không trung thì đã bị kích sát.

Phía dưới Phật sơn có một bậc thang đá nối thẳng lên cao, tương tự như đường vòng lên núi ở mộ Long Đế, thang đá uốn quanh, một đường quấn vòng lên tận chân trời.

Lối vào thang đá có hai cái tăng nhân trông giữ, hai người này khoác tăng bào màu nâu, thần sắc nghiêm túc, thực lực đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có thể thấy Đại Phật Tự coi trọng lần đấu giá này như thế nào.

Một tên quản sự Khổng gia dẫn theo ba người Lục Ly Cổ Mẫn đi lên bậc thềm. Mặc dù thềm đá rất nhiều, song thực lực đám người Lục Ly đều không sai, chỉ sau chừng một nén hương liền đã lên đỉnh núi.

Đỉnh núi rất rộng thoáng, hiện ra trước mắt là một tòa Phật tự chín tầng nguy nga. Tòa chùa miếu này nằm ở phía bắc Phật sơn, phương viên chí ít phải rộng đến ngàn trượng, là chùa miếu lớn nhất mà Lục Ly từng gặp.

Trừ mặt bắc ra, những nơi còn lại đều toàn là bảo tháp chùa chiền, nơi đây trừ miếu thờ ra thì không còn kiến trúc nào khác.

- Nhiều người quá!

Lục Ly đảo mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện trên quảng trường khổng lồ trước mặt có chí ít gần vạn người đang ngồi, tiếng trò chuyện rì rầm như là họp chợ.

Ánh mắt Lục Ly hướng đến nhã các phía trước mặt, nói là nhã các, thật ra chỉ là một ít nhà gỗ nhỏ được tùy ý dựng lên, mặt trước ngăn cách bằng lụa mỏng, thần niệm tùy tiện đảo qua liền có thể dò xét được người ở bên trong.

Đương nhiên...

Có thể đi vào nhã các đều là người có thân phận tôn quý, phỏng chừng trong một ít nhã các còn có Nhân Hoàng đang ngồi, ai dám dùng thần niệm dò xét lung tung?

Hai bên quảng trường đứng từng dãy tăng nhân áo bào xám, tay cầm côn gỗ màu đen, làn da ai nấy thuần một màu đồng cổ, nét mặt lạnh lùng. Không cần nói cũng biết là La Hán của Đại Phật Tự, những người đều là vũ tăng, nhiệm vụ chính là duy trì trật tự hội đấu giá.

- Đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong!

Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, lúc này vũ tăng ở ngoài kia ít nhất phải có mấy trăm người, toàn bộ đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có thể thấy để uẩn Đại Phật Tự cường hoành cỡ nào, quả xứng với danh tiếng một trong mười hai Vương tộc.

- Vương tộc?

Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không khỏi nghi hoặc thì thào hỏi dò Cổ Mẫn:

- Hòa thượng không có hậu đại, cũng không có gia tộc? Thế Vương tộc Đại phật tự là ai?

- Chính là Khổng gia!

Cổ Mẫn quét nhìn chung quanh một cái, áp thấp giọng nói:

- Hòa thượng Đại Phật Tự có thể tùy ý hoàn tục, xuất thế nhập thế đều không chịu quản thúc. Mười đời phương trượng gần đây đều là người Khổng gia, cho nên Vương tộc Đại Phật Tự tự nhiên cũng là Khổng gia.

- Thì ra là vậy!

Lục Ly đã hiểu, xuất thế nhập thế đều tùy ý, thế thì xuất gia hay không xuất gia đâu có gì khác biệt. Muốn kết hôn sinh con cứ hoàn tục là xong, đợi trai gái đủ cả lại xuất gia tiếp tục làm hòa thượng...
Chương 908 Trong lòng có Phật

Chương 908: Trong lòng có Phật

Lục Ly quét nhìn mấy lần, phát hiện thấy còn có không ít ni cô đi lại liền đánh mắt tỏ ý dò hỏi, Cổ Mẫn thấp giọng giải thích nói:

- Kỳ thực Đại Phật Tự là do mười mấy gia tộc tổ thành, những con em trẻ tuổi của các gia tộc kia cũng sẽ gia nhập Đại Phật Tự. Nam nữ đều có thể xuất gia, chờ đến độ tuổi kết hôn lại hoàn tục cưới gả. Đương nhiên cũng có võ giả bên ngoài xuất gia, Đại Phật Tự không hạn chế quan hệ nam nữ, chỉ cần trong lòng có Phật, thậm chí không kiêng rượu thịt...

- À à.

Trong lòng Lục Ly dần hiểu ra phần nào, chỉ là trong lòng lại càng khó mà đồng tình với Đại Phật Tự cho nổi. Nếu đúng là một lòng hướng phật, vậy thì đừng có lưu luyến trần thế, càng đừng nên đi ra tranh bá, thành là một trong mười hai thế lực đỉnh cấp trên Thần Châu đại địa.

Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc từng bị sáu đại thế lực vây giết, trong đó có Đại Phật Tự. Đủ thấy đám tăng nhân ni cô này không khác gì các đại thế lực đại gia tộc bình thường cả, chẳng qua là choàng lên một tầng áo da Phật tử mà thôi.

Bởi vì đấu giá trường hôm nay quá nhiều người, thế nên được bố trí khá là đơn giản, mặt chính nam đặt hơn một vạn bồ đoàn, ngồi xếp bằng trên đó đều là võ giả phổ thông, lúc này đã có quá nửa vị trí kín chỗ.

Ba hướng còn lại đều là một loạt nhà gỗ nhã các, lớn nhỏ tổng cộng chừng năm sáu trăm, cũng không biết có đủ chia nhau không? Rốt cuộc lần này tới không ít đại gia tộc.

Lục Ly được người Khổng gia dẫn vào một tiểu nhã các nằm ở trong góc, lấy thân phận địa vị Cổ gia, có thể được đến nhã các toàn là nhờ trưởng lão Cổ gia nộp lên cho Khổng gia cả trăm ức Huyền Tinh tiền ký quỹ, bằng không ba người Lục Ly đành phải ngồi trên bồ đoàn như đám người ngoài kia.

Nhã các rất nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc bàn, ba băng ghế, trên bàn bày biện một bình trà và chút ít linh quả, đến cả thị nữ châm trà đều không có.

Thời gian từ từ trôi qua, lát sau một tên tăng nhân áo bào trắng đi tới, giới chỉ trong tay người đó không ngừng sáng lên, tiếp theo từng đám hoa sen trắng bay lên giữa trời, trôi lơ lửng trên nhã các.

- Đây là cái gì?

Lục Ly chưa từng thấy qua thứ này, không biết lấy ra làm gì. Cổ Mẫn thấp giọng giải thích:

- Đó là Liên Hoa Đài, một loại bảo vật phi hành, có thể mở ra cấm chế, chắc là cho khách nhân tôn quý ngồi.

- Khó trách!

Lục Ly hoảng nhiên đại ngộ, vừa nãy hắn còn đang hoài nghi nhiều công tử tiểu thư như vậy, chừng này nhã các làm sao đủ? Giờ thấy được mấy trăm Liên Hoa Đài trôi nổi giữa trời mới ngộ ra.

Hưu! Hưu! Hưu!

Từ trong các miếu thờ ở hai mặt đông tây, từng đạo bóng người bay vút lên không, sau đó hóa thành từng đạo lưu quang tiến lại chỗ Liên Hoa Đài. Liên Hoa Đài chớp lóe quang mang, một vòng hộ tráo màu trắng hiện ra, bao phủ xung quanh người vừa tới.

Lục Ly dùng thần niệm đảo qua, phát hiện thần niệm không cách nào tiến vào dò xét. Hắn quệt môi, nhủ thầm đám công tử tiểu thư quyền quý này đúng là cao ngạo...

- Cơ Mộng Điềm, Dương Hiên, Lục Toan, Lục Nghê, Điệp Phi Vũ, Dạ Lạc...

Từ mặt tây bay vụt lên một đám công tử tiểu thư, tròng mắt Lục Ly bất thần co rụt lại, hắn thấy được rất nhiều người quen, cũng thấy rất nhiều người xa lạ. Ở trong nhóm người này hắn bắt gặp mấy tên công tử rất là anh tuấn, khí độ bất phàm, còn nhìn thấy bảy tám vị tiểu thư đẹp như thiên tiên.

- Công tử tiểu thư đỉnh cấp của mười hai Vương tộc đều tới cả.

Lục Ly nhấp hé miệng, trong đầu bất giác hiện lên hình bóng một dung nhan tuyệt mỹ, mặc váy đỏ, mắt hồ ly nheo lại, nghiêng đầu nhìn mình.

Khương gia cũng là một trong mười hai Vương tộc, nhưng Khương Khinh Linh lại không thấy xuất hiện, xem ra nàng vẫn đang bị giữ lại tiềm tu trong Thí Ma Điện.

- Khinh Linh, ngươi vẫn khỏe chứ?

Lục Ly khẽ thở dài, trên mặt chớp qua một tia hiu quạnh và nhớ nhung, hệt như gió mùa thu ở nơi này, dù là dưới ánh mặt trời ấm áp vẫn mang theo hàn ý nhàn nhạt, làm thế nào cũng không xua đi được...

- Nhân Hoàng nhiều quá!

Lục Ly nhìn thấy một ít thân ảnh khẽ lóe lên rồi trực tiếp tiến vào Liên Hoa Đài, biết các gia tộc siêu cấp không chỉ tới mỗi thế hệ tuổi trẻ mà cả thế hệ đương quyền cũng tới, chỉ là không thấy có cường giả cấp bậc Địa Tiên.

Áp lực trong lòng Lục Ly lại nặng thêm mấy phần, lần này con em các gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ trên khắp Trung Châu đều tụ về đây, dù rất nhiều người có thể là chỉ tới chơi, tới xem náo nhiệt thôi. Nhưng chỉ bằng để uẩn của một gia tộc thất phẩm nào đó, dự tính hắn đã chưa hẳn so bì lại được.

Gia tộc thất phẩm có được ba tên Nhân Hoàng, có thể nhẹ nhàng chiếm cứ mấy đại vực ở Trung Châu. Một vực ở Trung Châu phỏng chừng không bé thua Vân Châu bao nhiêu, tài nguyên trong đó không biết bao nhiêu mà kể, từng năm từng tháng tích luỹ xuống tới, lượng tài phú tụ lại được hẳn phải là một con số vô cùng dọa người.

Hưu! Hưu! Hưu!

Càng lúc càng nhiều người bay lên Liên Hoa Đài, rất nhanh mấy trăm Liên Hoa Đài đã ngồi đầy người, bồ đoàn ở mặt chính nam cũng gần ngồi đầy, hội đấu giá cũng nên đến lúc bắt đầu.

Đông đông đông

Một đám hòa thượng gõ Mộc Ngư đi ra, hấp dẫn chú ý từ chúng nhân. Lục Ly xuyên qua lụa mỏng quét mắt nhìn thấy, chỉ thấy hai hàng hòa thượng vây quanh một hòa thượng tuổi trẻ bước về phía này.

- Hòa thượng này anh tuấn thật, sợ là những tiểu thư kia vừa nhìn thấy hắn đều muốn xuất gia làm ni cô mất.

Dù là nam nhân, song Lục Ly vẫn nhịn không được cảm thán. Hòa thượng này nếu mà để tóc, lại mặc vào cẩm bào, tuyệt đối là một công tử anh tuấn, khí chất không thua gì Dạ Lạc.

- Tròng mắt trong trẻo quá!

Ánh mắt Lục Ly dừng ở trên mặt hòa thượng tuổi trẻ kia, chỉ thấy đôi mắt người này thanh tịnh dị thường, trắng đen phân minh, tựa như trẻ con mới sinh, khiến người nhìn vào, trong lòng bất giác thoải mái mấy phần.

Cổ Mẫn nhẹ giọng giải thích:

- Hắn hẳn là con em ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Khổng gia, mấy năm trước xuất gia làm tăng, pháp hiệu Tru Tà.

- Tru Tà!
Chương 909 Bàn Nhược

Chương 909: Bàn Nhược

Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, hòa thượng tuổi trẻ này phong thái đạo mạo, chính khí lăng nhiên, Tà Ma bất xâm, pháp hiệu như thế ngược lại rất là thích hợp với hắn.

Hòa thượng tuổi trẻ đi đến chính giữa đấu giá trường, chắp tay trước ngực lần lượt hướng ra bốn phía khom mình hành lễ, mỉm cười nói:

- Bần tăng Tru Tà, chư vị thí chủ hữu lễ, hôm nay phụng mệnh phương trượng chủ trì đại điển đấu giá lần này.

- Oa!

Một ít tiểu thư các gia tộc ngồi trên bồ đoàn mặt chính nam vừa nhìn thấy Tru Tà lập tức như là hoa si phát ra tiếng kêu gào. Hòa thượng này đẹp đến không cách nào diễn tả, dự tính qua hôm nay, sẽ có không ít tiểu thư xuất gia gia nhập Đại Phật Tự.

Sa sa sa.

Lụa mỏng trong góc nhã các đột nhiên khẽ động, một chiếc đầu trọc nhỏ nhắn chui vào, dọa cho đám người Lục Ly sợ nhảy dựng lên.

- Hả....

Ba người Lục Ly và Cổ Mẫn quét mắt nhìn sang, thấy là một cô bé mặc tăng bào màu trắng, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Thực lực cả ba đều không thấp, thế mà tiểu ni cô này lại có thể bất động thanh sắc áp sát nơi này, thẳng đến khi vén rèm chui vào ba người mới giật mình nhận ra.

- Hì hì!

Tiểu ni cô chẳng hề có vẻ gì là sợ người lạ, trực tiếp chui đi vào, còn chui xuống dưới mặt bàn, ló đầu ra làm động tác cấm thanh với đám người Lục Ly.

Cổ Mẫn nhướng mày, muốn đi ra ngoài nhắc nhở tăng nhân Đại Phật Tự, Lục Ly lại khoát tay ngăn lại. Đây chỉ là một cô bé sáu bảy tuổi ham chơi mà thôi, có ở lại đây cũng chẳng phiền đến chuyện của bọn hắn.

Lục Ly mỉm cười nhìn xuống mặt bàn, phát hiện tiểu ni cô này rất là xinh xắn đáng yêu, nhìn cứ như búp bê, còn có hai chiếc răng khểnh, làn da trắng nõn nhẵn mịn, khoác một thân tăng bào dài thườn thượt, nhìn khá là buồn cười, lại càng tôn thêm vẻ đáng yêu.

Lục Ly cầm một trái linh quả đưa cho tiểu ni cô ngồi xổm dưới bàn, mỉm cười nói:

- Tiểu nha đầu, ăn đi.

Tiểu ni cô tiếp lấy linh quả, khẽ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh, sau đó lại nhẹ giọng nói:

- Ta không gọi tiểu nha đầu, pháp danh của ta là Bàn Nhược. Đại ca ca, bộ dáng vốn có của ngươi dễ nhìn hơn bây giờ nhiều!

- Ách!

Lục Ly nhìn vào đôi tròng mắt đen nhánh như bảo thạch của cô bé, trong lòng chấn động kịch liệt, không ngờ tiểu ni cô này lại có thể xem thấu hình dáng thật của hắn?

Không đúng!

Hắn không phải cải trang, mà là dịch chuyển cơ thịt xương cốt, biến thành một người hoàn toàn khác. Tiểu ni nô tên Bàn Nhược này làm sao có thể nhìn ra được bộ dạng vốn có của hắn?

Lục Ly hồ nghi nhìn chằm chằm tiểu ni cô, song lại không hề nổi sát ý, cô bé này ngây thơ đáng yêu, đừng nói chỉ là xem thấu bộ dáng thật, dù có ra tay với hắn, hắn chắc cũng không lên nổi sát tâm.

- Hì hì!

Bàn Nhược thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lục Ly mới chỉ vào mắt mình nói:

- Mắt của Bàn Nhược khác với người thường, có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều thứ mà người khác không thấy được.

- Lợi hại!

Lục Ly giơ ngón tay cái lên, thấy bên ngoài đấu giá còn chưa bắt đầu, Tru Tà hòa thượng đang chỉ huy vài người làm chuẩn bị. Hắn hiếu kì hướng nhìn xuống dưới bàn, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Bàn Nhược, ngươi một mình len lén đi ra, không sợ sư phụ trách phạt à?

- Không sợ!

Tiểu Bàn Nhược uốn ba tất lưỡi nói:

- Sư phụ không quản ta đâu, hôm nay tới nhiều khách nhân như vậy, trong chùa rất bận, Bàn Nhược mới có thể lười biếng một phen, không thì lúc này chẳng còn đang phải tụng kinh.

- Tiểu nha đầu đáng thương.

Nhìn bộ dạng nhíu mày của tiểu Bàn Nhược, Lục Ly không khỏi tán thán. Tiểu nha đầu ở cái tuổi này chính là tuổi ăn tuổi chơi, con nít ở gia đình bình thường ngày ngày chơi đến bất diệc nhạc hồ, trong khi tiểu ni cô lại ngày ngày làm bạn với cá gỗ, tuổi thơ như thế đối tại trẻ con thực sự là rất tàn nhẫn.

Tiểu Bàn Nhược đột nhiên chui ra từ dưới bàn, tiến đến bên tai Lục Ly nói khẽ:

- Đại ca ca, trong Hồn Đàm sao lại có một con rồng? Ta cảm thấy con rồng kia rất lợi hại.

- Cái này!

Cả người Lục Ly khẽ rung lên, linh hồn chấn động kịch liệt, vừa rồi hắn đã cảm ứng tiểu ni cô này một phen, chỉ là Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, căn bản không có thần niệm.

Nàng làm sao biết được trong Hồn Đàm mình có ấn ký Ngân Long? Hơn nữa ấn ký Ngân Long kia rất là quỷ dị, bình thường nếu có thần niệm dò xét, ấn ký Ngân Long sẽ trở nên mơ hồ. Ngay cả đám người Mông Thần đều không biết trong Hồn Đàm hắn có ấn ký Ngân Long, tại sao tiểu ni cô lại biết? Không lẽ nàng có yêu thuật?

- Đại ca ca đừng căng thẳng!

Tiểu Bàn Nhược tiến đến bên tai Lục Ly nói:

- Vừa nãy ta đã nói với ngươi rồi, con mắt ta khác với người thường, sư phó nói con mắt của ta là Thiên Linh Nhãn. Ta sẽ không nói cho người khác, ngay cả sư phó cũng sẽ không nói, dù sao đây cũng là bí mật của đại ca ca.

Lục Ly thoáng cả kinh, sau đó lại chợt nhớ tới một chuyện, thấp giọng hỏi:

- Chẳng lẽ Bàn Nhược là thiên địa thần thai?

- Hì hì!

Tiểu Bàn Nhược cười cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, tiến đến bên người Lục Ly nói:

- Đại ca ca ngươi có bí mật, Bàn Nhược cũng có bí mật. Ta không thể nói cho ngươi, sư phó dặnkhông thể nói cho bất cứ người nào về điều này.

Nhìn ý cười ngọt ngào trên mặt Bàn Nhược, Lục Ly càng thêm thiện cảm với tiểu nha đầu này, cô bé ngây thơ đáng yêu như thế, đổi lại là ai cũng sẽ sinh tâm hảo cảm.

Lục Ly nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp:

- Thế Bàn Nhược nói cho ta, ngươi nói nhiều như vậy, lại dựa sát thế này, chẳng lẽ không sợ đại ca ca hại ngươi? Tỷ như bắt ngươi đi bán chẳng hạn.

Ngay sau đó Lục Ly làm ra vẻ mặt hung tợn, cộng thêm bề ngoài vốn đang là một đại hán khôi qua, nhìn qua rất là hung ác.

- Hì hì!

Bàn Nhược lại chẳng hề sợ sệt, nghiêng đầu nói:

- Đại ca ca là người tốt, đại ca ca sẽ không hại Bàn Nhược. Nhiều người thế này, nhưng Bàn Nhược chỉ thích mỗi đại ca ca.

- Vì sao?

Lục Ly không hiểu, tiểu ni cô này trực tiếp chui vào trong nhã các của hắn, còn nói với hắn không ít chuyện, hai bên rất là thân mật. Nếu tiểu nha đầu không phải trời sinh quá dễ tin người, vậy thì nhất định là có nguyên nhân khác.
Chương 910 Áp trục

Chương 910: Áp trục

Tiểu Bàn Nhược nhíu mày, làm bộ như là người lớn, nghĩ nghĩ một lát mới rất nghiêm túc nói:

- Cảm giác! Ta cảm giác sau này đại ca ca sẽ là người rất quan trọng trong cuộc đời Bàn Nhược. Nói theo Phật ngữ thì là, đại ca ca ngươi có duyên với ta, kiếp trước kiếp này đã sớm chú định.

Không biết chui đâu ra một tiểu ni cô, trò chuyện rất là thân mật, còn nói có duyên với mình, sau này mình sẽ là người rất quan trọng trong cuộc đời nàng.

Nếu không phải tiểu ni cô này chỉ có sáu bảy tuổi, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần... lại thêm thần thông quỷ dị, có thể nhìn thấu bộ dạng thật của hắn, còn thấy được ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm. Sợ rằng lúc này Lục Ly sớm đã tưởng là gặp phải thần côn lừa đảo, vung cước đạp bay nàng.

Vấn đề chính ở chỗ này!

Tiểu ni cô quá tà dị, Lục Ly có cảm giác, đây là một tiểu yêu nghiệt, một tiểu quái vật, hoàn toàn không giống nhân loại bình thường.

Khăng khăng Lục Ly ở chung với tiểu nha đầu này lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Nha đầu hệt như muội muội mình hay là con gái hắn, khiến Lục Ly bất giác sinh lòng thương yêu, không dậy được nửa điểm chán ghét.

- Chư vị thí chủ, hôm nay đấu giá chính thức bắt đầu, linh quả đầu tiên mà chúng ta đấu giá sẽ là Thanh Trúc Quả. Công hiệu quả này chắc không cần Tru Tà phải giới thiệu nhiều lời. Đây là linh quả đại bổ cho linh hồn, lần này sẽ đấu giá một vạn trái, giá đáy một ngàn vạn Tử Huyền Tinh, mỗi lần tăng giá ít nhất một vạn Tử Huyền Tinh!

Bên ngoài truyền đến thanh âm, hấp dẫn chú ý của Lục Ly, bầu không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Lục Ly nghe được quy định về nhóm vật phẩm đấu giá đầu tiên, biết giá trị lên đến cả ngàn vạn Tử Huyền Tinh, không khỏi nhếch môi.

Muốn biết một khối Tử Huyền Tinh giá trị một vạn Huyền Tinh, một ngàn vạn Tử Huyền Tinh, vậy chính là trăm ức Huyền Tinh. Mặc dù lần này Thanh Trúc Quả được đấu giá tận một vạn trái, nhưng cũng quá đắt. Đây mới là nhóm vật phẩm đấu giá đầu tiên, đợi đến lúc đấu giá vật phẩm áp trục thì còn không biết sẽ có giá thế nào!

Đối với các loại linh quả còn lại Lục Ly không hề có bất kỳ mơ tưởng nào, chỉ một lòng nghĩ lấy cho bằng được Bồ Đề Quả.

Lần này hắn mang đến rất nhiều Huyền Tinh, Lục Linh nhất thống toàn bộ Vân Châu, cướp đoạt được vô số tài phú, cộng thêm đoạn thời gian này bán ra vô số linh tài trong Hỏa Ngục. Thậm chí Lục Linh còn để Đại tổng quản đưa hết Huyền Tinh trong quốc khố cho Lục Ly mang theo, tổng cộng hơn sáu vạn ức Huyền Tinh, cũng tức là sáu ức Tử Huyền Tinh.

Sáu ức Tử Huyền Tinh, đó là số tài sản phú khả địch quốc, nếu dùng hết đi mua sắm binh khí Thánh giai, dự tính có thể xếp thành nguyên một ngọn núi.

Nhưng mà...

Lúc này trong lòng Lục Ly lại có chút không quá dám chắc, sáu ức Tử Huyền Tinh này liệu có thể mua được Bồ Đề Quả ư? Nếu không tranh mua thì biết phải làm sao?

Bên ngoài rất nhanh liền bắt đầu kêu giá, hơn nữa còn một đường tăng cao. Người kêu giá đều không phải con em Vương tộc, mà chỉ là mấy con em thế gia, hào môn.

Hôm nay công tử tiểu thư mười hai Vương tộc đều đến, thịnh sự lớn như thế, những con em hào môn kém một bậc kia làm sao có thể bỏ lỡ? Đây là cơ hội cho bọn hắn thể hiện thực lực để uẩn của thế lực gia tộc bản thân.

- Đại ca ca, sao ngươi không kêu giá?

Bàn Nhược đứng ở bên người Lục Ly, nửa người dựa sát lên, tựa như rúc vào trong lòng hắn. Nàng ngửa đầu nhìn Lục Ly, đôi tròng mắt như sao sáng giữa trời đêm.

Lục Ly khẽ mỉm cười nói:

- Đại ca ca rất nghèo, đại ca ca không mua nổi linh quả của Đại Phật Tự các ngươi.

- Đại ca ca gạt người.

Tiểu Bàn Nhược nhón chân sáp lại bên tai Lục Ly nói:

- Đại ca ca rõ ràng mang theo sáu ức Tử Huyền Tinh, thế mà vẫn kêu nghèo.

- Cái đó mà ngươi cũng nhìn ra được?

Lục Ly bó tay hết cách, Huyền Tinh đều được để trong Không Gian Giới Chỉ, chẳng lẽ nha đầu này có thể nhìn xuyên qua được cả Không Gian Giới Chỉ?

- Đương nhiên! Bàn Nhược lợi hại lắm.

Bàn Nhược khẽ nhăn mũi, kiêu ngạo sáp đến bên tai Lục Ly nói:

- Bàn Nhược còn thấy được trong Không Gian Giới Chỉ của ngươi có một kiện bán Thần khí đâu, trong bán Thần khí có một con thú nhỏ đáng yêu và hai người khác nữa.

-...

Lục Ly triệt để nghẹn họng, nha đầu này quá tà dị, thế này thì khác gì yêu nghiệt. Đến cả Tiểu Bạch giấu trong Man Thần Đỉnh đều bị nhìn ra được.

Lục Ly sợ Tiểu Bạch lộ ra ngoài, bọn Cơ Mộng Điềm từng gặp qua Tiểu Bạch, bởi thế mới ném vào trong Man Thần Đỉnh. Cơ Mộng Dao và Dương Vũ đều đói đến ngất xỉu, cộng thêm Tiểu Bạch có thể điều khiển Man Thần Đỉnh, Lục Ly hoàn toàn không cần lo lắng Tiểu Bạch an toàn.

- Đây tuyệt đối là thiên địa thần thai!

Lục Ly chỉ có thể âm thầm phỏng đoán trong lòng, nếu không căn bản không cách nào giải thích thần thông quỷ dị của Bàn Nhược. Lục Linh cũng là Hỏa Phượng Thiên Thai, một trong mấy loại thiên địa thần thai, bị thiêu chết vẫn có thể dục hỏa trùng sinh, chỉ có thiên địa thần thai mới có được thần thông biến thái đến vậy.

Bên ngoài, hội đấu giá vẫn đang diễn ra, Lục Ly lại không mấy để tâm, thậm chí còn cảm thấy rất là nhàm chán. Vô luận là linh quả gì hắn đều hạ quyết tâm không ra tay, dứt khoát bồi cùng tiểu Bàn Nhược tán gẫu.

Tiểu nha đầu này khiến hắn có cảm giác rất thân thiết, dù chỉ mới gặp lần đầu, lại cứ như là tiểu muội hay con gái hắn vậy.

Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia ngồi ở bên cạnh, không xen vào nửa câu, giả bộ nhìn xem hội đấu giá bên ngoài, chuyện của Lục Ly bọn hắn không dám chõ mõm vào.

Một vạn trái Thanh Trúc Quả rất nhanh liền được bán ra, hình như là một gia tộc thất phẩm mua được, giá cả được thổi lên tận bảy ngàn vạn Tử Huyền Tinh.

Mua sắm đồ vật ở Trung Châu đều dùng Tử Huyền Tinh, bởi vì bảo vật Trung Châu quá mắc, dùng Huyền Tinh để tính thì quá lớn.

Nhóm linh quả thứ hai được đấu giá rõ ràng có giá trị và số lượng kém xa nhóm đầu, chỉ hơn mười trái, giá đáy cũng chỉ là mấy trăm vạn Tử Huyền Tinh.

Liên tục đấu giá mười mấy nhóm bảo vật, giá cả đều không dọa người như nhóm đầu tiên, điều này khiến Lục Ly thoáng yên tâm phần nào.

Advertisement
';
Advertisement