Chương 501 Một lời không hợp liền giết người 2
Thấy cảnh này, nét mặt vốn hiền từ của Bát trưởng lão cũng đen lại, hắn trầm mặt nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly ngươi phát điên gì đấy? Dám làm loạn ở Thần Khải Sơn? Người nơi này đều là tộc nhân của ngươi, ngươi cũng dám động thủ?
- Ha ha ha!
Lục Ly ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong mắt toàn là giễu cợt, hắn cười lạnh nói:
- Bát trưởng lão, có lẽ ngươi chưa hiểu con người Lục Ly ta, vừa rồi ta không giết người đã tính là nể tình. Chuyện hôm nay, nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý, sợ là phải chết người!
Phải chết người!
Câu nói này vô cùng nghiêm trọng, phía dưới lần nữa vang lên một mảnh tiếng xì xào, càng lúc càng nhiều người tuôn ra từ trong các thành bảo lâu các. Chúng nhân dồn dập nghị luận chỉ trỏ, nghe ngóng xem đến cùng đã phát sinh chuyện gì.
Bát trưởng lão nhìn ánh mắt băng lãnh của Lục Ly, lại quét mắt nhìn vô số người vây xem quanh bốn phía, mặt đen lại quát:
- Đi Trưởng Lão Đường rồi nói, kêu hét ở đây thì còn ra thể thống gì? Những người còn lại tán hết đi.
Thấy Bát trưởng lão bay về Trưởng Lão Đường, vô số người dồn dập kinh ngạc. Lục Ly đánh bay mấy tên hộ vệ, còn nói chuyện ngang ngược như thế, chẳng ngờ Bát trưởng lão lại không phát nộ?
- Đi Trưởng Lão Đường!
Lục Ly vung tay lên, Vũ Hóa Thần mang theo hắn bay theo, hạ xuống trong sân viện Trưởng Lão Đường. Chúng nhân Lục gia nghe tin cũng lập tức ùn ùn kéo đến phụ cận Trưởng Lão Đường, định lặng lẽ dùng thần niệm thăm dò tình hình.
Thần Khải Thành bị phong, bất kỳ con em Lục gia nào đều không được ra ngoài. Tộc quy Lục gia lại sâm nghiêm, trong thành không ai dám làm loạn. Bởi thế những năm gần đây Thần Khải Thành chưa từng xảy ra đại sự, lúc này có trò hay như thế để xem, chúng nhân tự nhiên khó mà giấu được hưng phấn.
Lục Ly bay vụt xuống đại viện Trưởng Lão Đường, lại không có nhìn thấy quá nhiều trưởng lão, chỉ có Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão ở đó. Ngoài ra còn một công tử thanh niên, bộ dạng nhìn rất nho nhã, cũng rất phong độ, cảnh giới không sai, đạt đến Quân Hầu Cảnh hậu kỳ.
Lục Ly liếc mắt nhìn công tử thanh niên một cái, sau đó nhìn sang Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão nói:
- Hai vị trưởng lão, mời theo ta đi một chuyến Thiên Thần Phủ, đợi việc lần này xong rồi, Lục Ly sẽ đích thân thỉnh tội với chư vị trưởng lão.
Sắc mặt Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão đều không mấy dễ nhìn, nghe Lục Ly nói thế, hai người nhướng mày, Tứ trưởng lão chỉ vào công tử thanh niên nói:
- Ngươi đi Thiên Thần Phủ làm gì? Vị này chính là thiếu chủ Thiên Thần Phủ, cũng là cô phụ ngươi, ngươi có chuyện gì có thể nói với hắn.
- Hả?
Lục Ly không khỏi kinh ngạc, sau đó khóe miệng nhếch lên ý cười tàn nhẫn, ánh mắt như điện quét về phía công tử thanh niên, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi chính là thiếu chủ Thiên Thần Phủ? Cũng là phu quân của tiểu cô Phi Tuyết?
Công tử thanh niên cau mày nhìn Lục Ly, rất nhanh liền kịp có phản ứng, mỉm cười nho nhã đáp:
- Ta là Khâu Văn Trạch, là phu quân Lục Phi Tuyết, ngươi chính là cháu trai ta, Lục Ly?
- Sai, ta không phải cháu trai ngươi!
Lục Ly lắc đầu, sau đó đột nhiên quát khẽ nói:
- Vũ Hóa Thần yểm hộ ta!
Vũ Hóa Thần thoáng giật mình, ánh mắt Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão đều lộ ra một tia kinh ngạc, không hiểu lời này của Lục Ly là có ý gì. Vũ Hóa Thần lại phản ứng rất nhanh, lập tức thả ra Bản Mệnh Châu và huyết mạch thần kỹ, tức thì hỏa long bay múa khắp sân viện.
Vù vù
Ấn ký Ngân Long sau lưng Lục Ly lấp lánh quang mang, thân thể một chia làm hai, hai phân thành bốn... cuối cùng biến thành mười phân thân khác nhau, đồng loạt lấy tốc độ nhanh nhất bắn thẳng về phía Khâu Văn Trạch.
Mới đầu Khâu Văn Trạch và Tứ trưởng lão Bát trưởng lão đều bị Vũ Hóa Thần hấp dẫn, nào biết Lục Ly lại dám động thủ? Lục Ly cách Khâu Văn Trạch chỉ chừng mấy trượng, trước khi mọi người còn chưa kịp có phản ứng, Lục Ly đã lao tới bên người Khâu Văn Trạch.
Xoẹt
Cánh tay giấu trong tay áo của Lục Ly đột ngột thò ra, lại không phải cánh tay, mà là ngân trảo lấp lánh hàn quang, sát khí đằng đằng, có thể xé rách bất cứ thứ gì.
Mười tên Lục Ly đồng thời từ bốn phương tám hướng phóng tới Khâu Văn Trạch, mấy chục thú trảo chớp hiện ngân quang chộp tới.
Lợi trảo phá không, phát ra tiếng vang bén nhọn vọng khắp phương viên ngàn thước, dọa cho linh hồn lẫn thân thể Khâu Văn Trạch Tứ trưởng lão Bát trưởng lão và đám người thăm dò bên ngoài run lên kịch liệt.
Không ngờ Lục Ly một lời không hợp liền muốn giết người!
Mười tên Lục Ly, mười mấy chiếc thú trảo, hơn nữa toàn bộ đều giống nhau như đúc, Khâu Văn Trạch căn bản dò xét không ra đâu là chân thân.
Then chốt nhất là, Khâu Văn Trạch không nghĩ tới Lục Ly dám động thủ, Tứ trưởng lão Bát trưởng lão và đám người bên ngoài đều không nghĩ tới.
Lui một vạn bước mà nói, Lục Ly chỉ là một tên Hồn Đàm Cảnh cỏn con, trong mắt mọi người không khác gì đứa con nít, người như hắn thì có được bao nhiêu chiến lực?
Nhưng giờ khắc này tất cả mọi người mới phát hiện mình sai, sai trầm trọng.
Nhất là Khâu Văn Trạch, càng là toàn bộ linh hồn đều run rẩy, bởi vì từ trong thú trảo kia hắn cảm nhận được khí tức tử vong. Tựa như lúc này Lục Ly đã không còn là Lục Ly, mà đang hóa thân thành một con hồng hoang cự thú khủng bố!
Khâu Văn Trạch là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, cảnh giới này không phải chỉ để bày biện. Hắn phản ứng rất nhanh, đầu tiên là lấy ra một mặt thuẫn bài chắn ở trước mặt, muốn ngăn trở thú trảo của Lục Ly.
Ầm!
Thuẫn bài vừa mới xuất hiện, lập tức bị nện cho vỡ nát, thú trảo thoáng chốc liền đâm xuyên thuẫn bài mà đi, chộp thẳng lấy cổ Khâu Văn Trạch.
- Lớn mật!
Lúc này Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão rốt cuộc mới phản ứng, mặc dù mới đầu bọn hắn bị Vũ Hóa Thần hấp dẫn chú ý, đến sau lại bị phân thân thần kỹ của Lục Ly làm cho kinh hãi. Nhưng hai người đều là Nhân Hoàng, nếu để Lục Ly giết người ngay trước mắt bọn họ, chẳng phải sống uổng bao nhiêu năm nay.
Trên thân hai người đồng thời sáng lên một đạo bạch quang, tiếp đó hai vực trường màu trắng chớp hiện, nháy mắt liền trấn áp toàn bộ không gian trong Trưởng Lão Đường.
Chương 502 Sát tinh
Vực trường, đó là thần kỹ chỉ Nhân Hoàng Cảnh mới có, trong vực trường không gian bị đông kết, Nhân Hoàng Cảnh trở xuống không cách nào động đậy.
Thú trảo của Lục Ly đã bắt lấy cổ Khâu Văn Trạch, lại không cách nào tiến thêm nửa bước. Cả người Khâu Văn Trạch thiếu chút xụi lơ xuống đất, trên cổ chảy dọc máu tươi, hắn biết vừa rồi nếu hai vị trưởng lão ra tay chậm một nhịp, cổ hắn tuyệt đối sẽ bị bóp nát.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được khí tức tử vong, hơn nữa còn rõ ràng đến thâm nhập cốt tủy. Cả người khe khẽ rung động, lại bởi vì bị vực trường trấn áp mà không thể cử động. Trong mắt toàn là hoảng sợ, nhìn khuôn mặt Lục Ly lúc đã đã gần trong gang tấc, nhìn tròng mắt chớp hiện ngân quang băng lãnh vô cùng kia. Hắn cảm thấy người trước mắt này không phải một thiếu niên, không phải cháu trai hắn, mà là một ác ma, một con Huyền thú hình người.
Hưu!
Bát trưởng lão lướt tới, tung chưởng nện bay Vũ Hóa Thần, sau đó thân hình lại khẽ động, đánh chưởng lên vai trái Lục Ly, cũng nện bay Lục Ly ra sau.
Phốc
Một kích nhìn như tùy ý của Nhân Hoàng Cảnh, lại khiến Vũ Hóa Thần và Lục Ly đều không chịu nổi, hai người thổ huyết bay ngược, lăn xuống trên sân, Vũ Hóa Thần còn nện lên trên tường .
Hô hô!
Vực trường biến mất, Khâu Văn Trạch thở dốc hổn hển, hai chân thoát lực ngồi bệt ở đó. Mãi lúc sau hắn mới hồi thần lại, vội vàng đứng lên, một tay ôm cổ, điên cuồng rống giận:
- Lục Ly ngươi muốn giết ta? Ngươi muốn giết ta? Hai vị trưởng lão, Lục Ly muốn giết ta!
Lục Ly lăn lộn một vòng trên đất, sau đó đứng dậy nhếch môi cười một tiếng, lại có vẻ dữ tợn dị thường, hai tròng mắt không mang theo một tia tình tự ba động liếc nhìn Khâu Văn Trạch, duỗi ra thú trảo chỉ về phía xa nói:
- Không sai, ta chính là muốn giết ngươi. Không phục thì chiến một trận công bình, sinh tử tự chịu, thế nào? Khâu thiếu chủ, ngươi có lá gan đó không?
- Hả...
Khâu Văn Trạch theo bản năng định ứng chiến, nhưng hắn nhìn thú trảo chớp hiện ngân quang không khác gì lưỡi hái tử thần trên tay Lục Ly cái, lập tức ngậm mồm không nói gì.
- Đủ rồi!
Bát trưởng lão nổi giận hét lớn một tiếng, tiếng gầm như lôi đình, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, hôm nay nếu ngươi không cho bản tọa một lời giải thích, đừng trách bản tọa vô tình.
Bát trưởng lão đã thực sự nổi giận, vừa rồi Lục Ly kích thương hộ vệ, vốn là đã vi phạm tộc quy. Song đó là việc nhỏ, hắn có thể dễ dàng tha thứ, giờ lại ngay trước mặt hắn thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch, phải biết đây chính là thiếu chủ Thiên Thần Phủ a. Nếu thật bị giết, sợ rằng Thiên Thần Phủ đều phản?
- Ha ha ha!
Lục Ly ngửa mặt lên trời cười ha hả, lần này hắn cười rất lâu, tiếng cười rất lớn, thanh âm vang vọng phương viên ngàn thước, chấn cho càng nhiều con em Lục gia bị kinh động.
Cười to một lát, sau đó hắn không chút yếu thế nhìn chằm chằm Bát trưởng lão quát:
- Vô tình? Ngươi định vô tình thế nào? Ngươi muốn giết ta ư? Gia gia của ta là tộc Vương Lục gia, phụ thân ta là Lục Nhân Hoàng, ta là cháu trai ruột của tộc Vương Lục gia! Ngươi muốn giết ta? Lục Ly ta từ vạn dặm xa xôi, ngàn khó vạn khổ trở về gia tộc, các ngươi lại muốn giết ta? Đến đi, nếu Lục Ly ta chớp mắt dù chỉ một lần, ta chính là cháu ngươi!
Tiếng rống của Lục Ly rất lớn, cũng vang vọng phương viên ngàn thước, tiếng rống như rồng ngâm hổ gầm, tất cả tộc nhân Lục gia quanh đây đều nghe được rõ ràng.
Xoạt!
Bốn phía vang lên từng tràng tiếng huyên náo, vô số người lao vút về phía Trưởng Lão Đường, lời này của Lục Ly chấn động quá lớn. Không ngờ Lục Ly lại tuyên xưng trước mặt mọi người hắn là cháu trai ruột tộc Vương Lục gia, hơn nữa còn nói Bát trưởng lão muốn giết hắn...
Hưu hưu hưu
Nơi xa mấy đạo thân ảnh phá không mà đến, Nhị trưởng lão Lục Phong Hỏa và mấy trưởng lão khác đều bị kinh động, thân hình ai nấy đều như từng thanh lợi kiếm phóng vút tới. Trọn cả Thần Khải Sơn như ong vỡ tổ, sự tình được truyền bá với tốc độ cực khủng bố, càng lúc càng nhiều người tụ tập về phía Trưởng Lão Đường.
- Náo cái gì?
Đám người Lục Phong Hỏa hạ xuống, nhìn thấy Lục Ly như một con sư tử đang tranh phong với Bát trưởng lão, hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm. Khóe miệng Lục Ly và Vũ Hóa Thần đều rớm máu, trên cổ Khâu Văn Trạch cũng máu chảy ròng ròng, tường viện Trưởng Lão Đường thì bị cú ngã vừa rồi của Vũ Hóa Thần nện ra một lỗ thủng to tướng.
Khâu Văn Trạch thấy đám người Lục Phong Hỏa đi tới, vội vàng chỉ vào Lục Ly nói:
- Nhị trưởng lão, Lục Ly muốn giết ta, vừa rồi hắn thiếu chút đã giết ta!
- Giết ngươi?
Mấy người Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên ngơ ngác nhìn nhau, một tên Hồn Đàm Cảnh cỏn con như Lục Ly không ngờ lại thiếu chút giết chết Quân Hầu Cảnh hậu kỳ là Khâu Văn Trạch, đây không phải đang đùa đấy chứ?
Tứ trưởng lão thấy trường diện tựa hồ đã khó mà khống chế, vội vàng hoà giải nói:
- Lục Ly, ngươi rống cái gì? Ngươi chẳng nói chẳng rằng trực tiếp động thủ, trong mắt ngươi còn có đám trưởng bối chúng ta hay không? Ngươi cứ nói rõ sự tình, chúng ta tự sẽ phán định đúng sai.
- Không có gì đáng nói cả!
Lục Ly lại vẫn cố chấp như một con trâu đực, hống nói:
- Ta muốn gặp gia gia, các ngươi mời gia gia ta đi ra đây, ta tin tưởng gia gia cũng sẽ một tay bóp chết tên súc sinh này.
- Hỗn láo!
Lục Phong Hỏa quét mắt nhìn một lượt, tựa hồ đoán được phần nào câu chuyện, hắn quát lạnh nói:
- Lục Ly, ta đã nói tộc Vương đang bế quan, chính hắn không ra, ai cũng không gặp được. Ngươi dám động thủ ở Trưởng Lão Đường, còn dám chống đối trưởng lão? Ngươi đây là đang coi thường tộc quy Lục gia! Người đâu, bắt Lục Ly lại, nhốt vào đại lao, chờ Trưởng Lão Đường định tội.
Bên ngoài từng đám binh sĩ tràn vào, Vũ Hóa Thần chợt hoảng, giờ mà bị bắt, Lục Ly chưa biết thế nào, nhưng hắn thì chết chắc.
- Ai dám động thủ?
Lục Ly mắt lạnh liếc nhìn đám binh sĩ kia một lượt, chấn nhiếp toàn trường.
Chương 503 Lưu đày Thiên Ma Đảo
Sau đó hai cánh tay hắn ngửa ra sau, hít một hơi thật sâu, hướng về phía hổ hét ra một tiếng như rồng ngâm hổ gầm:
- Lục Ly khẩn cầu Thái Thượng trưởng lão ra mặt chủ trì công đạo, nếu Lục gia đã không công bằng, từ hôm nay trở đi Lục Ly ta sẽ không còn là con em Lục gia nữa!
Tiếng hô này của Lục Ly vận dụng Long Ngâm thần kỹ đã lâu chưa dùng tới. Long Ngâm thần kỹ này quá bá đạo, không khác gì sấm rền trên chín tầng trời, không gian bốn phía đều khẽ ba động, phỏng chừng toàn bộ người trong Thần Khải Thành đều nghe được.
Bên ngoài Trưởng Lão Đường có một ít con em Lục gia thực lực không cao, bị chấn cho màng nhĩ chảy máu, lăn lộn trên đất hét thảm.
Bá bá bá
Sắc mặt đám trưởng lão đều đại biến, bọn hắn vốn tưởng rằng tính cách Lục Ly trái ngược với Lục Nhân Hoàng, Lục Nhân Hoàng phong mang tất lộ, Lục Ly lại tương đối ôn hòa.
Giờ xem ra
So với Lục Nhân Hoàng thì tiểu này càng thêm điên cuồng, một khi hung ác lên cái gì đều không quản, đúng là một tên ma đầu sát tinh.
Tiếng rống này của Lục Ly quả thực truyền khắp toàn thành, toàn bộ Thần Khải Thành đều rối loạn, vô số điểm đen ùn ùn về hướng Thần Khải Sơn. Đó là những trưởng lão Ngoại đường Lục gia, bởi vì không phải con em đích hệ Lục gia cho nên không có được tư cách ở tại Thần Khải Sơn.
Long Ngâm thần kỹ của Lục Ly quá bá đạo, đến tận giờ phút này tiếng vang vẫn còn văng vẳng trong thành. Cũng may con dân bình thường của Thần Khải Thành đều gặp qua thế sự, nếu như là con dân quận thành khác chắc là đã sợ đến kinh hồn táng đảm.
Lục Phong Hỏa nổi giận đùng đùng, trên thân bùng lên một luồng khí tức khủng bố, trực tiếp trấn áp Lục Ly và Vũ Hóa Thần, đồng thời bạo nộ nhìn sang đám binh sĩ hét:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt lại, đánh vào đại lao.
Đám binh sĩ chen chúc mà lên, có hai binh sĩ tay cầm tỏa liên (xích sắt) màu đỏ sậm, quấn quanh toàn thân Lục Ly và Vũ Hóa Thần khiến hai người như thành hai chiếc bánh ú.
Xích sắt màu đỏ sậm kia tựa hồ có được loại ma lực nào đó, sau khi bị xích sắt cuốn lấy, Huyền lực trong người Lục Ly liền không cách nào vận chuyển, Vũ Hóa Thần cũng tương tự.
Bên phía hồ nhỏ vẫn là một mảnh yên tĩnh, Thái Thượng trưởng lão chưa hề đi ra, trong lòng Lục Ly không khỏi trầm xuống, cảm giác bạo nộ càng dâng trào.
Hôm nay hắn đại náo Thần Khải Sơn, mặc dù đúng là hơi kích động, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí. Hết thảy những gì hắn làm đều được cân nhắc qua, chứ không phải mù quáng làm loạn.
Hắn muốn tìm công đạo cho Lục Phi Tuyết, mà phu quân Lục Phi Tuyết là thiếu chủ Thiên Thần Phủ. Thiên Thần Phủ lại là một trong ba đại thế lực thất phẩm dưới trướng Lục gia, Lục Phi Tuyết gả người, đó chính là nước tát ra ngoài, lợi ích gia tộc nặng hơn hết thảy, các trưởng lão Lục gia chắc chắn sẽ không vì Lục Phi Tuyết mà đi động tới Khâu Văn Trạch.
Bởi thế hắn nhất định phải náo càng lớn chuyện càng tốt, kinh động đến Thái Thượng trưởng lão, nếu có thể kinh động được cả gia gia, vậy liền hoàn mỹ.
Đáng tiếc...
Xem ra gia gia hắn không ra được, Thái Thượng trưởng lão cũng không có bất cứ động tĩnh gì? Tiếng long ngâm này của hắn, Thái Thượng trưởng lão không khả năng không nghe thấy.
Chẳng lẽ Thái Thượng trưởng lão không muốn để ý? Hoặc là Thái Thượng trưởng lão thật ra là đứng về phía Lục Phong Hỏa
Hôm nay Khâu Văn Trạch mặt mũi mất sạch, lúc này thấy Lục Ly bị bắt lại, lập tức trầm mặt xuống lạnh lùng nói:
- Chư vị trưởng lão, vừa rồi Lục Ly thiếu chút nữa liền giết ta, mong rằng chư vị trưởng lão cho Thiên Thần Phủ chúng ta một câu trả lời hợp lý, bằng không về sau chúng ta còn làm sao tín nhiệm Lục gia?
Lời này của Khâu Văn Trạch rất nặng, nếu Lục gia không cho một câu trả lời hợp lý, người Thiên Thần Phủ liền sẽ hàn tâm...
Lục Phong Hỏa gật đầu nói:
- Văn Trạch, ngươi yên tâm, việc này chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, nhất định cho các ngươi một câu trả lời mãn ý.
- Vậy là được!
Khâu Văn Trạch mắt lạnh nhìn sang Lục Ly, nói:
- Loại người bạo ngược như thế này, tay còn biến thành thú trảo, trên thân cũng có khí tức Huyền thú, đúng là người không ra người thú không ra thú. Làm sao có thể là con trai Nhân Hoàng được? Ta thấy hắn càng giống một tên Tà Ma, ta đề nghị trực tiếp giết đi.
- Ồ...
Ánh mắt mấy tên trưởng lão chợt lóe, bộ dạng lúc này của Lục Ly đúng thật có chút không giống nhân loại bình thường. Nhất là thú trảo kia, trên đó có từng mảnh lân phiến màu bạc, trong mắt còn chớp hiện ngân quang, trên người có một cỗ khí lực kỳ dị lưu chuyển, nhìn qua quả thực càng giống như một quái thú hình người.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười lên tự giễu, trong lòng càng nhìn Khâu Văn Trạch không thuận mắt, từ ánh mắt âm lãnh của đối phương và vẻ nho nhã khiêm tốn trước đó, Lục Ly đã có thể nhìn ra được rất nhiều thứ. Tên Khâu Văn Trạch này là một kẻ mặt người dạ thú, tính cách hẳn là có chút biến thái, bằng không cũng đã không tra tấn Lục Phi Tuyết.
Nghĩ đến vết roi đan xen trên người Lục Phi Tuyết, ánh mắt Lục Ly càng lạnh thêm mấy phần, hắn nhếch miệng cười nói:
- Khâu Văn Trạch Khâu thiếu chủ, ngươi muốn giết ta? Giờ ta bị trói lại, ngươi cứ tới giết thử xem. Chẳng qua ta sợ ngươi đến cả dũng khí tới gần ta đều không có....
Khâu Văn Trạch đại nộ, hôm nay hắn đã mất hết mặt mũi, việc này rất nhanh cũng sẽ được truyền bá ra, về sau hắn còn làm sao lăn lộn ở đông bộ Trung Châu?
Lục Ly lần nữa dùng lời lẽ khiêu khích, Khâu Văn Trạch rốt cục nhịn không được, thân hình hắn lóe lên vọt tới Lục Ly, đưa tay muốn tát Lục Ly một cái.
Vừa rồi hắn không dám động, giờ Lục Ly bị trói chặt, xích sắt màu đỏ sậm này hắn biết, gọi là Tù Ma liên, Nhân Hoàng Cảnh trở xuống đều sẽ bị trói buộc, Huyền lực bị áp chế. Huyền lực là căn bản của võ giả, không sử dụng được Huyền lực, chiến lực tự nhiên cũng bị áp chế.
- Khâu...
Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão khẽ nhíu mày, Tứ trưởng lão muốn lên tiếng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Chương 504 Nam nhân Lục gia đều chết hết cả rồi ư...
Khâu Văn Trạch lại không động thủ giết người, chỉ là cho Lục Ly ăn chút khổ, phát tiết phẫn uất, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
- Tiểu Bạch!
Đúng lúc này, Lục Ly quát lớn một tiếng, từ trong tay áo Lục Ly một con tiểu thú hiện ra, há miệng nhắm tới xích sắt đỏ sậm mà cắn.
Xích sắt to tướng thoáng chốc liền bị cắn nát, quang mang Huyền lực trên thân Lục Ly lần nữa lóe lên, hắn lắc mình một cái, mấy phân thân xuất hiện, đồng loạt vung lên thú trảo chộp tới tay Khâu Văn Trạch...
- A ..
Tay Khâu Văn Trạch đã rất gần Lục Ly, lúc này Lục Ly đột ngột huyễn hóa ra mười mấy phân thân, căn bản không phân biệt được đâu là thật giả. Thú trảo Lục Ly phút chốc liền chộp trúng cánh tay hắn, tiếp sau bàn tay hắn liền bị xoắn nát với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Lục Ly thuận thế tiếp tục xoắn tới, muốn bẻ vụn toàn bộ cánh tay Khâu Văn Trạch, đồng thời giết tươi hắn.
Ông!
Tất cả trưởng lão tại trường đều kinh hãi, gần như đồng loạt thả ra vực trường, Lục Phong Hỏa còn như lợi kiếm xông thẳng đến.
Chẳng ai ngờ rằng Lục Ly bị Tù Ma Liên trói buộc còn có thể động thủ, cộng thêm cự ly giữa Lục Ly và Khâu Văn Trạch quá gần, tốc độ Tiểu Bạch cắn đứt Tù Ma Liên quá nhanh. Nếu mấy người ở đây không phải Nhân Hoàng Cảnh, sợ rằng lúc này Khâu Văn Trạch đã bị Lục Ly vồ chết.
Vực trường phóng thích ra, Lục Ly tự nhiên không động được, hắn mới chỉ vặn nát nửa cánh tay Khâu Văn Trạch, nếu cho hắn thêm thời gian một nhịp thở, hắn tin tưởng mình hoàn toàn có thể vồ nát tâm tạng Khâu Văn Trạch.
Hưu
Lục Phong Hỏa trong cơn bạo nộ lao vọt tới, một bàn tay to tướng trùng trùng quất tới mặt Lục Ly, trên bàn tay kia lấp lánh quang mang Huyền lực, tốc độ cực nhanh, kéo theo tiếng rít ghê người.
Một chưởng này rõ ràng lực đạo đủ mười, nếu Lục Ly bị đánh trúng, hẳn rằng sẽ đầu rơi máu chảy. Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng hoảng, Tứ trưởng lão vội kinh hô:
- Nhị ca hạ thủ lưu tình.
Lục Phong Hỏa nghe được lời Tứ trưởng lão, tay thoáng dừng lại, thu hồi một chút lực đạo, song vẫn trùng trùng nện lên mặt Lục Ly.
Ầm!
Miệng Lục Ly lập tức phun ra một búng máu tươi, bay rớt ra sau, đụng bay hai tên binh sĩ gần đó. Cả người Lục Ly còn lộn tận mười mấy vòng, cuối cùng trùng trùng đâm sầm vào tường viện Trưởng Lão Đường.
Oanh!
Tường viện bị nện ra một lỗ thủng to tướng, hù cho đám người xem náo nhiệt bên ngoài sợ nhảy dựng. Vô số người thấy được Lục Ly máu me đầy mặt, lại xuyên qua lỗ thủng chứng kiến cảnh Khâu Văn Trạch đang kêu gào thảm thiết ở bên trong, khóe miệng ai nấy đều co quắp, trên mặt chất đầy vẻ kinh hãi.
Gia hỏa này mạnh quá?
Vừa rồi thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch, giờ bị Tù Ma Liên trói lại, nhưng vẫn có thể giãy thoát ra được, đồng thời lại lần nữa thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch ngay trước mặt một đám trưởng lão.
Hồn Đàm Cảnh hai lần xử đẹp Quân Hầu Cảnh, dù Khâu Văn Trạch có là đứa ngu, vậy cũng là Quân Hầu Cảnh. Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên hung tàn, hổ phụ không sinh khuyển tử.
- Phản, phản rồi!
Lục Phong Hỏa nổi giận rống to:
- Lục Ly, ngươi dám ra tay giết người ngay trước mắt chúng ta, còn công nhiên đối kháng tộc quy, lần này nếu không trừng phạt ngươi, đám trưởng lão chúng ta đều nên về vườn. Ta thấy cũng không cần giải vào đại lao nữa, cứ thẩm phán hắn ngay tại đây. Lục Ly này tội không thể tha, trực tiếp lưu vong Thiên Ma Đảo trăm năm để làm răn đe!
Thiên Ma Đảo!
Rất nhiều trưởng lão khẽ biến sắc, trong mắt đám tộc nhân Lục gia ở phía ngoài cũng đều hiện vẻ hoảng sợ.
Thiên Ma Đảo, đó là một tuyệt địa ở đông bộ Trung Châu, trước nay luôn là nơi Lục gia dùng để lưu đày tội nhân. Bình thường người tiến vào nơi đó mười thì chết chín, tên còn lại đi ra được cũng bị phát điên...
Lưu vong trăm năm!
Thế khác gì phán Lục Ly tội chết.
Đám trưởng lão trầm mặc, Lục Liên Thiên trầm ngâm một lát, phụ họa nói:
- Nếu Lục Ly là con trai Nhân Hoàng, vậy đây chính là tội mưu sát cô phụ, người này cùng hung cực ác, tội không thể tha. Nếu không phải con trai Nhân Hoàng, tộc ác hôm nay cũng đủ khiến hắn lưu vong Thiên Ma Đảo trăm năm, ta tán thành.
Bát trưởng lão thần sắc phức tạp nhìn Lục Ly một cái, dùng ngữ khí trách móc nói:
- Lục Ly, ngươi còn gì để nói không?
Trước đó Lục Ly một mực biểu hiện rất ôn hòa ổn trọng, hôm nay rõ ràng là bị chuyện gì đó kích động, cho nên mới phát điên như thế, muốn định tội hẳn cũng nên làm rõ sự tình trước mới được.
Lục Ly lần nữa bị binh sĩ bắt lại, nửa gương mặt hắn nhầy nhụa máu, lúc này còn bị ấn quỳ trên đất. Hắn nghe được lời Bát trưởng lão, khẽ ngước đầu đầu, xuyên qua lỗ thủng tường viện nhìn Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên, nhếch môi cười nói:
- - Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, tính ra các ngươi hẳn nên là Đường bá của ta? Các ngươi hận không được phải khiến cháu mình chết như thế ư? Người Lục gia không giúp người Lục gia, lại đi giúp tên súc sinh kia? Các ngươi không sợ những con em Lục gia còn lại sẽ hàn tâm?
Không đợi Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên nói chuyện, Lục Ly lại chuyển mắt nhìn về phía Bát trưởng lão nói:
- Bát trưởng lão, ngươi muốn ta nói cái gì? Nói vì sao phải giết Khâu Văn Trạch? Ngươi thấy Lục Ly ta có phải giống như một con chó điên, không hơi đâu lại đi cắn người lung tung?
- Nếu không phải đám trưởng lão các ngươi vô dụng, đâu cần đến lượt một tên Hồn Đảm Cảnh cỏn con như ta ra tay? Cô cô ta bị tên súc sinh này đánh cho mình đầy thương tích, thường xuyên bị hắn khi nhục tra tấn, chẳng lẽ các ngươi dám nói không biết biết chuyện? Nữ nhân Lục gia bị người ngoài khi nhục, nam nhân Lục gia đều chết hết cả rồi ư?
- Gia gia ta bế quan, phụ thân không ở đây, các ngươi liền không quản chuyện của tiểu cô ta? Được thôi, các ngươi không ra mặt, vậy để Lục Ly ta ra mặt. Chỉ cần lần này Lục Ly ta không chết, ta tất giết Khâu Văn Trạch!
Tiếng nói hùng hồn văng vẳng bên tai chúng nhân tại trường.
Trên mặt Lục Ly vẫn còn đang nhỏ máu, đôi tròng mắt tản ra ngân quang gắt gao nhìn chằm chằm Khâu Văn Trạch, tựa như một con dã thú đang bị trói, đang giãy dụa, đang gầm thét với thiên địch.
Chương 505 Nam nhân Lục gia đều chết hết cả rồi ư... 2
Đám binh sĩ lặng yên như tờ, tay án lấy Lục Ly đều không dùng sức như trước. Con em Lục gia quanh đó cũng yên lặng, thậm chí rất nhiều người mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Khâu Văn Trạch. Bên trong các trưởng lão cũng yên lặng, Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên muốn nói gì cả, cuối cùng đều không thốt được nên lời. Toàn trường tưởng như chết lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
- Nam nhân Lục gia chết hết cả rồi ư?
Câu nói này tựa như gai nhọn đau nhói trái tim tất cả mọi người, khiến sắc mặt đám lão giả bất giác đỏ ửng lên. Thân là một trong mười hai Vương tộc, Lục gia có kiêu ngạo của riêng mình, bọn hắn là gia tộc đỉnh cấp sừng sững ở Trung Châu. Bây giờ con gái tộc Vương lại bị người ngoài khi nhục, đến mức một tên hậu bối vừa mới trở lại gia tộc phải ra mặt, điều này khác gì cái tát quất đánh lên mặt đám lão già bọn hắn?
Bên ngoài tới rất nhiều công tử tiểu thư tuổi trẻ của Lục gia, lúc này bọn hắn đều nắm chặt hai quyền, tức giận không thôi. Lục gia phong thành mười năm, nhưng huyết tính trên người con em Lục gia vẫn chưa mai một.
Trên thân rất nhiều công tử trẻ tuổi dần toát ra sát khí nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm Khâu Văn Trạch bỗng hiện đầy sát cơ.
Lục Ly thiêu đốt lên nhiệt huyết ẩn sâu trong lòng bọn hắn, có lẽ bọn hắn đang im ắng nói cho Lục Ly, nam nhân Lục gia còn chưa chết hết, huyết tính nam nhi Lục gia vẫn còn đó.
Vừa rồi Khâu Văn Trạch còn đang một mực kêu thảm, mặc dù đã được một tên trưởng lão trị liệu, song vẫn đau đớn khó nhịn. Giờ khắc này hắn lại đã cảm giác được bầu không khí có gì đó bất ổn, tiếng gào thảm thiết dần nhỏ lại. Hắn thấy được rất nhiều binh sĩ và võ giả Lục gia ánh mắt mang theo sát khí nhìn mình, lập tức không khỏi hốt hoảng.
Hắn hoảng loạn nói:
- Nói bậy, nói bậy, làm sao ta có thể ngược đãi Phi Tuyết? Ta không hề, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, đêm qua ta uống say, ta chẳng nhớ được gì cả.
- Hả?
Thần sắc hốt hoảng của Khâu Văn Trạch, cộng với câu “uống say” kia khiến sát khí trên thân vô số người càng đậm mấy phần, lời này của đứa ngu Khâu Văn Trạch chẳng khác gì là đang gián tiếp thừa nhận hắn ngược đãi Lục Phi Tuyết.
Lục Phong Hỏa thấy tình huống không đúng, vội vung tay lên mở miệng nói:
- Được rồi! Lục Ly, bất kể sự tình lần này thế nào, đều là ngươi sai. Hai vợ chồng Khâu Văn Trạch Phi Tuyết cãi nhau, đó là chuyện riêng của họ, ngươi dù có đau lòng cô cô cũng không nên trực tiếp động thủ. Còn ngay trước mặt chúng ta, hai lần phát điên định giết người. Không định tội ngươi, tộc quy Lục gia ở đâu? Uy nghi Trưởng Lão Đường wor đâu?
Lời này của Lục Phong Hỏa khiến toàn trường bỗng chốc im lặng như chết. Không trưởng lão nào khác phụ họa, cũng không có bất kỳ người nào phản bác, bên ngoài đã vây quanh hơn nghìn người, ai nấy đều cúi đầu trầm mặc.
Lục Liên Thiên rõ ràng là mặc chung một chiếc quần dài với Lục Phong Hỏa, hắn thấy trường diện có phần lúng túng, vội tiếp lời nói:
- Đã quyết định thẩm phán, vậy cứ biểu quyết đi, mấy vị trưởng lão còn lại, ý các ngươi thế nào?
Thập trưởng lão Lục Thiên Hà và Nhị trưởng Lão Tam trưởng lão rõ ràng cũng cùng phe với bọn hắn, cắn răng nói:
- Ta tán thành!
Chín tên trưởng lão có ba người tán thành, nếu trong số còn lại có thêm một hai người tán thành, như vậy chuyện Lục Ly bị lưu vong Thiên Ma Đảo liền được xác định. Một khi Trưởng Lão Đường xác định, việc này liền không cách nào sửa đổi.
Một tên công tử tuổi trẻ niên kỷ không khác Lục Ly là mấy đột nhiên cắn răng, quỳ một chân xuống đất, quát khẽ nói:
- Lục Ly vừa mới trở lại gia tộc, không hiểu tộc quy, mong Trưởng Lão Đường ân xá!
Người này áo bào hoa lệ, khí vũ hiên ngang, tuổi không lớn lắm lại đã đạt đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, rõ ràng là một công tử tương đối có thân phận trong Lục gia.
Hắn vừa hét lớn, rất nhiều công tử trẻ tuổi khác khí huyết dâng trào, cùng theo khuỵu gối quỳ xuống, đồng thanh quát khẽ nói:
- Mong Trưởng Lão Đường ân xá!
Bá bá bá
Từng mảnh từng mảnh người quỳ xuống, ngay cả rất nhiều tiểu thư cũng đều quỳ một chân xuống đất, khẽ kêu nói. Các nàng đều rất rõ ràng, Lục Ly đang ra mặt cho nữ nhân Lục gia, nếu các nàng không lên tiếng, sau này các nàng bị bắt nạt, ai sẽ đứng ra giúp các nàng?
Bên ngoài đứng hơn một ngàn người, đệ tử tuổi trẻ chiếm hơn phân nửa, giờ đây quá nửa đệ tử tuổi trẻ đều quỳ xuống, kích động hét lớn.
Lục Phong Hỏa phẫn nộ, trừng mắt với công tử đứng ở hàng đầu, quát nói:
- Lục Lân, ngươi cùng theo làm loạn cái gì? Lăn xuống đi.
Công tử áo bào hoa lệ ngẩng đầu, quật cường đối mặt với Lục Phong Hỏa, cắn răng nói ra:
- Nhị thúc, nam nhi Lục gia còn chưa chết hết, nếu ngươi nhất định phải định tội, Lục Lân nguyện chịu tội với Lục Ly!
Lời này của Lục Lân dẫn lên hưởng ứng từ đám công tử Lục gia phía dưới, ai nấy đồng thanh rống to:
- Chúng ta nguyện chịu tội với Lục Ly!
- Các ngươi muốn phản? Bắt hết lại!
Lục Phong Hỏa phẫn nộ, quét mắt nhìn về đám đông, mấy tên binh sĩ lại đều không nhúc nhích, tên thống lĩnh cắn răng quỳ nói:
- Cầu Trưởng Lão Đường ân xá Lục Ly!
- Cầu Trưởng Lão đường ân xá!
Tên thống lĩnh này vừa quỳ, chúng binh sĩ cũng quỳ xuống theo.
…
Tất cả trưởng lão đều tròn mắt đứng nhìn, nói không ra lời, trường diện rõ ràng đã có dấu hiệu thất khống
Đám binh sĩ bắt lấy Lục Ly đều quỳ xuống, Lục Ly không bị đè trên đất nữa, hắn quay đầu nhìn từng lớp người quỳ ở sau lưng, khóe miệng nhếch lên. Đây mới là Lục gia trong lòng hắn, đây mới là Lục gia trong mười hai VƯơng tộc, Lục gia có thể sừng sững trên đỉnh Trung Châu, đâu phải chỉ dựa vào mỗi Kim Cương huyết mạch.
Hưu
Có tiếng xé gió khe khẽ vang lên, một lão giả áo đen tóc trắng lông mày trắng đột ngột xuất hiện, đứng trong nội viện Trưởng Lão Đường. Hai hàng lông mày của lão giả này rủ xuống trên mặt đất, ánh mắt thâm thúy tĩnh mịch, bên trong đôi mắt tựa hồ ẩn chứa một thế giới.
- Gặp qua Ngũ thúc công!
Đám người Lục Phong Hỏa vội khom lưng hành lễ, các trưởng lão còn lại cũng khom người nói:
- Gặp qua Thái Thượng trưởng lão.