Chương 486 Thiếu tộc trưởng
Ba người Tống gia vội vàng khom người, một người nói:
- Các hạ chính là Bạch Dương Cung cung chủ Mạc cung chủ, tại hạ Tống Vinh, Tống gia thập trưởng lão, tộc trưởng của chúng ta...
Vù vù.
Người của Tống gia còn chưa nói xong, trong tay Mạc Diệp xuất hiện một thanh trường kiếm, tùy ý quét qua, một đạo kiếm khí lóe lên rồi biến mất, sau đó ba cái đầu người đã bay lên.
- Ặc.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều sợ run, Nhâm Hoàng này không nói tới câu thứ hai đã trực tiếp động thủ giết người? Hơn nữa thủ pháp giết người này quá khủng bố rồi? Một chiêu thuận tay, ba Quân Hầu cảnh đều không có phản ứng đã bị giết.
Lục Ly cũng bị dọa sợ, Nhân Hoàng cường đại như vậy à? Hơn nữa người này giết người không chớp mắt, một lời không hợp liền tiêu diệt ba người.
Mạc Diệp không thèm nhìn ba người đó lấy một cái, hắn không phóng thích Bản Mệnh Châu, cứ như vậy lăng không phi hành trong không trung, ánh mắt lại hướng về phía Lục Ly, nói:
- Lục Ly công tử, tại hạ Mạc Diệp, cung chủ của Bạch Dương Cung. Tại hạ đến chậm, khiến công tử bị kinh hãi, hổ thẹn.
Lục Ly hơi gật đầu, Vũ Hóa Thần Minh Vũ như trút được gánh nặng, nguy cơ lần này cuối cùng cũng trôi qua rồi. Có Mạc Diệp ở đây, Lục Ly về sau sẽ có thể thuận buồm xuôi gió.
Lục Ly nói:
- Mạc cung chủ quá lời rồi, ngươi tới rất đúng lúc. Nếu không phải có ngươi thì ba người chúng ta đã gặp nguy hiểm, đa tạ Mạc cung chủ đã cứu giúp.
Mạc Diệp cười nhạt, dừng một chút, sau đó nghiêm giọng hỏi:
- Công tử, mạo muội hỏi một câu, xin hỏi lệnh tôn có phải là... Lục Nhân Hoàng không?
- Hả?
Lục Ly và Vũ Hóa Thần, Minh Vũ đều hơi kinh ngạc, Mạc Diệp này sao một phát đã đoán trúng rồi? Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi không phủ nhận, hơi gật đầu.
Thấy Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lập tức bay xuống, Lục Ly phía trước Lục Ly, sau đó vô cùng kích động quỳ một gối nói:
- Mạc Diệp tham kiến tiểu thiếu gia!
Lục Ly nhướng mày, Mạc Diệp không ngờ lại hành đại lễ như vậy? Đây chính là Nhân Hoàng mà, nhìn vẻ mặt kích động của hắn, chẳng lẽ là bạn cũ của phụ thân mình?
Lục Ly ngây ra một lúc mới có phản ứng, vội vàng đỡ Mạc Diệp dậy, sau đó hỏi:
- Mạc cung chủ biết cha ta à?
Sau khi Mạc Diệp đứng lên lại không nói gì, thần thức quét một vòng, sau khi xác định phụ cận không có ai liền cười bảo:
- Không chỉ biết, còn từng may mắn được đi theo thiếu tộc trưởng nửa tháng, ừ... Toàn bộ đông bộ Trung Châu, từ Quân Hầu cảnh trở lên có lẽ không ai không biết phụ thân của ngươi.
- Thiếu tộc trưởng?
Trong mắt ba người Lục Ly lóe lên tinh mang, Lục Ly mơ hồ hỏi:
- Ý của ngươi là nói... Cha ta là thiếu tộc trưởng của Lục gia?
Lục Linh nói với Lục Ly, phụ thân là đệ tử trực hệ của Lục gia, lại không nói là thiếu tộc trưởng. Minh Vũ và Vũ Hóa Thần lại chỉ biết Lục Nhân Hoàng đến từ Lục gia, chuyện còn lại thì không biết gì cả.
Mạc Diệp có chút ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu tộc trưởng không nói với tiểu thiếu gia chuyện của hắn à?
Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lúc này mới giải thích:
- Thiếu tộc trưởng không chỉ là nhi tử của Lục gia tộc vương, còn là thiên tài biến thái nhất của Lục gia, đệ nhất thiên tài của toàn bộ Trung Châu trong mười vạn năm qua. Hắn hai mươi tuổi đã đột phá Nhân Hoàng, hơn nữa còn có thể càn quét Nhân Hoàng cảnh.
- Hai mươi tuổi...
Vũ Hóa Thần, Minh Vũ, Lục Ly đều có chút không biết phải nói gì, có điều Minh Vũ nhớ tới khi nhìn thấy Lục Nhân Hoàng, trông tuổi tác cũng không lớn, nhiều nhất chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cho nên cũng bình thường trở lại.
Mạc Diệp trầm ngâm một lát, lại hỏi một vấn đề:
- Tiểu thiếu gia, thiếu tộc trưởng đang ở đâu? Hắn đã mất tích hai mươi năm rồi, đoạn thời gian hắn mất tích, Lục gia đã tìm tới phát điên rồi.
Miệng Vũ Hóa Thần khẽ động, Lục Ly thản nhiên nhìn lướt qua, Vũ Hóa Thần lập tức câm miệng. Minh Vũ trời sinh tính tình lạnh lùng, không hay chủ động nói chuyện, hỏi hắn có khi hắn còn chẳng buồn trả lời.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này để sau rồi nói, về thành trước đã, Tống gia vẫn có người ở Lộc Thành.
- Được!
Mạc Diệp gật đầu, lấy ra một chiếc hoàng kim chiến xa, mang theo mọi người bay lên, một đường bay tới Lộc Thành.
Bên cạnh có một Nhân Hoàng đi theo, Lục Ly vô cùng an tâm, bay một lát hắn lại có chút kỳ quái hỏi:
- Mạc cung chủ, ngươi vì sao vừa liếc một cái liền nhìn ra ta là con trai của Lục Nhân Hoàng.
Mạc Diệp quay đầu lại nói:
- Đừng nói là ta, phàm là người từng thấy phụ thân ngươi đều có thể ngay lập tức nhìn ra được. Bởi vì ngươi rất giống với phụ thân ngươi. Có điều trên khí chất lại khác nhau, hắn là bề ngoài phong mang tất lộ, trên người có một cỗ khí chất khiến người ta tin phục, người thấy hắn đều sẽ vui lòng phục tùng đi theo hắn, nghe mệnh lệnh của hắn, lại không khiến người ta chán ghét. Ngươi bề ngoài nhìn thì khá là hiền hoà, hoàn toàn ngược lại với hắn.
- Thì ra là như vậy!
Lục Ly nhớ tới bức họa Minh Vũ từng cho hắn xem, Minh Vũ nói bộ dạng của hắn và phụ thân rất giống nhau. Hắn thầm gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Nơi này cách Lộc Thành cũng không xa, tốc độ của Vũ Hóa Thần không nhanh, rất nhanh đã bị đám người Tống Hà đuổi kịp. Cho nên chỉ mất nửa canh giờ là đám người Lục Ly liền chạy về Lộc Thành.
Bên Lộc Thành rất bình tĩnh, chiến đấu đã sớm kết thúc. Không phải người của Tống gia chủ động ngưng chiến, mà là cường giả của Bạch Dương Cung đến, người của Tống gia sao còn dám xằng bậy?
Ngoài đông thành, Tống Phúc, Tống Nguyên và một Quân Hầu cảnh đứng trong không trung, bên ngoài đều là Quân Hầu cảnh vây quanh. Hàn Vô Tâm, Hàn Vô Khánh thì đứng một bên, tất cả mọi người biết Mạc Diệp đã đuổi theo, cho nên bọn họ không đi theo, chờ Mạc Diệp trở về.
- Cung chủ!
Nhìn thấy Mạc Diệp dẫn theo đám người Lục Ly trở về, người của Bạch Dương Cung vội vàng hành lễ, Hàn Vô Tâm sau khi nhìn thấy Lục Ly thì thở phào như trút được gánh nặng, nhếch miệng mỉm cười.
Mạc Diệp hơi gật đầu, ánh mắt quét qua đám người Tống Phúc, quay đầu nhìn về phía Lục Ly, nói:
- Tiểu thiếu gia, xử lý ba người này như thế nào?
Chương 487 Khởi hành
Ba người Tống Phúc biến sắc, đám người Mạc Diệp trở lại, đám người Tống Hà lại không thấy bóng dáng, bọn họ có cảm giác không ổn.
Tống Phúc nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng nói:
- Mạc cung chủ, chúng ta là người của Tống gia, chắc ngươi cũng có nghe nói tới tộc trưởng nhà ta. Việc này chúng ta quả thực có sai, nhưng có thể là có hiểu lầm, có thể nể mặt tộc trưởng nhà ta, bàn một chút không?
Tống gia cũng là gia tộc lục phẩm, tộc trưởng cũng là Nhân Hoàng cảnh, là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở đông bộ, Mạc Diệp tuyệt đối đã nghe nói tới danh hào của hắn.
Tống Phúc nghĩ, mọi người đều là gia tộc lục phẩm, giết bọn họ chẳng khác nào là xé rách da mặt. Đến lúc đó hai thế lực lớn khai chiến, Mạc Diệp chắc sẽ có chút cố kỵ chứ?
Mạc Diệp lại giống như không nghe thấy lời Tống Phúc nói, vẫn chỉ nhìn Lục Ly, chờ Lục Ly ra lệnh.
- Giết!
Lục Ly không phải hạng người nhân từ nương tay, đối đãi với kẻ địch, hắn cũng không cân nhắc nhiều, giết rồi tính. Mạc Diệp gật đầu, cũng không nhìn đám người Tống Phúc, trực tiếp vung tay lên.
- Vù vù vù!
Hai mươi mấy Quân Hầu cảnh đồng thời động thủ, đều phóng ra công kích áo nghĩa cường đại. Ba người Tống Phúc căn không kịp phản ứng đã bị vô số công kích bao phủ.
Trong không trung giống như có mặt trời phát nổ, Tống Nguyên và một Quân Hầu cảnh nháy mắt liền nổ thành thịt nát, tàn chi bay đầy trời. Tống Phúc chống đỡ một hồi, thân thể cũng rất nhanh nổ thành thịt nát. Trong hơn hai mươi Quân Hầu cảnh này của Bạch Dương Cung có tới tám Quân Hầu cảnh đỉnh phong, Tống Phúc làm sao có thể chống đỡ được?
Tiếng nổ mạnh chấn thiên động địa, vang vọng ở chân trời. Khói bụi cuồn cuộn, mặt đất phía dưới cũng bị cạo đi mấy tầng đất, sóng xung kích khủng bố tán ra xung quanh, dẫn tới cuồng phong gào thét.
- Đi thôi!
Mạc Diệp khống chế chiến xa mang theo Lục Ly bay vào trong thành, hạ xuống phủ đệ của Hạp gia. Hạp Nguyên đã sớm trở lại, dẫn người tới cung nghênh, đón đám người vào trong đại điện.
Mạc Diệp không ngờ không ngồi ở chủ vị mà nhường cho Lục Ly, Lục Ly việc đáng làm thì phải làm ngồi lên. Thương thế của Minh Vũ đã được khống chế, Lục Ly nhìn Vũ Hóa Thần đã nguyên khí đại thương, nói:
- Hạp Nguyên, ngươi trước tiên dẫn bọn họ xuống nghỉ ngơi chữa thương đi.
Lục Ly đánh mắt ra hiệu cho Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, cảnh cáo hai người đừng nói lung tung, Hạp Nguyên phái một trưởng lão dẫn hai người đi nghỉ ngơi.
Ba người Hàn Vô Tâm hàn huyên vài câu với Mạc Diệp, biết Mạc Diệp có chuyện muốn hỏi Lục Ly, liền cáo từ đi xuống nghỉ ngơi.
Mạc Diệp ngồi ở hàng đầu, hắn phất tay bảo mười mấy Quân Hầu cảnh đi xuống, chỉ để lại mấy Quân Hầu cảnh đỉnh phong, hắn cười cười giới thiệu một lượt sau đó mới hỏi:
- Tiểu thiếu gia, ngươi là từ đâu về? Lục gia có biết ngươi trở lại không?
- Không biết!
Điểm này thì Lục Ly không định giấu giếm, dù sao hắn cũng định nhờ Mạc Diệp dẫn về Lục gia, không chỉ tránh được rất nhiều phiền phức, quan trọng nhất là có thể tiết kiệm được rất nhiều huyền tinh.
Hắn thẳng thắn nói:
- Lần này là ta tự mình đến, ta cũng không biết nhiều về Lục gia. Chuyện của cha ta thì ngươi đừng hỏi nhiều, ngươi dẫn ta tới Lục gia là được, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ.
Chuyện của Lục Nhân Hoàng, Lục Ly không chuẩn bị nói nhiều, bởi vì Lục Nhân Hoàng từng khai chiến với Nhân Hoàng khác ở Bắc Mạc.
Còn có một điểm mấu chốt là, Lục Nhân Hoàng là thiếu tộc trưởng của Lục gia, thiên tài biến thái nhất của Trung Châu mười vạn năm qua. Nhân vật như vậy các gia tộc đều coi là bảo bối, Lục Nhân Hoàng mất tích hai mươi năm, Lục gia không ngờ không tới Bắc Mạc tìm kiếm!
Nếu Lục gia phái người tới Bắc Mạc, tùy tiện điều tra một phen là có thể tìm được hành tung của Lục Nhân Hoàng, tiếp theo tìm được tỷ đệ bọn họ. Lục Nhân Hoàng từng vì Minh Vũ mà thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục Lão Nhân, việc này ở trong các đại gia tộc của Bắc Mạc không phải là bí mật gì.
Trong đầu Lục Ly còn có rất nhiều nghi hoặc, những nghi hoặc này khiến hắn không thể không cẩn thận một chút. Chưa trở về đến Lục gia, chưa gặp được người thân nhất của hắn, hắn sẽ không nói ra bất kỳ chuyệngì của Lục Nhân Hoàng.
Mạc Diệp thấy Lục Ly không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, dù sao đưa Lục Ly tới Lục gia, người của Lục gia tất nhiên sẽ hỏi, hắn cũng coi như là lập được một công lớn.
Hắn gật đầu nói:
- Được, tiểu thiếu gia trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã, chờ hai thủ hạ của ngươi đỡ rồi, ta sẽ tự mình hộ tống ngươi tới Thần Khải Thành.
Nghỉ ngơi ba ngày, thương thế của Minh Vũ đã khỏi, Vũ Hóa Thần ăn một số linh dược cũng khôi phục được một chút. Có điều hắn bị hấp thu sinh mệnh nguyên lực, sợ là không có một đoạn thời gian thì không thể khôi phục lại, chiến lực thì không ảnh hưởng gì.
Mạc Diệp mấy ngày nay vẫn ở cùng Lục Ly, tổ chức một lần yến hội đón gió tẩy trần cho Lục Ly, thuận tiện chiêu đãi bọn Hàn Vô Tâm.
Ba ngày sau Lục Ly thấy thương thế của hai người đã đỡ, quyết định khởi hành.
Lục Ly dặn dò hai người, không thể nói ra bất kỳ chuyện gì của Lục Nhân Hoàng, thậm chí chuyện bọn họ đến từ Bắc Mạc cũng không được nói. Tóm lại tất cả mọi chuyện cứ để hắn nói, hai người cứ im lặng.
Minh Vũ tính tình lạnh lùng, trời sinh không thích nhiều lời, Vũ Hóa Thần là hồn nô của Lục Ly, Lục Ly đã hạ mệnh lệnh, hắn tất nhiên không dám nói gì.
Đám người Hàn Vô Tâm thì Lục Ly không chuẩn bị dẫn bọn họ tới Lục gia, dù sao ba người truyền tống cũng cần huyền tinh.
Hiện tại có Mạc Diệp hộ tống, Lục Ly trên đường đi đã được bảo đảm an toàn. Đám người Hàn Vô Tâm đi theo cũng không có ý nghĩa gì, Lục Ly tìm Mạc Diệp mượn hai trăm ức huyền tinh, trả lại cho Hàn Vô Tâm cả gốc lẫn lời, dù sao ba người qua lại cũng đều cần huyền tinh.
Mạc Diệp rất rộng rãi, lập tức phái người đi lấy hai trăm ức, Lục Ly chuyển cho Hàn Vô Tâm. Cũng không nói gì, chỉ tỏ rõ ân tình lần này Lục Ly hắn nhớ kỹ.
Hàn Vô Tâm là người thông minh, đừng nói Lục Ly cho hai trăm ức huyền tinh, cho dù không cho hắn cũng sẽ không nói gì.
Chương 488 Thần Khải Thành
Thân phận đệ tử trực hệ của Lục gia này đã rất đáng giá rồi, Lục Ly rất trọng tình nghĩa, chỉ cần không chết thì sớm muộn gì cũng quật khởi.
Truyền tống trận còn chưa sửa chữa xong, Mạc Diệp lấy ra phi thuyền thiết giáp mang theo đám người bay tới quận thành phụ cận, sau đó truyền tống tới phủ thành, cuối cùng đến Bạch Dương Thành.
Mạc Diệp không tiếp tục truyền tống, mang theo Lục Ly rời thuyền, nói phải chiêu đãi long trọng Lục Ly một phen. Không từ chối được thịnh tình của Mạc Diệp, Lục Ly dẫn theo mấy người đi xuống.
Mạc Diệp nói muốn mời tộc trưởng của tất cả gia tộc tứ phẩm ngũ phẩm xung quanh tới, Lục Ly lại cự tuyệt. Bản thân hắn không thích loại yến hội này, không thích náo nhiệt, chỉ là không muốn làm bẽ mặt Mạc Diệp, nếu không hắn cũng sẽ không dừng lại ở Bạch Dương Thành.
Ăn uống xong, nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại khởi hành.
Lục Ly và ba người Hàn Vô Tâm cũng mỗi người đi một ngả, ba người Hàn Vô Tâm về Thần Hỏa Vực. Có điều ba người không ngồi truyền tống trận, mà là lựa chọn ngồi thương thuyền cỡ lớn, như vậy tốn thời gian hơn, nhưng lại không cần tiêu phí quá nhiều huyền tinh.
...
Lục Ly lần này trực tiếp truyền tống tới Lam Sư Thành, đây là thành trì của Lam Sư Phủ, một trong ba thế lực thất phẩm dưới trướng Lục gia.
Lam Sư Thành rất lớn, Lục Ly ở trên quảng trường trong thành nhìn một cái, cũng cảm thấy không nhìn thấy điểm cuối, chỗ xa nhất nhìn thấy đều là thành lũy, cảm giác như là vô biên vô hạn.
Mạc Diệp xin ý kiến Lục Ly, có muốn tới Lam Sư Phủ hay không?
Nếu Lục Ly công bố thân phận, cho dù Phủ Chủ của Lam Sư Phủ nói không chừng cũng muốn đích thân tiếp kiến Lục Ly, dù sao uy vọng của Lục Nhân Hoàng là rất cao.
Lục Ly không để Mạc Diệp đi thông tri cho người của Lam Sư Phủ, hắn vẫn chưa trở lại Lục gia, vẫn chưa nhận tổ quy tông, hiện tại lấy cờ hiệu con cháu của Lục gia ra mà hò hét khắp nơi, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Lục gia.
Hắn hiện tại chỉ muốn tìm một người hộ tống bọn họ trở về, tất cả chuyện khác cứ để về Lục gia đã rồi tính, còn lại đều không quan trọng.
Vốn từ Lam Sư Thành có truyền tống trận trực tiếp tới Thần Khải Thành, có điều Lục gia phong thành, truyền tống trận đều đóng cửa. Cho nên muốn muốn tới Thần Khải Thành, phải một đường truyền tống tới Thần Khải Vực.
Tuy nơi này là địa bàn của Lục gia, nhưng cách Thần Khải Vực vẫn có một số cự ly. Lục Ly lại bắt đầu trở nên ngất ngơi, một đường truyền tống, cho tới khi trời tối, đến một vực thành mới dừng lại.
Vực thành này thuộc sự cai quản của một gia tộc lục phẩm, Mạc Diệp cũng không đi bái phỏng, mang theo Lục Ly tới khách sạn, nghỉ ngơi một đêm.
Ngày hôm sau tiếp tục khởi hành, cứ như vậy truyền tống liên tục, tới buổi chiều ngày thứ ba, Mạc Diệp ngừng lại, bảo Lục Ly nghỉ ngơi một nén hương, sau đó nói:
- Công tử, nơi này đã là Thần Khải Vực, tiếp theo không truyền tống được nữa, chúng ta cần ngồi phi thuyền thiết giáp bay tới Thần Khải Thành, ngươi xem nghỉ ngơi một đêm trước hay là hiện tại khởi hành luôn?
Hiện tại đã là buổi chiều, tối đa thêm một tiếng nữa sẽ tới buổi tối, Lục Ly nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng không vội gì một ngày, bảo Mạc Diệp tìm chỗ qua đêm.
Ban ngày Truyền tống, Lục Ly vốn đã mệt lắm rồi, cơm chiều cũng không ăn, một đêm này lại có thế nào cũng không ngủ được.
Lăn qua lộn lại trên giường, có chút hưng phấn, có chút căng thẳng, lại có chút lo lắng.
Hắn rất xa lạ với Lục gia, tuy nơi này là bản tộc của hắn, là nhà của hắn, nơi này có thân nhân của hắn, có tộc nhân của hắn, còn có gia gia của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng xa lạ với những người này.
- Gia gia?
Nghĩ đến gia gia của mình, Lục Ly ngồi dậy, tìm tới Mạc Diệp.
Mạc Diệp đang ngồi xếp bằng trong phòng, thấy Lục Ly tới, rót một chén trà cho hắn, cười hỏi:
- Sao? Không ngủ được à?
Lục Ly ngồi xuống đối diện Mạc Diệp, gật đầu, uống mấy ngụm trà rồi hỏi:
- Mạc cung chủ, gia gia của ta là người như thế nào?
- Gia gia của ngươi?
Lục Ly không muốn nhiều lời về chuyện của Lục Nhân Hoàng, cũng chưa từng hỏi qua chuyện của Lục gia, lúc này hắn chủ động trò chuyện, Mạc Diệp ngược lại rất có hứng thú, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Gia gia của ngươi là Lục gia Tộc Vương, xếp thứ chín trên Thần Châu Chiến Thần Bảng. Hắn được xưng là người có sức phòng ngự cường đại nhất Trung Châu, tính ra thì hắn chắc đã một trăm năm mươi tuổi rồi.
- Ừ... Hắn sinh phụ thân ngươi khá là muộn, hắn năm xưa say mê võ đạo, mãi không thành hôn. Kỳ thật ta chỉ được gặp hắn có một lần, còn là vào ba mươi năm trước. Ta cảm thấy hắn rất uy áp, tính cách có thể hơi cứng ngắc.
Trong đầu Lục Ly hiện lên bộ dạng của một tiểu lão đầu bảo thủ, hắn trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Vậy cha ta có mấy huynh đệ tỷ muội? Ta là thứ mấy.
- Không có huynh đệ!
Mạc Diệp nói:
- Phụ thân ngươi là con trai độc nhất, ngươi chỉ có một thân cô cô, gia gia của ngươi thành hôn khá muộn, cũng rất chuyên tình, chỉ cưới một mình nãi nãi của ngươi, sinh hạ một nam một nữ. Cô cô ngươi tên là Lục Phi Tuyết, hiện tại gả cho thiếu phủ chủ của thế lực thất phẩm Thiên Thần Phủ. Thiên Thần Phủ này cũng ở đông bộ Trung Châu, nổi danh ngang với Lam Sư Phủ.
- Cô cô?
Trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ tươi cười, thân cô cô chính là người chí thân, sau này nên tới bái kiến một chút.
Sau đó hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, nãi nãi của ta thì sao?
Sắc mặt Mạc Diệp trở nên trầm xuống, lắc đầu thở dài:
- Mười mấy năm trước nãi nãi của ngươi đã đi về cõi tiên rồi, Lục gia giống như cũng phát tang bí mật, ta cũng là từ bên Lam Sư Phủ có được tin tức.
- Ồ.
Sắc mặt Lục Ly xuống, tuy hắn rất mơ hồ đối với nãi nãi, nhưng cũng là người chí thân của hắn, không ngờ lại không có duyên gặp một lần.
Mười mấy năm trước?
Khi đó phụ thân chắc ở Bắc Mạc, nghĩ đến phụ thân cũng không biết mẫu thân của mình đã chết, hắn lại khẽ thở dài.
Mạc Diệp miễn cưỡng cười nói:
- Tiểu thiếu gia xin nén bi thương, ngươi có thể trở về Lục gia, chắc hẳn nãi nãi của ngươi ở dưới cửu tuyền cũng rất vui? Gia gia ngươi nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ càng cao hứng hơn.
Chương 489 Báo hiệu điềm xấu
- Ừ, nghỉ ngơi đi, ngày mai tới Thần Khải Thành.
Lục Ly gật đầu, đứng dậy đi về phòng mình, lần này càng không ngủ được. Nghĩ tới ngày mai có thể nhìn thấy gia gia của mình, nghĩ tới Lục gia biết mình trở lại, sẽ là bộ dạng gì?
Trong mơ mơ màng màng, Minh Vũ gọi hắn rời giường, trời sáng rồi.
Tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, Mạc Diệp lấy ra phi thuyền thiết giáp bay tới Thần Khải Thành. Từ đây bay tới đó mất khoảng hơn hai tiếng, Thần Khải Thành phong thành, bất kỳ truyền tống trận nào cũng không truyền tống được, chỉ có thể dựa vào bay tới.
Hai canh giờ này, tâm tình của Lục Ly càng thêm kích động, một mực đứng trên giáp bản nhìn về phương xa.
Sau hai canh giờ, một tòa thành trì cực lớn cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Lục Ly, nhìn cổ thành cực lớn tràn ngập khí tức tang thương đó, Lục Ly bỗng dưng có một loại xung động muốn rơi lệ, hắn mấp máy môi lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng tìm được Lục gia rồi, ta cuối cùng cũng về gia tộc rồi.
Thần Khải Thành!
Đệ nhất đại thành của Đông bộ, một tòa cổ thành có lịch sử trăm vạn năm, Lục gia chiếm thành trì này đã trăm vạn năm.
Thành trì này là thành trì lớn nhất Lục Ly từng thấy, nơi ánh mắt hắn có thể nhìn tới, toàn bộ đều là tường thành và lâu vũ, không nhìn thấy điểm cuối.
Tường thành rất cao là rất dầy, cao cả nghìn mét dầy cả mấy chục mét. Tường thành này không thể ngăn cản võ giả vượt qua, có điều có thể xây tường thành cao như vậy, cũng thể hiện ra nội tình và khí phách của Lục gia.
- Thần Khải Thành có phạm vi ngàn dặm, bên trong có chín trăm ngàn con dân, thành trì này đã có trăm vạn năm lịch sử. Thần Khải Thành từng gặp ba lần nguy cơ, thiếu chút nữa thì thành trì bị phá, cuối cùng cũng vẫn giữ được. Thành trì này vẫn luôn ở trong tay Lục gia, đây là vương thành của đông bộ chúng ta. Chỉ cần thành trì này chưa phá, không ai dám đến đông bộ chúng ta xằng bậy!
Mạc Diệp nhẹ giọng giải thích, tâm tình của Lục Ly càng thêm kích động, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng cảm khái không thôi. Đây mới là nội tình của gia tộc bát phẩm, chiếm một tòa đại thành siêu cấp cả trăm vạn năm.
Càng tới gần, khí phái hào hùng của Thần Khải Thành càng tạo thành trùng kích lớn hơn đối với nội tâm của đám người Lục Ly, thành trì này dường như có một loại ma lực không tên, khiến người ta bất giác cảm thấy vừa kính sợ lại vừa áp lực.
Đám người Lục Ly nhìn thấy quân sĩ đứng trên tường thành, mặc chiến giáp màu vàng, toàn là Bất Diệt cảnh. Cứ cách năm mươi thước lại có một người đứng, lặng yên không nhúc nhích như một pho tượng, nhìn qua cũng không biết trên tường thành có bao nhiêu quân sĩ.
Túc sát!
Tuy những quân sĩ này không phát ra bất kỳ khí tức gì, nhưng một cỗ túc sát chi khí lại vẫn đập vào mặt, khiến người ta theo bản năng cảm thấy áp lực, không dám ồn ào, không dám đi loạn.
- Dừng lại!
Phi thuyền thiết giáp còn chưa tới gần, một đội quân sĩ từ trên tường thành lao ra, một võ giả Quân Hầu cảnh trung kỳ dẫn theo mười Bất Diệt cảnh bay tới, ngạo nghễ đứng trong không trung, lạnh giọng nói:
- Thần Khải Thành phong thành, bất kỳ ai cũng không thể tiến vào.
Lục Ly không lên tiếng, Mạc Diệp từ đó phi thuyền thiết giáp đi xuống, chắp tay nói:
- Tại hạ Mạc Diệp, Bạch Dương Cung cung chủ dưới trướng Lam Sư Phủ, lần này có đại sự đặc biệt tới cầu kiến Lục gia trưởng lão.
Lục Ly bảo Mạc Diệp kín đáo thôi, Mạc Diệp vốn không nói rõ thân phận của Lục Ly, trước tiên tìm trưởng lão dẫn vào thành đã, tới gia tộc rồi nói.
Bạch Dương Cung cung chủ của thế lực Lục phẩm, Nhân Hoàng cảnh, ít nhiều gì cũng được tính là đại nhân vật. Trên mặt thống lĩnh Quân Hầu cảnh phía trước lại không hề có bất kỳ dao động thần sắc nào, lạnh lùng nói:
- Không gặp, đã nói phong thành rồi. Đừng nói là ngươi, trưởng lão của Lam Sư Phủ tới cũng không gặp.
Các trưởng lão sớm đã ra lệnh, bất kỳ ai cũng không gặp.
Mạc Diệp nhíu mày, nhìn Lục Ly, Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lại chắp tay nói khẽ:
- Tại hạ có tin tức về thiếu tộc trưởng muốn bẩm báo, xin thông bẩm cho các trưởng lão, bọn họ sẽ gặp ta.
- Thiếu tộc trưởng?
Trong mắt thống lĩnh đó lóe lên tinh mang, nghiêm giọng hỏi:
- Thiếu tộc trưởng nhà ai? Lục gia chúng ta á?
Mạc Diệp gật đầu, sắc mặt thống lĩnh này lập tức thay đổi, lại nghiêm giọng hỏi:
- Ngươi xác định có tin tức của thiếu tộc trưởng chứ? Việc này không thể nói lung tung, các trưởng lão trách tội xuống, ngươi và ta đều không gánh nổi đâu.
Mạc Diệp vẫn trịnh trọng gật đầu, thống lĩnh này nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Các ngươi chờ ở đây, ta lập tức đi bẩm báo với bát trường lão.
Lục gia thống lĩnh hóa thành một đạo lưu tinh bay vào trong thành, Mạc Diệp bay trở về, Lục Ly trầm mặc không nói, mặt không biểu tình lẳng lặng chờ.
Thời gian từng chút trôi qua, trên mặt Lục Ly vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng và hưng phấn.
Sau ba nén hướng, xa xa có hai bóng người phá không mà đến, người đi trước khí huyết như long tượng, nhìn một cái là biết Nhân Hoàng cảnh, là một lão già tóc trắng, từ xa nhìn lại rất là uy nghiêm.
Hai người rất nhanh đi tới trước phi thuyền thiết giáp, Mạc Diệp lại bay ra ngoài, hắn nhận ra phía trước phía trước, từ xa đã khom người nói:
- Mạc Diệp tham kiến bát trường lão.
Bát trường lão chắc cũng ấn tượng với Mạc Diệp, hơi gật đầu, ánh mắt lại quét tới đám người Lục Ly bên trên phi thuyền thiết giáp, đầu tiên là nhìn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, sau đó nhìn lướt qua Lục Ly.
Hắn rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, sau đó trong mắt lại có tinh mang lóe lên, lại nhìn tới Lục Ly, sắc mặt già nua đã có chút kinh hãi, hắn nhìn một hồi rồi lên tiếng hỏi:
- Vị thiếu niên này là ai?
Mạc Diệp không lên tiếng, Lục Ly chắp tay nói:
- Tại hạ Lục Ly, tham kiến bát trường lão!
- Lục Ly? Ngươi... Họ Lục?
Sắc mặt bát trường lão lại biến đổi, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, hắn mang theo một tia âm rung nói:
- Ngươi Lục Nhân Hoàng là quan hệ gì?
Lục Ly thản nhiên nói:
- Đó là gia phụ.
- Ầm!
Giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, bát trường lão và thống lĩnh Quân Hầu cảnh cùng mười võ giả Bất Diệt cảnh đều run lên.
Chương 490 Tín vật
Bát trường lão nhìn chằm chằm Lục Ly mấy lần, gật đầu nói:
- Giống, quá giống, quá giống!
Bát trường lão phản ứng rất nhanh, quay đầu trầm giọng nói:
- Tin tức vừa rồi, các ngươi ai dám tiết lộ, giết không cần hỏi!
Sau khi dặn dò một tiếng, bát trường lão bay tới, tóm lấy Lục Ly, nói:
- Đi, ta dẫn tới tới Trưởng Lão Đường.
Bát trường lão nhìn bọn Mạc Diệp, lại dặn dò:
- Dẫn bọn họ tới Nghênh Long Các.
- Nghênh Long Các?
Trong lòng Mạc Diệp vui như nở hoa, nơi này là nơi Lục gia tiếp đãi đệ tử của đại tộc bên ngoài, đệ tử của gia tộc thất phẩm cũng không có tư cách vào ở. Lần này đưa Lục Ly trở về xem như là một công lớn rồi.
Bát trường lão mang theo Lục Ly bay vào trong thành, tốc độ rất nhanh, Lục Ly cũng không nhìn rõ cảnh vật phía dưới, chỉ cảm thấy cuồng phong phần phật. Hắn chỉ có thể nhìn về phía trước, lại ở trong thành nhìn thấy một ngọn núi.
Ngọn núi đó cũng không tính là quá cao to, có điều ở trong thành lại giống như hạc trong bầy gà. Từ xa nhìn lại, trên núi đều là thành bảo, kéo dài nhấp nhô, giống như một bảo tháp cực lớn, có người ở các tầng.
- Đó là nơi ở của tộc nhân Lục gia, Thần Khải Sơn!
Bát trường lão thấy cứ nhìn ngọn núi đó, giải thích:
- Trên núi này có ba mươi mấy vạn người, toàn bộ đều là tộc nhân của Lục gia.
- Ba mươi mấy vạn!
Trong lòng Lục Ly hơi rung động, quận thành bình thường e là chỉ có mấy chục vạn người? Một gia tộc như Lục gia lại có mấy chục vạn người, đấy còn là chưa tính Lục gia đệ tử chi thứ ở bên ngoài.
Tốc độ của Bát trường lão rất nhanh, trực tiếp bay lên trên đỉnh núi của Thần Khải Thành. Đỉnh núi này càng khí phái hơn, khắp nơi đều là thành lũy lâu vũ, cổ thụ chọc trời, chính giữa không ngờ có một hồ nhân tạo nhỏ, phong cảnh tuyệt đẹp, giống như tiên cảnh.
Bát trường lão mang theo Lục Ly hạ xuống một tòa đại viện, phía trước đại viện có một tòa thành bảo uy áp khí phái, bên ngoài có có thủ vệ.
- Đi mời bọn nhị trưởng lão tới, có đại sự!
Bát trường lão quát khẽ, dẫn theo Lục Ly đi vào trong thành bảo. Đi vào đại điện, Lục Ly nhìn lướt qua, lập tức trở nên kinh ngạc, trong đại điện này quá rộng rãi, có thể chưa được mấy trăm người.
Vù vù vù.
Bên ngoài rất nhanh có tiếng xé gió vang lên, tám người bước vào. Những người đó có người nhìn thì như trung niên, có người thì giống như bát trường lão, râu tóc bạc trắng, toàn bộ đều là Nhân Hoàng.
Lục Ly nhìn tám người, phát hiện bọn họ đều đứng chung một chỗ, không phân chủ thứ? Hơn nữa vừa rồi bát trường lão cũng không nói mời tộc trưởng tới?
Điều này chứng tỏ trong tám người này không có gia gia của hắn, bát trường lão không phải nên ngay lập tức thông tri cho gia gia hắn à?
Lại nhớ tới nghe nói Lục gia đã xảy ra biến cố, cho nên mới phong thành mười năm, trong lòng Lục Ly đột nhiên có một loại báo hiệu điềm xấu.
- Vị này là nhị trưởng lão Lục Phong Hỏa, vị này là tam trưởng lão Lục Liên Thiên, tứ trưởng lão Lục Địa Tiên, ngũ trưởng lão Lục Thiên Minh... Thập trưởng lão Lục Thiên Hà!
Bát trường lão nhất nhất giới thiệu cho Lục Ly, khiến Lục Ly có chút kinh ngạc là, nhị trưởng lão và tam trưởng lão, tứ trưởng lão ngược lại nhìn thì trẻ tuổi hơn, bề ngoài như chỉ bốn năm mươi tuổi, khí tức sinh mệnh cũng rất trẻ, mấy người còn lại thì trông tuổi tác rất lớn.
Bát trường lão sau khi giới thiệu một phen, chỉ vào Lục Ly nói:
- Vị này là Lục Ly, hắn nói... Hắn là con trai của Lục Nhân Hoàng.
Mấy trưởng lão khi vừa tiến vào mắt đều sáng lên, bởi vì bộ dạng của Lục Ly và Lục Nhân Hoàng quá giống nhau. Nếu Lục Ly lớn thêm vài tuổi, phong mang tất lộ hơn một chút, quý khí và khí phách trên người mạnh hơn một chút, vậy chính là một Lục Nhân Hoàng rõ ràng!
Có ba trưởng lão có chút kích động, nhị trưởng lão Lục Phong Hỏa và tam trưởng lão Lục Liên Thiên thì nhíu mày, hai người nhìn nhau, tam trưởng lão Lục Liên Thiên lên tiếng:
- Lục Ly? Ngươi nói ngươi là con của Nhân Hoàng, ngươi có tín vật không?
Còn có hai trưởng lão cũng cau mày, bởi vì cảnh giới của Lục Ly quá thấp, nếu là con trai của Lục Nhân Hoàng, cảnh giới sao lại thấp như vậy? Lại sao hiện tại mới trở về? Bất luận là như thế nào, trước tiên chứng minh thân phận của Lục Ly đã rồi nói cái khác cũng không muộn.
- Tín vật?
Lục Ly ngẩn ra, tín vật thì hắn từ đâu mà có được? Nếu có tín vật, hắn cũng không đến nỗi bị Tống gia đuổi giết.
Đương nhiên, hắn là con trai của Lục Nhân Hoàng, điểm này là không có vấn đề, hắn tin có thể giải thích rõ ràng. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Khi ta được sinh ra, phụ thân đã mất tích, không lưu lại tín vật gì. Ừ... Có một khối lệnh bài của Lục gia, có điều bị tỷ tỷ của ta mang đi rồi, tỷ tỷ của ta hiện tại ở Thanh Châu.
Lục Ly nói vậy cũng chẳng khác nào là không nói, không có bất kỳ chứng cứ gì, mấy trưởng lão còn lại nhíu mày, bát trường lão mở miệng hỏi:
- Lục Ly, ngươi đã giác tỉnh kim cương huyết mạch chưa? Nếu giác tỉnh rồi thì không có vấn đề.
- Cũng... chưa, ta chưa giác tỉnh kim cương huyết mạch!
Lục Ly lắc đầu, nếu không phải bị Thú Nha, quấy rối chắc hắn đã giác tỉnh kim cương huyết mạch rồi.
- Cái này...
Một đám trưởng lão nhìn nhau, đều có chút hoài nghi. Nếu là con trai của Lục Nhân Hoàng, sao có thể không thể giác tỉnh kim cương huyết mạch? Đệ tử trực hệ Lục gia cơ hồ đều có thể giác tỉnh, trừ phi là một hai người vận khí đặc biệt kém.
Nếu không phải Lục Ly trông rất giống Lục Nhân Hoàng, hơn nữa trên mặt cũng không dịch dung, lúc này e là đã bị mọi người ném ra ngoài rồi.
Tam trưởng lão Lục Liên Thiên trầm ngâm một lát, lại mở miệng nói:
- Vậy ngươi dựa vào cái gì mà chứng minh ngươi là con trai của Nhân Hoàng?
Lục Ly trợn tròn mắt,
Vốn tưởng rằng về tới Lục gia, lập tức có thể nhận tổ quy tông. Hiện tại lại phát hiện một vấn đề rất lớn, hắn không thể chứng minh mình là con trai của Lục Nhân Hoàng.
Lục Liên Thiên thấy Lục Ly trầm mặc không nói gì, tiếp tục nói:
- Hay là thế này đi? Phụ thân ngươi có lưu lại thứ gì đó cho ngươi không, chỉ cần đồ của hắn là được. Hoặc là hắn có từng nói bí mật gì cho ngươi nghe không?