Chương 456 Khương Hạo bỏ mình
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, vung tay lên bảo Vũ Hóa Thần và Minh Vũ tiếp tục tiến về phía trước, Hàn Nguyệt há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, cho rằng đang nhìn thấy một con mãnh thú Hồng Hoang.
Tiếp tục tiến về phía trước, sau ba nén hướng, Vũ Hóa Thần dừng bước, quát khẽ:
- Bên kia có người.
- Đi!
Lục Ly vội vàng dẫn người chạy tới, bên kia đám người đó đang chạy điên cuồng, hai Bất Diệt cảnh lưu lại chặn Thiên Quỷ Thử đuổi giết của .
- Tụ tập về phía chúng ta!
Lục Ly nhìn thấy người đang chạy ra bốn phương tám hướng thì lập tức gầm lên, Vũ Hóa Thần cũng gầm lên theo:
- Không muốn chết thì toàn bộ tới đây!
Vù.
Người ở xa lập tức chạy vội đến, nhìn thấy hai Quân Hầu cảnh thì toàn bộ đều mừng rỡ, rất nhiều người kích động đến độ thiếu chút nữa bật khóc.
Minh Vũ bay ra, phóng ra thế trấn áp Thiên Quỷ Thử, còn trảm sát sáu bảy thử nhân. Một thanh niên nhìn thấy Minh Vũ trảm sát một thử nhân, lập tức khóc rống lên:
- Đại bá! Đừng giết đại bá của ta.
- Đó không phải đại bá của ngươi!
Lục Ly lạnh lùng nhìn hắn:
- Đại bá của ngươi đã chết rồi, đây là thử nhân, giữ hắn lại sẽ hại chết nhiều người hơn.
Thanh niên nhìn thấy đại bá của hắn đã bị Minh Vũ chém thành hai nửa, cả người mềm nhũn, quỳ gối khóc không thành tiếng.
Còn có mấy người thân của thử nhân bị trảm sát cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ, trong lòng Lục Ly lại không có nhiều dao động. Lục Linh nói tử vong là chốn về của võ giả, bước vào con đường võ đạo phải có giác ngộ tử vong.
- Đi!
Sau khi xác định không còn ai, Lục Ly phất tay dẫn theo mười mấy người chậm rãi tiến về phía trước, trên người Tiểu Bạch phóng thích uy áp, trấn áp Thiên Quỷ Thử.
Lúc trước Lục Ly không muốn để lộ Tiểu Bạch, nhưng lúc này vì cứu người, hắn không quản được nhiều như vậy. Trong nhóm người này có năng lực cướp đoạt Tiểu Bạch chỉ có Khương Hạo, nhưng sau khi nói chuyện với Khương Hạo thì hắn cảm thấy Khương Hạo chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy, mà lúc này cũng chưa gặp phải Khương Hạo, Lục Ly cũng không quản nhiều như vậy.
Mang theo mười mấy người, tốc độ tất nhiên chậm lại, trên đường đi thường xuyên gặp phải Thiên Quỷ Thử. Có điều có Tiểu Bạch, tất cả đều không có vấn đề, Thiên Quỷ Thử cũng không dám đuổi giết.
Chờ khi chờ sắp tối, đại bộ đội đã đạt tới hơn năm mươi người. Lục Ly còn gặp lại tộc nhân của Hàn Nguyệt, hai công tử đó không chết, có điều nhân số của đội ngũ chỉ còn một nửa, có thể thấy được tình hình chiến đấu thảm thiết thế nào.
Trên đường không ngừng gặp phải quỷ động phun trào, cũng may vận khí của mọi người không tồi, quỷ động không phun trào ở gần bọn họ.
Trên đường đi ở rất nhiều chỗ đều có thể nhìn thấy Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, lại không ai dám đi thu thập, hiện tại Lục Ly là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của bọn họ, không ai dám rời khỏi Lục Ly.
Vũ Hóa Thần thì không quan tâm, chỉ cần có Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh thì lập tức đi thu thập, xem ra trong khoảng thời gian này hắn chắc thu hoạch không tồi.
- Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!
Trời sắp tối đen! Có Tiểu Bạch trấn áp, không cần cố kỵ Thiên Quỷ Thử công kích, đám người đã mỏi mệt lắm rồi, Lục Ly quyết định cho mọi người nghỉ ngơi qua đêm.
Mọi người tìm tới gần một ngọn núi lớn, cũng không hạ trại, dựa vào chân núi mà nghỉ ngơi. Một bộ phận người đều có không gian giới chỉ, dự trữ lương khô nước trong, phân phát xuống rồi mọi người cắm đầu trầm mặc mà ăn.
Lục Ly tựa vào một tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Bạch thì cuộn mình trong lòng hắn, Vũ Hóa Thần cảnh giới, Minh Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Sắc trời rất nhanh liền đen xì, tối nay có mây đen, xung quanh tối tới khiếp người, khiến cho người ta không thở nổi, vô cùng oi bức, dường như trời sắp mưa.
Ầm!
Sau nửa canh giờ, trên chín tầng trời sáng lên một đạo lôi điện thô to, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm. Tiếp theo một tiếng sấm nổ vang, khiến Lục Ly tỉnh lại.
- Sắp mưa to rồi!
Lục Ly lẩm bẩm một tiếng, lại không lấy ra doanh trướng hoặc là đào sơn động. Doanh trướng không cản được mưa to, rất nhanh bên trong sẽ đều là nước. Về phần đào sơn động, vạn nhất trong sơn động vừa hay có quỷ động phun trào thì sao? Đến lúc đó đám người đều không chạy được, cho nên chỉ có thể đội mưa thôi.
Một lát sau, mưa to tầm tã trút xuống, mưa này rất to, rơi xuống người có chút đau đau. Trên trời sấm chớp đùng đùng, khắp nơi cuồng phong gào thét. Xa xa tử quang ngút trời, hào quang lấp lánh, tối nay e là không ai có thể yên giấc rồi.
- A, Hạo ca.
Lúc này, phía đông truyền đến một tiếng kêu to thảm thiết, thanh âm chấn thiên động địa, đều là bi thống và nổi giận vô tận. Mặc dù cách bên này chắc vẫn còn một đoạn cự ly, nhưng mọi người lại nghe thấy rõ ràng.
- Hạo ca? Khương Hạo?
Lục Ly và Vũ Hóa Thần nhìn nhau, con ngươi của hai người co rút lại, nghe tiếng hô của người này thì rất có khả năng là cường giả Quân Hầu cảnh. Quân Hầu cảnh chỉ có ba người, được gọi là Hạo ca thì rất có khả năng là... Khương Hạo chết rồi.
- Đi.
Lục Ly lập tức đứng dậy, muốn dẫn Vũ Hóa Thần đi xem, nhưng nghĩ nếu bọn họ đi rồi, vạn nhất nhóm người này gặp phải Thiên Quỷ Thử thì sao?
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ một chútrồi hô khẽ:
- Toàn bộ đi theo chúng ta.
Đám người không dám có bất kỳ dị nghị gì, rời khỏi Lục Ly, Vũ Hóa Thần, Minh Vũ thì bọn họ đều phải chết, không ai dám nói nửa câu, cứ vậy ở trong bóng tối đội mưa mà đi về phía đông.
Sau khi đi được nén hương, phía trước truyền đến những tiếng nổ mạnh, đám người Lục Ly lập tức đẩy nhanh tốc độ. Chờ sau khi trèo lên một ngọn núi nhỏ, thiên không hiện lên một đạo lôi điện, chiếu sáng khắp nơi, đám người Lục Ly đã thấy rõ bóng người ở xa xa.
Người bên kia cũng không nhiều, chỉ có chín người, tám người lúc này đang đại chiến với Thiên Quỷ Thử, xung quanh còn có rất nhiều cỗ thi thể. Phía sau mọi người là một nữ tử mặc váy đỏ đang quỳ, ôm một cỗ thi thể khóc không thành tiếng...
- Khương Khởi Linh!
Lục Ly liếc một cái liền nhận ra, có điều sau khi lôi điện lóe lên, phía trước lại tối om.
Chương 457 Vì tình cảm, không phải bổn phận
Lục Ly vung tay dẫn đám người đi về bên đó, chờ sắp tiếp cận, thiên không lại đánh ra một đạo lôi điện chiếu sáng khắp nơi, đám người Lục Ly đã hoàn toàn thấy rõ cảnh tượng phía trước.
Phía trước chỉ có một Quân Hầu cảnh Khương Yển, dẫn theo mấy võ giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong đang khổ chiến. Thiên Quỷ Thử ở xung quanh rất nhiều, ước chừng có bảy tám mươi con, còn có ba mươi thi thể của Thiên Quỷ Thử, bốn năm thi thể của võ giả.
Khương Khởi Linh quỳ gối, mặc váy đỏ, chân váy bên trái hoàn toàn rách nát, lộ ra cặp đùi trắng ngần, nàng ta lại hồn nhiên không biết.
Ôm một cỗ thi thể, chính là Khương Hạo, Khương Hạo đã không còn khí tức, Khương Khởi Linh nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ, nước mắt không ngừng chảy xuống, cùng nước mưa tụ thành một dòng.
Cả người nàng ta run rẩy, tay cũng run, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Ngoại công, ngoại công, Khởi Linh sai rồi. Khởi Linh sai rồi. Ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi. Khởi Linh không hồ nháo nữa, chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, nói gì Khởi Linh cũng nghe, ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi.
Gọi mấy tiếng, dường như thấy Khương Hạo không có bất kỳ phản ứng gì, Khương Khởi Linh đột nhiên giơ hai tay lên, ngửa mặt lên trời gào thét như bị bệnh tâm thần:
- Ông trời, vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao, vì sao...
Khương Hạo chết rồi!
Hắn không phải bị Thiên Quỷ Thử cắn chết, mà là tự sát. Hắn vì bảo hộ Khương Khởi Linh mà không cẩn thận bị Thiên Quỷ Thử cắn trúng, sau khi biết mình không chống được thử độc, liền tự bạo Hồn Đàm mà chết.
Hiện trường lưu lại sáu cỗ thi thể, đều là trúng độc, có hai người bị Khương Hạo giết, bốn người còn lại đều tự bạo Hồn Đàm mà chết. Bọn họ thà tự bạo cũng không muốn biến thành thử nhân, biến thành cái xác không hồn, đi họa hại người nhà.
Khương Khởi Linh không phải không động thủ, mà là vì phóng thích huyết mạch thần kỹ quá nhiều, linh hồn quá mức yếu ớt, Khương Hạo không cho phép nàng ta động thủ nữa.
Khương Hạo vẫn mang theo Khương Khởi Linh, vừa rồi vì bảo vệ Khương Khởi Linh không bị Thiên Quỷ Thử cắn trúng, hắn thay Khương Khởi Linh cản một nhát cắn, cuối cùng trúng độc tự bạo Hồn Đàm mà chết.
Khương Khởi Linh rất thương tâm, ngoại công của nàng ta từ nhỏ đã rất cưng chiều nàng ta, lần này nàng ta lặng lẽ lẻn vào phi thuyền thiết giáp, hắn cũng không đuổi nàng ta về, trên đường đi đều luôn để mặc vào làm bừa. Lại không ngờ cuối cùng bởi vì Khương Khởi Linh mà Khương Hạo lại chết trận ở Thiên Quỷ Sơn.
Khương Khởi Linh vô cùng tự trách, loại thống khổ và áy náy này không giống giả bộ. Sấm chớp đùng đùng, mưa to tầm tã, tình cảnh một nữ tử tuyệt mỹ tử ôm một cỗ thi thể ngửa mặt lên gào thét bi thương, cũng vô cùng chấn động lòng người.
Lục Ly trầm mặc chạy tới, khí thế của Tiểu Bạch tản ra, trấn áp Thiên Quỷ Thử, sau khi đám người Khương Yển phát hiện Thiên Quỷ Thử không công kích nữa thì kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly.
Khởi Linh nhìn thấy đám người tới đây, sau khi phát hiện là Lục Ly, lại không để ý quá nhiều. Ngược lại nàng ta nhận thấy Lục Ly lại có thể thoải mái trấn áp Thiên Quỷ Thử như vậy, lập tức trợn mắt nhìn Lục Ly quát:
- Vì sao ngươi không đến sớm, nếu ngươi đến sớm một chút, ngoại công của ta cũng sẽ không phải chết.
- Cứu các ngươi là tình cảm, không cứu các ngươi là bổn phận!
Lục Ly lạnh lùng dùng chính lời nói của Khương Khởi Linh để trả lời nàng ta, sau đó lại cảm thấy không đành lòng, giải thích:
- Khởi tiểu thư, chúng ta nghe thấy thanh âm ở bên này mới tới, nếu không căn bản cũng không tìm thấy các ngươi. Người chết là hết, Khởi tiểu thư xin nén bi thương.
Lục Ly nháy mắt ra hiệu cho Khương Yển, người sau hiểu ý lập tức chạy tới, một cán đao gõ cho Khương Khởi Linh hôn mê. Khương Khởi Linh vốn đã có chút tinh thần không bình thường, lúc này chịu đả kích lớn như vậy, nếu không đánh ngất nàng ta, e là nàng ta sẽ tự sát mất.
Thi thể toàn bộ được tập hợp lại, để vào trong không gian giới chỉ mang về an táng. Trong không gian giới chỉ không có không khí lưu thông, thi thể không đến mức thối rữa quá nhanh.
Dưới sự uy hiếp của Tiểu Bạch, Thiên Quỷ Thử không động đậy được, mọi người rất nhanh liền lui lại, tìm kiếm một khe núi rồi nghỉ ngơi.
Hàn huyên vài câu với Khương Yển, Lục Ly mới biết một Quân Hầu cảnh Khương Minh bởi vì cản phía sau, lúc này không liên hệ được, cũng không đuổi theo được, e là... Cũng dữ nhiều lành ít rồi.
Một võ giả Bất Diệt cảnh bên cạnh Khương Yển loáng thoáng đưa ra chất vấn, nếu Lục Ly có thể trấn áp được Thiên Quỷ Thử, vì sao lúc ở bên trong sơn cốc không động thủ. Nếu trấn áp ở bên trong sơn cốc, cũng không đến nỗi chết nhiều người như vậy.
- Khi đó Tiểu Bạch không ở trong sơn cốc.
Lục Ly thản nhiên liếc người này một cái, giải thích một câu, ánh mắt Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng cũng trở nên lạnh lùng. Khương Yển lập tức răn dạy, người đó cũng vội vàng lên tiếng xin lỗi.
Lục Ly cũng bận tâm, lần này chết nhiều người như vậy, bản thân hắn cũng không áy náy lắm. Bởi vì phi thuyền thiết giáp không phải là của hắn, ngược lại là bọn họ giao huyền tinh, Linh Lung Các có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ bọn họ.
Hắn không phải là thần, cũng không có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ mọi người. Thế giới này mỗi thời mỗi khắc đều chết nhiều người như vậy, hắn có thể bảo hộ được bao nhiêu người, có thể cứu được bao nhiêu người?
Mưa to vẫn rơi, mọi người trầm mặc ngồi một đêm trong mưa, lúc rạng sáng mưa mới dừng. Mặt trời lên cao, đám người Lục Ly sau khi ăn vài thứ thì khởi hành tìm kiếm người còn sống sót.
Khương Khởi Linh vẫn đang hôn mê, đả kích đêm qua đối với nàng ta chắc là rất lớn, tâm thần bị hao tổn cho nên ngủ say không tỉnh.
Đi cả một ngày, bọn Lục Ly tổng cộng tìm được gần trăm người, cả đội ngũ cộng lại không đến hai trăm người. Thời gian dài như vậy mà không tìm thấy, chắc người còn lại có thể sống sót cũng không nhiều.
Ban đêm tiếp tục hạ trại, lúc nửa đêm Khương Khởi Linh cuối cùng cũng tỉnh lại, may mà nàng ta không khóc lóc, chỉ hỏi vài câu rồi một mình ôm đầu gối yên lặng rơi lệ, khóc một canh giờ, nàng ta lại mê man.
Chương 458 Tự sát?
Ngày hôm sau tiếp tục đi, lại tìm được mười mấy người, mấy ngày nay cũng gặp rất nhiều thử nhân trúng độc. Còn có rất nhiều thi thể đã biến thành hài cốt, cũng không biết trong đó có thi thể của Khương Minh hay không.
Khi vào đêm, Lục Ly tìm được một sơn cốc nhỏ, quyết định hạ trại ở đây. Nếu tìm hai ngày nữa mà không tìm thấy thì khẳng định chết rồi, còn dẫn người đi tìm cũng không có ý nghĩa.
Lục Ly bắt đầu bế quan tu luyện, luyện hóa Hồn Tinh, Vũ Hóa Thần thì đi loanh quanh, tiếp tục thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh. Minh Vũ hộ vệ bên cạnh Lục Ly, Tiểu Bạch không ra ngoài.
Vũ Hóa Thần lại mang về cho Lục Ly hơn ba ngàn Hồn Tinh, Lục Ly luyện hóa mấy trăm viên, cộng lai thì lúc này trên người còn có hơn bốn ngàn viên, đủ cho hắn tu luyện trong một đoạn thời gian rất dài.
Quỷ động phun trào ở gần đó đã yếu đi không ít, có điều Thiên Quỷ Sơn quá lớn, trọng lực hiện tại vẫn khủng bố. Nếu dựa vào đi bộ mà rời khỏi Thiên Quỷ Sơn thì không thực tế, Thiên Quỷ Sơn này chính là một sơn mạch cực lớn, phi thuyền thiết giáp phi hành hết tốc độ cũng phải mất nửa tháng.
Mấy ngày sau, Khương Yển thỉnh thoảng lại một mình ra ngoài đi một vòng, ý đồ muốn tìm thêm người sống sót. Cũng hoặc là muốn tìm Khương Minh, nhưng mỗi một lần đều buồn bã trở về, bên ngoài đã không còn một người sống.
Hơn một ngàn người giờ chỉ còn không đến hai trăm người, Khương Hạo đã chết, hộ vệ Bất Diệt cảnh của Linh Lung Các chỉ có không đến sáu mươi người sống sót, có thể thấy được sự thảm thiết của lần này.
Khương Khởi Linh mấy ngày nay thành thật một cách kỳ lạ, một mình ở trong doanh trướng không ầm ĩ không gặp người, Lục Ly cũng chẳng buồn quan tâm tới nàng ta, chuyên tâm luyện hóa Hồn Tinh.
Đóng quân trong sơn cốc nhỏ tới ngày thứ năm, mắt Lục Ly đột nhiên mở ra, trong mắt xuất hiện một tia kinh hỉ. Ngân long huyết mạch liên tục hấp thu tinh khí màu trắng của Hồn Tinh, không ngờ đã truyền ra một đoạn ký ức của yêu ma.
Quan trọng nhất là trong đoạn ký ức này có toàn bộ lý giải của yêu ma đối với Kính Tượng Áo Nghĩa, ký ức dung hợp với Di Hình Ảo Ảnh cũng có.
Lục Ly mừng rỡ như điên, cái thứ áo nghĩa này là chỉ hiểu chứ không thể diễn đạt được bằng lời, nhưng hắn có ký ức hoàn chỉnh của yêu ma về phương diện này, vậy khả năng cảm ngộ áo nghĩa sẽ đề thăng rất lớn.
Lục Ly lúc trước đã nghĩ thông suốt, không cảm ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa thì e là rất khó phóng thích được loại thần kỹ này. Trong khoảng thời gian này hắn không ngừng luyện hóa Hồn Tinh, chính là vì lúc này, không ngờ ngân long huyết mạch thật sự truyền tới ký ức của yêu ma.
Hắn không quan tâm tới gì khác, lập tức tham ngộ ký ức của yêu ma, lại thử dung hợp với huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh của hắn, cuối cùng phóng thích ra loại thần kỹ này.
Chỉ là.
Hắn bế quan gần nửa ngày, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo một hộ vệ của Linh Lung Các ở ngoài doanh trướng hét lên:
- Lục công tử, Khởi tiểu thư tự sát rồi, Tam thống lĩnh mời ngươi tới một chuyến.
- Tự sát?
Lục Ly lập tức mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn đứng dậy đi ra ngoài. Hắn đi theo hộ vệ đó tới doanh trướng của Khương Khởi Linh, bên kia đang có một đám người vây quanh.
Lục Ly đi vào trong doanh trướng, nhìn thấy mặt Khương Khởi Linh tái nhợt như tờ giấy, mạch máu trên cổ tay nàng ta bị cắt đứt, đặt tay vào trong một vò rượu, trong vò rượu đó chứa Huyết Tinh Mân Côi, lúc này bên trong đều máu tươi, đã tràn cả ra ngoài.
Khương Khởi Linh không hôn mê, ánh mắt phân tán, giống như một người đã mất đi hồn phách.
...
Khương Khởi Linh đã thay quần áo, toàn bộ là màu trắng, tóc cũng dùng dây trắng buộc lại, trên người không có một kiện trang sức nào, nhìn giống như một thân đồ tang.
Nhìn ánh mắt phan tán đó của Khương Khởi Linh, Lục Ly biết nàng ta lần này là thật lòng muốn chết, nếu xử lý không tốt, cho dù lần này may mắn không chết, lần sau chắc cũng sẽ lại muốn chết.
Khương Hoằng đứngở bên cạnh, trong tay cầm một số băng gạc và một viên dan dược chữa thương, lại không dám động. Nhìn thấy Lục Ly tiến vào, hắn cố lấy dũng khí tóm lấy tay Khương Khởi Linh, muốn cầm máu cho nàng ta.
Khương Khởi Linh động rồi, không phải động tay, mà là mặt hơi ngẩng lên nhìn Khương Hoằng.
Đây là loại ánh mắt gì vậy, trống rỗng, lạnh như băng, đáng sợ, không mang theo một tia tình cảm.
Địa vị của Khương Hoằng ở Khương gia không quá cao, bị Khương Khởi Linh nhìn liền không dám động, đành nhìn sang Lục Ly nhờ giúp đỡ. Người còn lại của Linh Lung Các cũng nhìn Lục Ly, lúc này chỉ có Lục Ly mới có thể dao động được Khương Khởi Linh.
- Cứu làm gì? Một người tâm đã chết, ngươi cứu sống được thân thể nàng ta, nhưng có thể cứu sống được linh hồn nàng ta không?
Lục Ly lạnh lùng lên tiếng, xua tay với mấy hộ vệ của Linh Lung Các:
- Đi tìm nơi phong thuỷ tốt, chuẩn bị an táng tiểu thư nhà các ngươi đi.
Đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cho rằng mình nghe nhầm, sau đó trên mặt đều lộ ra biểu cảm tang tóc, Lục Ly đây là đến hỗ trợ hay là đến quấy rối vậy?
- Không đúng.
Lục Ly đột nhiên nhớ tới gì đó, nói:
- Không thể chôn ở này, nơi này khắp nơi đều là Thiên Quỷ Thử, đến lúc đó thi thể của tiểu thư nhà ngươi sẽ bị ăn thịt. Huyết nhục sẽ bị ăn hết, cuối cùng chỉ còn lại xương cốt, hoặc là... Xương cốt cũng sẽ bị ăn luôn. Hay là để thi thể trong không gian giới, mang về Linh Lung Các an táng đi.
- Lục công tử.
Khương Hoằng thiếu chút nữa thì quỳ xuống trước Lục Ly, Khương Khởi Linh lúc này đang muốn chết, Lục Ly nói những cái này là muốn nàng ta chết nhanh hơn à?
Lục Ly không đếm xỉa tới Khương Hoằng,nơi nhìn Khương Khởi Linh, nói:
- Khởi tiểu thư, quen biết một hồi, ta cố ý tới đây tiễn ngươi. Kỳ thật, ngươi đừng dùng cái chiêu cắt mạch máu tự sát này, không hay đâu. Thực lực của ngươi không tồi, cứ từ từ chảy máu như vậy thì phải chảy mấy canh giờ mới chết được, mọi người chờ ở đây cũng mệt.
- Ta dạy ngươi phải chết như thế nào nhé.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút, không đợi bọn Khương Hoằng lên tiếng, tiếp tục nói:
Lời editor: Huhu, cảm ơn vị đại thần đầu tiên của bộ truyện hoanggiang731989 đã đẩy KP cho bọn muội nhaaaa!!! Bộ này đã full cv nhưng rất dài rất dài, mong các đạo hữu có thể ủng hộ cho bọn muội nhiều hơn, ai có tlt donate tlt, ai có KP đẩy KP, ai không có thì cho bọn muội một tyms ở mỗi chương hay một cái đề cử be bé, một lời khen nho nhỏ ở mục bình luận là đủ để bọn muội có vui cả ngày rồi!!! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ!!
Chương 459 Tiễn nàng một đoạn
- Ngươi biết tự bạo Hồn Đàm không? Như vậy một phát là hồn phi phách tán, chết rất dứt khoát. Ừ, chắc ngươi không biết chiêu này rồi, hay là chúng ta lui ra ngoài trước, ngươi tự bạo thần hải đi? ? như vậy thì thân thể của ngươi sẽ nổ tứ phân ngũ liệt, không lưu lại toàn thân, đến lúc đó mặt cũng khó mà nhìn rõ.
- Ta nghĩ ra rồi. Ngươi có thể một chưởng đập vỡ đầu, như vậy sẽ không quá đau đớn. Nhưng như vậy cũng không tiện, đầu nát rồi, dù sao ngươi là nữ hài tử, chết cũng phải để ý tới di nhan chứ. Hay là dùng một cây kim sắt từ gáy đâm vào Hồn Đàm? Như vậy tốt hơn, một phát là chết ngay, cũng không tổn hại tới dung nhan xinh đẹp của ngươi. Khương Hoằng, chuẩn bị một cây kim to cho tiểu thư nhà ngươi, chúng ta tiễn nàng ta một đoạn đường.
Đám người triệt để nghẹn lời rồi, ngay cả Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng quay mặt đi, tựa hồ muốn nói là bọn họ không quen Lục Ly. Khương Hoằng thiếu chút nữa thì bật khóc, căng thẳng nhìn Khương Khởi Linh, không dám nháy mắt, sợ Khương Khởi Linh thật sự tự sát như Lục Ly nói.
- Khương Khởi Linh!
Lục Ly đột nhiên quát lớn, thanh âm rất to, chấn cho mọi người, bao gồm cả Khương Khởi Linh cũng giật nảy mình, Lục Ly phẫn nộ quát:
- Ngươi muốn chết thì chết luôn đi, đừng để mọi người phải chịu tội cùng ngươi. Ả phế vật ngươi, nhát gan, nửa sống nửa chết như vậy thì tính là gì? Ngươi muốn đi theo ngoại công của ngươi phải không, ngươi đi đi.Ta cũng muốn xem, tới Minh giới rồi ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà gặp ngoại công của ngươi.
Trong ánh mắt Khương Khởi Linh cuối cùng cũng có chút thần thái, có điều lại là tức giận. Môi nàng ta run run, muốn nói vài câu, cuối cùng lại không nói được gì, chỉ giống như một con sư tử con đang tức giận lườm Lục Ly.
Lục Ly không chịu yếu thế lườm lại Khương Khởi Linh, hắn đột nhiên tháo mặt nạ, vẻ mặt giễu cợt nhìn Khương Khởi Linh quát:
- Sao? Không phục à? Ngươi không phải phế vật ư? Không phải nhát gan ư? Ngoại công ngươi mới chết được mấy ngày, lúc này ngươi cắt mạch máu cả nửa ngày cũng không chết được thì không phải là phế vật à? Không phải nhát gan thì là gì? Tự sát? Người tự sát bản thân chính là kẻ nhu nhược, chính là phế vật, chính là không dám đối mặt với hiện tại, chỉ muốn trốn tránh!
Lục Ly càng nói càng phẫn nộ, càng tức giận, dường như chỉ hận Khương Khởi Linh không chết nhanh lên. Hắn hét lên vài câu xong, còn từ trong không gian giới lấy ra nước uống mấy ngụm, sau đó ném ấm nước đi, nói tiếp:
- Ngươi không phải phế vật, không phải nhát gan, vậy ngươi chứng minh cho chúng ta xem đi, chứng minh cho ngoại công của ngươi xem đi. Ngươi hận phụ thân ngươi, ngươi cũng nỗ lực tu luyện, thực lực vượt trên phụ thân ngươi rồi bắt hắn phải tới trước phần mộ của người yêu ngươi mà quỳ xuống dập đầu đi. Ngoại công ngươi chết trận, hắn là anh hùng, ngươi có năng lực thì mang di thể của ngoại công ngươi táng vào nghĩa trang tốt nhất, để hậu nhân đời đời tế bái hắn. Ngươi không dám, ngươi không có quyết tâm, dũng khí, năng lực này, cho nên... Ngươi chính là phế vật.
Ngực Khương Khởi Linh nhấp nhô, tức giận không thôi, bởi vì tức giận mà máu chảy nhanh hơn, trên cổ tay có máu tươi bắn ra, khiến Khương Hoằng sợ tới mức cả người run lên.
Khương Khởi Linh không ngờ lại mở miệng:
- Nếu ta làm được thì sao?
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Nếu ngươi có thể khiến phụ thân ngươi tới trước phần mộ của người yêu ngươi mà quỳ xuống, nếu có thể khiến tất cả con dân Trung Châu sau này đều tế bái ngoại công của ngươi, ngươi muốn Lục Ly ta làm gì cũng được.
- Tốt.
Khương Khởi Linh đột nhiên đứng lên, có điều bởi vì mất máu quá nhiều mà thân thể lảo đảo. Khương Hoằng vội vàng đỡ nàng ta, Khương Khởi Linh cười lạnh nhìn Lục Ly nói:
- Nếu ta làm được hai chuyện này, Lục Ly, ta muốn ngươi ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu rửa chân cho ta.
- Ha ha.
Lục Ly xoay người đeo mặt nạ đi ra ngoài, khi tới cửa mới quay đầu lại nói:
- Nếu ngươi có năng lực này, Lục mỗ dập đầu rửa chân cho ngươi thì có làm sao? Khương Khởi Linh, không phải ta xem thường ngươi, nhưng ngươi... Không được.
Lục Ly đi rồi, đi vô cùng tiêu sái, dường như hoàn toàn không để ý tới sự sống chết của Khương Khởi Linh. Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đi theo ra ngoài, bên trong là một mảng tĩnh mịch, đám người Khương Hoằng lại tức mà không dám nói.
Một lát sau, Khương Khởi Linh đưa tay ra, Khương Hoằng lập tức thở phào như trút được gánh nặng, vội vàng băng bó cho Khương Khởi Linh.
Khương Khởi Linh không thèm nhìn tay mình lấy một cái, vẫn nhìn bóng lưng của Lục Ly ở ngoài cửa, miệng lẩm bẩm:
- Lục Ly, ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải dập đầu rửa chân, ngươi chờ đó cho ta.
- Thiếu chủ, ngươi thật lợi hại!
Sau khi vào doanh trướng của Lục Ly, Minh Vũ giơ ngón cái nói, Vũ Hóa Thần cũng hơi gật đầu. Hai người đều là người thông minh, lập tức liền nhìn ra phép khích tướng này của Lục Ly.
- Đây đều là tỷ tỷ của ta dạy.
Thần sắc của Lục Ly đã khôi phục bình tĩnh, hắn nói:
- Nếu một người đã một lòng muốn chết, ngươi rất khó khuyên bảo. Chỉ có kích thích nàng ta, chọc giận nàng ta, tìm cho nàng ta một mục tiêu, như vậy mới có thể có động lực sống tiếp. Hoặc là... tìm cho nàng ta một lý do để có thể sống tiếp.
- Đúng vậy!
Minh Vũ gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ một chút rồi lại bật cười nói:
- Thiếu chủ, ngươi muốn thực lực của nàng ta vượt qua phụ thân của nàng ta? Linh Lung Các các chủ ít nhất cũng là Nhân Hoàng đỉnh phong phải không? Đời này nàng ta có thể vượt qua được à? Ha ha ha.
- Cho nên nàng ta cả đời này sẽ không chết được.
Lục Ly nhún vai nói:
- Có vượt qua được hay không thì là chuyện của nàng ta, sau này có thể thực sự thoát ra, cố gắng nỗ lực hay không thì cũng là chuyện của nàng ta. Ta có chuyện của ta, chờ người của Linh Lung Các tới rồi chúng ta rút đi, Tiểu Bạch đã bị lộ, chúng ta không thể đi theo đại bộ đội nữa.
Loại việc lấy oán trả ơn là thường xuyên phát sinh.
Vóc dáng của Tiểu Bạch nhỏ như vậy, nhìn một cái là biết vừa sinh ra chưa được bao lâu, mà mới sinh ra lại đã có thể trấn áp Thiên Quỷ Thử?
Chương 460 Giang hồ tái kiến
Dựa theo điều này mà suy đoán, phẩm cấp của Tiểu Bạch ít nhất cũng là lục phẩm, rất có khả năng là thất phẩm.
Thất phẩm chính là Thú Hoàng, một khi trưởng thành sẽ còn mạnh hơn cường giả Nhân Hoàng cảnh, thậm chí còn có thể thoải mái trấn áp Nhân Hoàng cảnh.
Quan trọng nhất là Tiểu Bạch rất nghe lời, từ nhỏ đã được thuần hóa, loại huyền thú này là có thể gặp chứ không thể cầu. Bất kỳ thế lực nào biết được tin tức này cũng sẽ đỏ mắt, có được Tiểu Bạch chính là có thể có được một con thần thú trấn tông.
Thọ nguyên của Huyền thú bình thường đều rất dài, cấp bậc càng cao thì càng dài, cho dù Tiểu Bạch là lục phẩm, tùy tiện sống mấy ngàn năm cũng không phải là vấn đề. Nếu Tiểu Bạch là thất phẩm, như vậy gia tộc hoặc là thế lực có được Tiểu Bạch sẽ có thể không lo mấy ngàn năm.
Đương nhiên.
Tất cả đều chỉ là suy đoán của Lục Ly, có lẽ hắn đã nghĩ những người này quá xấu. Có điều cẩn thận thì lái thuyền vạn năm, Lục Ly vẫn quyết định chờ người của Linh Lung Các vừa tới sẽ lập tức bỏ chạy.
Quỷ động gần đây phun trào càng lúc càng ít, trọng lực rõ ràng cũng đang không ngừng yếu đi, chỉ cần không có trọng lực, bọn họ có thể thoải mái rời khỏi Thiên Quỷ Sơn, lại tìm kiếm một thành trì rồi truyền tống tới Thần Khải Vực.
Những ngày tiếp theo rất bình tĩnh, Khương Khởi Linh không náo loạn nữa, vẫn im lặng tĩnh dưỡng thân thể, thỉnh thoảng còn bế quan tu luyện.
Lục Ly cho nàng ta hai mục tiêu, khiến nàng ta có lý do để sống. Hai mục tiêu này đã kích thích Khương Khởi Linh, khiến trong xương cốt nàng ta nghẹn một hơi. Loại tín niệm này một khi được hình thành, với tư chất biến thái của Khương Khởi Linh, sau này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tốc độ tu luyện sẽ vô cùng khủng bố.
Vũ Hóa Thần thường xuyên ra ngoài thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, có điều phụ cận đã không còn quá nhiều. Lục Ly cũng mặc kệ hắn, toàn tâm đi cảm ngộ ký ức yêu ma mà ngân long huyết mạch trong Hồn Đàm truyền đến.
Trong đoạn ký ức này có cảm ngộ hoàn chỉnh đối với Kính Tượng Áo Nghĩa và biện pháp để dung hợp với Di Hình Ảo Ảnh, Lục Ly vô cùng phấn chấn và kích động, hận không thể lập tức cảm ngộ những cái này.
Thời gian từng ngày trôi qua, ở phụ cận đã không nhìn thấy có động phun trào, trọng lực cũng trở nên rất yếu, theo lý thuyết thì người của Linh Lung Các chắc sắp tới rồi.
Lục Ly từng xuất quan một lần, bảo Vũ Hóa Thần canh gác ở phụ cận, lưu ý xem Linh Lung Các có phái người tới hay không. Một khi có người đến, bọn họ lập tức rời khỏi.
Ba ngày sau, một khối ngọc phù trong tay Minh Vũ đột nhiên vỡ vụn. Minh Vũ ngay lập tức đánh thức Lục Ly, Lục Ly mở mắt, biết người của Linh Lung Các đã tới, bọn họ cũng nên đi rồi.
Lục Ly lưu lại một phong thư, sau đó cùng Minh Vũ đi ra bên ngoài.
Minh Vũ lấy ra một chiếc chiến xa thượng cổ, cùng hai người Lục Ly trực tiếp bay đi, chiến xa mở ra cấm chế, lập tức biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Hả?
- Lục công tử đi rồi? Lục công tử đi rồi!
Tốc độ của Lục Ly và Minh Vũ quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp có phản ứng, chờ cấm chế của chiến xa thượng cổ mở ra rồi biến mất trong không trung, rất nhiều người mới giật mình hô lên.
Khương Hoằng lao ra, dùng thần niệm nhìn quét chung quanh, nhưng trọng lực gần đây trở nên vô cùng yếu, tốc độ của chiến xa thượng cổ rất nhanh, đã không tra xét được.
- Lục công tử!
Khương Hoằng lo lắng gầm lên, Khương Khởi Linh bị kinh động đi ra, trên mặt nàng ta không có quá nhiều hoang mang, nhìn về phương hướng Lục Ly rời đi rồi lại vào doanh trướng.
Sau khi nàng ta nhìn thấy trên giường có một phong thơ, miệng lẩm bẩm:
- Coi như ngươi còn có lương tâm.
Khương Hoằng đi vào theo, Khương Khởi Linh đã mở thư, bên trong chỉ viết một câu ta có việc đi trước một bước, núi cao sông dài, Khởi tiểu thư giang hồ tái kiến.
Khương Khởi Linh cất thư vào trong không gian giới, nhìn Khương Hoằng đang vẻ mặt cấp bách, quát lạnh:
- Hoảng cái gì? Người của Linh Lung Các đến rồi.
Khương Khởi Linh là người thông minh tuyệt đỉnh, thầm tính toán cũng biết người của Linh Lung Các cũng nên tới rồi. Nàng ta rất hiểu Lục Ly, đoán được hắn sẽ rời khỏi trước. Dù sao con tiểu thú đó quý giá như vậy, còn cả thân phận của Lục Ly, đều sẽ mang tới phiền phức cho hắn.
Lục Ly vẫn luôn là người không thích phiền phức, hắn dẫn theo hai Quân Hầu cảnh tất nhiên có thể thoải mái ra khỏi Thiên Quỷ Sơn, cho nên khẳng định sẽ rời khỏi trước.
Quả nhiên.
Chỉ nửa nén hương sau, xa xa hai chiếc phi thuyền thiết giáp cực lớn phá không mà đến, phía trước đều có dấu hiệu của Linh Lung Các. Trên hai chiếc chiến thuyền có ba Quân Hầu cảnh đứng, còn có một hàng võ giả Bất Diệt cảnh.
Người phía dưới lập tức như trút được gánh nặng, cường giả của Linh Lung Các tới rồi, bọn họ đã triệt để an toàn. Có điều nghĩ đến những thân nhân và tộc nhân đã chết, vô số người đều chán nản buồn bã.
- Vù!
Sáu Quân Hầu cảnh dẫn theo đám người bay xuống, quỳ một gối ở phía trước Khương Khởi Linh, hành lễ nói:
- Tham kiến tiểu thư.
Khương Khởi Linh lạnh lùng đáp lại, một lão giả lại chắp tay nói:
- Tiểu thư, các chủ đã biết chuyện bên này, hắn rất bi thương, cũng xin ngươi nén bi thương. Các chủ bảo ngươi lập tức về Linh Lung, chuyện về sau sẽ do chúng ta xử lý.
Khương Khởi Linh phối hợp một cách thần kỳ, nàng ta nhìn Khương Hoằng, nói:
- Ngươi theo ta về, chuyện còn lại để bọn họ xử lý.
Thi thể của Khương Hạo ở chỗ Khương Hoằng, Khương Hoằng gật đầu đi theo Khương Khởi Linh bay lên một chiếc phi thuyền thiết giáp, còn có ba Quân Hầu cảnh cũng dẫn người bay tới.
Phi thuyền thiết giáp này vốn là tới để nghênh đón Khương Khởi Linh trở về, lập tức quang mang lóe lên rồi bay về phía tây.
Khương Khởi Linh đứng trên giáp bản ở phía sau, nhìn về phía đông, lẩm bẩm nói:
- Giang hồ tái kiến, Lục Ly, ngươi đừng chết, chờ sau khi bản tiểu thư trở thành các chủ của Linh Lung Các, ngươi sẽ phải dập đầu rửa chân cho ta.
Lục Ly đã đi được trăm dặm, vẫn có ảnh hưởng của trọng lực, cho nên chiến xa thượng cổ bay không quá cao, tốc độ cũng không nhanh, hơn nữa Lục Ly còn bảo Minh Vũ cố ý khống chế tốc độ.
Lời editor: Cái tên chương làm muội nhớ tới ông tác Giang Hồ Tái Kiến, mãi mới ôm được một bộ tác đại thần, hưng phấn kéo cả team hì hục làm cho kịp tác, ai ngờ kịp tác được hai tuần tác drop luôn!!! Đúng là đại thần cũng có lúc ngã khỏi thần đàn... Nói chung là cayyyyyyyyyyyyyyyy!!!