Chương 406 Tình cảm thiếu nữ
Sau khi Lục Ly và Vũ Hóa Thần, Minh Vũ lặng lẽ rời khỏi Lạc Thần Đảo, tới Long Tượng Sơn trên Huyết Sát Đảo, tế bái ngoại công và Lục thúc công một chút, sau đó ngồi phi thuyền thiết giáp bay thẳng tới Thiên Vũ Quốc.
Lục Ly lựa chọn từ Thiên Vũ Quốc truyền tống khỏi Bắc Mạc, là vì Tử gia khá là hữu hảo, còn có Vũ Hóa Thần cũng phải về nhà an bài một số chuyện.
Đương nhiên, Lục Ly còn có một việc chưa làm, hắn muốn giết Bộ gia tộc trưởng trước.
Bộ gia tộc trưởng trước kia vì lấy lòng Vũ gia, đào mộ của ngoại công hắn, còn giết Lục thúc công, hắn không lấy đầu của Bộ gia tộc trưởng thì trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái.
Phi thuyền thiết giáp mở cấm chế, bên ngoài không có tiếng gió, cũng không nhìn thấy tình huống trên phi thuyền thiết giáp. Lục Ly ngồi xếp bằng trong khoang thuyền tu luyện, Minh Vũ cũng ngồi bên cạnh hắn, Vũ Hóa Thần thì điều khiển phi thuyền thiết giáp.
Tốc độ của phi thuyền thiết giáp rất nhanh, vào lúc rạng sáng ngày hôm sau thì tới gần Vũ Lăng Thành. Sở dĩ đến Vũ Lăng Thành, cũng là ý tứ của Lục Ly, hắn muốn tới Hàn Băng Thâm Uyên một chuyến.
- Đi thôi!
Hắn gọi Minh Vũ, hai người bay xuống, phóng tới Hàn Băng Thâm Uyên. Vũ Hóa Thần không đi, mà là tìm người của Vũ gia bắt đầu bố trí truyền tin, tróc nã Bộ gia tộc trưởng.
Minh Vũ mang theo Lục Ly một đường đi nhanh, sau gần nửa canh giờ thì tới Hàn Vân Sơn, Đứng trên đỉnh Hàn Vân Sơn, Lục Ly rất cảm khái. Một năm rưỡi trước hắn còn ở gần đây kéo quan tài, ở Hàn Vân Hạp Cốc còn bị Thiết Thứ Lang đuổi giết, ở Hàn Vân Sơn thì bị Triệu Duệ đuổi giết, hiện tại hắn lại biến thành thủ lĩnh của thế lực lớn nhất Bắc Mạc.
Minh Vũ không dẫn Lục Ly tới gần Hàn Băng Thâm Uyên, tuy Thú Hoàng bên kia bị giết rồi, nhưng ai biết còn có Thú Hoàng khác hay không?
Hơn nữa tới gần hay không tới gần Hàn Băng Thâm Uyên cũng chẳng khác gì nhau, bởi vì vực sâu trong Bắc Mạc là không ai dám đi vào. Võ giả bình thường tiến vào là chắc chắn sẽ phải chết, Lục Nhân Hoàng tiến vào cũng không ra được.
- Phụ thân!
Lục Ly nhìn phía bắc, nói một cách nhẹ nhõm:
- Hài nhi sắp tới Trung Châu, các ngươi kiên trì thêm một đoạn thời gian, ta sẽ mau chóng đến Thần Khải Vực, tìm cường giả của Lục gia tới cứu các ngươi. Lục gia là gia tộc bát phẩm, nhất định có thể cứu các ngươi ra!
- Ơ... Không đúng!
Lục Ly đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hắn quay đầu nhìn Minh Vũ, hỏi:
- Minh Vũ, ba Hồn Đàm cảnh là gia tộc tam phẩm, ba Bất Diệt cảnh là gia tộc ngũ phẩm, ba Nhân Hoàng là gia tộc thất phẩm. Vậy gia tộc bát phẩm thì có gì? Chẳng lẽ là ba mươi Nhân Hoàng à?
- Không biết.
Minh Vũ lắc đầu nói:
- Bắc Mạc là địa phương nhỏ, Nhân Hoàng cũng rất khó có nổi một, cụ thể thì ta cũng không rõ, tới Trung Châu mới biết được.
Lục Ly lại nhìn về phía bắc, phất tay nói:
- Đi thôi, tới Vũ Đế Thành rồi tới Thiên Vũ Thành.
Mang theo mang theo Lục Ly chạy về, Vũ Hóa Thần đã sớm trở lại, lên phi thuyền thiết giáp tiếp tục mở cấm chế phi hành.
Lần này tới Vũ Đế Thành không ngồi phi thuyền thiết giáp, dù sao cũng quá xa. Vũ Hóa Thần khống chế phi thuyền tới một vực thành ở phụ cận, sau đó trực tiếp vào thành ngồi truyền tống trận, truyền tống tới Vũ Đế Thành.
Sau khi đến Vũ Đế Thành, Lục Ly không muốn gặp người của Vũ gia, bảo Vũ Hóa Thần dẫn hắn tới một thiên điện nghỉ ngơi, nói tự đi xử lý việc của mình
Sau khi trời tối, Vũ Hóa Thần đã trở lại, đồng thời dẫn về một võ giả. Lục Ly nhìn lướt qua, hơi gật đầu, hiệu suất làm việc của Vũ Hóa Thần rất, Bộ gia tộc trưởng đã bị bắt về. Một Mệnh Luân cảnh, Lục Ly cũng lười chẳng muốn giết, vung tay lên bảo Vũ Hóa Thần mang ra ngoài trực tiếp giết chết.
Vũ Hóa Thần lại ra ngoài làm việc, Lục Ly và Minh Vũ ở Vũ Đế Thành đợi một đêm, lúc hừng đông Vũ Hóa Thần đã xử lý xong mọi việc.
- Đi thôi!
Lục Ly không muốn ở lại Vũ Đế Thành quá lâu, dù sao lúc này Vũ gia tộc trưởng cũng đã thành nô lệ của hắn. Hắn dẫn theo hai người tiến vào truyền tống trận, truyền tống tới Thiên Vũ Thành.
Đến Thiên Vũ Thành, người ngoài truyền tống trận liền nhiều hơn. Vũ Hóa Thần chắc đã truyền tin cho Tử gia, Tử gia đại trưởng lão Tử Hoàn Ninh và Tử Liên Nhi dẫn theo một đám người tới nghênh đón.
- Hoan nghênh Lục công tử!
Tử Hoàn Ninh rất nhiệt tình, hàn huyên vài câu rồi nắm tay Lục Ly tới Tử gia đại viện, thân thiết nói:
- Tộc trưởng nhà ta đã chờ bên trong từ lâu, vẫn luôn muốn gặp ngươi.
Lục Ly vốn định lập tức rời khỏi, nhưng lúc này lại không thể rồi, chỉ có thể đi theo Tử Hoàn Ninh và Tử Liên Nhi vào trong.
Tiến vào Tử gia đại viện, đến ngoài một đại điện, một người trung niên mặc áo vàng, vẻ mặt anh tuấn, khí độ bất phàm dẫn theo một đám người khác đang chờ ở đây.
- Hắn chính là Tử gia tộc trưởng, Tử Hoàn Kiều!
Vũ Hóa Thần vội vàng giới thiệu với Lục Ly, Lục Ly nhìn nam tử trung niên mặt mày tươi cười phía trước, trong lòng cảm khái ngàn vạn. Năm đó hắnvà Lục Linh có nằm mơ cũng muốn gia nhập Tử gia, để có thể ngồi truyền tống trận siêu cấp của Tử gia tới Trung Châu.
Nhưng Tử gia khi đó đối với hai tỷ đệ mà nói, giống như tiên tông trên trời, đừng nói là gia nhập Tử gia, ngay cả Thiên Vũ Thành cũng không có tư cách bước vào. Lúc này hắn lại công khai tiến vào Tử gia đại viện, Tử gia tộc trưởng, Thiên Vũ Quốc quốc chủ, còn phải tự mình nghênh đón hắn.
Người khác đã nể mặt, Lục Ly tất nhiên cũng rất biết làm người, hắn đẩy nhanh tốc độ đi đến phía trước Tử Hoàn Kiều, khom mình hành lễ:
- Lục Ly tham kiến Tử quốc chủ.
- Ha ha ha!
Tử Hoàn Kiều cười ha hả, hai cánh tay hữu lực đỡ Lục Ly dậy, nói:
- Đại danh của Lục công tử, bản vương sớm đã được nghe nói, tiểu Liên Nhi nhà ta sau khi từ Long Đế Trủng mỗi ngày đều nhắc tới ngươi. Hôm nay được gặp, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, long phượng trong loài người.
Lục Ly theo bản năng nhìn về phía Tử Liên Nhi ở bên cạnh, người sau vừa hay cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, mặt Tử Liên Nhi lập tức đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu.
Chương 407 Còn quay về không
Tâm tình của thiếu nữ đều là như thơ, tâm tình thiếu phụ lại ướt át. Thiếu nữ thẹn thùng, thiếu phụ quyến rũ, đây đều là lợi khí giết người.
Trong lòng Lục Ly cũng bỗng dưng rung động, vội vàng di dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói:
- Tử quốc chủ quá khen, Lục Ly còn trẻ không hiểu chuyện, thực lực thấp kém, còn phải học tập nhân vật anh hùng như Tử quốc chủ nhiều hơn.
- Ha ha ha!
Tử Hoàn Kiều lại cười ha hả, tiếng cười hào khí can vân, khí trường mạnh mẽ vô cùng, người có thể trở thành quốc chủ quả nhiên không tầm thường.
Hắn nhìn Tử Liên Nhi với vẻ cưng chiều, đột nhiên khẽ thở dài nói:
- Lục công tử, nghe nói ngươi sắp rời khỏi Trung Châu? Tiểu nữ nhà ta gần đây mỗi ngày đều buồn bã ủ ê, cơm nước không màng, cũng chẳng còn nói cười. Hôm nay ngươi vừa tới, lập tức nhảy nhót như thỏ con, đứng ngồi không yên. Ài... Gái lớn rồi khó giữ trong nhà, hay là dứt khoát để nàng ta theo ngươi tới Trung Châu, cũng coi như lịch luyện một phen?
- Ặc.
Lục Ly và Vũ Hóa Thần, còn có một đám cường giả của Tử gia đều vô cùng ngạc nhiên. Lời này của Tử Hoàn Kiều là có ý gì? Là muốn thắt tơ hồng giúp Tử Liên Nhi à?
- Phụ vương!
Tử Liên Nhi xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, nàng ta hung hăng lườm Tử Hoàn Kiều một cái rồi xoay người bỏ chạy, Tử Hoàn Kiều lại cười ha ha, Lục Ly thì xấu hổ không thôi.
Tử Hoàn Kiều vươn tay ra vỗ vỗ vai Lục Ly, nói:
- Đi thôi, nha đầu này còn thẹn thùng, chúng ta mặc kệ nàng ta, đi uống rượu đi.
Không thể không nói, khí trường của Tử Hoàn Kiều quá mạnh, bất kỳ trường hợp nào cũng có thể điều khiển được, hắn dẫn đầu bước về phía trước, đám người Lục Ly cũng vào theo.
Hoàng cung!
Đây là lần đầu tiên Lục Ly thấy hoàng cung, bên trong khí phái sâm nghiêm, kim bích huy hoàng, lộ hết khí phái hoàng gia. Chính giữa phía trước có một đài cao, Tử Hoàn Kiều đi tới, từ trên cao nhìn xuống, khí phách hoàng giả khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lục Ly được an bài ở hàng đầu, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ ngồi sau hắn, ngồi đối diện là Tử Hoàng Ninh, thế này cũng đủ nể mặt rồi.
Về sau thì là yến hội rất không thú vị, các loại tâng bốc, kính rượu, Lục Ly uống say khướt, cũng ngại đùn đẩy. Chỉ có thể xã giao trước rồi tới Trung Châu sau.
Muốn tới Trung Châu thì phải ngồi truyền tống trận của Tử gia.
Uống đến giữa trưa, Lục Ly ngại không muốn dùng huyền lực bức ra, trực tiếp say ngất thì được Minh Vũ nâng xuống nghỉ ngơi. Ngủ hai canh giờ, Tử Hoàn Ninh lại tới mời Lục Ly uống rượu, Lục Ly không dám uống trong lòng, nếu không e là hôm nay lại không đi được.
Hắn bảo Tử Hoàn Ninh dẫn đi gặp Tử Hoàn Kiều, trực tiếp đề xuất muốn ngồi truyền tống trận tới Trung Châu. Tử Hoàn Kiều giữ lại một phen, thấy Lục Ly muốn đi, cũng không khuyên nhiều nữa, bảo Tử Hoàn Ninh mở truyền tống trận cho Lục Ly.
Vừa cáo biệt Tử Hoàn Kiều đi ra ngoài, Tử Liên Nhi đã tới rồi, nàng ta nhìn Lục Ly, mặt vẫn đỏ bừng, cố lấy hết dũng khí nói:
- Lục Ly, ngươi thật sự muốn tới Trung Châu à? Ngươi... có còn quay về không?
Lục Ly nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói:
- Có lẽ sẽ trở về, cũng có lẽ sẽ không!
Tử Liên Nhi có chút mất mát, lại không nói gì, chỉ mấp máy môi gật đầu nói:
- Vậy ngươi đi đường bảo trọng.
- Liên Nhi tiểu thư cũng bảo trọng.
Lục Ly nói một câu, dứt khoát xoay người bước ra ngoài, lưng thẳng như kiếm, bước chân vững vàng, rất nhanh liền biến mất ngoài cửa lớn.
Tử Liên Nhi đứng tại chỗ, sắc mặt có chút khó coi, nàng ta biết Lục Ly lần này đi, có lẽ hai người có thể cả đời sẽ không gặp lại nữa.
Một thân ảnh cao to đi ra, đứng bên cạnh Tử Liên Nhi, hắn nhìn phương hướng Lục Ly biến mất, nói:
- Liên Nhi, thích thì đuổi theo, từ phong cách hành sự của người này cho thấy, hắn là một nam hài không tồi, rất xứng với ngươi. Bắc Mạc bao năm qua khó lắm mới xuất hiện một người như vậy, thả ra là mất đấy.
Tử Liên Nhi lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết có phải thích hay không, có lẽ phần lớn là thất vọng, thất vọng vì năm đó đã không dẫn hắn về Tử gia. Có những chuyện, có những người đã lỡ rồi thì lỡ luôn đi, có cưỡng cầu cũng không được gì, tất cả cứ tùy duyên.
Tử Hoàn Kiều hơi gật đầu, hắn đã sáng tạo cơ hội giúp Tử Liên Nhi, cũng đã cho nàng ta đủ dũng khí. Nếu đây là lựa chọn của Tử Liên Nhi, hắn cũng không muốn nói thêm nhiều.
...
Trên quảng trường của Thiên Vũ Thành người đông nghìn nghịt, đều nghe nói Lục Ly tới, còn nhận được tin tức truyền tống trận siêu cấp sắp mở. Truyền tống trận này không phải là có thể mở tùy tiện, không có sự đồng ýcủa Tử Hoàn Kiều, không ai có tư cách mở truyền tống trận này.
- Đó chính là Lục Ly à?
- Trẻ tuổi quá.
- Đi theo phía sau là Vũ Hóa Thần, người đeo mặt nạ Quỷ Sát chắc là Minh Vũ, quả nhiên là Lục Ly rồi.
Sau khi Lục Ly đi ra ngoài, bên ngoài lập tức vang lên những tiếng động nhốn nháo, rất nhiều người đều thấp giọng nghị luận, cũng có không ít tiểu thư của tiểu gia tộc nhìn chằm chằm Lục Ly một cách mê mẩn.
Lục Ly hiện tại đã quen với loại trường hợp này rồi, hắn lạnh lùng dẫn người tiến về phía trước, lập tức đi vào một truyền tống trận cực lớn, nhìn Tử Hoàn Ninh, nói:
- Đại trưởng lão, một lần truyền tống cần bao nhiêu huyền tinh?
- Không cần!
Tử Hoàn Ninh lắc đầu cười nói:
- Quốc chủ đã dặn, không thể nhận huyền tinh của ngươi. Chút tiêu hao này Tử gia vẫn có thể thừa nhận được, Lục công tử đừng khách khí.
- Vậy đa tạ.
Lục Ly gật đầu, không nhiều lời, trong tay Tử Hoàn Ninh đánh ra huyền lực, mấy trưởng lão rất nhanh liền cắm vô số huyền tinh và trận thạch đặc thù vào. Truyền tống trận hơi sáng lên, toàn bộ quảng trường đều chấn động kịch liệt, tiếp theo một cỗ khí tức khủng bố từ trong truyền tống trận tỏa ra, một đạo quang mang ngút trời đâm thẳng vào trong mây, quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng ba người Lục Ly biến mất trong truyền tống trận.
- Rồng bay trên chín tầng trời!
Chờ quang mang của truyền tống trận dần dần yếu đi, Tử Hoàn Ninh cảm khái nói:
- Chỉ là không biết con rồng này sẽ bay được bao xa? Hay là nửa đường chết non?
Chương 408 Sát tinh
- Cũng không biết rồng này có thể trở lại không? Hy vọng là đừng... trở lại.
Mấy trưởng lão ở bên cạnh hơi gật đầu, từ tư liệu của Lục Ly cho thấy, nơi Lục Ly tới đều sẽ xảy ra chuyện.
Tới Vũ Lăng Thành, kết quả Liễu gia máu chảy thành sông, tới Huyết Sát Đảo Huyết Sát Tông bị diệt tuyệt, về sau Lạc Thần Đảo Hứa gia cũng xong đời, cuối cùng liên lụy cả Bạch gia cũng liên lụy theo, Thiên Đảo Hồ bị huyết tẩy...
Chân long vĩnh viễn sẽ không ẩn núp dưới kênh rạch, nhưng thường thường nơi chân long xuất hiện cũng sẽ có mưa máu gió tanh kèm theo. Hoặc là nói... Lục Ly chính là một sát tinh.
Một đám trưởng lão của Tử gia đều tất nhiên hy vọng Lục Ly vĩnh viễn đừng trở lại, cứ tới bên ngoài mà họa hại người Trung Châu đi.
...
Lần này Lục Ly cảm thấy truyền tống rất lâu, có lẽ phải tới mấy canh giờ, cũng có lẽ là tới mấy năm. Đầu hắn cũng choáng váng, cảm giác mỗi một phút một giây đều rất khó chịu, tư vị của truyền tống cự ly xa này khiến hắn vô cùng khó chịu, lần đầu tiên cảm thấy căm thù ngồi truyền tống trận đến tận xương tuỷ.
Đương nhiên...
Đây là do linh hồn của linh hồn không đủ cường đại, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ thì chẳng sao cả. Thời gian Truyền tống kỳ thật không lâu như Lục Ly tưởng tượng, nhiều nhất cũng chỉ hơn nửa canh giờ mà thôi.
Cuối cùng khi cảm thấy hạ xuống đất, Lục Ly rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp nằm trên đất mà nôn mửa, nôn ra toàn bộ những thứ đã ăn ở Tử gia.
Tiểu Bạch ở trong tay áo Lục Ly có chút lo lắng kêu lên, Lục Ly lại xua tay bảo Tiểu Bạch chui về lại.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ ngay lập tức quan sát tình huống xung quanh, hai người đã nghe nói tới Bạch Vân Thành, nhưng lại chưa tới bao giờ, tất nhiên vẫn phải đề phòng.
Bạch Vân Thành trên ý nghĩa nghiêm túc mà nói thì vẫn không phải là Trung Châu, mà là một hòn đảo cỡ lớn ở phía bắc Trung Châu đại lục, là địa bàn của Thái Thiên Điện, một trong tứ đại bá chủ của bắc bộ Trung Châu. Người Bắc Mạc muốn tới Trung Châu, đều phải đi ngang qua nơi này, hơn nữa phải giao ra định mức huyền tinh nhất định cho Thái Thiên Điện mới có thể được vào.
- Cút ra xa mà nôn!
Bên ngoài truyền tống trận có một đám võ giả giáp đen thủ hộ, một người thống lĩnh lạnh lùng nhìn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ mấy cái, sau đó bất mãn quát Lục Ly.
Thống lĩnh này chỉ có Bất Diệt cảnh tiền kỳ, nhưng nhìn thấy Vũ Hóa Thần và Minh Vũ lại không hề sợ hãi, ngược lại trên mặt còn mang theo vẻ đùa cợt và châm chọc, không ngờ là có ý khiêu khích.
Ánh mắt Minh Vũ lập tức trở nên lạnh lùng, Vũ Hóa Thần đã nghe nói tới uy danh của Thái Thiên Điện, vội vàng đỡ Lục Ly dậy đi ra ngoài.
Thống lĩnh lại nhìn Minh Vũ một cái đầy khiêu khích, lạnh lùng nói:
- Một người một ức huyền tinh, nộp ra đây!
- Một ức?
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ nhìn nhau, hai người đều có chút nổi giận. Vào Trung Châu phải nộp huyền tinh, việc này thì bọn họ có nghe nói tới, nhưng một người hình như chỉ cần một ngàn vạn huyền tinh thôi mà? Từ lúc nào lại biến thành một ức? Đây là muốn làm cướp ngày à?
Xa xad hai bóng người chạy vội đến, một lão giả từ xa đã cười ha hả:
- Ha ha ha, Thái Hồng, ngươi điên rồi à? Ngay cả khách quý của Đỗ gia chúng ta cũng dám lừa gạt?
Người Đỗ gia tới tiếp ứng rồi, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ thở phào như trút được gánh nặng. Nếu không ầm ĩ với người của Thái Thiên Điện, ba người chắc cũng không có quả ngọt mà ăn.
Trong mắt Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng trở nên ngưng trọng, ở Bắc Mạc có lẽ bọn họ có thể đi ngang, nhưng tới Trung Châu cường giả như mây, bằng vào chút thực lực này của bọn họ, e là trên đường đi sẽ không được quá thuận lợi.
- Tại hạ Đỗ gia Đỗ Nhiễm, bái kiến công tử!
Một lão giả Quân Hầu cảnh dẫn theo một công tử trẻ tuổi đi tới chắp tay nói với Lục Ly ở phía trước.
Lục Ly lại vẫn đang nôn, nôn ra cả mật xanh mật vàng. Trong ánh mắt công tử trẻ tuổi bên cạnh Đỗ Nhiễm lộ ra một tia khinh thường, Đỗ Nhiễm lườm hắn một cái, người sau mới hơi thu liễm lại.
- Đỗ Nhiễm?
Thủ lĩnh của Thái Thiên Điện nhìn Đỗ Nhiễm, tùy ý chắp tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi là trưởng lão của Đỗ gia, vẫn không quản được Bạch Vân Thành chúng ta. Người từ Bắc Mạc truyền tống tới đều phải giao nộp huyền tinh, đây là quy củ. Nếu Đỗ Nhiễm trưởng lão ra mặt, vậy nể mặt ngươi, giảm cho một nửa huyền tinh.
Giảm một nửa thì cũng vẫn là một ức năm ngàn vạn, Vũ Hóa Thần không phải không lấy ra được chỗ huyền tinh này, vấn đề là như vậy rất khi dễ người ta. Nếu hắn và Minh Vũ không phải Quân Hầu cảnh thì cũng đành nén giận, hiện tại một Bất Diệt cảnh khi dễ bọn họ như vậy, tất nhiên trong lòng rất khó chịu.
Đỗ Nhiễm râu tóc bạc trắng, nhìn cũng đã lớn tuổi, hắn cười nói:
- Thái Thiên Điện các ngươi là cố ý muốn không nể mặt Đỗ gia chúng ta à? Thái Hồng, làm người đừng quá phận, ngày sau cũng dễ nhìn nhau.
Thái Hồng cười lạnh nói:
- Không nộp huyền tinh à? Vậy ta cũng chỉ đành bắt người thôi!
- Bằng vào ngươi á?
Minh Vũ cuối cùng cũng không nén được giận, khí tức cuồng bạo trên người tỏa ra, nháy mắt liền bao phủ phụ cận, ép cho Thái Hồng không thở nối.
Cường giả đều có tôn nghiêm và ngạo cốt, nếu Thái Hồng mạnh hơn bọn họ, vậy cục tức này cũng đành nhịn. Một Bất Diệt cảnh, Minh Vũ thuận tay cũng có thể bóp chết, lại dám kiêu ngạo như vậy?
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, giống như sấm sét giữa trời quang nổ vang trong Hồn Đàm của Minh Vũ. Sát khí trên người Minh Vũ lập tức yếu đi, sắc mặt tái nhợt, máu tươi chậm rãi tràn ra từ khóe miệng.
- Huyền kỹ loại linh hồn!
Mắt Vũ Hóa Thần co rút lại, có thể phát ra một tiếng hừ ép cho Minh Vũ bị thương, vậy chỉ có thể là cảnh giới mạnh hơn Minh Vũ, còn là cường giả biết huyền kỹ linh hồn.
- Thái Thụy!
Đỗ Nhiễm biến sắc, âm trầm quát một tiếng:
- Đừng có quá đáng!
Cường giả thần bí không lộ diện, chỉ truyền đến một đạo thanh âm lạnh lùng:
- Không nộp huyền tinh, bắt toàn bộ, ai dám động thủ giết không cần hỏi.
- Tốt, tốt, tốt!
Chương 409 Long Đế Quan tái hiện
Sau khi Đỗ Nhiễm giới thiệu một phen, Lục Ly cũng đã có chút hiểu biết về bắc bộ Trung Châu. Hiện tại hắn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể trước tiên tới Hàm Thành, ở Linh Lung Thành ngồi phi thuyền thiết giáp.
Hắn đặn dò Đỗ Nhiễm một phen, tuyệt đối không được để lộ thân phận của hắn, thậm chí với người của Đỗ gia cũng không cần nói nhiều. Lần này tới Thần Khải Thành không biết bao xa, một khi thân phận của hắn bị tiết lộ, vạn nhất bị cừu gia của Lục Nhân Hoàng tìm tới cửa thì sao?
Đỗ Nhiễm vội vàng tỏ vẻ không thành vấn đề, trừ hai người bọn họ và nhân vật trọng yếu trong tộc ra, bất kỳ ai cũng không nói. Kín đáo tới Hàm Thành, sau đó kín đáo rời khỏi.
Sau ba canh giờ, phía trước xuất hiện một mảng đại địa rộng lớn vô biên, sau khi tiến vào phiến đại địa đó, Lục Ly đột nhiên cảm thấy dường như không khí cũng trong lành hơn nhiều.
- Ồ?
Lục Ly ra khỏi khoang thuyền, nhìn về phía nam, nhắm mắt lại cảm thụ một phen, một lúc sau mới mở mắt hỏi Đỗ Nhiễm ở bên cạnh:
- Đỗ đại nhân, thiên địa huyền khí của Trung Châu nồng đậm hơn rất nhiều.
- Ừ.
Đỗ Nhiễm gật đầu nói:
- So với Bắc Mạc thì nồng đậm hơn gấp hai lần, đương nhiên không gian nơi này cũng vững chắc gấp ba lần Bắc Mạc. Ở đây tốc độ của tất cả võ giả đều bị giảm đi nhiều, nếu không tin thì ngươi có thể thử xem.
- Hả?
Lục Ly rất tò mò, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh nhấp nhoáng trên giáp bản. Hắn vận dụng huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh, thân thể huyễn hóa ra vô số cái bóng, trên giáp bản khắp nơi đều là bóng người.
- Quả nhiên là vậy...
Thân ảnh của Lục Ly ngưng kết ở phía trước phía trước, hắn nhăn mày, cảm thấy tốc độ chậm lại hai ba lần, rất không quen.
- Vù!
Minh Vũ cũng bay ra khỏi phi thuyền thiết giáp, thân thể vừa rơi xuống đất, nhảy mấy cái liền lao vào trong sơn mạch ở xa xa, sau đó hắn phóng ra Bản Mệnh Châu bay trở về.
- Chậm hơn gấp hai.
Minh Vũ gật đầu lạnh lùng nói, Vũ Hóa Thần cũng bay ra ngoài, không phải không tin mọi người. Mà là muốn thích ứng với tình huống của Trung Châu, nếu phát sinh chiến đấu, cũng có thể thích ứng với hoàn cảnh phụ cận, phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất.
Vũ Hóa Thần bay một vòng rồi trở lại, thầm gật đầu. Thân thể của Lục Ly đã khôi phục, dù sao cũng không lâu nữa là có thể tới Hàm Thành, hắn dứt khoát không tiến vào khoang thuyền, đứng trên giáp bản quan sát phong cảnh bên ngoài.
Đỗ Luân đứng một lúc liền vào trong khoang thuyền, đây rõ ràng là một công tử hoàn khố, kiêu căng lông bông, tự cao tự đại. Có điều hắn cũng có vốn để kiêu ngạo, tuổi tác nhìn thì không lớn, nhiều nhất chỉ khoảng hơn hai mươi, lại đã là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong. Ở Đỗ gia chắc là dạng thiên tài, khinh thường loại võ giả vừa đột phá Hồn Đàm cảnh như Lục Ly cũng là dễ hiểu.
Tuy Lục Ly chỉ có mười sáu tuổi, tính cách lại rất trầm ổn, tâm thái cũng khác với người trẻ tuổi bình thường. Hắn không hề để ý tới sự vô lễ của Đỗ Luân, đứng trên giáp bản nhìn về phương xa, trong đầu đều là các loại khát khao đối với tương lai.
Trở lại Lục gia, nhận tổ quy tông, gặp gia gia của mình? Sau đó cường giả của Lục gia xuất động cứu cha mẹ hắn về, lại tới Trung Châu đưa Lục Linh về? Nghĩ đến một nhà có thể đoàn viên, nghĩ đến có thể nhìn thấy cha mẹ chưa bao giờ gặp, trong lòng Lục Ly kích động không thôi.
Chịu ảnh hưởng của Lục Linh, Lục Ly từ nhỏ đến lớn đều không trách cứ oán hận phụ mẫu của mình. Về sau biết được phụ thân vì cứu mẫu thân, một mình dứt khoát nhảy vào Hàn Băng Thâm Uyên, hắn ngược lại còn cảm thấy tự hào vì có một phụ thân như vậy.
- Ồ, xa xa có thành trì? Chẳng lẽ là đến Hàm Thành rồi?
Bay một lúc, Lục Ly nhìn thấy phía trước có một thành trì cực lớn từ từ xuất hiện trong tầm mắt, kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Nhiễm. Đỗ Nhiễm giải thích:
- Đây là Vận Thành, chỉ là một quận mà thôi.
- Quận thành.
Lục Ly và Minh Vũ trợn tròn mắt, quận thành mà còn lớn hơn cả vực thành của Bắc Mạc, có thể sánh bằng Thiên Vũ Thành, vậy mười hai chủ thành của Trung Châu còn lớn tới mức nào.
- Lục công tử, có muốn vào thành chơi không?
Đỗ Nhiễm hỏi một câu, Lục Ly nào có tâm tình này, lập tức lắc đầu. Đỗ Nhiễm khống chế phi thuyền thiết giáp bay lướt qua bên cạnh.
Đợi qua thành trì rồi, Đỗ Nhiễm lại bổ sung:
- Lục công tử, thành trì ở Trung Châu chia làm bộ lạc, quận thành, phủ thành, vực thành và chủ thành. Chủ thành chỉ có mười hai tòa, vực thành thì nhiều hơn. Đương nhiên.. Có thể chiếm một tòa vực thành, vậy ít nhất cũng là thế lực từ lục phẩm trở lên.
- Ồ ồ!
Trung Châu có thêm phủ thành, còn lại thì cũng giống như Bắc Mạc. Có thể là địa vực của Trung Châu quá lớn, cho nên mới chia thêm ra phủ thành?
Tiếp tục tiến về phía trước, bay hai canh giờ, phi thuyền thiết giáp đi ngang qua rất nhiều bộ lạc, quận thành, còn đi ngang qua một phủ thành.
Trên đường còn gặp mấy chiếc phi thuyền thiết giáp, phi thuyền thiết giáp là vật hiếm lạ ở Bắc Mạc, nhưng ở Trung Châu thì lại rất thường thấy. Lục Ly ở trong một bộ lạc còn nhìn thấy một chiếc phi thuyền thiết giáp bay lên trời, hơn nữa bộ lạc đó rất lớn, dân cư ít nhất cũng phải hơn mười vạn người.
- Lục công tử, ở Trung Châu ngươi đừng xem thường bộ lạc!
Lại đi ngang qua một bộ lạc, Đỗ Nhiễm dặn dò:
- Trung Châu có rất nhiều chủng tộc đặc thù, những chủng tộc đó rất ít kết giao với bên ngoài, đều thích một mình ở trong bộ lạc. Có đôi khi trong một bộ lạc mấy vạn người, tù trưởng của bọn họ có thể chính là Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh nói không chừng cũng có mười mấy người...
- Ặc.
Ba người Lục Ly đều sửng sốt, chủng tộc đặc thù có thủ đoạn và thần thông riêng, là khó chơi nhất. Ví dụ như tốc độ khủng bố của Thanh Loan tộc, lực lượng phòng ngự khủng bố của Mãnh Mã tộc, đắc tội với loại bộ lạc này còn có hậu quả nghiêm trọng hơn là đắc tội với đại gia tộc.
Vù vù.
Đột nhiên, phía đông vang lên mấy tiếng xé gió, tiếp theo mấy chiếc phi thuyền thiết giáp phá không mà đến. Đỗ Nhiễm nhìn tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc lẩm bẩm nói:
- Người của Tần gia? Bọn họ đến đây làm gì?
Chương 410 Linh Lung Các
Đỗ Nhiễm tức giận đến cả người run rẩy, giới chỉ của hắn sáng lên, ném ra một cái giới chỉ cho Thái Hồng:
- Việc này Đỗ gia chúng ta nhớ kỹ, ngày sau tất có hồi báo, chúng ta đi.
Đỗ Nhiễm đánh mắt ra hiệu cho Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, Vũ Hóa Thần vội vàng đỡ Lục Ly đi ra ngoài quảng trường. Ngoài quảng trường có hai chiếc xe ngựa đang đỗ, mọi người phân biệt lên xe ngựa, ra thẳng ngoài thành.
Chờ sau khi ra khỏi thành, Lục Ly cuối cùng cũng không nôn nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc sắc mặt mới đỡ hơn.
Vù!
Ra khỏi thành, Đỗ Nhiễm lấy ra một chiếc phi thuyền thiết giáp, mang theo bốn người lên phi thuyền, sau đó bay thẳng về phía nam.
- Lục công tử, xin lỗi!
Trong Khoang thuyền, Đỗ Nhiễm vẻ mặt áy náy chắp tay nói:
- Bạch Vân Đảo là địa bàn của Thái Thiên Điện, Thái Thiên Điện và Đỗ gia chúng ta là thế lực cùng cấp bậc, đều là lục phẩm. Điện chủ của họ lại mạnh hơn tộc trưởng nhà ta một chút, hơn nữa gia tộc bọn họ gần đây mới xuất hiện một đệ tử một thiên tài, bốn mươi tuổi đã đạt tới Quân Hầu cảnh đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá Nhân Hoàng, cho nên mới kiêu ngạo bá đạo như vậy.
Lục Ly miễn cưỡng cười nói:
- Việc này không liên quan tới Đỗ đại nhân, Vũ Hóa Thần, chỗ ngươi có huyền tinh không? Trả lại cho Đỗ đại nhân đi.
- Không cần không cần, Lục công tử nói đùa rồi!
Đỗ Nhiễm liên tục xua tay nói:
- Đỗ Tranh là đường đệ của ta, hắn dặn dò ta phải tiếp ứng, an bài cho ngươi thật tốt. Hiện tại để công tử bị ức hiếp là lỗi của ta, chút huyền tinh này coi như là ta bồi tội công tử đi. Hơn nữa chút huyền tinh này đối với Đỗ gia chúng ta thì không tính là gì, công tử không cần phải khách khí.
Đỗ Nhiễm chân thành như vậy, Lục Ly cũng không tiện cự tuyệt hảo tâm của hắn, chắp tay nhìn công tử trẻ tuổi bên cạnh Đỗ Nhiễm, hỏi:
- Vị này là?
- À, đây là tôn tử của lão hủ, Đỗ Luân!
Đỗ Nhiễm giới thiệu xong, lại lườm Đỗ Luân, nói:
- Đỗ Luân, còn không hành lễ với Lục công tử.
Đỗ Luân lười biếng đứng dậy, tùy ý chắp tay nói:
- Đỗ Luân, bái kiến Lục công tử.
- Ừ, chào Đỗ công tử.
Lục Ly thản nhiên gật đầu, Đỗ Luân rõ ràng có chút xem thường hắn, chắc thấy cảnh giới của hắn quá thấp? Không có phong tư của công tử hào môn?
Trong lòng hắn cũng chẳng buồn để ý, nhìn Đỗ Nhiễm nói:
- Đỗ đại nhân, chúng ta hiện tại là đi đâu? Đúng rồi... Có thể cho ta một tấm bản đồ Trung Châu không?
- Không thành vấn đề.
Giới chỉ trong tay Đỗ Nhiễm sáng lên, đưa tới một tấm bản đồ, hắn giải thích:
- Chúng ta hiện tại đang ở Bạch Vân Đảo, trên đường bay tới Trung Châu Hàm Thành, Hàm Thành là tổng bộ của Đỗ gia chúng ta. Công tử trước tiên tới Hàm Thành nghỉ ngơi du ngoạn mấy ngày ,sau đó ta sẽ dẫn công tử tới Linh Lung Thành lớn nhất bắc bộ Trung Châu, ngồi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn của Linh Lung Thương Hội tới Khiếu Thiên Thành. Đến Khiếu Thiên Thành, ngươi lại cần lên phi thuyền thiết giáp một lần nữa mới có thể đến Thần Khải Vực.
Lục Ly nhìn bản đồ mấy lần, đã có hiểu biết đại khái về bố cục Trung Châu. Linh Lung Thành này là chủ thành của bắc bộ Trung Châu, Khiếu Thiên Thành thì là chủ thành của phía đông bắc Trung Châu, đều là địa bàn do vương tộc chiếm đóng.
Lục Ly trầm ngâm một phen, hỏi ra một vấn đề:
- Đỗ đại nhân, nghe đồn Đỗ gia các ngươi không phải một trong tứ đại bá chủ của bắc bộ Trung Châu? Linh Lung Thành này là một trong các bá chủ à?
Khóe miệng Đỗ Luân lộ ra vẻ châm chọc, Đỗ Nhiễm lại cười khổ nói:
- Công tử có điều không biết đấy thôi, tứ đại bá chủ chỉ là tin vịt, tứ tiểu bá chủ thì còn được. Bá chủ của bắc bộ Trung Châu chính là Linh Lung Các, đó là gia tộc bát phẩm, Đỗ gia chúng ta chỉ là lục phẩm, làm sao dám tranh phong với Linh Lung Các?
Đỗ Nhiễm chỉ vào bản đồ rồi giải thích:
- Toàn bộ bắc bộ Trung Châu đều là phạm vi thế lực của Linh Lung Các, đó là vương tộc. Đỗ gia chúng ta và Thái Thiên Điện, Tần gia cùng với Diêm Vương Điện là bốn thế lực mạnh nhất dưới Linh Lung Các, cho nên mới có cách nói tứ đại bá chủ. Ở bắc bộ Trung Châu, Linh Lung Các là quân vương chí cao vô thượng, bốn thế lực lớn chúng ta chỉ là bốn chư hầu mà thôi.
Lục Ly đã hiểu, Vũ Hóa Thần cũng đã nắm được về tình huống bên này, Minh Vũ lại không hiểu lắm, hỏi:
- Bắc bộ Trung Châu không có gia tộc hoặc là thế lực thất phẩm à?
- Trước kia thì có!
Đỗ Nhiễm nói:
- Mấy trăm năm trước có hai thế lực thất phẩm, có điều hai thế lực này bạo phát một hồi đại chiến. Cuối cùng một gia tộc bị diệt tộc, một thế lực còn lại cũng tử thương thảm trọng, lưu lạc thành thế lực lục phẩm, cũng chính là Thái Thiên Điện hiện tại.
Lục Ly rất là kinh ngạc, hỏi:
- Linh Lung Các không quản à?
- Ha ha!
Đỗ Nhiễm cười cười, vuốt râu nói:
- Công tử chắc chưa hiểu nhiều về Trung Châu, ở Trung Châu, Thập nhị vương tộc chính là quân vương vô thượng. Chỉ cần không trêu chọc họ, các đại gia tộc phía dưới có hỗn chiến toàn bộ bọn họ cũng không để ý tới. Thậm chí... Thế lực bên ngoài khai chiến với thế lực dưới tay họ, bọn họ cũng không quản. Chỉ cần không xúc phạm tới lợi ích của bọn họ, không đồ sát dân thường, không phá hoại quy tắc mà bọn họ định ra, bọn họ sẽ không quan tâm gì hết.
- Ồ.
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, hai người đều có chút không biết phải nói gì. Thế lực dưới tay mình hỗn chiến cũng mặc kệ, thế lực bên ngoài đánh tiểu đệ mình cũng không quản?
Cái này giống vậy Hứa Trần tấn công Huyết Sát Đảo, Bạch gia có thể không quản. Nhưng Vũ gia tấn công Huyết Sát Đảo hoặc là Lạc Thần Đảo, Bạch gia khẳng định sẽ quản, nếu không thì ai còn phục Bạch gia?
- Trung Châu còn loạn hơn so với trong tưởng tượng.
Lục Ly cảm khái một tiếng, xem ra vẫn ngồi truyền tống trận vẫn an toàn hơn, vấn đề là hắn đi đâu để kiếm được nhiều huyền tinh như vậy?
Bạch Vân Đảo cách Trung Châu cũng không xa, chỉ có mấy canh giờ lộ trình, có điều sau khi tiến vào Trung Châu rồi bay tới Hàm Thành vẫn cần non nửa ngày.