Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 381 Sao còn phải tế bái

Người trên Bạch Đế Sơn rất nhiều, gần như toàn bộ cường giả còn lại của Thiên Đảo Hồ đều tụ tập trên núi.

Một hộ tráo bảy màu cực lớn tựa như chén lớn trong suốt úp ngược xuống, bao phủ trọn cả Bạch Đế Sơn vào bên trong. Quang mang bảy màu lấp lánh, chiếu rọi lên nét mặt âm trầm của vô số võ giả trên Bạch Đế Sơn, khiến bọn họ nhìn qua có vẻ khó coi dị thường.

Trong lầu các lộ thiên, Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương đang lặng lẽ ngồi đó, chờ đợi khoảnh khắc đại chiến đi đến.

Hưu!

Nơi xa một thân ảnh vọt tới, Bạch quản sự mang theo một tên lão giả Hồn Đàm Cảnh bước nhanh đi tới. Đến bên ngoài lầu các, Bạch quản sự một mình tiến vào bẩm báo nói:

- Phu nhân, Lạc Thần Thành Bùi gia đưa tin qua chuyển lời của Lục Ly. Lục Ly nói để phu nhân đưa hai vị tiểu thư qua đó, hắn có thể bảo vệ hai vị tiểu thư.

- Ách?

Đôi mắt ảm đạm của Yên phu nhân chợt khẽ sáng lên một đạo tinh mang, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương cũng thoáng có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Ly vẫn chưa trốn? Còn sai người đưa tin tới nói sẽ bảo vệ các nàng?

- Chẳng lẽ người Lục gia đến rồi?

Trên mặt Yên phu nhân chớp qua một tia ráng hồng, trừ người Lục gia tới, nàng nghĩ không ra Lục Ly dựa vào cái gì để bảo vệ hai tỷ muội Bạch Thu Tuyết.

Tròng mắt nàng khẽ sáng lên, lạnh giọng nói:

- Đưa tin cho Lục Ly, để hắn dẫn người đến Bạch Đế sơn. Nếu hắn có thể giúp Bạch gia chúng ta lần này, Bạch Yên ta làm nô tỳ cho hắn cũng được.

Bạch quản sự lập tức dẫn theo lão giả Hồn Đàm Cảnh đi xuống, người kia có quan hệ với Bùi gia, có thể thông qua thủ đoạn đặc thù truyền tin cho Bùi An.

Ba người Yên phu nhân và tỷ muội Bạch Thu Tuyết thấp thỏm bất an chờ đợi trong lầu các lộ thiên, Yên phu nhân ngồi không yên, không ngừng đi tới đi lui trong lầu các.

Nửa canh giờ sau, Bạch quản sự trở về, trên mặt lại là một mảnh đắng chát, nói:

- Lục Ly trả lời, nói hắn không có năng lực giữ được Bạch Đế Sơn, chỉ có thể giữ được hai vị tiểu thư.

- Ai!!!

Ánh mắt Yên phu nhân bỗng chốc ảm đạm, nàng khoát tay nói:

- Vậy ngươi chuyển cáo Lục Ly, nói đại quân đã kéo binh đến dưới thành, hộ sơn đại trận đều mở ra, ai cũng không ra được. Để hắn hàng năm tới ngày hôm nay, đốt chút tiền giấy tế bái chúng ta thôi.

- Tế bái?

Trong mắt Bạch Hạ Sương lộ ra một tia khủng hoảng và sợ hãi, trên mặt Bạch Thu Tuyết lại có chút kinh nghi, nàng nhìn chằm chằm Yên phu nhân một lúc, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Cô, truyền lời như thế không hay lắm đâu.

Lấy hiểu biết của Bạch Thu Tuyết đối với Yên phu nhân, đến lúc sinh tử quan đầu Yên phu nhân chắc chắn sẽ không tuẫn táng với đám người kia. Mà sẽ mang theo nàng và Bạch Hạ Sương nháy mắt thoát đi, tiến vào trong tiểu thế giới.

Đã vậy, vì sao còn để Lục Ly tế bái các nàng?

Đây không phải đang biến tướng ép Lục Ly đến Bạch Đế Sơn chịu chết ư? Lấy nhận biết của Bạch Thu Tuyết đối với Lục Ly, nếu có năng lực giúp Bạch gia, Lục Ly khẳng định đã sớm tới.

Yên phu nhân cười lên đắng chát, nói:

- Yên tâm đi, nha đầu, tiểu tử Lục Ly kia không yêu các ngươi, hắn sẽ không làm loạn đâu. Dù hắn có muốn làm loạn, Minh Vũ nhất định cũng sẽ không đồng ý.

Bạch Thu Tuyết vẫn có chút bất an, nhưng Bạch quản sự đã dẫn người đi xuống đưa tin, giờ nàng có muốn ngăn cản cũng không được.

Xuy xuy

Bầu trời phương nam truyền đến tiếng xé gió, dẫn lên chú ý từ Bạch Thu Tuyết. Yên phu nhân liếc mắt nhìn qua, khe khẽ thở dài nói:

- Nên tới cuối cùng cũng đã tới.

Từng chiếc Mệnh Luân phá không mà đến, những Mệnh Luân kia đa phần đều là Mệnh Luân một tầng hai tầng ba tầng, Mệnh Luân tầng bốn trở lên cũng không ít, tối thiểu phải có hai ba mươi người.

Còn có hai chiếc phi thuyền thiết giáp, Đỗ Hành Dạ Lệ Tử Hoàn Ninh Kỳ Thiên Hà đứng trên một chiếc trong đó. Chiếc còn lại thì đứng đám công tử tiểu thư Tử Liên Nhi Đỗ Tử Lăng Dạ Vũ Hàm. Bên này nhân số nhiều nhiều ít ít nhất cũng tới hơn trăm người, đều là con em thiên tài của các gia tộc, lần này tới rõ ràng là để học tập và rèn luyện.

Chiến dịch lần này sẽ được ghi chép vào lịch sử Bắc Mạc, hơn nữa lần này lại không có nguy hiểm.

Cơ hội tốt như vậy, các gia tộc tự nhiên phải để đám đệ tử thiên tài tới học tập rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm một phen. Về sau những đệ tử thiên tài này sẽ trở thành trụ cột cho các gia tộc, sự tình thế này là dịp dễ dàng nhất để bọn họ trưởng thành.

Thiên Ngục Thành đã bị khống chế hoàn toàn, trong thành cũng không có quá nhiều cường giả, lúc này cường giả đều ở bên trong Bạch Đế Sơn. Bởi thế bốn đại Quân Hầu Cảnh sau khi xác định không có vấn đề, lập tức hạ lệnh cho tất cả võ giả Mệnh Luân Cảnh trở lên đi tới Bạch Đế sơn.

Bạch Đế Sơn vô cùng dốc đứng, bình thường ra vào đều là ngồi truyền tống trận. Hiện tại truyền tống trận khẳng định đã bị phong bế, thế nên Hồn Đàm Cảnh không thể bay đã mất đi tác dụng. Lại nói Bạch Đế sơn mở ra hộ sơn đại trận, chỉ bằng công kích từ Hồn Đàm Cảnh quả thực không khác gì gãi ngứa, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Mệnh Luân Cảnh tới bảy, tám trăm người, Bất Diệt Cảnh hơn ba mươi, Quân Hầu Cảnh bốn người, chiến lực như thế đã hoàn toàn đủ để san bằng bất kỳ nước nào trong ba nước.

Đương nhiên nơi đây còn chưa tập trung hết tất cả cường giả ba nước, tỉ như tộc trưởng Tử gia không tới, mà chỉ phái Đại trưởng lão Tử Hoàn Ninh đi thay, ngoài ra còn có hai tên Quân Hầu Cảnh gia tộc ngũ phẩm khác cũng không tới.

Gần tám trăm người thả ra Mệnh Luân bay lên đỉnh Bạch Đế Sơn, che rợp bầu trời, Mệnh Luân bảy màu lấp lánh, khí thế đám võ giả cực thịnh, khiến bầu không khí trên Bạch Đế Sơn bỗng chốc đè nén dị thường.

Hộ sơn đại trận cũng lấp lánh quang mang bảy màu, lại là bán trong suốt, thanh âm và khí tức bên ngoài đều có thể truyền vào. Trước quần thành bảo Bạch Đế Sơn có một quảng trường lớn, lúc này trên quảng trường đã đứng đầy người, toàn bộ cường giả Thiên Đảo Hồ còn lại đều ở đây.
Chương 382 Một tên cũng không chừa

Nhìn lên địch nhân kéo tới đen kịt giữa không trung, sắc mặt ai nấy đều vô cùng ngưng trọng, hộ sơn đại trận này có thể đỡ nổi nhiều cường giả như vậy công kích ư?

Quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành là người có chiến lực mạnh nhất tại trường, cũng là người địa vị cao nhất, hắn vung tay rống lên:

- Tấn công!

Xùy

Mấy trăm đạo Huyền lực phóng ra, nháy mắt liền gào thét trút xuống, đủ loại đao mang kiếm mang như dải lụa sáng ngời ùn ùn lao tới, xé rách hư không hung hăng nện lên hộ sơn đại trận.

Ầm ầm ầm ầm!

Khắp nơi trên hộ sơn đại trận đều lấp lánh quang mang, tiếng nổ vang trời, quang mang bảy màu trên đó đột ngột sáng chói, gai mắt dị thường.

- Hả?

Người phía dưới quảng trường đều thấp thỏm nhìn lên, thậm chí có người còn theo bản năng định trốn tránh, nhưng rất nhanh liền hồi thần lại. Bởi vì những công kích kia đều nổ tung giữa trời, tựa như pháo bông, trọn cả hộ sơn đại trận không ngờ lại chẳng có một tia rung động nào.

- Thật cường đại!

Bạch Hạ Sương mở to hai mắt ngước nhìn hộ tráo bảy màu giữa không trung, không khỏi thốt lên cảm khái, Yên phu nhân ngạo nghễ nói:

- Đây chính là đại trận do lão tổ tông tự tay bố trí, phương diện lão tổ tông cường đại nhất không phải chiến lực, mà là cấm chế. Đại trận này kiến tạo hơn một ngàn năm, có thể tự hành hấp thu thiên địa Huyền khí chuyển hóa thành năng lượng, năng lượng tích lũy bên trong rất rất nhiều, dù cho đám người này oanh mười ngày nửa tháng đều không phá được!

- Lão tổ tông thật cường đại.

Bạch Thu Tuyết cũng âm thầm cảm khái, trên mặt lại chớp qua một tia bi thương, lẩm bẩm nói:

- Đáng tiếc, lão nhân gia vẫn phải chết...

- Đừng thương tâm!

Yên phu nhân vỗ vỗ vai Bạch Thu Tuyết nói:

- Thọ nguyên của lão tổ tông vốn đã không nhiều, muốn trách thì trách đám hậu bối chúng ta không nỗ lực không thành tài. Lão tổ tông cho chúng ta thời gian hơn hai nghìn năm, Bạch gia lại chỉ ra được mỗi Bạch Hỉ là Quân Hầu Cảnh.

- Hừ!

Trên không truyền đến một tiếng hừ lạnh, Đỗ Hành vung tay nói:

- Chúng ta đồng loạt công kích, bản vương cũng không tin không phá được mai rùa đen này.

- Được!

Ánh mắt Dạ Lệ khóa chặt Yên phu nhân ở phía dưới, trong mắt chớp qua một tia dâm tà. Từ trong bụng hắn bắn ra một viên châu lớn chừng ngón cái, viên châu này vừa xuất hiện liền tràn ra quang mang vạn trượng, hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn lại.

Giờ khắc này tựa hồ trọn cả thế giới đều tan biến, chỉ còn lại mỗi viên châu lóng lánh kim quang kia.

Bản Mệnh Châu!

Rất nhiều người kinh hô, Bản Mệnh châu là biểu tượng của Quân Hầu Cảnh, là hạt châu do chín chiếc Mệnh Luân ngưng tụ mà thành. Mỗi một Mệnh Luân đều được rèn đúc nên từ vô số thiên tài địa bảo, Bản Mệnh Châu lại được dung hợp bởi chín chiếc Mệnh Luân, có thể tưởng tượng nó sẽ cường đại cỡ nào.

Ông!

Trong bụng nhỏ Đỗ Hành cũng sáng lên, một viên Bản Mệnh Châu lớn chừng quả trứng gà hiện ra, Bản Mệnh Châu này vừa xuất hiện, quang mang phát ra từ Bản Mệnh Châu của Dạ Lệ nháy mắt liền bị che đậy.

Hơn nữa trên viên Bản Mệnh Châu này còn có lôi điện vờn quanh, bên trong tràn ra một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố, tựa hồ có thể hủy diệt hết thảy.

Tử Hoàn Ninh và Kỳ Thiên Hà cũng thả ra Bản Mệnh Châu, tùy theo tiếng quát lớn của Đỗ Hành, bốn viên Bản Mệnh Châu cùng lúc hung hăng đánh xuống hộ tráo bảy màu. Đồng thời với đó, vô số Mệnh Luân cũng mang theo tiếng gió rít gào, hóa thành từng mảnh vẫn thạch ầm ầm trút xuống đại trận hộ sơn.

Vô số người trên Bạch Đế Sơn đều run rẩy từ tận sâu trong linh hồn, bốn viên Bản Mệnh Châu cộng thêm nhiều Mệnh Luân như vậy. Sợ rằng có là núi lớn gấp trăm lần Bạch Đế Sơn đều sẽ bị nện nát trong nháy mắt, đại trận hộ sơn liệu có kháng cự nổi không?

Oanh! Oanh! Oanh.

Từng tiếng nổ vang lên chấn thiên động địa, người trong Thiên Ngục Thành cách đó không xa đều có thể nghe được rõ ràng, tiếng nổ kia hệt như là núi lớn sụp đổ, mặt đất bị nện mở, khủng bố dị thường.

Hộ tráo bảy màu bùng lên quang mang vạn trượng, nháy mắt liền tựa như mặt trời nổ tung, chúng nhân phía dưới vội nhắm mắt lại. Rất nhiều người toàn thân run rẩy, hai tay siết chặt binh khí, chuẩn bị đại trận vừa vỡ liền lao ra liều chết một trận.

Nhưng mà...

Khiến đám người Đỗ Hành tròn mắt kinh ngạc chính là, đại trận lấp lóe quang mang một lát, sau đó lại không thấy có bất kỳ rung động nào, vẫn cứ vững như bàn thạch.

- Ha ha!

Tiếng cười giễu cợt của Yên phu nhân vang lên:

- Đỗ Hành Tử Hoàn Ninh Dạ Lệ Kỳ Thiên Hà, công kích của các ngươi vẫn còn quá yếu. Chỉ bằng chút sức đó mà cũng muốn công phá đại trận hộ sơn? Nằm mơ? Ta kiến nghị các ngươi vẫn nên mời Đỗ Tranh tới đây, nói không chừng hắn đến mới có thể phá được.

Ánh mắt Đỗ Hành chuyển lạnh, thu lại Bản Mệnh Câu, sau đó vung tay nói:

- Mọi người không ngừng công kích, bản vương không tin, năng lượng duy trì đại trận này là vô cùng vô tận. Sau khi công phá đại trận, giết sạch toàn bộ người phía dưới cho bản vương, một tên cũng không chừa.

Trên Bạch Đế Sơn chiến hỏa kéo dài, nơi khác cũng như vậy. Toàn bộ Thiên Đảo Hồ đều dấy lên mưa máu gió tanh, khắp nơi đều là chiến đấu, hoặc là nói... Khắp nơi đều là đồ sát.

Cường giả của Thiên Đảo Hồ lúc này đều tụ tập trên Bạch Đế Sơn, người còn lại đều rất yếu, nhiều nhất chỉ có một số Hồn Đàm cảnh, thỉnh thoảng có nơi còn lưu lại một hai Mệnh Luân cảnh.

Liên quân của ba nước lần này xâm nhập Thiên Đảo Hồ đều do Mệnh Luân cảnh dẫn đội, mỗi một đội nhân mã đều có ba bốn Mệnh Luân cảnh.

Cho nên...

Trừ bên Lạc Thần Thành, tất cả phương hướng còn lại đều là đồ sát. Ba vương tộc hận Thiên Đảo Hồ tới thấu xương, lần này đại quân tiến vào Thiên Đảo Hồ, bên trên không có bất kỳ chỉ thị gì.

Không có chỉ thị, chứng tỏ có thể tùy ý làm bừa!

Giết người cướp của, gian dâm cưỡng hiếp, muốn thống khoái thế nào thì cứ thống khoái như thế. Bắc Mạc võ giả mỗi ngày đều chém giết, nội tâm đã tiềm tàng lệ khí. Một cơ hội phát tiết tốt như này thì sao có thể bỏ qua? Một đại quân nếu không có cường giả ước thúc, đối với dân thường mà nói đó chính là hạo kiếp.
Chương 383 Trung thành tuyệt đối

Điều này có lẽ nhìn thì rất tàn nhẫn, rất không có nhân tính, nhưng đây là hiện thực, đây là chiến tranh. Loại chuyện này ở Bắc Mạc, ở toàn bộ thế giới đều thường xuyên phát sinh.

Cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, đây là pháp ắc sinh tồn của Bắc Mạc.

...

Lạc Thần Đảo rất im lặng, kẻ địch xâm phạm đích xác đã bị trảm sát toàn bộ. Tứ trưởng lão Dạ Kiêu của Thanh Loan tộc một mình đồ sát hết thảy, một Quân Hầu cảnh càn quét mấy ngàn võ giả cấp thấp, điều này là quá đơn giản.

Lục Ly tọa trấn Lạc Thần Thành, vốn ngụ ở trong hậu viện ban đầu. Hắn không ngủ và nghỉ ngơi, cũng không tu luyện, trong đầu đều là khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương.

Hắn có nhận được truyền tin của Yên phu nhân, Yên phu nhân bảo hắn hàng năm đốt chút tiền giấy tế bái cho bọn họ. Điều này khiến trong lòng Lục Ly rất không thoải mái, nhưng hắn lại đành bất lực.

Có ân tình thì phải trả!

Vấn đề là bản thân Lục Ly lại không có năng lực này, dẫn theo Minh Vũ Dạ Tra Dạ Kiêu đi chịu chết? Đó là không công bằng đối với ba người bọn họ. Vì giúp hai bằng hữu, lại hại chết ba thủ hạ trung thành và tận tâm đi theo mình? Loại chuyện này Lục Ly không làm được.

- Thực lực, vẫn là thực lực không đủ, thực lực của ta vẫn quá thấp.

Lục Ly khẽ thở dài, từ trước tới giờ hắn luôn cho rằng tốc độ tu luyện của mình là rất nhanh, chiến lực của mình đã rất nghịch thiên. Hiện tại xem ra vẫn chưa đủ, vẫn quá thấp, không có thực lực, hắn lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương bị giết.

Vù!

Bên ngoài truyền đến một thanh âm rất nhỏ, Minh Vũ giống như u hồn nhẹ nhàng tiến vào, bẩm báo:

- Thám báo truyền tin Vũ Hóa Thần dẫn người tới, từ Liệt Hỏa Đảo cưỡi phi thuyền thiết giáp tiến đến, chắc nhiều nhất là nửa canh giờ nữa sẽ có thể đến chỗ chúng ta.

Lục Ly đứng dậy nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

- Ừ, truyền tin bảo Dạ Kiêu đi tra xét tình huống cụ thể, xem có bao nhiêu cường giả tới.

- Dạ Kiêu?

Minh Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Lục Ly tỉnh ngộ, vội nói:

- Chính là một trong hai người của Huyết Sát Đảo, ngươi phái người truyền tin cho Liễu Di, bảo nàng ta chuyển cáo là được.

- Vâng!

Minh Vũ bay ra ngoài tìm Bùi An, Bùi An vội vàng an bài thám báo đi truyền tin. Minh Vũ rất nhanh lại bay về, đứng bên cạnh Lục Ly, trầm mặc một lát, vẫn không nhịn được hỏi:

- Thiếu chủ, hai người đó là ai? Ta cảm thấy bọn họ không giống như Nhân tộc bình thường.

- Cảm giác của ngươi là đúng!

Lục Ly cười cười, nói:

- Có điều không thể nói thân phận của bọn họ với ngươi được, ta đã đáp ứng với bọn họ là sẽ không nói cho bất kỳ ai. Sau này có cơ hội thích hợp sẽ nói với ngươi, ngươi chỉ cần biết, bọn họ là trung thành tuyệt đối.

Minh Vũ đảo mắt, hỏi:

- Trung thành với ngươi? Hay là trung thành với phụ thân ngươi?

- Ta!

Lục Ly cười lạnh lùng, hỏi ngược lại:

- Sao? Ngươi không tin ta có năng lực này à?

- Ừ.

Minh Vũ rất thật thà nói:

- Ta quả thực có chút hoài nghi, tuy thiếu chủ thiên tư tung hoành, trên người có rất nhiều chỗ kỳ lạ, nhưng muốn hai Quân Hầu cảnh thần phục thì vẫn chưa đủ. Cường giả đều có tôn nghiêm và ngạo khí, nếu không phải có nguyên nhân đặc thù, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Lục Ly không tức giận, ngược lại có chút thích sự thật thà này của Minh Vũ, hắn gật đầu nói:

- Đích xác là có nguyên nhân đặc thù, trên thực tế... Chuyện này ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy rất mơ hồ. Thôi không nói nữa, chuẩn bị chiến đấu đi.

Lục Ly dẫn theo Minh Vũ đi ra ngoài, trong đại điện bọn Bùi An đều đứng đó với vẻ bất an. Dù sao lần này chính là Vũ Hóa Thần đích thân đến, người của Lục Ly có thể chống đỡ được sao?

Sau khi Lục Ly vào cũng không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi. Tốc độ của Dạ Kiêu rất nhanh, nhiều nhất là hơn nửa canh giờ sẽ có tin tức báo về.

Quả nhiên.

Sau hơn nửa canh giờ, một quỷ ảnh đột nhiên từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào, khiến đám người Bùi An hoảng sợ. Một người tiến từ ngoài vào không ngờ lại không có ai phát hiện?

Nhìn thấy đám người như lâm đại địch, Lục Ly xua tay nói:

- Là người của ta, Tứ tứ trưởng lão, tình huống thế nào?

Lục Ly không gọi tên của Dạ Kiêu, sợ bị người ta từ trong hai chữ Dạ Kiêu đoán ra tình báo. Dạ Kiêu hơi khom người, giọng khàn khàn, nói:

- Công tử, có một Quân Hầu cảnh trung kỳ tới, còn có ba Bất Diệt cảnh, mười mấy Mệnh Luân cảnh. Dựa theo tốc độ thì chắc hơn nửa canh giờ nữa là sẽ tới bên này.

Dạ Kiêu và Dạ Tra không gọi Lục Ly Thánh Chủ, mà xưng hô là công tử. Như vậy người ngoài không thể suy đoán ra quan hệ của bọn họ, có thể che giấu được rất nhiều tin tức.

- Phụ cận có Quân Hầu cảnh khác ẩn núp không? Vũ Hóa Thần có phát hiện ra ngươi không?

Lục Ly hỏi, Dạ Kiêu cúi đầu nói:

- Chỉ có một Quân Hầu cảnh, ta có thể khẳng định. Hắn không phát hiện ra ta, điểm này ta có thể chắc chắn.

- Tốt lắm!

Lục Ly xoay người nhìn về phía một tấm bản đồ treo trên vách tường, chỉ vào một hòn đảo nhỏ ở phía nam nơi này, nói:

- Vậy khai chiến ở đây đi, Tư trưởng lão, ngươi trở về bảo tộc trưởng của nhà ngươi tới đây, chúng ta đến nơi này chờ Vũ Hóa Thần.

Dạ Kiêu nhìn bản đồ, có chút do dự nói:

- Công tử không cần phải tự đi, cứ giao cho tộc trưởng và ta, chúng ta cam đoan sẽ lấy được đầu họ.

- Không sao, có các ngươi bên cạnh, Vũ Hóa Thần có thể khiến ta bị thương sao?

Lục Ly lạnh lùng cười nói:

- Hơn nữa đại chiến kinh thiên như vậy, học tập cơ hội tốt để học tập, ta sao có thể bỏ qua?

- Vậy được!

Dạ Kiêu nhìn Minh Vũ, nghĩ với cảnh giới của Vũ Hóa Thần thì cũng cần quá lo lắng. Hắn hóa thành một đạo gió mát lướt đi, Lục Ly nhìn Minh Vũ, hai người đều cùng bước ra ngoài.

Bùi An vội vàng đi theo, nói:

- Đảo chủ, chúng ta theo ngươi xuất chiến!

Những người còn lại đều tỉnh ngộ, đại chiến kinh thiên như vậy sao có thể bỏ qua? Hơn nữa người dưới tay Lục Ly không ngờ có thể diệt sát Quân Hầu cảnh?
Chương 384 Tra xét

Lúc này Lục Ly ở trong lòng mọi người đã biến thành một cặp đùi rất to, mọi người sao có thể không ôm chặt một chút?

- Cút đi!

Lục Ly lạnh lùng liếc qua, nói:

- Ở yên trong thành, thám báo ở phụ cận cũng không được phái đi, nếu không bị ngộ sát thì cũng đừng trách ta.

Lục Ly không muốn tiết lộ bất kỳ tình báo gì về Thanh Loan tộc, tất nhiên không thể để nhóm người này tới quan chiến. Nhóm người này là mặt hàng gì thì trong lòng Lục Ly biết rất rõ, tùy thời đều có thể bán đứng hắn.

- Đi!

Hắn nhìn Minh Vũ, Minh Vũ túm lấy hắn, hóa thành một đạo tàn ảnh, nhảy mấy cái liền ra khỏi Lạc Thần Thành, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Đám người Bùi An thì căng thẳng đứng chờ ở quảng trường trong thành, nếu trận chiến này Lục Ly thắng, bọn họ sẽ triệt để được an toàn. Nếu thua, Vũ Hóa Thần khẳng định sẽ huyết tẩy Lạc Thần Thành, bọn họ vẫn phải chết.

Phía tây bắc Lạc Nhật Đảo có một hòn đảo nhỏ vô danh, hòn đảo này nhỏ đến không thể đủ cho người ở, bên trên cái gì cũng không có, chỉ có một số đá vụn và cỏ dại.

Khi Lục Ly và Minh Vũ tới đây, Dạ Tra đã chờ từ lâu, tốc độ của hắn quá khủng bố. Dạ Kiêu lại không thấy bóng dáng, chắc là đi tra xét xung quanh.

- Công tử!

Dạ Tra hơi khom người, Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi chắp tay với Dạ Tra, Dạ Tra gật đầu xem như đáp lễ. Người đứng đầu Ngũ quái của Thiên Đảo Hồ tính tình rất quái, Minh Vũ có thể chắp tay với Dạ Tra, đã cho thấy sự tán thành đối với thực lực của hắn.

Ánh mắt của Lục Ly nhìn về phía nam, lẳng lặng chờ đợi, Minh Vũ và Dạ Tra đứng sau hắn, hai người một người mặt rất mơ hồ, một người đeo mặt nạ Quỷ Sát, cho nên không nhìn rõ biến hóa trên khuôn mặt.

- Vù!

Sau thời gian hai nén hương, xa xa một cơn gió bay tới, ngưng kết ở trước mặt Lục Ly. Dạ Kiêu đã trở lại, hắn chắp tay nói:

- Tới rồi, sau ba nén hương nữa là đến bên này.

- Tốt!

Lục Ly hơi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, trong linh hồn không có một gợn sóng. Dường như chiến đấu sắp phát sinh chỉ là cấp bậc Hồn Đàm, chứ không phải Quân Hầu cảnh.

Trong ánh mắt Minh Vũ lộ ra một tia thưởng thức, cho dù bên này chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng dù sao Lục Ly cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thực lực Hồn Đàm cảnh, đối mặt với chiến đấu cấp bậc này không ngờ vẫn thong dong lạnh lùng như vậy, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên bất phàm.

Thời gian từng chút trôi qua, sau hai nén hương, phía nam truyền đến một tiếng xé gió, tiếp theo một điểm đen nhỏ đang không ngừng phóng to, một chiếc phi thuyền thiết giáp phá không mà đến.

Vũ Hóa Thần đứng ở phía trước phi thuyền thiết giáp, phía sau là ba Bất Diệt cảnh, mười mấy Mệnh Luân cảnh. Không phải hắn không muốn mang theo nhiều võ giả hơn, mà là Bất Diệt cảnh của Vũ gia chỉ còn lại ba người...

Dáng người của hắn rất khôi ngô, đứng trên giáp bản, giống như một con cự thú hình người tỏa ra hung uy khó hiểu. Trong mắt hắn đều là sát ý và giận dữ, trong lòng thầm quyết định lần này không chỉ phải giết chết Lục Ly, còn phải trảm sát tất cả mọi người trong phạm vi thế lực của Lạc Thần Đảo, một người cũng không bỏ sót.

Tốc độ của phi thuyền thiết giáp đạt tới tốc độ cao nhất, rất nhanh liền phá không mà đến, phương hướng không nhắm tới tiểu đảo, chắc sẽ bay qua cách tiểu đảo một dặm.

Lực cảm giác của Vũ Hóa Thần rất khủng bố, khi cách tiểu đảo mười dặm, con ngươi lồi lên của Vũ Hóa Thần quét về phía tiểu đảo. Sau khi hắn mơ hồ cảm giác được bốn bóng người, lập tức vung tay nói:

- Dừng lại.

Một võ giả Mệnh Luân cảnh vội vàng khống chế chiến thuyền dừng lại, ánh mắt Vũ Hóa Thần nhìn về phía tiểu đảo với vẻ nghi ngờ, cự ly hơi xa, hắn không cảm ứng được cảnh giới của họ, chỉ biết bên này có bốn người.

- Thu liễm khí tức một chút.

Lục Ly nói khẽ, sau đó cao giọng hét lớn:

- Vũ tộc trưởng, tại hạ Lục Ly đặc biệt đến cung nghênh.

Mười mấy người trên phi thuyền đều ầm ĩ cả lên, Lục Ly không ngờ dám xuất hiện ở đây? Còn cố ý tới đón bọn họ? Nếu Lục Ly không phải bị điên thì chính là có chỗ dựa nào đó.

Hung quang trong mắt Vũ Hóa Thần lập tức sáng lên, sau đó phất tay nói:

- Tới gần một chút, lão Lục, đi tra xét tình huống xung quanh.

Vỳ.

Một Bất Diệt cảnh bay xuống khỏi phi thuyền thiết giáp, bay tới phụ cận tra xét tình báo. Phi thuyền chậm rãi tới gần, thần niệm của Vũ Hóa Thần quét về phía trước, muốn tra xét tình huống của Lục Ly và ba người phía sau.

Chờ sau khi phi thuyền tới gần ba bốn dặm, Vũ Hóa Thần cuối cùng cũng đã điều tra xong, sát khí trên người trên người cũng càng lúc càng thịnh. Phía trước đúng là Lục Ly, hắn đã xem qua bức họa của Lục Ly rất nhiều lần, tôn tử Vũ Linh Hư của hắn chính là bị Lục Ly giết chết.

Có điều hắn lại không mạo muội hành động, bởi vì ba người đứng phía sau Lục Ly. Một người hắn có thể tra xét rõ, chính là Minh Vũ, mặt nạ Quỷ Sát không thể giấu được sự tra xét của Quân Hầu cảnh. Hai người khác thì hắn lại không thể tra xét được rõ ràng, hơn nữa... Cũng không cảm ứng được cảnh giới.

Không tra rõ được mặt, vậy có thể dùng bí thuật cường đại để giải thích, nhưng cảnh giới cũng không tra xét được thì lại có chút dọa người, vạn nhất là hai Nhân Hoàng thì sao?

- Không thể là Nhân Hoàng!

Vũ Hóa Thần rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này, nếu phía sau Lục Ly có hai Nhân Hoàng đi theo, lúc này e là đã sớm giết tới Bạch Đế Sơn rồi.

Nếu là hai Quân Hầu cảnh thì sao?

Trong lòng Vũ Hóa Thần có chút lo lắng, vạn nhất là Quân Hầu cảnh thì hắn hôm nay e là phải ngã xuống ở đây rồi. Mắt hắn lấp lánh, có chút tiến thoái lưỡng nan.

Vù.

Bất Diệt cảnh hắn phái ra rất nhanh đã bay về, chắp tay nói:

- Tộc trưởng, phụ cận không có ai, chỉ có bốn người bọn họ.

Vũ Hóa Thần vẫn không nói gì, khống chế phi thuyền dựng lại tại chỗ, trong lòng đang thiên nhân giao chiến.

- Ha ha ha!

Lục Ly ngửa mặt lên trời cười ha hả, giễu cợt nói:

- Vũ Hóa Thần, ngươi từ Thiên Ngục Thành xa xôi vạn dặm chạy tới đây, không phải là vì giết ta sao?
Chương 385 Giết người là một loại nghệ thuật

- Vì sao lúc này lại không động thủ: Ngươi không muốn báo thù cho bọn Vũ Linh Hư Vũ Phi Nông à? Đúng rồi... Quên nói với ngươi, Vũ Luân không chết, lúc này bị ta gieo Hồn trùng, hay là ta cũng gieo cho ngươi mấy con nhé?

- Lớn mật!

Người của Vũ gia giận tím mặt, Vũ Hóa Thần lại càng bất an.

Lục Ly đã chờ tới bực mình, vung tay lên nói:

- Trừ Vũ Hóa Thần ra thì giết hết toàn bộ, bắt sống Vũ Hóa Thần, nếu không bắt được thì... Cũng giết đi!

Vừa rồi chỉ là tùy tiện trêu chọc, nhưng lúc này Lục Ly lại có chút động lòng. Nếu có thể bắt Vũ Hóa Thần rồi gieo Hồn trùng, có một nô lệ Quân Hầu cảnh, đó chính là chuyện rất không tồi.

Vù.

Dạ Tra lao ra đầu tiên, Minh Vũ theo sát đằng sau, Dạ Kiêu cũng động.

Ba người không để lại người bảo hộ Lục Ly, bởi vì ba người vô cùng tự tin, ba người liên thủ thì có thể thoải mái trảm sát Vũ Hóa Thần, không ai có thể lướt qua bọn họ mà giết chết Lục Ly.

- Ba Quân Hầu cảnh!

Con ngươi giống như hung thú của Vũ Hóa Thần co rút lại, hoang mang gầm lên. Trong đầu hắn xoay chuyển rất nhanh, lập tức đưa ra chủ ý, vung tay lên nói:

- Toàn bộ động thủ, tiêu diệt Lục Ly tiêu diệt!

- Vù!

Cường giả của Vũ gia tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tộc trưởng, toàn bộ lao ra.

Vũ Hóa Thần cũng động, trong bụng hắn một viên Bản Mệnh Châu to bằng hai ngón tay xuất hiện, sau đó Bản Mệnh Châu cấp tốc phóng to, biến thành một viên thiên thạch. Thân thể hắn bắn lên trên Bản Mệnh Châu, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay về phía nam.

Đúng vậy!

Vũ Hóa Thần bay về phía nam, hắn không ngờ để tộc nhân đi chịu chết, bản thân thì bỏ chạy.

Có thể trở thành tộc trưởng, Vũ Hóa Thần khẳng định không phải hạng người ngu xuẩn, ở tình huống này hắn làm như vậy là lựa chọn chính xác nhất. Nếu không trốn, toàn bộ đều phải chết ở đây, mà hắn chết thì Vũ gia cũng xong đời.

- Có thể trốn được à?

Dạ Tra cười cợt, theo hắc quang trên gáy lóe lên, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, Lục Ly cũng không nhìn rõ bóng người của hắn. Dạ Kiêu cũng vậy, phóng ra huyết mạch thần kỹ, tốc độ tăng vọt đuổi theo Vũ Hóa Thần.

Minh Vũ không góp vui, trong bụng hắn một viên Bản Mệnh Châu xuất hiện, giận dữ hét:

- Thế, trấn áp!

Bản Mệnh Châu lấp lánh quang mang, gió mây xung quanh đều động, vô số huyền khí ùa về phía bên này. Tiếp theo toàn bộ thế giới đều như dừng hình, ba Bất Diệt cảnh và mười mấy Mệnh Luân cảnh toàn bộ không thể động đậy, bị thế của Minh Vũ trấn áp.

- Trảm.

Minh Vũ từ sau lưng rút ra một thanh bảo kiếm màu bạc, nhẹ nhàng chém về phía trước, một đạo kiếm mang giống như sóng biển ùa ra, một phát chặt ngang người bốn năm Mệnh Luân cảnh và một Bất Diệt cảnh ở phía trước.

Trường kiếm của Minh Vũ lại nhẹ nhàng bay lượn, hai đạo kiếm mang bay ra, một thân thể bị chặt đứt ngang hông. Máu tươi bay lả tả trong không trung, thân thể tàn phế rơi xuống phía dưới, võ giả của Vũ gia lần này theo đến trong hai hơi thở đã bị giết toàn bộ.

- Minh Vũ, ngươi giết người rất tao nhã.

Lục Ly không nhịn được mà cảm khái, Minh Vũ cắm lại ngân kiếm vào sau lưng, nghiêng người nhìn Lục Ly, thản nhiên nói:

- Giết người là một loại nghệ thuật.

Vù.

Thân thể của hắn lại hóa thành một cơn gió bay về phía trước, Lục Ly cao giọng quát to:

- Có thể bắt sống là tốt nhất, nô lệ Quân Hầu cảnh thực sự rất đáng giá.

- Lục Ly rốt cuộc có thân phận gì? Vì sao bên cạnh hắn lại có nhiều cường giả như vậy?

Trên hồ lớn vô biên, Vũ Hóa Thần cưỡi Bản Mệnh Châu hóa thành một đạo lưu tinh bay đi. Trên mặt hắn thì vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang nổi lên sóng to gió lớn.

Ba Quân Hầu cảnh, đây là chiến lực mà các thế lực của Bắc Mạc không thể theo kịp. Ba Quân Hầu cảnh chính là thế lực lục phẩm, mà mạnh nhất ở Bắc Mạc chỉ là vương tộc ngũ phẩm, Bạch gia Tử gia Đỗ gia Dạ gia đều không xuất hiện ba Quân Hầu cảnh.

Vũ Hóa Thần có tư liệu về Minh Vũ, chuyện Minh Vũ ở Huyết Sát Đảo quỳ xuống trước Lục Ly, Vũ Hóa Thần cũng biết. Nhưng Minh Vũ về sau không tới Huyết Sát Đảo, còn có khi Lục Ly tới Vũ Lăng Thành, Minh Vũ dùng một thế thân xuất hiện ở Thiên Phạt Phách Mại Tràng, cho nên Vũ Hóa Thần cũng không nghĩ quá nhiều.

Lại không ngờ Lục Ly đúng là thiếu chủ của Minh Vũ, hơn nữa hiện tại lại xuất hiện thêm hai Quân Hầu cảnh, vừa rồi toàn bộ đều đứng phía sau Lục Ly, như vậy thân phận của Lục Ly này không thể không khiến Vũ Hóa Thần hoài nghi.

- Lục Ly tuyệt đối không phải người Bắc Mạc, hắn khẳng định là người Trung Châu!

Vũ Hóa Thần rất khẳng định điểm này, Minh Vũ gọi thiếu chủ, vậy cha của Lục Ly khẳng định rất không tồi. Vũ Hóa Thần không biết chuyện năm đó của Lục Nhân Hoàng và Minh Vũ, cho nên không thể đoán ra.

Vù.

Phía sau truyền đến một tiếng xé gió, Dạ Tra đã đuổi tới, cho dù tốc độ của Vũ Hóa Thần đạt tới mức cao nhất, nhưng đối với Dạ Tra thì vẫn không là gì.

Là chủng tộc có tốc độ nhanh nhất Trung Châu, nếu Dạ Tra ngay cả Vũ Hóa Thần Quân Hầu cảnh trung kỳ cũng không đuổi kịp, vậy Thanh Loan tộc cũng không xứng có uy danh như vậy.

Dạ Tra không công kích, mà là vòng một vòng qua Vũ Hóa Thần, tới phía trước hắn. Vũ Hóa Thần bay về phía trước thì hắn cũng bay về phía trước, thủy chung bảo trì cự ly nửa dặm.

Vù!

Dạ Kiêu cũng tới rất nhanh, tuy vừa đột phá Quân Hầu cảnh, nhưng Thanh Loan tộc lại có huyết mạch bát phẩm. Bốn trưởng lão đều giác tỉnh huyết mạch bát phẩm, huyết mạch thần kỹ vừa phóng thích, tốc độ lập tức tăng gấp mười lần, đuổi kịp Vũ Hóa Thần là chuyện rất đơn giản.

Dạ Kiêu cũng học theo, bay ở bên trái Vũ Hóa Thần, một đường theo hắn tiến về phía trước. Phía sau còn có Minh Vũ, đáng tiếc tốc độ của Minh Vũ không được, nhìn tình huống thì trong thời gian ngắn chắc không đuổi kịp.

Dạ Tra nhìn về phía Dạ Kiêu, trong tay Dạ Kiêu xuất hiện một thanh trường kiếm, thân thể đột nhiên xông tới Vũ Hóa Thần, trường kiếm của hắn đâm về phía trước.

Một kiếm này không phóng ra Huyền lực, lại giống như đâm phá hư không, kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên hiện ra ở phía trước Vũ Hóa Thần.

Advertisement
';
Advertisement