Chương 361 Chọc ghẹo
Lục Ly nhìn chằm chằm thân thể đẫy đà của Yên phu nhân nói:
- Ta có thể nói mấy điều kiện?
- Ba cái!
Yên phu nhân không có chút căng thẳng và thần sắc khác thường, nàng nhàn nhạt cười nói:
- Lúc trước ngươi dùng một cái, bây giờ Lạc Thần Đảo là của ngươi, sau này chỉ do ngươi quản. Ngươi còn có thể nói hai điều kiện, bất quá không thể quá phận.
- Được!
Nụ cười trên mặt Lục Ly càng rực rỡ, hắn nhìn Yên phu nhân nói:
- Điều kiện thứ hai, phu nhân bồi ta một đêm, như thế nào?
Tựa hồ Yên phu nhân đã sớm đoán được Lục Ly sẽ nói cái gì, ánh mắt nàng trở nên mị hoặc, lộ ra vẻ phong tình vạn chủng. Thân thể nàng hơi bu lại, dùng âm thanh rất dụ người nói:
- Có thể hầu hạ Lục thiếu gia một đêm, đó là phúc khí của Bạch Yên. Bất quá... ta có danh xưng độc quả phụ, Lục thiếu gia dám theo ta lên giường, không sợ ta ăn ngươi sao?
- Ăn?
Trong đầu Lục Ly tưởng tượng ra một số hình ảnh, lại không hề sợ hãi, ngược lại trong lòng hơi rung động. Đây quả nhiên là yêu tinh, đối vớithì loại gà tơ như hắn mà nói thì chính là trí mạng.
Lục Ly từng ở Bạch Đế Sơn chòng ghẹo Yên phu nhân, lại bị Yên phu nhân ghẹo lại cho một hồi, hại hắn hắn đêm hôm đó không thể ngủ yên. Hôm nay hắn lại tùy ý trêu chọc một chút, lại bị Yên phu nhân chọc cho không kềm chế được.
Hắn quay mặt đi, thầm hít sâu một hơi, ép mình phải tỉnh táo lại.
Hắn tất nhiên không thể lên giường với Yên phu nhân, đó là một quả phụ, còn là Độc Quả Phụ, dính vào sẽ hậu hoạn vô cùng, hắn không nắm chắc có thể khống chế được Độc Quả Phụ này.
- Ha ha.
Yên phu nhân bật cười khanh khách, dương dương tự đắc giống như người thắng cuộc, Lục Ly muốn trêu chọc nàng ta à? Còn non lắm.
- Nữ nhân này không thể dính vào!
Lục Ly không ngừng lẩm bẩm trong lòng, nếu chiến lực của hắn vượt qua Yên phu nhân, vậy thì còn không sao. Lúc này thực lực của hắn còn yếu, đi trêu đùa Yên phu nhân, rất có khả năng sẽ bị Yên phu nhân đùa chết lại. Bạch gia có Thiên Ngục Lão Nhân, nếu thực sự bức Bạch gia này quá đáng, Minh Vũ và hắn đều phải chết.
Lục Ly trở nên trầm ngâm, nghiêm mặt nói:
- Ta sợ ngươi ăn ta lắm, đổi điều kiện khác đi. Cho ta mười bản huyền kỹ Thiên cấp thì sao? Hàng tốt một chút, loại hàng rác rưởi thì đừng có lấy ra làm gì.
- Không đổi.
Yên phu nhân mị nhãn như tơ liếc một cái Lục Ly một cái, còn vươn ngọc thủ ra vuốt vuốt mu bàn tay Lục Ly, cười nói:
- Ta trêu ngươi thôi, ta làm sao dám ăn Lục thiếu gia? Cho dù ăn... Cũng là phải ăn cách khác, đảm bảo Lục thiếu gia cả đời khó quên.
- Ừng ực.
Yết hầu Lục Ly mấp máy, nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, toàn thân căng thẳng, phía dưới đã có phản ứng. Hắn ngay lập tức rụt tay lại, ho hai tiếng nói:
- Phu nhân, đang nói chuyện chính sự mà, xin ngươi nghiêm túc một chút được không?
- Ha ha ha.
Yên phu nhân cười một cách phóng đãng, trước ngực sóng sánh mãnh liệt, bộ dạng phóng đáng không khác gì một con mèo cái động đực, Lục Ly thậm chí không dám nhìn nàng ta.
- Được, được!
Yên phu nhân nhìn Lục Ly một cái, không đùa giỡn hắn nữa, gật đầu nói:
- Mười bản huyền kỹ Thiên cấp thì không thành vấn đề, sẽ mau chóng được đưa tới. Ngươi không hài lòng thì ta sẽ sai người đổi lại, còn điều kiện cuối cùng thì sao?
Lục Ly có chút đau đầu, hắn không thiếu huyền tinh. Huyền kỹ Thiên cấp là có huyền tinh cũng không mua được, hiện tại đã có rồi, hắn thực sự không biết nên đề xuất điều kiện gì gì.
Nếu Yên phu nhân đã ban cho hắn Lạc Thần Đảo, chỉ cần hắn không chết, Yên phu nhân sẽ che chở cho Liễu gia, cho nên hắn hoàn toàn không cần lo lắng.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Điều kiện này cứ giữ lại đã, phu nhân yên tâm đi, chuyện lúc trước đã qua rồi, Lục Ly ta không phải hạng lòng dạ hẹp hòi. Ngươi chỉ cần chân tâm thành ý làm bằng hữu với ta, ta sẽ coi Bạch gia là bằng hữu, ta nói vậy chắc ngươi hiểu chứ?
- Lòng dạ của Lục thiếu gia quả nhiên rộng rãi, không hổ là danh môn thiếu gia.
Yên phu nhân nghiêm túc gật đầu, sau đó khẽ thở dài nói:
- Kỳ thật, nha đầu Thu Tuyết đó nhìn trúng ngươi, vậy nhân phẩm của ngươi là có thể thấy rõ, là ta hồ đồ. Thu Tuyết bề ngoài ôn hòa, nhưng trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo. Thiên Đảo Hồ có nhiều hào môn công tử như vậy, nàng ta lại không nhìn trúng một ai, nàng ta có thể tán thành ngươi, điều này chứng tỏ người quả thật rất ưu tú.
Lục Ly cười nhạt, không đáp lời.
Vết nứt đã xuất hiện, sau chuyện không thể bù đắp. Yên phu nhân ở trong lòng Lục Ly đã là một nữ nhân máu lạnh độc ác, bất kể Yên phu nhân có nói thế nào, bù đắp thế nào, hắn cũng không nhận người bằng hữu này.
Yên phu nhân nhìn thấy thần sắc của Lục Ly, khẽ thở dài trong lòng, nàng ta biết đã không thể vãn hồi rồi. May mắn duy nhất là Bạch Thu Tuyết trong chuyện lần này vẫn đứng ở bên Lục Ly, cuối cùng Bạch Hỉ còn cho phép Bạch Thu Tuyết theo cùng, vì một tiếng hô giết Lục Ly ở Huyết Sát Đảo mà hận nàng ta cả đời.
Nàng ta biết có Bạch Thu Tuyết, Lục Ly sẽ không ghi hận Bạch gia. Có điều làm cách nào để có thể gây dựng quan hệ tốt với Lục gia đệ tử, để Bạch gia sau này đi theo được lợi, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
Loại chuyện này trong thời gian ngắn không làm tốt được, đại chiến sắp tới, Yên phu nhân không có thời gian ở lại lâu, nàng ta đứng dậy nói:
- Lục thiếu gia, vậy ta về trước, ừ.. Nếu ngươi lúc nào có thời gian, có thể tới Bạch Đế Sơn chơi, khuê các của Bạch Yên hiện tại triệt để mở rộng đối với ngươi, ngươi tùy thời có thể tiến vào, ha ha.
Yên phu nhân lưu lại một chuỗi tiếng cười phóng đãng rồi rời đi, Lục Ly nhìn chằm chằm cái eo giống như rắn của nàng ta, nuốt xuống một ngụm nước miếng, lại cảm khái yêu tinh à yêu tinh.
Yên phu nhân đi rồi, Lục Ly vẫn không đứng dậy tiễn.
Điều này khiến đám người Liễu Di không biết nói gì, rất nhiều Liễu gia đệ tử lại sợ hãi không thôi, sợ Yên phu nhân mà tức giận, Lạc Thần Thành ngày mai sẽ phải đổi chủ.
Chương 362 Quay về
Lục Ly thì không quan tâm, tiếp tục bế quan tu luyện, các thế lực đưa tới cho hắn rất nhiều linh thảo đan dược, hắn gần đây đều đang luyện hóa, khiến Hồn Đàm củng cố hơn.
Theo thời gian trôi qua, không khí trên Thiên Đảo Hồ càng lúc càng kịch liệt. Đại quân sắp viễn chinh, rất nhiều người bắt đầu ra tiền cược, cược trong bao nhiêu ngày sẽ phá được Vũ Đế Thành, cược tam đại vương tộc lần này liệu có can thiệp hay không, cược Vũ gia có thể có bao nhiêu cường giả trốn thoát.
Danh sách xuất chiến lần này lặng lẽ được lưu truyền, Thiên Ngục Lão Nhân, Bạch Hỉ, Bạch Lãnh toàn bộ đều xuất chiến, Yên phu nhân tọa trấn Bạch Đế Sơn.
Gia tộc tứ phẩm trừ bên Lục Ly ra đều xuất chiến theo. Cường giả Bất Diệt cảnh tổng cộng đạt tới mười lăm người, Mệnh Luân cảnh hơn trăm, Hồn Đàm cảnh hơn vạn.
Lần này thấp nhất cũng đều là Hồn Đàm cảnh, toàn bộ Thiên Đảo Hồ có hơn nửa cường giả đều xuất động. Thiên Ngục Lão Nhân đây là chuẩn bị đánh một chiến dịch thật đẹp, nghiền ép Vũ gia, uy chấn Bắc Mạc.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương không có tư cách ra ngoài, hai người bị Yên phu nhân cấm đoán nửa năm, Thiên Ngục Lão Nhân gần đây cũng không để ý tới hai nha đầu, bảo bọn họ tự kiểm điểm một đoạn thời gian.
Lại qua mấy ngày, Lục Ly sai Thiên Đà Tử bí mật đưa hắn tới Địa Long Đảo một chuyến.
Hòn đảo này đã bị Lục Ly bố trí làm cấm địa, chuyên môn có người thủ hộ. Ở trong phạm vi thế lực của Lạc Thần Đảo, lúc này ai dám đắc tội với Lục Ly? Ai dám đến gần Huyết Sát Đảo?
Thiên Đà Tử thủ hộ trong núi lửa, Lục Ly tiến vào tiểu thế giới một chuyến, muốn xem tiến triển tu luyện của đám người Dạ Tra.
Năm người Dạ Tra toàn bộ đều đang bế quan, Dạ Tiểu Tịch và một tộc lão tiếp kiến Lục Ly. Hỏi thăm một phen, Lục Ly rất hài lòng, dựa theo tiến độ thì nhiều nhất là hơn một tháng nữa, đám người Dạ Tra sẽ lục tục xuất quan, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm người đều có thể đột phá Quân Hầu cảnh.
Lục Ly không ở lại quá lâu, đi lòng vòng một hồi. Bên Thiên Đà Tử không có tình báo gì, Minh Vũ không đi cùng, Thiên Đà Tử không cảm ứng được có thần niệm tra xét.
Không phải Lục Ly không tin Minh Vũ, việc này Lục Ly cảm thấy vẫn nên lấy cẩn thận làm đầu. Sự tồn tại của Thanh Loan tộc càng ít người biết thì càng an toàn hơn.
Lục Ly trở lại Lạc Thần Đảo hỏi Liễu Di một phen, cũng có được xác định, Minh Vũ không rời khỏi một bước, vẫn tu luyện ở hậu viện.
Khi Lục Ly chuẩn bị tiếp tục tu luyện, một tin tức truyền đến, khiến Lục Ly và người của Lạc Thần Đảo đều kinh ngạc. Không chỉ là bọn bọn Lục Ly, toàn bộ Thiên Đảo Hồ đều chấn động.
Từ đêm qua tới hiện tại, thám báo của Bạch gia ẩn núp ở ngoài Vũ Đế Thành toàn bộ đều mất tích. Tiếp theo toàn bộ thám báo trong vực giới cũng lục tục mất tích. Chỉ trong thời gian một ngày một đêm, Bạch gia không ngờ mất đi tất cả tình báo về Vũ Đế Thành.
Vũ gia đã động thủ trước, trong một ngày một đêm, nhổ sạch tất cả cái đinh Bạch gia bày ra, một người cũng không lưu lại.
Nửa ngày sau, Thiên Ngục Lão Nhân xuống Bạch Đế Sơn, sai người thông truyền toàn bộ Bắc Mạc - Thiên Đảo Hồ chính thức bắt đầu viễn chinh Vũ Đế Thành, không diệt toàn tộc Vũ gia, quyết không trở về.
Các loại chuẩn bị trước trận chiến đều đã xong, tùy thời đều có thể khai chiến.
Thiên Ngục Lão Nhân ra lệnh, vô số võ giả tới Hắc Nha Đảo để truyền tống di. Hắc Nha Đảo cách Luyện Ngục Nhai rất gần, qua Luyện Ngục Nhai chính là Thiên Vũ Quốc, lập tức có thể đổ bộ.
Kỳ thật Lạc Thần Đảo cách Thiên Vũ Quốc gần hơn, có điều Yên phu nhân biết Lục Ly vừa tiếp nhận, rất nhiều chuyện đều chưa quản được, nên không định đi qua bên này
Bên Hắc Nha Đảo đã sớm chuẩn bị vô số chiến thuyền, những võ giả đó vừa truyền tống tới, lập tức lên chiến thuyền chờ.
Lần này Thiên Đảo Hồ chỉ có vạn người đi, toàn là Hồn Đàm cảnh trở lên, cường giả của Thiên Đảo Hồ cơ hồ là đi hết bảy thành. Thọ nguyên của Thiên Ngục Lão Nhân không còn nhiều, lần này chắc là một hồi đại chiến cuối cùng hắn xuất chinh, Bạch gia vô cùng coi trọng, tuyệt đối không thể để có sơ xuất.
Chờ sau khi một vạn người tập hợp, hơn mười chiếc phi thuyền thiết giáp từ Hắc Nha Thành phá không mà đi, Bạch Hỉ dẫn theo đám người đứng trên giáp bản của chiếc phi thuyền thiết giáp thứ nhất.
Hắn nhìn đại quân đông nghìn nghịt ở bên dưới, quát:
- Vũ gia xé bỏ hiệp nghị, xâm nhập Thiên Đảo Hồ ta, trảm sát trưởng lão của Bạch gia ta. Tộc trưởng có lệnh, nợ máu phải trả bằng máu, tôn nghiêm của Thiên Đảo Hồ là không thể khiêu khích, lần này viễn chinh Vũ Đế Thành, không diệt Vũ gia thề không trở về!
- Không diệt Vũ gia thề không trở về!
Vạn người ở phía dưới cũng đều hô theo, thanh âm chấn thiên động địa, vang vọng hoàn vũ, nước hồ cũng bị chấn cho không ngừng quay cuồng.
- Xuất chinh!
Một thanh âm già nua từ trong chiếc phi thuyền thiết giáp thứ nhất truyền đến, thanh âm này rất bình tĩnh, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào. Nhưng vô số người nghe thấy thanh âm này, lại cảm thấy như có một cỗ ma lực, khiến bọn họ lập tức máu nóng dâng trào.
Thiên Ngục Lão Nhân!
Vua không ngai của Thiên Đảo Hồ, thần thủ hộ Thiên Đảo Hồ hơn hai ngàn năm, thần thoại bất bại. Nghe thấy thanh âm của hắn, rất nhiều người đều kích động tới thiếu chút nữa quỳ xuống, có thể hộ tống thần của Thiên Đảo Hồ xuất chiến, rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
- Đi!
Từng tiếng hét vang lên, hơn một ngàn chiếc chiến thuyền phá sóng mà đi, các cường giả Hồn Đàm cảnh đứng trên giáp bản, sát khí tung hoành. Trên trời hơn mười chiếc phi thuyền thiết giáp giống như hơn mười con hư không cự thú chậm chạp đi theo, cảnh tượng đó khiến người ta thấy mà tâm thần nhộn nhạo, nhiệt huyết sôi trào.
Yên phu nhân dẫn theo một đám người tới đưa tiễn, nhìn từng chiếc chiến thuyền và phi thuyền thiết giáp biến mất ở đường biển, Yên phu nhân thản nhiên phất phất tay nói:
- Quay về!
Chờ truyền tống về Bạch Đế Sơn, Yên phu nhân lập tức lại công việc lu bù. Nàng ta lần này không chỉ là tọa trấn Bạch Đế Sơn, còn phụ trách các phương diện tình báo, các loại tiếp tế tiếp viện hậu cần cho đại quân cũng đều do nàng ta toàn quyền phụ trách.
Chương 363 Vua không ngai
Sau khi nàng ta trở lại Bạch Đế Sơn, mày vẫn luôn nhíu chặt, chưa từng giãn ra. Tuy nhìn từ ngoài mặt thì lần này chắc sẽ rất thuận lợi, dù sao chiến lực của Thiên Ngục Lão Nhân cũng rất bưu hãn, năm đó một mình độc đấu tộc trưởng của tam đại vương tộc, còn thành công đánh bị thương hai người. Lần này nếu tam đại vương tộc không muốn lưỡng bại câu thương, khẳng định sẽ không dám xằng bậy.
Nhưng... Yên phu nhân vẫn luôn có chút lo lắng, có chút tâm thần không yên, nhưng lại không thể nói ra được là xảy ra ở đâu?
Trong Lộ Thiên Các Lâu, sau khi Yên phu nhân xử lý xong một số sự vụ, nghĩ nghĩ một chút rồi phất tay nói:
- Đi thả Thu Tuyết, Hạ Sương ra, bảo Thu Tuyết tới đây giúp ta làm chút chuyện.
Tuy Bạch Thu Tuyết tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư kín đáo, thông minh trí tuệ, rất có mấy phần phong phạm của Yên phu nhân năm đó. Yên phu nhân cũng vẫn muốn bồi dưỡng nàng ta, việc lần này đích xác rất nhiều, cộng thêm đã bàn xong với bên Lục Ly, Yên phu nhân cũng hết giận rồi.
Hai tỷ muội rất nhanh liền được dẫn tới, Bạch Thu Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, Bạch Hạ Sương lại bĩu môi, không thèm nhìn Yên phu nhân.
Sau khi Bạch Thu Tuyết đi vào lầu các, hành lễ nói:
- Tiểu cô, lão tổ tông tới Thiên Vũ Quốc khai chiến à? Các phương diện đều bố trí xong rồi chứ?
- Ừ!
Yên phu nhân gật đầu, không hề hòa nhã với hai tỷ muội. Trầm mặc một hồi, Yên phu nhân nói:
- Hai nha đầu các ngươi cũng không còn nhỏ, nên biết điều một chút. Giúp ta xử lý chính vụ, ngoài ra có thời gian thì tới Lạc Nhật Thành một chuyến, hàn gắn quan hệ với Lục Ly.
Tuy hai tỷ muội bị nhốt, nhưng vẫn biết một chút tin tức bên ngoài. Vừa nghe vậy Bạch Hạ Sương lập tức tò mò hỏi thăm:
- Tiểu cô, vì sao ngươi lại đột nhiên bỏ qua cho Lục Ly? Còn tặng Lạc Thần Thành cho hắn? Chẳng lẽ Lục Ly đã đồng ý gia nhập Bạch gia chúng ta à?
Bạch Thu Tuyết cũng rất hiếu kỳ, tuy hai người biết một số tin tức, nhưng cơ mật hạch tâm thì khẳng định là không nghe ngóng được.
Hai người vẫn không nghĩ thông, với sự hiểu biết của hai người đối với Yên phu nhân, sao có thể cúi đầu trước Lục Ly?
Yên phu nhân nghĩ nghĩ một chút, vẫn quyết định không che giấu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đùa cợt:
- Với tính cách của hắn thì sao có thể gia nhập Bạch gia chúng ta? Hơn nữa... Với thân phận của hắn, căn bản chướng mắt Bạch gia chúng ta.
- Hả?
Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Hạ Sương há hốc, trong mắt đẹp đều là vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Mày liễu của Bạch Thu Tuyết thì nhíu lại, lẩm bẩm:
- Thân phận? Chướng mắt? Chẳng lẽ...
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Yên phu nhân, sau khi có được sự xác định của người sau, nàng ta mới bừng tỉnh đại ngộ, cảm khái nói:
- Chẳng trách thân thế của hắn luôn là một câu đố, nếu hắn là nhi tử của người đó, tất cả đều dễ hiểu.
Bạch Hạ Sương thì ngây ngô hơn, gãi gãi đầu, nàng ta vẫn không hiểu hỏi:
- Tỷ, ngươi nói gì thế, Lục Ly rốt cuộc là thế nào?
Bạch Thu Tuyết giải thích:
- Lục Ly là con trai của Lục Nhân Hoàng, Lục Nhân Hoàng mà hai mươi nămtrước từng đại náo Bạch Đế Sơn.
- Hả?
Bạch Hạ Sương há hốc miệng, một lúc sau mới có phản ứng:
- Lục Ly, Lục Ly, hắn, hắn...
- Được rồi!
Yên phu nhân cắt ngang lời Bạch Hạ Sương, trịnh trọng dặn dò:
- Việc này các ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài, cũng đừng đắc tội với Lục Ly. Lục Ly không ở lại Thiên Đảo Hồ lâu đâu, chắc rất nhanh sẽ tới Trung Châu, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở lại. Đương nhiên nếu có thể kéo gần quan hệ với hắn, ngày sau một khi Lục Ly đắc thế ở Lục gia, nói không chừng sẽ nhớ tới tình cũ của chúng ta, giúp Bạch gia chúng ta một tay.
- Sắp đi à?
Trên mặt Bạch Thu Tuyết lộ ra vẻ mất mát, nàng ta lên tiếng hỏi:
- Tiểu cô, trong khoảng thời gian này Lục Ly đã tới Bạch Đế Sơn à?
- Không!
Yên phu nhân nhìn lướt qua Bạch Thu Tuyết, nghiêm mặt nói:
- Thu Tuyết, đừng nghĩ quá nhiều, đó là rồng của Trung Châu, không phải rồng của Bắc Mạc chúng ta, hắn không thể ở tại Bắc Mạc nho nhỏ. Lão tổ tông đã tính quẻ cho các ngươi rồi, các ngươi nhất định sẽ gả cho Nhân Hoàng của Bắc Mạc, cho nên các ngươi không có hy vọng với Lục Ly. Hơn nữa, Lục Nhân Hoàng năm đó đại náo Bạch Đế Sơn, lão tổ tông thiếu chút nữa bị hắn một chưởng đập chết, ngươi cảm thấy lão tổ tông sẽ đồng ý à?
- Tiểu cô, ta không phải có ý này!
Mặt Bạch Thu Tuyết lập tức đỏ lên, nhưng vẻ mất mát lại không thể che giấu.
Bạch Hạ Sương thì cả nửa ngày vẫn không khép miệng lại được, cảm khái nói:
- Tiểu tử Lục Ly đó không ngờ lại có lai lịch lớn như vậy, cha hắn là Nhân Hoàng? Là Nhân Hoàng...
- Sương Nhi!
Bạch Thu Tuyết nghĩ nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Ngươi có rảnh thì đi thăm Lục Ly đi, ta không đi đâu, ở lại giúp tiểu cô xử lý công việc.
- Được rồi!
Bạch Hạ Sương lập tức gật đầu nói, nàng ta hiện tại tràn ngập tò mò đối với Lục Ly, hận không thể lập tức truyền tống tới Lạc Thần Thành tìm Lục Ly để hỏi cho rõ ràng.
Yên phu nhân nghĩ một chút, thấy Bạch Hạ Sương đi cũng tốt, nha đầu này vô tâm vô phế, đi hàn gắn quan hệ với Lục Ly thì tốt hơn.
- Ngươi đi đi, thuận tiện đưa tới mười bản huyền kỹ Thiên cấp!
Yên phu nhân phất phất tay, Bạch Hạ Sương lập tức vui mừng bước đi. Nàng ta trời sinh hiếu động, bị nhốt một đoạn thời gian mới được thả ra, lập tức như chim thoát lồng, một khắc cũng không thể ngồi yên.
Bạch Thu Tuyết nhìn bóng lưng của Bạch Hạ Sương, ánh mắt trở nên ảm đạm, mày liễu nhíu chặt, trên mặt không thể vơi đi được vẻ ưu thương.
Yên phu nhân nhìn ra tâm tư của nàng ta, đi tới kéo tay nàng, thở dài:
- Chuyện nhân sinh, không như ý. Chúng ta sinh ra ở đại gia tộc, còn là nữ tử, vận mệnh của chúng ta đã được định trước từ khi chào đời rồi. Cho nên đừng lún quá sâu, cuối cùng người bị thương lại chính là mình, tiểu cô không hy vọng ngươi trở thành... Độc Quả Phụ thứ hai.
Đại quân của Thiên Đảo Hồ rất nhanh đã đổ bộ, một vạn người rời khỏi chiến thuyền, cứ như vậy rầm rập chạy đi, trên trời mười chiếc phi thuyền thiết giáp từ từ đi theo.
Chương 364 Muốn dụ dỗ ta?
Phía tây bắc Luyện Ngục Nhai trăm dặm có một quận thành, bị một gia tộc tam phẩm chiếm đóng. Đại quân đi ngang qua quận thành, người phía dưới xin ý kiến Bạch Hỉ có công thành hay không? Bạch Hỉ nói một câu nói:
- Không được giết người bừa bãi!
Phi thuyền thiết giáp dẫn đầu rời đi, đại quân vạn người lập tức vui sướng vào thành. Gia tộc tam phẩm đó trực tiếp quỳ xuống, gia tộc bọn họ cộng lại cũng chỉ có bốn Hồn Đàm cảnh, đại quân vạn người của Thiên Đảo Hồ lại toàn bộ đều là Hồn Đàm cảnh.
Cũng may lời của Bạch Hỉ không ai dám không nghe, nếu gia tộc của quận thành đã quỳ, vậy thì không giết người. Đương nhiên, tài phú tích tụ nhiều năm của gia tộc này đã bị cướp sạch, ngay cả đan dược cấp thấp cũng không để lại.
Không chỉ có gia tộc tam phẩm này, bốn năm gia tộc nhị phẩm trong thành cũng bị cướp sạch, một viên huyền tinh cũng không còn.
Đại quân từ trong thành đi ra, giống như châu chấu quá cảnh, lưu lại tộc trưởng của mấy gia tộc đang khóc không ra nước mắt. Ai nấy đều mắng chửi không thôi, mắng Thiên Đảo Hồ là thổ phỉ, cũng mắng cả Vũ gia tự dưng lại gây vạ.
Đại quân tiến về phía trước, tốc độ của Hồn Đàm cảnh rất nhanh, ngày đi ngàn dặm, dựa theo tốc độ này thì nhiều nhất hơn mười ngày nữa là có thể đến Vũ Đế Thành.
Rất nhanh lại gặp một quận thành, Bạch Hỉ vẫn khống chế phi thuyền thiết giáp đi trước một bước, coi như không thấy. Vạn người còn lại tất nhiên giống như châu chấu vào thành, lại cướp sạch gia tộc trong thành trì.
Các loại truyền tin giống như tuyết bay truyền tới Thiên Vũ Thành, các gia tộc đều lên án hành vi phạm tội của Thiên Đảo Hồ với Tử gia, thỉnh cầu Tử gia xuất binh trấn áp cường đạo của Thiên Đảo Hồ.
Tử gia không có phản ứng quá lớn, chỉ phát ra thông cáo: Kháng nghị hành vi vô lý của Thiên Đảo Hồ, cảnh cáo Thiên Đảo Hồ không được tiếp tục như vậy, nếu không sẽ thế này thế nọ...
Loại kháng nghị này có tác dụng cái rắm, ở Bắc Mạc quyền đầu lớn thì chính là đạo lý cứng rắn. Nếu giảng đạo lý mà có tác dụng, Bắc Mạc cũng sẽ không loạn như vậy.
Rất nhiều thám báo của Thiên Đảo Hồ lại được rải ra, bí mật ẩn núp ở phụ cận Vũ Đế Thành. Bất kể Vũ gia có âm mưu gì, chỉ cần không rời khỏi Vũ Đế Thành, cuối cùng đều sẽ bị nghiền ép thành mảnh vụn.
Đại quân của Thiên Đảo Hồ không giết người bừa bãi, cũng không khơi dậy mối thù chung của các gia tộc ở Thiên Vũ Quốc. Những gia tộc bị cướp bóc chỉ có thể tự coi là xui xẻo, tam đại vương tộc cũng không lên tiếng, ai dám đi chịu chết?
Vận mệnh của Vũ gia dường như đã được định trước.
Bắc Mạc quá nhỏ, căn bản không có chỗ trốn. Trừ phi Vũ gia mang cả tộc chạy tới Thanh Châu, Trung Châu, Lương Châu. Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, cho dù Vũ gia muốn chạy cũng không chạy được.
...
Lúc giữa trưa, truyền tống trận của Lạc Thần Thành sáng lên, một thiếu nữ tuyệt sắc mặc váy dài xanh biếc xuất hiện trong truyền tống trận.
Nữ tử tuổi đôi mươi, dáng người cao gầy, dung mạo tuyệt mỹ, cả người đều tỏa ra khí tức cao quý thánh khiết. Cái mũi nhỏ hơi nhếch lên, mang theo một tia thanh tú, trong mắt đẹp ánh sáng lưu chuyển, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào nàng ta. Rất nhiều công tử trẻ tuổi vừa nhìn một cái liền ngây ngốc, giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.
- Bái kiến Bạch tiểu thư, bái kiến vị đại nhân này.
Một thống lĩnh của Liễu gia tỉnh ngộ, vội vàng quỳ một gối xuống. Bạch Hạ Sương dẫn theo Bạch quản sự, tâm tình của nàng ta đang rất không tồi, hiếm khi mỉm cười nói:
- Đứng lên đi, dẫn ta đi gặp Lục Ly.
Liễu gia thống lĩnh vội vàng dẫn Bạch Hạ Sương tới Hứa gia đại viện, hiện tại đã đổi tên, gọi là Lục phủ, đồng thời thống lĩnh này còn sai người đi thông báo cho Lục Ly.
Lục Ly lần này không ngờ lại ra ngoài nghênh đón, có điều là chờ ở trong viện tử. Hắn nhìn thấy Bạch Hạ Sương thì nhận ra ngay, cười nói:
- Bạch Hạ Sương, ngươi không phải là bị nhốt à? Chẳng lẽ là lén chuồn ra?
- Hừ hừ!
Bạch Hạ Sương lập tức khó chịu, chu miệng lên nói:
- Lục Ly, ngươi nói vậy mà không thấy xấu hổ à? Chúng ta chính bởi vì chuyện của ngươi mới bị nhốt. Ngươi thì hay rồi, chẳng tới tìm tiểu cô cầu tình, thậm chí cũng không tới thăm tỷ muội chúng ta, người làm người không có phúc hậu.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha ha nói:
- Là ta sai rồi, ta nhận phạt. Đúng rồi... Bạch Hạ Sương, tỷ tỷ ngươi sao không đến? Có phải giận ta không?
- Chẳng lẽ lại không à?
Bạch Hạ Sương đi vào bên trong, nói:
- Tỷ tỷ ta bình thường tính tình rất tốt, nhưng nếu nàng ta thật sự tức giận, vậy sẽ không để ý tới ngươi nữa. Ta bình thường xấu tính, có điều ưu điểm lớn nhất của ta là không thù dai, ngươi không đến thăm ta, vậy ta đành hạ mình tới gặp ngươi.
- Đây không phải là ưu điểm.
Lục Ly mỉm cười nói:
- Ngươi đây là vô tâm vô phế, ngây thơ ngốc nghếch!
- Ngươi mới ngốc!
Bạch Hạ Sương lườm Lục Ly một cái, sau khi vào trong thì ngồi xuống, thần bí ghé tới gần Lục Ly hỏi:
- Lục Ly, nghe nói ngươi là con trai của Lục Nhân Hoàng, thật vậy à?
Nhìn đôi mắt to trong veo của Bạch Hạ Sương, Lục Ly ngược lại có chút thích tính cách này của nàng ta. Lần đầu tiên gặp nàng ta còn thấy ghét, nhưng tiếp xúc lâu lại phát hiện nha đầu này chính là thẳng tính, có gì nói đó, không có tâm cơ, yêu ghét rõ ràng. Mặc dù có chút tính tình tiểu thư nhõng nhẽo, nhưng bản tính cũng không xấu, kết giao bằng hữu với người như này cũng không phiền.
Hắn gật đầu, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, ta chính là con cháu của Trung Châu Lục gia. Sao? Ngươi coi trọng ta rồi à? Muốn câu dẫn ta? Muốn làm tức phụ của Lục gia?
- Phì!
Bạch Hạ Sương gắt một tiếng, cả giận nói:
- Bản tiểu thư coi trọng ngươi? Ngươi nằm mơ đi, ngươi cho rằng ngươi là đệ tử của Lục gia thì hay lắm à? Bản tiểu thư chính là phải gả cho Nhân Hoàng, ngươi cho dù là Lục gia đệ tử, đời này có thể tu luyện đến Quân Hầu cảnh đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, cha của ngươi năm đó đại náo Bạch Đế Sơn, thiếu chút nữa thì một chưởng đập chết lão tổ tông nhà ta.
Chương 365 Tình báo là tất cả
- Lão tổ tông ta rất hận Lục gia ngươi, cho nên... Ngươi đừng có ý đồ không an phận với bản tiểu thư, bằng vào ngươi thì vẫn chưa đủ tư cách đâu.
- Ha ha ha!
Lục Ly lại cười ha hả, hắn càng lúc càng tính cách này của Bạch Hạ Sương. Cười một hồi, hắn tò mò hỏi:
- Cha ta năm đó suýt chút nữa thì đập chết lão tổ tông nhà ngươi? Đây là sự thật à?
- Cha ngươi là Nhân Hoàng, tuy lão tổ tông nhà ta chiến lực bưu hãn, từng một mình lực ép tộc trưởng của tam đại vương tộc, nhưng nói như thế nào thì cũng chỉ là Quân Hầu cảnh đỉnh phong. Kém một cảnh giới, bại bởi cha ngươi cũng là bình thường.
Bạch Hạ Sương đang nói lại phát hiện bàn tới việc này thì có chút nâng sĩ khí của người khác, diệt uy phong của mình, liền xua tay nói:
- Không nói cái này nữa, Lạc Thần Đảo của Lục Ly ngươi có gì chơi vui không? Ở Bạch Đế Sơn buồn chết ta.
- Ha ha!
Lục Ly chỉ cười không tiếp lời, trong đầu lại nghĩ tới chuyện của Lục Nhân Hoàng.
Minh Vũ từng nói cha hắn và Thiên Ngục Lão Nhân từng có hiệp nghị, xem ra hiệp nghị này chỉ là điều ước bất đắc dĩ, Lục Nhân Hoàng vì Minh Vũ mà thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục Lão Nhân.
Lục Ly trầm tư một lát, nói:
- Ngươi cảm thấy buồn thì ở chỗ ta chơi mấy ngày, ta bảo Liễu Di dẫn ngươi đi chơi.
- Ta không thèm, truyền ra lại tổn hại tới danh dự của bản tiểu thư.
Giới chỉ trong tay Bạch Hạ Sương sáng lên, lấy ra mười cuốn sổ, ném lên bàn, nói:
- Ta tới đây là để đưa cho ngươi huyền kỹ, thuận tiện chắp nối quan hệ với ngươi. Lục Ly, quan hệ của chúng ta còn cần chắp nối à? Sau này ngươi cường đại rồi, Bạch gia chúng ta mà gặp nạn thì ngươi có tới giúp chúng ta không?
Lục Ly có chút không biết phải nói gì, nha đầu này quả nhiên là ngây thơ ngốc nghếch, nào có kiểu chắp nối như vậy?
- Chắc không đâu!
Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc, nghiêm mặt nói:
- Bạch gia chúng ta gặp nạn thì liên quan gì tới ta? Có điều... Nếu ngươi và tỷ tỷ ngươi gặp nạn, nếu ta có năng lực, khẳng định sẽ tới hỗ trợ.
Nghe thấy nửa câu trước, sắc mặt Bạch Hạ Sương lập tức trở nên ủ ê, thiếu chút nữa thì tức giận. Nghe tới nửa câu sau thì mới chuyển giận thành vui, vô tâm vô phế bật cười:
- Lục Ly, có những lời này của ngươi là được rồi. Ngươi làm việc của ngươi đi, bản tiểu thư trở về giúp tiểu cô xử lý chính vụ. Không cần tiễn, dừng bước, dừng bước.
Lục Ly có chút không biết phải nói gì, sờ sờ mũi:
- Ta đâu có định tiễn ngươi đâu.
Đại quân của Thiên Đảo Hồ một đường tiến về phía trước, giống như châu chấu quá cảnh, nơi đi qua, tất cả gia tộc lớn nhỏ trong thành trì đều bị cướp sạch.
Qua ba bốn ngày, các gia tộc ở ven đường học khôn, sớm đã mang theo tộc nhân, tài phú, linh tài rời khỏi thành trì, chờ đại quân đi qua rồi lại quay về.
Nhưng!
Sau khi đại quân của Thiên Đảo Hồ đi qua hai thành trì mà không kiếm được gì, liền thay đổi lộ tuyến. Hơn nữa bắt đầu chia ra, chia làm mười đại quân, giống như mười mũi tên nhọn thổi quét về phía Vũ Đế Thành.
Lần này lại nhiều gia tộc hơn gặp tai ương, phạm vi bao phủ của mười đại quân rất rộng. Ngươi có thể trốn đi đâu được? Rất nhiều quận thành đều không có truyền tống trận.
Tam đại vương tộc không có bất kỳ động tĩnh gì, từng thời từng khắc đều có thám báo ẩn núp trong ba vương thành, cường giả của tam đại vương tộc mà có hành động sẽ lập tức bị phát hiện.
Thời gian từng ngày trôi qua, đã cách Vũ Đế Thành càng lúc càng gàn, bên Thiên Đảo Hồ càng lúc càng náo nhiệt. Rất nhiều người bắt đầu giao dịch, đánh cược, cược Vũ gia có phản kích hay không? Có thể chống cự được mấy canh giờ? Cược Vũ Hóa Thần sẽ kéo mấy Bất Diệt cảnh chết cùng.
Yên phu nhân càng bận hơn, Bạch Thu Tuyết đi theo nàng ta mỗi ngày đều chỉ có thể ngủ hai ba canh giờ. Vô số tình báo truyền về, cần phân tích, tổng hợp, sau đó lại truyền tới cho bọn Bạch Hỉ. Lần này đại quân của Thiên Đảo Hồ chỉ có một vạn người, thám báo Bạch gia phái ra lại đạt tới mấy vạn người...
Tình báo là tất cả!
Thiên Vũ Quốc là địa bàn của người khác, không có tình báo thì Thiên Ngục Lão Nhân sẽ như người mù. Nếu muốn thắng trận chiến này một cách thật đẹp, vậy cần nắm giữ toàn bộ tình báo của Bắc Mạc.
Cũng may tất cả đều rất bình thường, Vũ gia không chạy, các gia tộc ngũ phẩm và tam đại vương tộc của Bắc Mạc đều rất im lặng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua mấy ngày nữa là Vũ Đế Thành sẽ bị san thành bình địa.
Ngày xuất chinh thứ mười hai, đại quân của Thiên Đảo Hồ tiến vào vực châu mà Vũ gia khống chế. Mười quân đội tụ lại một chỗ, dù sao vực này cũng là của Vũ gia, các quận thành bên trong đều dựa vào Vũ gia, rất có khả năng sẽ phát sinh chiến đấu.
Quả nhiên...
Khi đến một quận thành, chiến đấu lập tức xảy ra. Khi đại quân của Thiên Đảo Hồ đang cướp bóc quận thành này, liền gặp phải chống cự. Đại quân không khách khí đều ra tay, sau khi trả giá bằng sự thương vong của mười mấy người, đồ sát toàn bộ võ giả của gia tộc này.
Có người chống cự, đó là chuyện tốt!
Nếu một mực không xuất hiện tình huống chống cự phản kích, vậy ngược lại là có vấn đề. Đám người Bạch Hỉ hạ lệnh tiếp tục xuất phát, một đường tiến tới Vũ Đế Thành, phàm là thành trì đi ngang qua đều cướp sạch.
Nhưng mà...
Chờ khi đến quận thành kế tiếp, các gia tộc lớn nhỏ trong thành đều đã bỏ chạy, hơn nữa toàn bộ thám báo của Thiên Đảo Hồ ẩn núp ở phụ cận thành trì cũng đều bị giết.
Bạch Hỉ nổi giận, triệu tập mấy trăm người truy kích, đại quân thì tiếp tục tiến về phía trước. Thành trì tiếp theo cũng vậy, lần này không chỉ có người chạy thoát, còn có người ẩn núp ám sát. Người ám sát còn không ít, một kích không trúng là lập tức bỏ chạy.
Khi đại quân phân ra mấy chục người đi truy sát, lại bất ngờ xảy ra chuyện, mấy chục người đó không ngờ bị phục kích, bị trảm sát toàn bộ. Chờ khi Bạch Hỉ phái người đi tra xét, cường giả phục kích lại biến mất.
Một đường tiến về phía trước, một đường khắp nơi đều có võ giả ẩn núp ám sát, dường như khắp núi đồi đều là kẻ địch.