Chương 311 Thiên đao vạn quả
Bày ra bẫy rập lớn như vậy, điều tập nhiều nhân lực vật lực như vậy, nếu cuối cùng sắp thành lại bại, Vũ Luân đều khó mà tha thứ cho chính mình.
Nếu Vũ Khôn điều đi toàn bộ Mệnh Luân Cảnh, Vũ Luân trong cơn phẫn nộ sợ rằng đã một tay đánh bay Vũ Khôn ra bên ngoài...
- Thôi được rồi, đừng nói nữa, trước ứng phó đám người Thiên Đảo Hồ kia đã, chuyện Lục Ly sau này hăng tính!
Vũ Hóa Thần lên tiếng, hiện tại có phái người đi Vũ Lăng Quận cũng đã muộn. Vũ Lăng Thành chỉ là quận thành, không có truyền tống trận, nếu truyền tống đi vực thành phụ cận sau đó đuổi tới thì e rằng cũng không kịp.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương còn đang trên đường bay đến Vũ Đế Thành, đám người Bạch Hỉ khẳng định âm thầm bám theo sau, đối với Vũ Hóa Thần mà nói thì đây mới là chuyện vướng tay nhất.
Vũ Luân lại không cho là đúng nói:
- Tộc trưởng ngươi yên tâm, ta lấy tính mạng ra đảm bảo, Bạch Hỉ không dám động thủ. Hơn nữa Tử Liên Nhi tiểu thư đã tới, Bạch Hỉ sao dám làm loạn?
- Ừ...
Vũ Hóa Thần thư hoãn phần nào, Tử Liên Nhi mang theo Tử Hoàn Vũ và một trưởng lão Tử gia khác tới đây. Trừ khi Bạch Hỉ định xé bỏ minh ước với ba đại Vương tộc, bằng không sao dám làm loạn ở Vũ Đế Thành.
Một đám người an tĩnh ngồi chờ đợi trong đại điện, đợi tin tức từ phía Vũ Lăng Thành truyền về, đợi đám người Bạch Thu Tuyết tìm tới cửa.
Đến nửa đêm, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đột ngột đình chỉ tiến lên, mà dừng lại nghỉ chân ngay trong một quận thành bên ngoài Vũ Đế Thành. Còn nghênh ngang tiến vào khách sạn, tựa hồ chuẩn bị qua đêm ở đó.
Sau khi nhận được tin tức, Vũ Hóa Thần lại càng thêm căng thẳng, hắn mang theo một đám trưởng lão không dám đi ngủ, một mực giới bị. Trong thành và phụ cận rải đầy thám báo, phòng trường hợp đám người Bạch Hỉ đánh lén.
Vũ Luân lại rời khỏi thành bảo, không biết đi đâu, tựa hồ hắn không cam tâm thế cục hoàn mỹ mà mình dựng lên xuất hiện sơ hở, ý đồ nghĩ cách bù đắp.
…
Bên phía Vũ Lăng Quận cũng rất bình tĩnh, Lục Ly chờ một đêm, lại vẫn không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Tựa hồ cường giả bí ẩn một đường đi theo bọn hắn đã rời đi, hoặc là không có ý định giúp bọn hắn đến cùng.
Lục Ly không khỏi đau đầu, rõ ràng trong bộ lạc Địch Long có cường giả Mệnh Luân Cảnh ẩn núp, hắn không khả năng cứ vậy xông qua đó chịu chết được. Thời gian kéo càng lâu, hắn liền sẽ càng nguy hiểm, chờ ở đây cũng không phải cách hay.
Thiên Đà Tử một mực chưa thấy trở về, cũng không biết là không thu được tin tức hay đã xảy ra chuyện. Lục Ly tiềm phục trong hang đá, cảm giác một ngày dài đằng đẵng như một năm, mỗi giây mỗi phút đều là dày vò.
Oanh!
Đêm trước bình minh, phía đông bộ lạc Địch Long truyền đến một tiếng cự vang trầm muộn, mặt đất xung quanh đều hơi khẽ run rẩy. Khoảnh khắc đó, toàn thân Lục Ly căng cứng, cả người như lợi kiếm lao vút ra ngoài hang đá.
- Cường giả bí ẩn kia rốt cục đã động thủ rồi ư ?
Lục Ly khẩn trương nhìn về hướng tây, nhưng lại không dám xuống núi, chỉ biết mở to hai mắt chờ đợi Thiên Đà Tử trở về.
Hưu
Không lâu sau, một thân ảnh từ dưới núi bay vụt lên, Lục Ly nín thở liếc nhìn chung quanh, sau khi xác định đám Hồng Nha Thử không công kích người tới, hắn mới thở dài một hơi, hẳn là Thiên Đà Tử trở về.
Quả nhiên, Thiên Đà Tử chạy vội mà đến, sắc mặt tràn đầy hưng phấn báo cho Lục Ly biết:
- Chủ nhân, phía tây có người đang khai chiến, hấp dẫn võ giả Mệnh Luân Cảnh bên này qua đó, những cường giả đang ẩn núp còn lại hẳn cũng sẽ đi theo, chúng ta có thể vào bộ lạc Địch Long được rồi.
- Đi!
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, Kình Thiên Kích hiện ra, ngày đó ở Luyện Ngục Nhai chiến kích này bị Vũ Phi Giáp đánh văng, đến sau người Bạch gia tìm tới trả lại cho hắn, hắn cứ thế xách theo chiến kích như mãnh hổ xuất sơn lao thẳng về phía bộ lạc Địch Long.
Võ giả Mệnh Luân Cảnh bị dẫn đi, như vậy cường giả còn lại trong bộ lạc Địch Long hẳn sẽ không nhiều, bằng vào Thiên Đà Tử và hắn chắc là có thể đối phó. Nếu người thần bí kia đã giúp bọn hắn, cơ hội tốt như vậy mà còn không biết nắm lấy, chẳng phải thẹn với ý tốt của người kia?.
Lục Ly quá quen thuộc địa thế khu vực phụ cận bộ lạc Địch Long, hắn mang theo Tiểu Bạch như một cơn gió đi xuống Bạch Nha sơn, sau đó lại xông vào trong một ngọn núi nhỏ khác.
- Ai?
Sắc trời quá tối, tầm nhìn rất hạn chế, trong ngọn núi nhỏ này ẩn núp một tên thám báo, lúc này chính đang khẩn trương nhìn về phía tây, nghe được dưới núi truyền đến vang động lập tức trầm giọng quát.
Lục Ly không thốt nửa lời phóng thẳng tới chỗ người này, chỉ mấy nhịp thở liền đã lao đến, vung lên Kình Thiên Kích trùng trùng nện xuống tên thám báo kia.
- Tìm chết!
Tu vi thám báo là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, là thám báo đỉnh cấp của Vũ gia, hắn thấy Lục Ly không thốt nửa lời liền khai chiến, chiến đao lập tức hiện ra trong tay, nhắm thẳng Lục Ly giảo sát mà tới.
Ông
Thân hình Lục Ly lóe lên bạch quang, huyễn hóa ra từng chiếc bóng, hắn vận dụng huyền kỹ di hình huyễn ảnh, thoáng chốc liền đã kéo ra bảy tám chiếc bóng. Tên thám báo phía đối diện nhìn thấy một đống bóng đen giống hệt như đúc, tưởng là gặp quỷ, điên cuồng vung lên chiến đao chém loạn một trận.
Ầm!
Lục Ly tìm được cơ hội nhắm chuẩn sau đầu người này nện xuống một kích, Kình Thiên Kích chẻ nát đầu lâu đối phương như là bổ một trái dưa tây, hiện tại đối phó Thần Hải Cảnh hắn đã không cần vận dụng huyết mạch thần kỹ.
- Tiểu Bạch đi dò đường, tìm kiếm thám báo ẩn núp.
Lục Ly quay sang Tiểu Bạch quát khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục tiến lên, bên cạnh rất nhanh truyền đến một tiếng rên rỉ, Thiên Đà Tử cũng đã ra tay đánh giết một tên thám báo ẩn núp khác.
Bên trong ngọn núi nhỏ này chỉ có hai tên thám báo, Thiên Đà Tử chạy vội mà đến, chỉ vào hai ngọn núi nhỏ trước mặt nói:
- Bên kia mỗi nơi lại có một tên thám báo, chủ nhân, chúng ta chia ra mỗi người giết một tên.
- Không vấn đề!
Chương 312 Chết đi
Lục Ly khẽ gật đầu, yên ắng tiềm hành về phía ngọn núi nhỏ bên trái. Tiểu Bạch sớm đã xuống trước, như một tia chớp lao vào trong núi.
- Huyền thú? Cút ra?
Trong ngọn núi bên trái truyền đến một tiếng quát khẽ, Lục Ly lo lắng Tiểu Bạch, tốc độ đề thăng mấy phần, như quỷ hồn lặng lẽ vút tới.
Hưu
Tiểu Bạch chạy vội mà về, Lục Ly xách theo Kình Thiên Kích vọt lên, ánh mắt chạm phải một tên thám báo đang tiềm phục trong bụi cỏ.
- Người nào? Cút ra!
Thám báo thoáng kinh ngạc, sau đó quát lạnh một tiếng, Lục Ly không nói nửa lời, lập tức vận dụng huyền kỹ di hình huyễn ảnh, cả người hóa thành từng đạo quỷ ảnh vọt đến. Chờ đối phương ra chiêu, hắn cấp tốc lách sang bên trái tránh đi, sau đó lại đảo một vòng quanh người này, khiến cho quanh thân đối phương xuất hiện toàn là quỷ ảnh.
Ầm!
Chiến đấu ở cấp bậc thế này không có gì để nói cả, đối phương rất nhanh liền bị quỷ ảnh dọa cho công kích tứ tung loạn xạ, Lục Ly nhẹ nhàng tung ra một kích nện chết đối phương.
Lại tiến về phía trước liền là bộ lạc Địch Long, Lục Ly đợi Thiên Đà Tử tới tụ hợp, nhưng không lập tức chạy về phía bộ lạc Địch Long mà nhắm đến ngọn núi ở hướng đông. Mộ ông ngoại hắn nằm ở trong ngọn núi kia, đó là nơi bộ lạc Địch Long an táng người đã mất.
- Chủ nhân, ta đi trước dò đường, nhìn xem liệu có cường giả ẩn núp ở đó không?
Thiên Đà Tử trước một bước lao đi, Lục Ly đuổi theo chậm một nhịp. Hừng đông bắt đầu hiện ra quang mang, đã sắp tảng sáng, khí trời dần có chút thanh lãnh.
Sắc mặt Lục Ly lại lạnh hơn cả khí trời, bởi vì lúc đến dưới núi nhỏ, hắn nhìn thấy giữa sườn núi là một mảnh hỗn độn, mộ địa bộ lạc Địch Long quả nhiên bị phá hoại.
Phanh phanh
Giữa sườn núi vang lên tiếng nổ vang trầm muộn, Thiên Đà Tử và địch nhân đã khai chiến, Lục Ly mơ hồ nhìn thấy có mười mấy thân ảnh vọt ra, chính đang vây công Thiên Đà Tử.
- Không có Mệnh Luân cảnh?
Lục Ly thấy không có Mệnh Luân xuất hiện, khẽ thở dài một hơi, xem ra võ giả Mệnh Luân Cảnh ẩn núp ở chỗ này đều bị cường giả bí ẩn kia dẫn đi.
- Giết!
Lục Ly mắt đỏ ngầu chạy vội mà lên, lúc áp sát tới gần chiến trường. Hắn thấy được rõ ràng tình cảnh trong mộ địa bộ lạc Địch Long, khoảnh khắc đó, cả người hắn bất giác run lên.
Trọn cả mộ địa đều bị đào xới, hài cốt vương vãi bốn phía, quan tài bị nện nát, khắp nơi toàn là xương cốt bị gõ nát. Lục Ly nhìn thấy bia mộ ông ngoại bị đánh tan, từng đoạn từng đoạn xương cốt đứt gãy rải rác tứ xứ, rõ ràng là có người cố ý làm ra.
- Chết đi…
Sát khí tung trào trên thân Lục Ly, ánh mắt giận dữ quét về phía mười tên Hồn Đàm Cảnh bên cạnh mộ địa, rống giận quát:
- Thiên Đà Tử lăn ra, ta muốn tự tay chém giết mười mấy người này, ta phải bầm thây vạn đoạn bọn hắn!
Thiên Đà Tử thấy Lục Ly phẫn nộ vọt tới, không dám trái lệnh, nhưng cũng không dám thối lui.
Mặc dù trong mười mấy người này không có ai là võ giả Mệnh Luân Cảnh, nhưng hơn phân nửa đều là Hồn Đàm Cảnh, còn có hai tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, hắn sợ Lục Ly bị giết chết.
Hống
Lục Ly xông tới, không chút do dự, lập tức nhắm thẳng mười mấy người kia gầm lên một tiếng, phóng thích ra Long Ngâm thần kỹ. Đồng thời bắp thịt toàn thân phồng lên, đôi mắt chuyển màu trắng bạc, thả ra Nhiên Huyết thần kỹ.
Tiếng gầm này tựa như hung thú phẫn nộ gào thét, chấn động khiến đất trời đều phải rung lên, Thiên Đà Tử cảm thấy màng nhĩ đau nhói. Mười mấy tên võ giả trước mặt càng là ôm lấy đầu lăn lộn trên đất, trừ hai tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong ra, miệng mũi những người còn lại đều tràn ra máu tươi.
- Đúng là bá đạo.
Thiên Đà Tử âm thầm gật đầu, sau đó lại biến sắc. Trong cơn phẫn nộ Lục Ly hống lên như thế, sợ rằng cường giả phụ cận đều sẽ bị kinh động, vạn nhất còn có Mệnh Luân Cảnh hoặc Bất Diệt Cảnh ẩn núp quanh đây thì sao?
Thấy Lục Ly vận dụng di hình huyễn ảnh phóng tới hai tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, Thiên Đà Tử mới yên tâm phần nào. Thân hình hắn lóe lên, phóng vào trong mộ địa, tay cầm theo một chiếc bao tải lớn, định trước giúp Lục Ly thu thập lại tất cả hài cốt vương vãi xung quanh.
Như vậy, vạn nhất có cường địch tới, bọn hắn phải đào tẩu, Lục Ly cũng sẽ không còn gì bận tâm.
Ầm!
Lục Ly nhắm thẳng một tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong trùng trùng nện tới, tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong này đã tỉnh táo lại phần nào. Nhưng huyền kỹ di hình hoán ảnh của Lục Ly lại khiến hắn hoa hết cả mắt, căn bản không biết kích nào là thật, còn chưa kịp có phản ứng, đầu đã bị Lục Ly nện nổ tung.
Phanh phanh phanh
Chiến kích trong tay Lục Ly quét sang bên cạnh, nháy mắt lại nện chết ba tên Hồn Đàm Cảnh. Hắn thấy được tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong còn lại chính đang nổi giận vọt tới, Huyền lực trên người lập tức lấp lánh, lần nữa phóng thích long ngâm, phát ra một tiếng rống vang trời.
Tiếng rống này cơ hồ chỉ nhắm đến tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong đang vọt tới, người này phát ra một tiếng quái khiếu, bỗng chốc ngã vật trên đất, Lục Ly Kình Thiên Kích bất thần đánh xuống, lại giết một người.
Hai tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong bị nện chết, chiến đấu gần như cũng đã kết thúc. Lúc này Lục Ly đã đại khái hiểu rõ uy lực Long Ngâm thần kỹ, Hồn Đàm cảnh trung kỳ có thể nhẹ nhàng trấn áp, Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong cũng sẽ bị ảnh hưởng, còn với Mệnh Luân Cảnh thì hiệu quả lại không lớn.
- Chết, chết, chết đi...
Lục Ly phẫn nộ vung lên Kình Thiên Kích lần lượt nện xuống, đầu từng tên võ giả bị nện nát, toàn bộ đều biến thành thi thể không đầu.
Chỉ mấy cái chớp mắt, mười mấy võ giả đã bị Lục Ly đồ sát sạch sẽ, Lục Ly lại vẫn chưa hết hận, Kình Thiên Kích cuồng quét, đập tới từng cỗ thi thể, phải đến khi thi thể bị phanh thây mới chịu dừng tay.
- Chủ nhân, đừng nện nữa, mau tới thu thập hài cốt, địch nhân sắp tới rồi.
Thiên Đà Tử gấp gáp rống to, Lục Ly tỉnh táo lại, tung người bay vụt mà đến, Không Gian Giới Chỉ sáng lên, thu lại toàn bộ hài cốt. Những hài cốt này đã vương vãi khắp tứ xứ, không phân rõ là của ai, chỉ có thể mang hết về, sau đó tìm nơi nào đó an táng sau.
Chương 313 Phơi thây hoang dã
Hưu!
Bên phía bộ lạc Địch Long truyền đến từng tiếng xé gió, Thiên Đà Tử quét mắt nhìn sang, trong lòng thoáng yên tâm, khẽ nói:
- Không sao, không có Mệnh Luân Cảnh, đều là Hồn Đàm cảnh, ta có thể đối phó.
- Ngươi đi đi, giết sạch, không lưu một ai!
Còn sót lại một ít hài cốt, Thiên Đà Tử không có Không Gian Giới Chỉ, không thể thu thập nhanh được, Lục Ly liền phất phất tay để hắn đi ngăn lại đám người kia, chính mình thì ở lại tiếp tục thu thập hài cốt.
- Được rồi!
Thiên Đà Tử lao vút mà đi, hắn không phóng thích Mệnh Luân, đối phó một đám Hồn Đàm Cảnh thì còn chưa cần dùng tới Mệnh Luân.
Thiên Đà Tử xách theo một thanh chiến đao màu hoàng kim, như một trận cơn gió bắn tới, tốc độ hắn nhanh hơn Hồn Đàm Cảnh nhiều lắm. Từng đạo hào quang màu hoàng kim lấp lánh mà qua, đi tới đâu, từng chiếc đầu lâu cứ thế bay vút lên không.
Ở Bắc Mạc, đẳng cấp võ giả được phân chia rất rõ ràng, cao hơn một cảnh giới liền có thể đè chết người, trường hợp vượt cấp giết địch rất hiếm khi xảy ra. Trừ phi ngươi có được huyết mạch thần kỹ cường đại, hoặc là huyền kỹ cao cấp mới có khả năng làm được.
Không phải người nào cũng đều là Lục Ly, những võ giả Hồn Đàm Cảnh tự nhiên khó là đối thủ của Thiên Đà Tử. Trăm năm trước Thiên Đà Tử đã là Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, một đời trải qua vô số chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, đối phó một đám Hồn Đàm Cảnh hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Lục Ly cấp tốc thu thập hài cốt, còn thu cả nửa khối bia mộ còn sót lại của ông ngoại. Sau khi hoàn tất xong xuôi, bên kia Thiên Đà Tử cũng đã chém giết được hơn phân nửa.
- Giết
Lục Ly như mãnh hổ xuất sơn, từ trên núi phóng vút xuống, lúc này sắc trời đã sáng dần, Lục Ly có thể thấy rõ tình hình dưới đó. Bịt mắt trên mặt đã cởi ra, giờ đã không cần che giấu tung tích, đối phương đều biết hắn là Lục Ly.
- Di hình huyễn ảnh!
Thân hình hắn huyễn hóa ra từng bóng quỷ ảnh, nhìn qua cứ như đang có mười một tên Lục Ly xông tới.
Mấy tên Hồn Đàm Cảnh nơi xa lập tức phóng ra Huyền lực, bắn ra từng đạo đao mang kiếm ảnh. Thân hình Lục Ly lắc lư trái phải, khiến bốn phía đều xuất hiện chiếc bóng của mình, công kích tầm xa của đám Hồn Đàm Cảnh không cách nào khóa chặt được chân thân.
Rầm rầm rầm.
Huyền lực phóng ra bổ xuống trên núi nhỏ, đại thụ bị chặt đứt ngang, bùn đất cát đá tung bay, bụi mù cuồn cuộn, cả ngọn núi nhỏ biến thành một mảnh hỗn độn, hoang tàn thảm liệt.
- Rống
Lục Ly lại sử dụng Long Ngâm thần kỹ, tiếng gầm thét dẫn lên cuồng phong rít gào, không gian chấn đãng, linh hồn gần mười tên Hồn Đàm Cảnh còn sót lại đau nhói lên, ông đầu quái khiếu.
- Chủ nhân, đừng rống nữa!
Thiên Đà Tử tròn mắt, tiếng rống này sẽ hấp dẫn tới càng nhiều địch nhân, Hồn Đàm Cảnh thì không sao, chứ nếu là Mệnh Luân Cảnh thì lại phiền phức to.
Lục Ly hồi thần lại, biết mình quá xung động. Lập tức kéo lê Kình Thiên Kích xông tới, vung lên Kình Thiên Kích nện cho một tên võ giả máu thịt be bét, sau đó thân thể lại lóe lên, huyễn hóa ra mấy đạo tàn ảnh, Kình Thiên Kích loạn quét, hất tung từng tên võ giả lên cao.
Chiến đấu kết thúc, toàn bộ võ giả đều bị chém giết, Thiên Đà Tử đảo mắt nhìn sang Lục Ly nói:
- Chủ nhân, rút thôi?
- Đi bộ lạc Địch Long, thời gian vẫn còn.
Lục Ly cắn răng, phía trước chính là bộ lạc, nơi đó còn có thi thể Lục thúc công. Chưa mang được thi thể Lục thúc công về hắn sao có thể cam tâm rời đi? Tới đó cả đi cả về cũng chỉ tầm một ném hương, thời gian vẫn kịp...
Thiên Đà Tử ngẫm lại cảm thấy cũng có lý, cường giả Vũ gia mà truy sát tới, thời gian một nén hương bọn hắn cũng không trốn được bao xa. Chỉ có thể hy vọng cường giả bí ẩn kia có thể kéo dài càng lâu.
Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly phóng tới bộ lạc Địch Long, trên đường gặp phải mấy tên trinh sát, tất cả bị Thiên Đà Tử bắn ra mấy đạo Huyền lực giết chết.
Nửa nén hương sau, hai người đã tới bên ngoài bộ lạc, còn chưa tới gần, mùi xác chết liền đã xộc mũi, khiến người không khỏi buồn nôn. Đợi hai người tới gần xem xét, lập tức cảm giác dạ dày quay cuồng, tròng mắt Lục Ly đỏ ngầu lên.
Ngoài bộ lạc có hàng rào bao quanh, lúc này trên hàng rào chất đầy toàn là thi thể. Già trẻ lớn bé, nam nam nữ nữ, liếc qua ít nhất phải đến gần ngàn người. Thi thể đều thối rữa, ruồi muỗi bò đầy lúc nhúc
- Lục thúc công!
Ở bên cửa bộ lạc, Lục Ly thấy được một bộ thi thể già nua, con mắt thi thể kia trợn trừng lên, rõ ràng chết không nhắm mắt.
Bịch!
Lục Ly trùng trùng quỳ xuống, lão nhân này thuộc cùng một mạch với ông ngoại hắn, nếu không nhờ ông ấy, Lục Ly và Lục Linh sớm đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, lưu lạc ngoài hoang dã.
Hiện tại lão nhân này lại bị giết vì hắn, hơn nữa còn chết không nhắm mắt, phơi thây hoang dã nhiều ngày như vậy. Lục Ly cảm giác tim như bị đao cắt, trong lòng toàn là áy náy và phẫn nộ.
Hưu
Đúng lúc này, trên bầu trời phía tây truyền đến hai đạo tiếng xé gió. Thiên Đà Tử lập tức cảnh giác, hắn ngước mắt nhìn lên, thấy được hai chiếc Mệnh Luân bảy màu, một chiếc Mệnh Luân còn có hai tầng, sắc mặt lập tức đại biến.
Hắn rống to:
- Chủ nhân, mau trốn, cường giả Mệnh Luân Cảnh Vũ gia đến rồi!
Phương đông đã tảng sáng, một luồng kim quang phá vỡ đêm tối, vẩy khắp toàn bộ đại địa, chiếu rọi xuống Vũ Đế Thành nguy nga.
Trong thành, rất nhiều người dậy thật sớm, đêm qua phỏng chừng có rất nhiều người ngủ không ngon. Dân chúng trong thành thì lo lắng sợ hãi, sợ Bạch gia và Vũ gia khai chiến, liên luỵ bọn họ.
- Mau nhìn phía đông...
- Tới, rốt cuộc tới rồi!
Từng tiếng kinh hô vang lên, khiến sáng sớm của Vũ Đế Thành trở nên náo nhiệt. Vô số người đi ra ngoài nhìn bầu trời phương đông, rất nhiều nam tử ánh mắt trở nên mê say.
Ở địa phương mặt trời mọc, một chiếc Tử Kim Chiến Xa phá không bay đến. Chiến xa do tử kim chế tạo, phía trên khảm nạm rất nhiều bảo thạch, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Trước chiến xa đứng hai nữ tử tuyệt mỹ, so với bảo thạch thì càng làm cho người mê đắm.
Chương 314 Khua môi múa mép
Hôm nay Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương mặc nhuyễn giáp, Bạch Hạ Sương là màu hỏa hồng, Bạch Thu Tuyết thì màu trắng. Nhuyễn giáp cũng không che kín toàn thân, bắp đùi thon dài tuyết trắng, bụng dưới dịu dàng, ngọc thủ như ngó sen bộc lộ ở trong không khí.
Trong tay Bạch Hạ Sương cầm một thanh thần cung màu đỏ, anh tư hiên ngang. Bạch Thu Tuyết thì cầm một cây trường tiên, không có lộ vẻ oai hùng, ngược lại càng thêm kiều mị.
Một đỏ một trắng, một động một tĩnh.
Hai cô gái này, tùy tiện một người cũng có thể làm cho vô số nam nhân thần hồn điên đảo, nhưng bây giờ xuất hiện hai cái, còn giống nhau như đúc. Rất nhiều nam tử trẻ tuổi trong Vũ Đế Thành đều tim đập tăng tốc, đôi mắt đầy vẻ si mê.
Mặt trời mới lên, ánh sáng vạn tia, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết từ phương đông bay tới, tựa như đạp trên thải hồng. Ánh sáng kia như chuyên vì hai người mà sinh, giờ khắc này hai nàng ở trong lòng rất nhiều người tựa như tiên tử trên chín tầng trời, đẹp không sao tả siết.
Trong đại viện Vũ gia, rất nhiều công tử Vũ gia sớm đã bị kinh động, nhưng giờ khắc này bọn hắn lại quên thân phận của hai nàng, quên mất hai nàng là tới Thiên Đảo Hồ, rất nhiều công tử tim đập thình thịch, ánh mắt trở nên nóng bỏng, hô hấp dồn dập.
Hai tỷ muội một người sắc mặt bình thản như nước, một nàng lại ánh mắt hưng phấn, kiêu ngạo ngẩng đầu, quét nhìn từng khuôn mặt phía dưới, tựa như thị sát thần dân của mình vậy...
Liễu Di đứng ở phía sau hai tỷ muội, kỳ thực tư sắc của Liễu Di cũng không kém, nhưng giờ khắc này tất cả mọi người đều bỏ qua nàng. Trong lòng Liễu Di cũng không hi vọng người khác chú ý nàng, thân thể nàng căng thẳng, cực kỳ khẩn trương.
Chiến xa từ từ bay tới, đã tới quảng trường trong thành. Bạch Thu Tuyết không nói chuyện, Bạch Hạ Sương mở miệng, nàng chắp tay nói:
- Tiểu nữ Bạch Hạ Sương, đệ tử Bạch gia Thiên Đảo Hồ, cùng tỷ tỷ Bạch Thu Tuyết đặc biệt tới bái kiến tộc trưởng Vũ Hóa Thần, mong được gặp mặt.
Trong thành, tiếng huyên náo từ từ an tĩnh lại, phụ cận quảng trường dần dần tụ tập rất nhiều người, đương nhiên đều không dám nhích tới gần. Thám báo của Vũ gia thì đi lại xung quanh, dò xét tất cả tình huống có thể dò xét, muốn khống chế cục diện ở trong tay.
Đại viện Vũ gia rất bình tĩnh, Vũ Hóa Thần không có lộ diện, lát sau, một lão giả mang theo mấy Bất Diệt cảnh chậm rãi đi ra đại viện Vũ gia. Lão giả râu bạc khí tức cường đại, mạnh hơn Vũ Phi Nông rất nhiều, cùng một cấp bậc với Bạch Lãnh, tu vi Bất Diệt cảnh đỉnh phong.
Lúc này Vũ Phi Nông đi theo phía sau lão giả tóc trắng, sáu cường giả Bất Diệt cảnh sắc mặt yên lặng, nhìn không ra vui buồn, lại càng không giống như là tới đón tiếp hai tỷ muội.
Lão giả tóc trắng hơi chắp tay nói:
- Lão hủ Vũ Hóa Tiên, Vũ gia đại trưởng lão. Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, hai viên minh châu của Thiên Đảo Hồ, thiên tư tung hoành, đẹp như tiên nữ, lão hủ sớm có nghe nói, hôm nay nhìn thấy quả nhiên bất phàm.
Vũ Hóa Tiên dừng một chút, lại tiếp tục nói:
- Hai vị tiểu thư không xa vạn dặm tới Vũ Đế Thành, không biết có gì chỉ giáo? Nếu là tới làm khách, lão hủ thay Vũ gia hoan nghênh hai vị, mời vào đại viện trò chuyện.
Thái độ của Vũ Hóa Tiên ôn hoà đúng mức, để người ta tìm không ra nhược điểm, thể hiện rõ khí độ của đại gia tộc.
Mời hai người vào đại viện trò chuyện, là cho song phương đường lùi, nếu như hai người đồng ý đi vào, Vũ gia nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi hai người.
- Hừ hừ!
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương tự nhiên không phải tới làm khách, nếu như tới du ngoạn, thì sẽ đi Thiên Vũ Thành, ai không ngại xa xôi vạn dặm chạy tới Vũ Đế Thành làm gì.
Bạch Hạ Sương hừ lạnh nói:
- Xin lỗi Vũ đại nhân, chúng ta không phải tới làm khách, mà là tìm Vũ gia đòi một cái công đạo. Nếu Vũ gia để tỷ muội chúng ta hài lòng, đại viện Vũ gia này chúng ta tự nhiên sẽ vào, nếu như không hài lòng, sau này tỷ muội chúng ta sẽ không đến Vũ Đế Thành một bước.
- Quả nhiên là đến gây chuyện!
Nội tâm mấy vị trưởng lão Vũ gia trầm xuống, nhưng không ai nói chuyện, Vũ Hóa Tiên cười nhạt nói:
- Công đạo? Hai vị tiểu thư muốn công đạo gì? Không biết Vũ gia đắc tội hai vị tiểu thư lúc nào?
- Không phải đắc tội!
Bạch Hạ Sương lạnh giọng nói:
- Mà là thiếu tộc trưởng nhà các ngươi, ở Long Đế Mộ thiếu chút nữa giết chết tỷ tỷ của ta, sau khi lão tổ tông biết được, bảo tỷ muội chúng ta tới đây hỏi Vũ gia một chút, chuyện này các ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào? Sẽ không đến mức làm như không thấy đó chứ?
Xôn xao...
Trong đại viện Vũ gia nhất thời vang lên một mảnh nghị luận, rất nhiều người giận dữ không thôi.
Vũ Linh Hư ở trong Long Đế Mộ bị Lục Ly giết chết, sau khi Lục Ly đi ra, người Vũ gia muốn bắt hắn, Bạch Lãnh xuất thủ ngăn trở, còn phế hai trưởng lão của Vũ gia, cuối cùng Vũ Phi Giáp còn bị một cường giả thần bí ở Thiên Đảo Hồ chém giết.
Chuyện này làm Vũ gia tổn thất lớn, Vũ gia còn chưa đi chất vấn Thiên Đảo Hồ, không có đi hỏi Bạch gia đòi công đạo. Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đã tới cửa hỏi tội?
Này thật là đổi trắng thay đen, thật khinh Vũ gia bọn hắn là tiểu gia tộc bất nhập lưu, có thể tùy ý ức hiếp sao?
Sắc mặt đám người Vũ Phi Nông chìm xuống, Vũ Hóa Tiên vẫn còn tốt, thần sắc không có biến hóa. Hắn khoát tay áp chế mấy trưởng lão ở sau lưng muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Có phải hai vị tiểu thư có hiểu lầm gì hay không? Thiếu tộc trưởng nhà ta chết ở trong Long Đế Mộ, hung thủ chính là người của Thiên Đảo Hồ các ngươi. Sau đó hai vị trưởng lão bị Bạch Lãnh gây thương tích, Vũ Phi Giáp thì chết ở Thiên Đảo Hồ. Các ngươi còn tìm chúng ta đòi công đạo?
- Ta tới nói đi!
Bạch Thu Tuyết vỗ vỗ bả vai của Bạch Hạ Sương, Bạch Hạ Sương lui về phía sau, Bạch Thu Tuyết đi đến phía trước, khẽ mỉm cười nói:
- Vũ Hóa Tiên trưởng lão, ngươi không nên lẫn lộn khái niệm, chuyện này Thu Tuyết chứng kiến tất cả, rõ ràng đều đuôi sự việc.
Chương 315 Mất hết mặt mũi
- Vũ Linh Hư ở trong Long Đế Sơn muốn giết ta, Lục Ly là hộ vệ của ta, vì bảo hộ ta mới liều chết chém giết với Vũ Linh Hư. Sau đó người gia tộc của các ngươi muốn giết Lục Ly, Lục Ly là người của Bạch gia chúng ta, Lãnh thúc vì bảo hộ chúng ta mới ra tay. Lãnh thúc vốn có cơ hội chém giết trưởng lão của Vũ gia các ngươi, nhưng cuối cùng lại mở một mặt lưới, đã là cho Vũ gia các ngươi mặt mũi.
- Về phần Vũ Phi Giáp chết, chúng ta cũng không nhận ra cường giả thần bí kia. Các ngươi muốn báo thù cứ đi tìm hắn, không liên quan tới Bạch gia chúng ta, nói như vậy... các ngươi có hiểu không?
Ngữ khí của Bạch Thu Tuyết bình thản, ăn nói rõ ràng minh xác, hơn nữa lời của nàng cho người một loại cảm giác tín nhiệm, tựa hồ một đại mỹ nhân như vậy sẽ không gạt người.
Lời của nàng làm cho cả thành huyên náo, chẳng lẽ sự tình thật như nàng nói?
- Chuyện cười!
Vũ Phi Nông cũng nhịn không được nữa, cười giận dữ nói:
- Thu Tuyết tiểu thư ngươi mới là lẫn lộn khái niệm, ngươi nói ở trong Long Đế Sơn, Linh Hư muốn giết ngươi? Đây chỉ là lời nói từ một phía của ngươi. Ngươi chưa chết, Linh Hư lại chết, đây là sự thật không thể thay đổi, mặc ngươi khua môi múa mép, cũng không thể thay đổi sự thật này.
- Lời nói từ một phía?
Bạch Thu Tuyết cười nhạt, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía đại viện Vũ gia, lớn tiếng nói:
- Liên Nhi muội muội, lúc này hẳn ở trong đại viện Vũ gia a, mời nàng đi ra nói chuyện.
Liên Nhi muội muội tự nhiên chính là Tử Liên Nhi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương là minh châu của Thiên Đảo Hồ, Tử Liên Nhi lại là minh châu của Thiên Vũ Quốc, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất tiểu thư, nữ thần trong mộng của vô số nam tử Thiên Vũ Quốc.
- Hưu!
Bị điểm danh, Tử Liên Nhi tự nhiên không thể giấu nữa. Nàng bay lên trời, một chiếc chiến xa hoàng kim xuất hiện, Tử Liên Nhi đứng ở trên chiến xa, thấp giọng thi lễ nói:
- Liên Nhi gặp qua Thu Tuyết tỷ tỷ, Hạ Sương tỷ tỷ.
Hôm nay Tử Liên Nhi mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, ngang hông buộc một sợi tơ màu vàng, lộ ra eo thon rất nhỏ, mái tóc đen nhánh dùng một cây mộc trâm màu xanh tùy ý búi lên, trông mềm mại đáng yêu mà lại tú lệ, đôi mắt sáng ngời tựa hồ có thể nói chuyện, sở sở động lòng người.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đáp lễ, Bạch Thu Tuyết cười nói:
- Liên Nhi muội muội vẻ mặt toả sáng, đẹp đến làm cho người si mê, xem ra thương thế đã hoàn toàn khôi phục. Liên Nhi muội muội, không biết còn nhớ trận chiến ở Long Đế Sơn không?
Tử Liên Nhi thở dài nói:
- Tự nhiên nhớ rõ, ân cứu mạng của Lục công tử, Tử Liên Nhi nào dám quên?
- Ân, Liên Nhi muội muội hiểu lễ nghĩa!
Bạch Thu Tuyết gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vũ Hóa Tiên nói:
- Hóa Tiên trưởng lão, ngày đó Vũ Linh Hư nhập ma, không chỉ muốn giết ta. Thiếu chút nữa còn giết Liên Nhi muội muội, Dạ Vũ Hàm tiểu thư, Dạ Long Vũ công tử, Đỗ Tử Lăng công tử cũng thiếu chút nữa bị hắn giết chết. Ta muốn nói là... nếu như không phải Lục Ly giết Vũ Linh Hư, lúc này Vũ Linh Hư đã phạm phải sai lầm lớn, Vũ gia các ngươi đã sớm hôi phi yên diệt rồi, cho nên các ngươi không chỉ không thể giết Lục Ly, còn phải cảm tạ hắn!
Xôn xao!
Cả thành sôi trào, Tử Liên Nhi không nói chuyện, điều này chứng minh nàng nhận đồng ý kiến của Bạch Thu Tuyết. Hơn nữa Bạch Thu Tuyết còn nói Dạ Vũ Hàm, Dạ Long Vũ, Đỗ Tử Lăng đều thiếu chút nữa bị giết, chuyện này sao có thể nói lung tung? Đây là có thể tìm người đối chất, lấy thân phận của Bạch Thu Tuyết, không có khả năng nói dối bậy bạ như vậy được.
Như vậy tất cả đều là sự thật?
Vũ Linh Hư ở trong Long Đế Mộ nhập ma, muốn giết đám người Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi… cuối cùng Lục Ly chém giết Vũ Linh Hư, Lục Ly không chỉ không có lỗi, ngược lại cứu Vũ gia một mạng?
Thử nghĩ xem, nếu Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi, Dạ Vũ Hàm, Đỗ Tử Lăng đều chết ở trong tay Vũ Linh Hư, Vũ gia nhất định sẽ bị mấy đại gia tộc kia chém tận giết tuyệt, Vũ Đế Thành cũng có thể chó gà không tha...
Vũ Hóa Tiên ngây người, Vũ Phi Nông á khẩu không trả lời được, chuyện này Tử Liên Nhi vẫn không có nói cho Vũ gia, đám người Dạ Vũ Hàm, Đỗ Tử Lăng cũng không nói, bọn họ làm sao biết?
Vốn là chiếm đại nghĩa, nháy mắt tình thế nghịch chuyển, Vũ gia ngược lại trở thành tội nhân, Vũ Hóa Tiên có cảm giác không biết làm sao bây giờ.
Chuyện này mấu chốt nhất là ở Tử Liên Nhi.
Lần này Tử Liên Nhi đến là đại biểu Tử gia, vốn tưởng là tới giúp Vũ gia, không nghĩ rằng lúc này lại làm chứng giúp Bạch Thu Tuyết, khiến cho Vũ gia không kịp ứng phó, đuối lý rồi...
Đuối lý, vậy thì đại biểu đám người Bạch Hỉ có thể công khai xuất hiện, quang minh chính đại khai chiến với Vũ gia, hôm nay không cẩn thận, sợ là cơ nghiệp vạn năm của Vũ gia sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Hừ hừ!
Thấy Vũ Hóa Tiên không nói chuyện, Bạch Thu Tuyết mở miệng:
- Vũ trưởng lão, sao không nói chuyện? Vũ gia cc ngươi có phải nên cho chúng ta một cái công đạo hay không? Nếu như ngươi không thể làm chủ, thì để tộc trưởng Vũ Hóa Thần đi ra nói chuyện.
- Ngươi muốn công đạo gì?
Một thanh âm như thú gầm từ trong đại viện Vũ gia truyền đến, sau đó mấy thân ảnh bắn ra, trên người trung niên đi đầu có hung uy mạnh mẽ, bọn họ nháy mắt liền bay ra đại viện Vũ gia, đứng vững ở trước đám người Vũ Hóa Tiên.
Vũ Hóa Thần như một con thú vương, ánh mắt khóa chặt Bạch Thu Tuyết nói:
- Cháu của ta chết rồi, Vũ gia ta chết một trưởng lão, phế hai trưởng lão, nha đầu Bạch gia ngươi còn muốn như thế nào? Có phải muốn Vũ Hóa Thần ta lấy đầu tạ tội hay không? Người Vũ gia ta đều ở đây, ngươi muốn lấy đầu ai, cứ tự tiện.
Lời nói của Vũ Hóa Thần khiến bầu không khí trong thành trở nên đè nén, tựa hồ như đọng lại, các trưởng lão Vũ gia lặng lẽ phóng thích sát khí, tựa hồ một lời không hợp sẽ đại chiến.
Bất quá vừa nghĩ mọi người đều có thể hiểu, bất luận chuyện đã xảy ra như thế nào, Vũ Linh Hư chết, Vũ gia tổn thất ba trưởng lão, mặt mũi mất hết.