Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 266 Thời khắc sống còn

- Tiểu Bạch, tránh ra!

Lục Ly hét lớn, lại xúc động vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Cả người Tiểu Bạch hóa thành bóng trắng, bay vút mà đi, vọt tới dây xích sắt khác, tiếp tục gặm cắn.

- Tìm chết!

Vũ Linh Hư giận dữ, gầm lên một tiếng khàn khàn, khiến người nghe cảm giác già nua, hoàn toàn không giống với giọng của hắn.

Hắn một tay dùng sức bắt lấy thần binh, tay còn lại không ngừng ngưng tụ hắc khí đánh ra mặt quỷ. Chỉ là tốc độ Tiểu Bạch quá nhanh, thân thể cũng nhỏ, còn chưa công kích tới liền đã nhảy sang dây xích sắt khác, căn bản không cách nào đánh trúng.

Băng

Lại một dây xích sắt bị cắn đứt, quan tài hoàng kim đung đưa kịch liệt, Vũ Linh Hư đành phải vung hai tay bắt lấy thần binh, bằng không cả người đều sẽ bị lật tung.

- Tiểu Bạch, nhanh!

Lục Ly trầm giọng hống lên, Tiểu Bạch bay đi, chỉ mấy nhịp thở lại cắn đứt một dây xích sắt khác. Lần này quan tài hoàng kim lay động càng lợi hại, Vũ Linh Hư mấy lần thiếu chút rớt xuống, trong đôi mắt đỏ ngầu chất đầy phẫn nộ, khí đen không ngừng ngưng tụ trong tay, liên tiếp đánh ra mặt quỷ, đáng tiếc Tiểu Bạch phản ứng cực nhanh, căn bản đánh không trúng.

Băng!

Lại một dây xích sắt đứt gãy, giờ đây quan tài hoàng kim đã trực tiếp dựng đứng. Vũ Linh Hư một tay bắt lấy thần binh, cả người lơ lửng giữa không trung.

Hưu!

Thân hình Tiểu Bạch lần nữa lóe lên, phóng tới dây xích sắt cuối cùng, trong cổ họng Vũ Linh Hư chợt phát ra một tiếng nói khàn khàn:

- Dừng lại, nếu không quan tài Long Đế bay mất, các ngươi cũng không chiếm được trọng bảo bên trong. Thứ các ngươi được đến trước đây toàn là bảo vật cấp thấp, đồ tốt thật sự đều ở trong quan tài. Chỉ cần các ngươi nghe lời, toàn bộ bảo vật đều thuộc về các ngươi.

Tiếng nói khàn khàn già nua kia căn bản không phải giọng Vũ Linh Hư, Bạch Thu Tuyết thoáng chần chờ, quay đầu nhìn sang Lục Ly.

Lục Ly lại bỏ hết ngoài tai, đây rõ ràng không phải Vũ Linh Hư đang nói chuyện, đàm phán với loại ma đầu này, đó chính đang múa trên đống lửa, nhảy trên lưỡi đao, chỉ có con đường chết.

Tiểu Bạch không nhận được lệnh từ Lục Ly, tiếp tục mải miết gặm cắn, dây xích sắt thoáng chốc liền bị cắn đứt, từ trên quan tài hoàng kim tràn ra vạn trượng quang mang, trọn cả đỉnh núi đều rung lên kịch liệt, tiếp đó, quan tài hoàng kim gào thét bay vút lên không trung.

- Đáng ghét... làm hỏng đại sự của bản tọa, các ngươi đều đi chết đi, Ma Nô, giết bọn họ!

Vũ Linh Hư tay nắm thần binh lơ lửng giữa trời đột ngột hét lên một tiếng phẫn nộ, từ trong người hắn bắn ra một đạo lục quang lấp lánh, chạy dọc cánh tay cắm thẳng vào trong binh. Tiếp đó Vũ Linh Hư buông tay ra, cả người ầm vang nện xuống.

- Chết, chết, chết!

Vũ Linh Hư bò dậy, ngửa mặt lên trời gào thét, lần này thanh âm không còn già nua, mà là giọng thật của chính hắn.

Tròng mắt hắn đỏ ngầu như Lệ Quỷ, trên thân cuộn trào sát khí, bay vút về phía đám người Lục Ly, tựa như một con hung thú nhắm người mà phệ, phải muốn xé nát hết tất cả mọi người ở đây!

Quan tài hoàng kim bay vụt lên không trung, hóa thành một chấm đen nhỏ rồi tan biến.

Vũ Linh Hư đã rơi rụng xuống dưới, côn sắt vừa nãy đã bị quăng đi đâu mất, lúc này chính đang tay không tấc sắt vọt tới, nhưng trong người hắn vẫn còn có sát khí nhàn nhạt, sát khí này tràn ra, đè nén khiến đám người Lục Ly cảm thấy như muốn ngạt thở.

- Tiểu Bạch!

Thời khắc sống còn, Lục Ly hét lớn một tiếng, Tiểu Bạch xông đến cắn đứt dây leo trên người Bạch Thu Tuyết.

Bạch Thu Tuyết cắn răng lao về phía Vũ Linh Hư, trên cổ sáng lên Tử Nguyệt. Dạ Vũ Hàm ngất đi, Dạ Long Vũ bị trọng thương, Tử Liên Nhi ngồi bệt trên đất, tại trường người còn có thể chiến một trận với Vũ Linh Hư chỉ còn lại Bạch Thu Tuyết.

Vừa rồi Bạch Thu Tuyết mới nuốt một viên thuốc chữa thương, lúc này sau gáy đã ngừng chảy máu. Nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, trong tay nàng hiện ra một thanh ngân kiếm, Tử Nguyệt bay múa vờn quanh thân thể, chuẩn bị dốc hết toàn lực đánh một trận.

- Hừ!

Bên ngoài thân thể Vũ Linh Hư đột nhiên cuộn lên hắc khí, dù không nồng đậm được như vừa rồi, nhưng cũng có thể ngưng tụ ra liên tiếp từng mặt quỷ nhỏ. Những mặt quỷ này uốn lượng quay quanh người hắn, hắn chạy vội tới nắm lấy côn sắt, trở tay trùng trùng nện về phía Bạch Thu Tuyết.

- Hây!

Bạch Thu Tuyết khẽ kêu một tiếng, trường kiếm trong tay huyễn hóa ra từng đạo ngân quang, ngân quang đan chéo vào nhau, như là hoa rơi đầy trời vung vẩy xuống, rõ ràng là một loại huyền kỹ rất cường đại.

- Chết đi!

Vũ Linh Hư hét lớn một tiếng, mặt quỷ trên người không ngừng phóng ra, nhẹ nhàng đâm lên thân Bạch Thu Tuyết. Đồng thời với đó, Tử Nguyệt của Bạch Thu Tuyết cũng lặng không tiếng thở bay tới, chém đến bắp đùi Vũ Linh Hư.

Ầm!

Bạch Thu Tuyết thổ huyết bay ngược ra sau, Vũ Linh Hư cũng bạo nhanh, đùi bị Tử Nguyệt kéo ra vết máu, song không bị cắt đứt.

- Xong rồi!

Rất rõ ràng, hiện tại Vũ Linh Hư không phải lão yêu ma kia, nhưng tựa hồ vẫn được lão yêu ma ban cho một chút lực lượng, theo lệnh đi xuống đánh giết tất cả mọi người, ở đây không có bất kỳ người nào là đối thủ của hắn.

- Làm sao bây giờ?

Sống chết trước mắt Lục Ly tỉnh táo lạ thường, trong đầu cấp tốc chớp qua mấy chục ý niệm. Ai cũng không muốn chết, nhất định phải nghĩ cách giết chết Vũ Linh Hư, như vậy bọn hắn mới có thể sống sót được.

Cuối cùng, hắn nghĩ ra một cách, trong mắt hắn chớp qua một tia điên cuồng. Giới chỉ nơi tay sáng lên, một bình ngọc trong suốt hiện ra trong tay, bên trong là một giọt huyết dịch màu đỏ tươi, tràn ra khí tức và hung uy rất khó diễn tả.

Bản nguyên tinh huyết!

Lục Ly chuẩn bị liều một lần, hắn muốn sử dụng giọt bản nguyên tinh huyết không rõ lai lịch này, đây là hi vọng sau cùng của hắn.

Lúc giọt huyết dịch này được lấy ra ở đấu giá trường, huyết dịch toàn thân hắn đều sôi trào lên, ấn ký Ngân Long sau lưng cũng sáng lấp lánh. Bản năng nói cho hắn biết, huyết dịch này có trợ giúp rất lớn đối với huyết mạch Ngân Long.

Chẳng qua huyết dịch này lai lịch không rõ, thuộc tính chưa biết, thế nên Lục Ly một mực không dám dùng, sợ bạo thể mà vong.
Chương 267 Được ăn cả ngã về không

Lúc này lại đã không cố được nhiều như vậy, giờ mà còn không dùng, sau này hắn liền không có cơ hội để dùng.

Hắn nhịn đau dùng sức giơ tay lên mở nắp bình ngọc, sau đó đổ giọt máu kia vào trong miệng.

Xuy xuy!

Huyết dịch tràn vào trong thân thể, nháy mắt một cỗ năng lượng cuồng bạo phân tán đến từng cơ thịt, từng mạch máu trên khắp toàn thân.

- A...

Lục Ly phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể lăn lộn dưới đất. Giờ khắc này hắn cảm giác cả người như rơi vào trong nham tương, mỗi tấc da thịt, cơ bắp, mạch máu, xương cốt đều đang thiêu đốt, từ trong linh hồn cũng truyền tới từng đợt thống khổ xé rách tâm can.

Lục Ly cảm thấy lúc này mình sắp phải chết, sắp bị đốt sống chết tươi.

Ông!

Cùng lúc, răng thú trên cổ và ấn ký huyết mạch Ngân Long sau lưng Lục Ly đều tỏa ra hào quang chói mắt. Chẳng qua lúc này hắn đang nằm ngửa, bởi thế người ngoài không nhìn thấy phần lưng của hắn, chỉ thấy được răng thú trên cổ bùng lên ánh sáng sặc sỡ loá mắt.

Đương nhiên, giờ đây căn bản không ai chú ý tới tình trạng Lục Ly. Dạ Vũ Hàm hôn mê, Tử Liên Nhi tinh thần uể oải, mặt mày tái nhợt nhìn Vũ Linh Hư. Bạch Thu Tuyết chính đang liều mạng đấu với Vũ Linh Hư, không có thời gian chú ý Lục Ly.

Hí hí!

Chỉ có Tiểu Bạch lo lắng nhìn Lục Ly, nó không ngừng kêu la, đáng tiếc khoảnh khắc này Lục Ly chẳng nghe được, chỉ thấy không ngừng gào lên.

- Ách?

Tiếng tru của Lục Ly rốt cục dẫn lên Tử Liên Nhi chú ý, Tử Liên Nhi liếc mắt nhìn sang, lại cũng không quá để ý, lúc này nàng đều sắp chết, còn hơi đâu để ý Lục Ly chết sống?

Nàng lo lắng nhìn chăm chăm Vũ Linh Hư và Bạch Thu Tuyết, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Sợ rằng lúc này Vũ Linh Hư đã không nhận ra nàng, cuối cùng cũng sẽ giết nàng chung với những người ở đây.

Ầm!

Lát sau, Bạch Thu Tuyết lần nữa bị nện bay, lần này trước ngực đỏ hồng một mảnh, toàn là bị máu tươi chính nàng phun ra nhuộm đỏ.

- Vũ Linh Hư, dừng tay!

Tử Liên Nhi thấy Bạch Thu Tuyết giãy dụa mấy lần mà không đứng lên được, lập tức khẽ kêu.

Nàng là công chúa vương tộc Thiên Vũ Quốc, Vũ Linh Hư bình thường luôn nghe lời nàng, lúc này nàng mới thử lên tiếng xem có thể ngăn lại Vũ Linh Hư hay không.

Nàng hét lớn, ánh mắt băng lãnh nhìn Vũ Linh Hư nói:

- Vũ Linh Hư, tỉnh lại! Nếu ngươi còn tiếp tục, Vũ gia sẽ vì ngươi mà diệt vong.

Đến lúc này, tiếng gào của Lục Ly đã nhỏ đi phần nào, Vũ Linh Hư nghe được Tử Liên Nhi kêu gọi, chậm rãi xoay người lại. Trong tròng mắt đỏ ngầu hiện lên một tia giãy dụa, sau đó từng bước tiến về phía Tử Liên Nhi.

Hưu

Vũ Linh Hư vẫy tay, côn sắt nhắm thẳng bả vai Tử Liên Nhi trùng trùng nện xuống, thoáng chốc liền đánh bay Tử Liên Nhi. Mới đầu Tử Liên Nhi còn đang bị dây leo cuốn lấy, giờ đây cả người cả dây leo cùng một chỗ nện bay ra sau, bả vai trái Tử Liên Nhi be bét máu thịt, ngã xuống đất ngất đi, không biết sống chết!

- Xong rồi!

Thấy cảnh đó, Bạch Thu Tuyết biết lần này triệt để xong rồi. Nàng vùng vẫy hai lần vẫn không đứng dậy nổi, cả người lần nữa bị dây leo quấn quanh, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, đã đến nước này rồi, dù có là thần tiên cũng không cứu được nàng.

- Sương nhi, ta đi trước một bước!

Trong đầu Bạch Thu Tuyết hiện lên hình bóng Bạch Hạ Sương, trong lòng bất giác có chút lo lắng. Vũ Linh Hư đại khai sát giới ở đây xong, liệu có sẽ tiếp tục xuống núi tấn công đám người Bạch Hạ Sương? Chẳng qua nghĩ đến dưới núi còn có nhiều người như vậy, Bạch Thu Tuyết thoáng chút an tâm.

- Hả? Sao Lục Ly không gào nữa?

Lúc này Bạch Thu Tuyết mới nhớ đến vừa rồi Lục Ly tru lên xé gan rách phổi, nàng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, lông mày khẽ nhíu, nửa bên mặt bị máu tươi nhiễm đỏ chất đầy vẻ kinh ngạc.

Bởi vì...

Trên người Lục Ly vốn bị đốt thương rất nhiều chỗ, hai tay hai chân nghiêm trọng nhất, nhưng giờ đây từng khối thương sẹo trên người hắn lại rớt xuống, lộ ra da thịt trơn mềm như trẻ con.

Nàng cho Lục Ly uống đan dược chữa thương đỉnh cấp, nhưng không có mấy canh giờ thì tuyệt đối không cách nào khôi phục lại được, hơn nữa cũng không khả năng phục hồi tốt thế này, chẳng để lại một vết sẹo nào cả.

- Chẳng lẽ răng thú kia là dị bảo?

Bạch Thu Tuyết thấy được răng thú còn đang lấp lánh trên cổ Lục Ly, trong lòng không khỏi hiếu kì. Chẳng qua nghĩ đến nàng và Lục Ly đều sắp phải chết, ánh mắt thoáng chốc liền ảm đạm.

Phanh phanh phanh!

Vũ Linh Hư từng bước đi tới bên này, hệt như Tử Thần gõ vang chuông tang. Tà môn hơn chính là, dây leo đen trên mặt đất không hề quấn quanh người hắn, tựa hồ rất e sợ hắc khí đang phun trào kia.

- Chết đi!

Hắn xách theo côn sắt to tướng, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tràn ngập sát khí, tựa như Ma Thần viễn cổ. Tròng mắt hắn khóa chặt Bạch Thu Tuyết, máu tươi trên côn vẫn còn đang nhỏ xuống, hắn muốn một côn nện chết Bạch Thu Tuyết.

Két, két !

Đúng lúc này, Lục Ly đang nhắm mắt chợt mở bừng mắt ra, cánh tay vung lên, cả người theo đó đứng bật dậy.

Thân thể uốn éo mấy lần, từng mảnh từng mảnh thương sẹo rơi xuống, tròng mắt chớp động ngân quang nhìn chằm chằm Vũ Linh Hư, mở miệng nói:

- Vũ Linh Hư, ngươi đã nhập ma, vậy để ta đưa ngươi vào Minh giới.

- Ồ?

Bạch Thu Tuyết vốn đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy cái chết, nghe được lời này của Lục Ly lập tức quay đầu nhìn sang, lại cảm giác như đây không phải Lục Ly mà nàng quen biết.

Thời khắc này trong thân thể Lục Ly ẩn chứa một loại khí thế vô danh, tựa như lúc còn bé nàng lần đầu tiên nhìn thấy Huyền thú ngũ phẩm vậy. Dù cho Huyền thú kia không nhe ra răng nanh, khí tức trên thân vẫn khiến Bạch Thu Tuyết cảm giác được sợ hãi truyền ra từ tận sâu trong linh hồn.

Tương tự, lúc này Lục Ly nhìn từ bên ngoài có vẻ không biến hóa gì lớn, nhưng trong người lại ẩn tàng khí tức hung lệ bạo ngược, tựa như một con cự thú tiềm phục dưới vực sâu, tùy thời có thể lộ ra răng nanh, xé nát kẻ địch thành từng mảnh.

Hưu!

Vũ Linh Hư không trả lời Lục Ly, chỉ hóa thành một đạo tàn ảnh vọt tới, côn sắt trong tay không ngừng tràn ra sát khí, cuốn theo thế như phong lôi trùng trùng nện xuống đầu Lục Ly.
Chương 268 Long Ngâm thần kỹ

Đồng thời sát khí bên ngoài thân thể hắn ngưng tụ ra từng mặt quỷ nho nhỏ, xoay tròn quanh mình, hình thành nên một vòng tròn phòng ngự cường đại.

- Lục Ly, mau tránh ra!

Bạch Thu Tuyết thấy Lục Ly không nhúc nhích, vội kinh hô một tiếng, lấy thực lực Lục Ly mà không né tránh côn này, sợ rằng đầu sẽ bị nện thành thịt vụn.

Lục Ly vẫn không động tĩnh, sau lưng, huyết mạch Ngân Long sáng lên quang mang vạn trượng, ngân quang trong mắt hắn cũng đại thịnh. Hắn làm ra một động tác khiến Bạch Thu Tuyết rất là mê mang, hai tay mở ra, lồng ngực phập phồng, hít vào một hơi thật sâu, sau đó như là dã thú ngửa mặt lên trời gầm thét.

- Ngao !!!

Lục Ly há miệng, tựa như một con cự thú ngửa mặt lên trời gào thét, phát ra tiếng rống chấn thiên động địa.

Đây không phải từ hình dung khoa trương, mà tiếng hô của hắn quả thực phi thường khủng bố, trọn cả ngọn núi tựa hồ đều khẽ run lên, không gian trước mặt Lục Ly kích lên tầng tầng gợn sóng, tiếng rống xuyên kim nát thạch, vang động chín tầng trời.

- A?

Khắc này, Bạch Thu Tuyết cảm thấy màng nhĩ như sắp nổ tung, vội dùng tay che lại lỗ tai, nhưng vẫn cứ cảm thấy màng nhĩ nhói đau, linh hồn chấn động. Thoáng chốc đó, nàng cảm giác toàn bộ thế giới đều biến mất, linh hồn không ngừng rung động, trong đầu văng vẳng tiếng rống kinh thiên động địa kia.

Không chỉ Bạch Thu Tuyết, Vũ Linh Hư cũng tương tự, côn sắt sớm đã được hắn vung lên, nhưng lúc này thần sắc hắn lại tràn đầy thống khổ, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, không ngừng lắc đầu, khóe mắt, mũi và lỗ tai đều tràn ra máu tươi, hắn ở cách Lục Ly gần nhất, tự nhiên cũng tiếp nhận xung kích lớn nhất.

- Phốc!

Tử Liên Nhi không chết, chỉ là ngất đi, lúc này lại bị tiếng rống chấn tỉnh, phun ra một búng máu tươi, sau đó lần nữa ngất đi.

Dạ Vũ Hàm và Dạ Long Vũ cũng tương tự, trong hôn mê, hai người đều bị tiếng rống đánh thức, tiếp đó lại ngất đi, khóe miệng khóe mắt và lỗ tai đều có máu tươi chảy ra, nhìn không khác gì Lệ Quỷ.

Toàn trường đối tượng duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn kêu hí hí, mắt nhỏ hiện đầy hưng phấn.

- Tiếng gì vậy?

Đám người dưới chân núi kinh hãi thốt lên, Bạch Hạ Sương càng là bị dọa cho mặt nhỏ trắng bệch.

Tiếng rống từ trên đỉnh núi truyền xuống, tựa như cự thú gầm gào, các nàng ở dưới chân núi đều nghe được rõ ràng. Khí tức hung lệ đó khiến linh hồn ai nấy đều chấn động, đây tuyệt đối phải là Huyền thú phi thường cao cấp, phi thường cường đại, ít nhất cũng là ngũ lục phẩm trở lên.

- Tỷ tỷ!

Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Bạch Hạ Sương càng tái nhợt, nàng đột ngột giãy thoát trói buộc từ Bạch Vanh, xông thẳng về phía thang lên trời. Tựa hồ muốn đi nghĩ cách cứu viện Bạch Thu Tuyết, nhưng chỉ mới vẻn vẹn leo lên mấy bậc đá, lại bị một đạo phong nhận bổ lui xuống.

- Sương tiểu thư, không thể vọng động!

Bạch Vanh vội vàng bắt lấy Bạch Hạ Sương, sau đó hét lớn nói:

- Lui lại mười dặm!

Đỉnh núi truyền đến tiếng rống khủng bố như thế, ai biết là thứ gì? Vạn nhất là Huyền thú cường đại, bọn hắn không lùi, tất cả đều phải chết.

Đám công tử tiểu thư các nhóm còn lại đều sợ hãi không thôi, dồn dập lui ra sau, ánh mắt lo âu nhìn lên đỉnh núi.

Vừa rồi quan tài hoàng kim kia bay đi, mọi người đã cảm thấy không ổn, giờ đây lại vang lên tiếng hét chấn thiên, khiến chúng nhân không khỏi càng thêm căng thẳng.

...

Ầm!

Trên đỉnh núi, Vũ Linh Hư bị một cước đá bay, cước này trực tiếp nện lên mặt hắn, trọn cả khuôn mặt đều biến hình. Mũi không thành mũi, miệng không phải miệng, máu tươi chảy dọc trên mặt, còn nứt ra một khe nhỏ.

Cước này Lục Ly dùng năm thành lực đạo, nhưng dù chỉ năm thành cũng đã rất khủng bố. Lục Ly vốn định một cước đạp chết Vũ Linh Hư, nhưng nghĩ như thế thì tiện nghi hắn quá, thế nên mới thu lại một phần lực đạo.

Oanh!

Vũ Linh Hư trùng trùng nện trên đất, lăn lộn mười mấy vòng, tròng mắt đã tỉnh táo lại. Hai chân Lục Ly trùng trùng nện xuống đất, sau đó cả người như lợi kiếm bay vụt mà lên, ầm ầm hạ xuống, lần này không dùng cước, mà dùng đầu gối hung hăng thúc lên ngực Vũ Linh Hư.

Vũ Linh Hư đau đến mờ cả mắt, máu tươi lại chảy xuống che khuất tầm nhìn, khiến hắn chỉ thấy được mơ mơ hồ hồ. Chẳng qua sống chết trước mắt, hắn theo bản năng kịp có phản ứng, bất thần lăn một vòng né sang bên cạnh, tránh khỏi cú thúc từ Lục Ly.

Ầm!

Lực lượng Lục Ly quá lớn, mặt đất bị hắn thúc ra một hố sâu, vệt nứt lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Hắn điểm tay xuống đất, quay người vung chân nhắm tới Vũ Linh Hư lúc này đã tránh sang một bên.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, phần eo Vũ Linh Hư ngập vào trong đất, đầu và chân ngưỡng lên trên, miệng không ngừng phun máu tươi.

Trong mắt hắn toàn là sát khí, cái gì đều không quản, hai tay gắt gao chộp tới chân Lục Ly, ý đồ trước khi chết bẻ gãy một chân Lục Ly.

- Hừ!

Lục Ly vung chân dùng sức quét qua, đạp trúng cằm Vũ Linh Hư, lần nữa đánh bay Vũ Linh Hư ra xa mấy thước.

Hưu!

Lục Ly vươn tay kéo đứt một nhúm dây leo lủi ra trên đất, cả người lăn một vòng sang bên, nắm lấy Kình Thiên Kích, hai tay nắm chặt, trở tay vung lên, bước chân lướt đi, nhắm chuẩn đầu Vũ Linh Hư trùng trùng đánh xuống.

- Không!

Giờ khắc này Vũ Linh Hư tựa hồ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn tuyệt vọng rống lên:

- Đừng!

Ầm!

Chiến kích trùng trùng nện lên đầu Vũ Linh Hư, đầu lâu hắn cứ thế nổ tung tựa như trái dưa hấu, máu tươi não tương bắn tứ tung, triệt để tử vong.

Tê tê!

Sau lưng truyền đến tiếng hít thở sâu, Bạch Thu Tuyết tỉnh táo lại, vừa khéo nhìn thấy cảnh Lục Ly trở tay bổ nát đầu Vũ Linh Hư. Nàng hít một hơi khí lạnh, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, khom người nôn mửa không ngừng.

Nôn khan thoáng chốc, nàng mới như chợt nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn lại Lục Ly, theo như nàng thấy, chiến lực Lục Ly đột nhiên tăng mạnh, chém giết Liễu Vũ Linh Hư nhẹ nhàng như bỡn, liệu có phải hắn cũng như Vũ Linh Hư, đều bị Yêu Ma khống chế?

Nàng thấy được tròng mắt chớp động ngân quang, mang theo hàn ý băng lãnh của Lục Ly đằng sau lớp mặt nạ Quỷ Sát.
Chương 269 Long Ngâm bá đạo

Lúc này Lục Ly hai tay nắm chặt chiến kích, lưng thẳng tắp như kiếm, hệt như Chiến Thần vô địch, khiến Bạch Thu Tuyết nhìn mà có chút ngây dại.

Phát giác được ánh mắt Bạch Thu Tuyết, Lục Ly quay đầu, trong mắt lộ ra ý cười thản nhiên. Bạch Thu Tuyết nhìn vào tròng mắt chớp động ngân quang kia, bất giác cảm thấy an tâm, Lục Ly vẫn là Lục Ly, hắn không hề bị Yêu Ma khống chế.

- Không ngờ ta lại giết được Vũ Linh Hư, giết được Hồn Đàm Cảnh trung kỳ?!

Ánh mắt Lục Ly bỗng trở nên mê mang, chính bản thân hắn đều cảm thấy có chút khó mà tưởng tượng. Hơn nữa vừa rồi chiến lực Vũ Linh Hư tuyệt đối không dừng ở Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, thế mà lại bị tiếng hô của hắn chấn kinh, sau đó nhẹ nhàng đánh giết.

- Long ngâm? Long ngâm thật bá đạo!

Lục Ly sa vào trong cuồng hỉ, tiếng hô vừa rồi gọi là long ngâm, là một loại huyết mạch thần kỹ.

Sau khi luyện hóa giọt bản nguyên tinh huyết kia, trong đầu hắn bất giác hiển hiện một loại huyết mạch thần kỹ, tương tự hệt như Nhiên Huyết thần kỹ mà hắn được đến khi thức tỉnh huyết mạch, hắn chính là bằng vào long ngâm này mà chấn trụ Vũ Linh Hư, nhờ đó mới có thể đánh chết đối phương.

- Huyết mạch thần kỹ? Không đúng...

Lục Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, toàn thân khẽ rung lên, hắn chưa từng nghe nói có người nào được đến tận hai loại huyết mạch thần kỹ, chẳng lẽ hắn luyện hóa bản nguyên tinh huyết, nhờ đó thân thể mới biến dị?

Trong cơ thể người đều có được chút ít huyết mạch Chiến Thần thượng cổ, thông qua nghi thức thức tỉnh đặc thù, có thể đánh thức những huyết mạch này, từ đó được đến một loại huyết mạch thần kỹ cường đại.

Thân thể mỗi người sẽ chỉ cất chứa một loại thần chi huyết dịch, tự nhiên cũng chỉ có thể thức tỉnh một loại huyết mạch thần kỹ.

Trước đây Lục Ly từng nghe Liễu Di nói qua một ít sự tình về huyết mạch thần kỹ, hiểu sơ lược phần nào, nhưng hắn quả thật chưa nghe nói qua người nào đó lại có được tận hai loại huyết mạch thần kỹ.

Nếu long ngâm không phải huyết mạch thần kỹ, thế thì là cái gì? Chẳng lẽ mình luyện hóa bản nguyên tinh huyết, bởi thế thân thể mới biến dị?

Nghĩ đến đây, Lục Ly có chút lo lắng, nếu mình biến thành quỷ quái dở dở ương ương, vậy có còn là chính mình nữa sao?

Tựa như Vũ Linh Hư, dù chiến lực đề thăng, nhưng rõ ràng đã không phải hắn khống chế linh hồn, nếu còn sống mà như thế, có được chiến lực Nhân Hoàng Cảnh cũng nghĩa lý gì đâu?

- Lục Ly!

Tiếng kêu hư nhược của Bạch Thu Tuyết kéo tâm tư Lục Ly trở về, nàng nói:

- Ngươi không nên giết chết Vũ Linh Hư, ngươi có thể phế hắn, nhưng không thể giết hắn.

Lục Ly quay đầu nhìn lại Bạch Thu Tuyết, ẩn ẩn hiểu được lo lắng của nàng. Vũ Linh Hư thân là đệ tử ưu tú nhất của Vũ gia, vừa rồi hắn nhập Ma, trong tình huống mọi người không có cách nào tự vệ có thể phế hắn đi, nhưng không thể giết hắn được.

Lui một vạn bước mà nói, Bạch Thu Tuyết có thể giết, Tử Liên Nhi có thể giết, Dạ Vũ Hàm Đỗ Tử Lăng cũng có thể giết, nhưng Lục Ly không thể giết.

Vũ gia không dám trả thù những gia tộc này, lại dám trả thù hắn, dù sẽ không trả thù công khai thì cũng âm thầm động thủ trong bóng tối.

- Vũ gia dám phái người vào Thiên Đảo Hồ ư?

Lục Ly trầm tư một lát rồi dò hỏi.

- Thế thì không dám!

Bạch Thu Tuyết lắc đầu nói:

- Chỉ sợ lúc ra ngoài, Vũ gia sẽ phía cường giả cường hành chém giết ngươi. Chỉ cần không ra ngoài thì sẽ không sao, Vũ gia không dám công khai phái người vào Thiên Đảo Hồ.

Bạch Thu Tuyết nghĩ nghĩ một lát, lại bổ sung thêm:

- Vũ Linh Hư chết rồi, bản mệnh ngọc phù của hắn chắc cũng vỡ, hơn nữa ta đoán bản mệnh ngọc phù của hắn phỏng chừng là loại đỉnh cấp nhất, có thể ghi chép lại hình ảnh khoảnh khắc hắn chết. Nói cách khác vừa rồi cảnh ngươi giết chết Vũ Linh Hư đã bị cao tầng Vũ gia biết được. Vũ gia rất có thể đã phái người tụ tập bên ngoài mộ Long Đế, chờ ngươi vừa đi ra liền lập tức giết chết ngươi!

Thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt Lục Ly, Bạch Thu Tuyết an ủi:

- Ngươi không cần quá lo lắng, Lãnh thúc cũng ở bên ngoài. Ta sẽ để Lãnh thúc ra mặt, có Lãnh thúc ở đó, Vũ gia không dám làm loạn.

Lục Ly khẽ gật đầu, trước vứt chuyện Long Ngâm thần kỹ sang một bên, Bạch Thu Tuyết lấy ra một bình ngọc từ trong giới chỉ nơi tay, đưa cho hắn nói:

- Ngươi đi cho các nàng uống đan dược chữa thương, sau đó mang tất cả mọi người tới chỗ không có dây leo, trước chữa thương rồi hẵng tìm đường đi xuống. Đúng rồi.... Lát nữa ngươi đi tìm kiếm bốn phía xem có bảo vật nào hay không? Dù chúng ta đã tìm một lần, cũng lấy được mấy thứ, nhưng rất nhiều chỗ còn chưa tìm kỹ.

- Được!

Lục Ly khua múa chiến kích trong tay, chặt đứt dây leo bò tới quanh bốn phía, những dây leo này thật ra không phải quá khó chơi. Then chốt là vừa rồi có tiếng quỷ kêu, rất dễ khiến người mơ hồ ngất đi. Sau khi quan tài hoàng kim bay mất, tiếng quỷ kêu cũng tan biến, chỉ bằng đám dây leo này thì không có gì đáng sợ.

Hắn tiếp lấy bình ngọc, mở ra, nhìn sang Bạch Thu Tuyết hỏi:

- Ngươi có cần nuốt một viên không?

Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, Lục Ly lấy ra một viên, Bạch Thu Tuyết mở ra miệng anh đào nhỏ nhắn rướm máu, Lục Ly nhíu mày, dùng mu bàn tay giúp nàng lau máu tươi nơi khóe miệng và cằm.

Cả người Bạch Thu Tuyết chợt cứng đờ, tay Lục Ly cũng đột nhiên dừng lại giữa không trung, động tác này tựa hồ có chút mập mờ...

Hắn đỏ mặt lên, cũng may đang đeo mặt nạ, thế là chỉ ngây người thoáng chốc, sau đó lập tức ném đan dược chữa thương vào trong miệng Bạch Thu Tuyết, kẻ sau đỏ mặt nuốt vào.

Lục Ly gọi Tiểu Bạch đi trước mở đường, vừa đi vừa chém dây leo. Hắn bước đến bên người Tử Liên Nhi, phát hiện Tử Liên Nhi bị thương rất nặng, cánh tay trái be bét máu thịt, trên mặt trong miệng cũng đều là máu.

Hắn sai Tiểu Bạch xé hết dây leo trên người Tử Liên Nhi, sau đó cẩn thận ôm lấy nàng, đi về phía lối vào đỉnh núi, đặt nàng ở nơi an toàn rồi đút đan dược chữa thương.
Chương 270 Thân thể biến dị?

Tiếp đó hắn đi tìm Dạ Vũ Hàm ôm ra, cũng đút cho hai viên đan dược chữa thương. Ôm lấy hai đại mỹ nhân như hoa như ngọc, Lục Ly lại không nghĩ gì nhiều, hai người cũng đang hôn mê, Lục Ly không xấu hổ.

Làm xong hết thảy, hắn quay lại bên người Bạch Thu Tuyết, giúp nàng xé đứt dây leo, lúc này mới hỏi:

- Thu Tuyết tiểu thư, cần ta hỗ trợ gì không?

Bạch Thu Tuyết cũng bị thương rất nặng, mới đầu là ót bị nện một cái, tiếp sau lại bị nện bay mấy lần, xương cốt đứt gãy mất không ít.

Vừa rồi đứng trước nguy cơ sinh tử, cắn răng phồng lên dũng khí chiến đấu, giờ đây nguy hiểm giải trừ, nàng đến cả sức lực để đứng lên cũng mất sạch.

Nàng nghĩ nghĩ rồi đỏ mặt nói:

- Làm phiền ngươi ôm ta qua kia.

- Được!

Lục Ly nhẹ nhàng ôm ngang lấy eo Bạch Thu Tuyết, vừa rồi ôm Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm không có cảm giác gì, lúc này lại rất có cảm giác.

Bởi vì Bạch Thu Tuyết... đã tỉnh, hơn nữa nàng còn thẹn thùng cúi đầu xuống chôn ở trước ngực hắn, khiến cho cảm giác của hắn càng thêm mãnh liệt.

Nội tâm Lục Ly bất giác có chút rung động, lồng ngực phập phồng, trên tay truyền đến xúc cảm tê người, hắn cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, nhịp thở cũng trở nên gấp rút mấy phần.

Dị dạng của Lục Ly bị Bạch Thu Tuyết cảm ứng được, mặt Bạch Thu Tuyết càng đỏ thêm, thấy Lục Ly không đi, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói:

- Lục, Lục công tử!

- Hả!

Lục Ly giật mình tỉnh lại, đỏ mặt nhanh chân đi ra phía ngoài, đặt Bạch Thu Tuyết xuống bên cạnh Tử Liên Nhi, nghĩ nghĩ lại từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một ít nước nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi muốn uống chút nước không?

- Được, cảm ơn Lục công tử.

Bạch Thu Tuyết đỏ mặt khẽ gật đầu, Lục Ly cầm ấm nước sáp lại gần, Bạch Thu Tuyết nhắm mắt ngửa mặt đón lấy.

Lục Ly nhìn khuôn mặt xinh đẹp như bàn ngọc, chân mày như mây như sương khói kia, trong lòng lần nữa rung động, thiếu chút vẫy cả nước lên đầu Bạch Thu Tuyết.

Cho Bạch Thu Tuyết uống nước xong, Lục Ly cũng cảm thấy khát, bèn gỡ mặt nạ xuống rót mấy ngụm, uống xong mới cảm thấy không đúng.

Hắn dè dặt liếc sang Bạch Thu Tuyết một cái, phát hiện trong mắt đối phương toàn là giận dỗi, vội vàng lúng túng đứng lên nói:

- Ta đi tìm xem có còn bảo vật hay không, tìm được chúng ta chia đều.

Nói rồi Lục Ly dẫn theo Tiểu Bạch chạy vút đi như một làn khói, quay trở lại trong vùng sương mù, lúc này hắn mới cởi quần áo rách rưới xuống. Nhìn da thịt toàn thân trắng nõn như da trẻ nít, không khỏi âm thầm kinh ngạc, vừa rồi rất nhiều chỗ trên người hắn bị đốt thương, sau khi luyện hóa bản nguyên tinh huyết thương thế bất ngờ chuyển tốt, vết sẹo đều tróc ra, vô cùng thần kỳ.

Nghĩ mãi mà không thông, Lục Ly đổi lấy một thân áo bào võ sĩ mới tinh, dẫn theo Tiểu Bạch tìm bảo trên đỉnh núi. Cuối cùng lại chẳng tìm được gì, chỉ thấy mỗi côn sắt của Vũ Linh Hư, ngoài ra hắn còn thu lại Không Gian Giới Chỉ của Vũ Linh Hư luôn.

Hắn quay trở về, lúc này sắc mặt Bạch Thu Tuyết đã khôi phục bình thường, Lục Ly duỗi tay ra nói:

- Chỉ tìm được giới chỉ của Vũ Linh Hư và cây côn sắt, không thấy có những bảo vật khác.

- À à, ngươi cầm đi.

Bạch Thu Tuyết nhìn lên đỉnh đầu nói:

- Trọng bảo hẳn là đều nằm trong quan tài hoàng kim kia, đáng tiếc lại bay mất. Thôi, dù không bay đi, chúng ta cũng lấy không được. Bên trong phỏng chừng là có hồn phách Yêu Ma, đừng nói chúng ta, dù là cường giả Bất Diệt Cảnh đều bắt không được.

Lục Ly thuận theo ánh mắt Bạch Thu Tuyết nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, hiếu kì hỏi:

- Quan tài kia bay đi đâu được nhỉ?

Bạch Thu Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói:

- Hẳn là bay vào trong không gian loạn lưu, Long Đế chắc là sớm đã có bố trí, không muốn có người khinh nhờn di thể hắn, bảo tàng Long Đế này sợ rằng không ai chiếm được cả.

- Đáng tiếc...

Lục Ly khẽ thở dài, trong đầu lại hiện lên thanh thần binh bá khí tuyệt luân kia, đó chính là thần binh Thiên giai.

Ngồi xếp bằng trên đỉnh núi nghỉ ngơi ba bốn canh giờ, cảm giác hư nhược sau khi phóng thích huyết mạch dần dần tan biến.

Dạ Vũ Hàm Dạ Long Vũ Tử Liên Nhi đã tỉnh, Lục Ly cũng không giấu diếm sự thật, thẳng thắn kể lại chuyện Vũ Linh Hư bị hắn giết.

Đương nhiên, hắn không hề nói dựa vào một mình hắn liền đánh giết Vũ Linh Hư, mà là Bạch Thu Tuyết trọng thương Liễu Vũ Linh Hư, sau đó hắn mới đánh lén chém giết được.

Bạch Thu Tuyết không lên tiếng, ngược lại còn khe khẽ gật đầu yểm hộ giúp Lục Ly. Lục Ly không muốn bại lộ chiến lực, điều này Bạch Thu Tuyết có thể hiểu được, Lục Ly giúp nàng rất nhiều, còn cứu nàng một mạng, chút chuyện này không tính là gì.

Dạ Vũ Hàm và Dạ Long Vũ cảm kích tạ ơn Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi lại có chút lo lắng, nàng rất rõ ràng địa vị Vũ Linh Hư ở Vũ gia.

Vũ Linh Hư chết rồi, còn là Lục Ly chém giết, Vũ gia chắc chắn sẽ không buông tha Lục Ly, nói không chừng lúc này cường giả Vũ gia chính đang chạy tới Luyện Ngục Nhai.

- Lục đảo chủ, quan tài Long Đế kia thật bay mất?

Sau khi nghe Lục Ly giải thích một lần toàn bộ sự tình, Dạ Long Vũ nửa tin nửa ngờ hỏi, Dạ Long Vũ còn theo bản năng nhìn lại Không Gian Giới Chỉ trong tay Lục Ly một cái.

- Dạ Long Vũ, ngươi có ý gì?

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Thu Tuyết thoáng trầm xuống, quát lạnh nói:

- Chẳng lẽ ngươi hoài nghi Lục Ly được đến bảo tàng Long Đế? Chính là chúng ta tận mắt thấy quan tài đó bay đi. Hơn nữa Lục Ly còn cứu mạng ngươi, dù hắn được đến bảo tàng, không lẽ ngươi còn định cướp đoạt?

- ...

Lục Ly nghẹn họng, bản ý Bạch Thu Tuyết vốn là muốn tốt cho hắn, nhưng nàng nói vậy lại càng khiến Dạ Long Vũ và Dạ Vũ Hàm thêm phần hoài nghi, có miệng cũng khó mà giải thích rõ ràng. Dù sao khi đó hai người đều hôn mê, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Dạ Long Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, nói:

- Thu Tuyết tiểu thư bớt giận, Long Vũ tự nhiên không có ý đó, chỉ là có chút hiếu kì thôi. Lục đảo chủ cứu mạng chúng ta, quay đầu tất có trọng báo!

Lục Ly tùy ý chắp tay, mang lên mặt nạ thấy không rõ sắc mặt.

Advertisement
';
Advertisement