Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 216 Đoạt về tổ địa

Trong đầu Lục Ly chớp qua một ý niệm, sau đó hắn lập tức phủ quyết.

Bởi vì Thiên Đà Tử sắp phải bị trồng xuống hồn trùng, Thanh Loan Tộc có thể nhẹ nhàng khống chế Thiên Đà Tử ra ngoài giúp bọn hắn bán linh tài, mua về các loại tài liệu cần thiết, hoàn toàn không cần thiết phải phiền toái như vậy.

Trong lúc tán gẫu, bên ngoài một tên Thanh Loan Tộc đột nhiên tiến vào, thấp giọng nói mấy câu bên tai Dạ Tra, Dạ Tra mỉm cười nói:

- Thánh Chủ, cửa cấm chế truyền tống ra ngoài đã tìm được, ngươi có thể dùng đi ra bất cứ lúc nào. Hay là chờ Thiên Đà Tử đột phá Mệnh Luân Cảnh, ngươi lại hẵng đi ra?

- Được!

Thiên Đà Tử đột phá chỉ cần ba ngày, thời gian ba ngày chắc Huyết Sát Đảo chẳng loạn được đâu. Chỉ cần có thể thành công trở lại Huyết Sát Đảo, Lục Ly tin tưởng Dạ Tra không có mưu đồ gì với mình.

- Đi ra, tiến vào, đi ra, tiến vào!

Ở trong phòng, Lục Ly chơi đến quên cả trời đất, từ sau khi được đến chiếc Không Gian Giới Chỉ kia, Lục Ly tựa như một đứa trẻ được cho đồ chơi mới, ở trong phòng chơi suốt mấy canh giờ.

Đương nhiên, hắn đúng là rất nhàm chán, Thiên Đà Tử bế quan xung kích Mệnh Luân Cảnh, Dạ Tra ngược lại có nói dẫn hắn đi dạo bốn phía. Nhưng Lục Ly không muốn trò chuyện quá nhiều với Dạ Tra, trong lòng luôn cứ cảm giác thấy là lạ.

Trên thế giới này không có yêu hận vô cớ, một người đột nhiên đối xử quá tốt với mình, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút mâu thuẫn, có chút đề phòng.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Ly chịu qua rất nhiều xem thường trào phúng khi nhục, ngoại trừ Lục Linh và Lục thúc công ra, không người đối tốt với hắn, hắn sớm đã tập thành thói quen không dựa vào người khác.

Giờ đột nhiên lại chui ra Thanh Loan Tộc, chỉ bởi vì mấy câu viết trên văn bia, bỗng dưng coi hắn làm Thánh Chủ. Cho hắn Không Gian Giới Chỉ, cho hắn đan dược, cho hắn Thiên Xà Quả giá trị bốn năm ngàn vạn Huyền Tinh, điều này khiến Lục Ly rất không thích ứng, cảm giác vô cùng khó chịu, thậm chí có chút không dám tiếp xúc với Dạ Tra, sợ hắn có mưu đồ khác

Trừ ăn cơm ra, mỗi ngày Lục Ly đều giam mình trong phòng, đi ngủ đều thấp thỏm, mỗi ngày hắn nghịch Không Gian Giới Chỉ chính là để ép bản thân đừng nghĩ quá nhiều.

Thời gian trôi nhanh, ba ngày chớp mắt đi qua, ngày thứ tư Lục Ly dậy từ sớm, chờ đợi Thiên Đà Tử xuất quan.

Mặt trời lên cao, Dạ Tra tới mang theo Thiên Đà Tử, Thiên Đà Tử sắc mặt phấn chấn, tựa hồ trẻ ra cả chục tuổi, khí chất trên người cũng biến dạng. Lưng còng như bưới lạc đà đều dựng thẳng lên nhiều, nếp nhăn trên mặt rõ ràng cũng ít đi một chút.

- Đột phá?

Lục Ly nghi hoặc hỏi, Thiên Đà Tử trùng trùng gật đầu nói:

- Trăm năm trước lão phu đã đạt đến Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, xung kích tám mươi bảy lần đều thất bại, giờ rốt cục đột phá, ta không phải chết, không phải chết nữa rồi...

Một Mệnh Luân có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, tu luyện võ đạo nghịch thiên cải mệnh, Mệnh Luân Cảnh chính là cải mệnh. Võ giả có được sinh mệnh dài lâu, nhờ đó mới có thể không ngừng tu luyện, cuối cùng nghịch thiên.

Từ ngày hôm nay, Thiên Đà Tử đã cải mệnh thành công, được đến năm trăm năm thọ nguyên, hắn rốt cục có tư cách bước lên con đường nghịch thiên.

Dạ Tra đưa qua một tấm ngọc phù nói:

- Thánh Chủ, đây là hồn phù của hắn, ngươi luyện hóa, sau này hắn chính là nô lệ của ngươi.

Lục Ly không có khách khí, trực tiếp luyện hóa hồn phù, Thiên Đà Tử thành thật khuỵu gối quỳ xuống nói:

- Bái kiến chủ nhân.

- Ừ.

Lục Ly gật đầu nói:

- Trăm năm sau ta sẽ trả lại tự do cho ngươi, nếu ta tử trận, trước khi chết cũng sẽ trả lại tự do cho ngươi.

Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, hắn đã ở chung với Lục Ly được một đoạn thời gian, hơi có chút hiểu rõ đối với tính cách Lục Ly.

Lại nói, lúc này Lục Ly có được nguyên một đám cường giả Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc làm thủ hạ, phỏng chừng về sau Lục Ly còn nhìn hắn không vừa mắt.

Hết thảy đều không vấn đề, ở lại đây trong lòng Lục Ly cũng bất an, bèn dứt khoát nói thẳng muốn đi ra. Dạ Tra giữ lại một phen, không chống được Lục Ly kiên trì, đành phải đích thân tiễn Lục Ly đi ra.

Mấy vị trưởng lão cùng lúc theo gót muốn đưa tiễn Lục Ly, Lục Ly không tiện chối từ, cứ thế đi theo Dạ Tra ra ngoài bộc lạc.

- Hả?

Đi qua bộ lạc, Lục Ly phát hiện trong bộ lạc không ngờ lại chẳng có ai? Giữa lúc hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên phát hiện bên ngoài cửa chính chi chít là người, ít nhất phải đến hai ba ngàn, toàn bộ chỉnh tề trầm mặc đứng thẳng.

- Mãnh Tượng Tộc!

Nơi xa vô số hoàng kim cự nhân như từng cây cột đá đứng sừng sững, khiến người nhìn mà không khỏi cảm thấy đè nén. Lục Ly quay mặt nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau mỉm cười nói:

- Bọn hắn đều đến để cung tiễn Thánh Chủ.

Phốc!

Toàn bộ già trẻ lớn bé nam nam nữ nữ phía trước mặt đều khuỵu gối xuống, cúi người quát khẽ nói:

- Cung tiễn Thánh Chủ!

Ầm!

Hơn ngàn hoàng kim cự nhân cũng quỳ xuống, khiến cho mặt đất bên ngoài bộ lạc đều chấn động, hoàng kim cự nhân thấp giọng khàn khàn, chỉnh tề hô lên:

- Cung tiễn Thánh Chủ.

Chấn động toàn trường!

Sâu trong linh hồn Lục Ly cũng bị chấn động, giờ khắc này hắn cảm nhận được sự chân thành của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, đồng thời trong đầu cũng phù hiện một cảm giác khó mà diễn tả. Tựa hồ chính mình biến thành một quân vương chí cao vô thượng, những người quỳ ở trước mặt đều là thần dân của hắn.

Hắn không có cảm giác lâng lâng, ngược lại có một áp lực vô hình đè lên vai.

Nếu những người này thật coi hắn là Thánh Chủ, hơn nữa hoàn toàn không chút bảo lưu trợ giúp hắn. Như vậy hắn liền phải có trách nhiệm và nghĩa vụ dẫn dắt bọn hắn trở về tổ địa, đúc lại huy hoàng năm xưa.

Con đường này rất xa xôi, rất dài lâu, có thể nói là một con đường không lối về.

Thực lực hắn thấp như vậy, thật có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề thế ư? Thật có thể không cô phụ mong đợi mà Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc đã khổ sở chờ suốt năm ngàn năm qua.

Lục Ly không biết!
Chương 217 Rốt cục cũng trở về

Chẳng qua hắn lặng lẽ thề trong lòng, nếu hai tộc thật coi hắn là Thánh Chủ, đồng thời không chút bảo lưu phụ trợ hắn, hắn sẽ dùng lực lượng cả đời đi trợ giúp hai tộc.

Dạ Tra thấy được tình tự phức tạp trong mắt Lục Ly, khóe miệng hiện ra ý cười an vui, hờ hững nói:

- Thánh Chủ, đi thôi.

Lục Ly trầm mặc rời đi, người Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc lại vẫn không đứng dậy, một mực cúi người im lìm dưới đất, tựa như đang tiễn biệt quân vương của mình.

Dạ Tra vươn tay dắt theo Lục Ly, đi thẳng đến núi cao trước mặt, bốn vị trưởng lão và Thiên Đà Tử cũng theo sát ngay sau.

Lên đỉnh núi, Lục Ly quay đầu nhìn một cái, phát hiện chúng nhân vẫn đang cúi người quỳ xuống, lít nha lít nhít một mảng, hệt như một đám tín đồ thành tín, cánh hắn bất giác chua xót, linh hồn cũng rung động.

Hắn không nói gì thêm, lúc này cũng không phải thời điểm để nói chuyện, nam nhân có rất nhiều điều không cần phải nói, đi làm là được.

Tốc độ Dạ Tra rất nhanh, mang theo Lục Ly đi về phía cánh rừng bọn hắn từng xuất hiện. Lục Ly kiến thức được tốc độ biến thái của Thanh Loan Tộc, mắt hắn cơ hồ hoàn toàn không mở ra được, chỉ nghe tiếng gió gào thét bên tai, một cái chớp mắt đã đi qua mấy chục dặm.

Vẻn vẹn ba nén hương, Dạ Tra đã đứng ở bên ngoài cánh rừng. Trong khi lần trước hoàng kim cự nhân A Ngốc dẫn bọn hắn trở về phải mất nửa canh giờ, có thể thấy tốc độ Dạ Tra nhanh cỡ nào.

Thiên Đà Tử cũng được người mang tới, bằng không lúc này khẳng định theo không kịp. Dạ Tra đảo mắt nhìn vào trong rừng rậm, trầm giọng quát:

- A Ngốc, tiểu Tịch, đi ra!

Trong rừng rậm một cự nhân thò đầu ra, trên vai cự nhân, một cô bé thóc thắt bím miệng lầu bầu gì đó, cả người hóa thành huyễn ảnh chạy vội mà đến, nói:

- Gia gia, ta muốn đi xem một chút, ta cùng theo Thánh Chủ, không chạy loạn, được không?

Dạ Tra lắc đầu nói:

- Không phải ta không muốn cho ngươi ra ngoài, mà chúng ta căn bản ra không được. Nếu ngươi muốn đi ra ngoài thì phải đạt tới Quân Hầu Cảnh. A Ngốc, mang tiểu Tịch đi về.

A Ngốc rất nghe lời, duỗi ra cự thủ bắt lấy Dạ Tiểu Tịch cuồng chạy về nơi xa. Dạ Tra tiếp tục mang theo Lục Ly đi vào trong rừng, trên đường gặp phải mấy con Huyền thú, chẳng qua vừa cảm ứng được khí tức đám người Dạ Tra, Huyền thú trực tiếp bị hù chạy.

Lát sau, đám người Dạ Tra đã tới rừng rậm nơi Lục Ly và Thiên Đà Tử xuất hiện. Mặt đất chỗ này đã bị khai quật, lộ ra một tảng đá bạch ngọc giống hệt cái ở đáy hồ dưới đất.

- Thiếu chủ, ngươi muốn quay lại tùy thời có thể truyền tống đi vào, nếu bên ngoài có người muốn truy sát ngươi, ngươi phải lập tức trở về. Sau khi đạt tới Hồn Đàm Cảnh, ngươi ắt phải trở về một lần.

Dạ Tra dặn dò mấy câu, Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó hắn và Thiên Đà Tử đi tới trên tảng đá. Dạ Tra đánh ra một đạo Huyền lực, trên tảng đá màu trắng tràn ra bạch quang sáng ngời, rất nhanh hai người liền bị truyền tống đi, tan biến không thấy đâu nữa.

- Tộc trưởng!

Đợi Lục Ly và Thiên Đà Tử đi rồi, bốn vị trưởng lão mới quay mắt nhìn sang Dạ Tra, một người dò hỏi:

- Hắn, thật có thể dẫn bọn ta trở lại tổ địa?

- Có thể!

Dạ Tra dị thường khẳng định nói:

- Hắn họ Lục, hắn có răng thú và huyết mạch Ngân Long, tiền đồ của hắn là không cách nào hạn lượng. Phỏng chừng không bao lâu nữa, hắn sẽ mang theo chúng ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.

Ông!

Trong hồ dưới mặt đất Địa Long Đảo chợt lóe lên quang mang, hai đạo nhân ảnh xuất hiện. Hai người vừa mới truyền tống đi ra, vội không kịp phòng nuốt vào mấy ngụm nước, sặc cho nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Chẳng qua sau khi nương theo quang mang phát ra từ tảng đá màu trắng dưới hồ, thấy được rõ ràng đây đúng là hồ trong lòng đất Địa Long Đảo, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng đều có cảm giác hoảng như cách thế.

Quang mang phát ra từ tảng đá màu trắng dần suy yếu, cuối cùng biến trở lại thành một tảng đá bình thường, hồ trong lòng đất cũng khôi phục vẻ yên tĩnh và hắc ám.

Hưu!

Trên thân hai người lấp lánh Huyền lực, lao nhanh lên bờ, trực tiếp vút vào thông đạo khi trước. Cả hai hít sâu một hơi, thần tình vẫn như đang còn trong mộng.

- Trở về, chúng ta rốt cục đã trở về!

Lục Ly hét lớn một tiếng, dù chỉ tiến vào trong tiểu thế giới kia mấy ngày, hắn lại cảm giác như đã qua mấy đời mấy kiếp. Chuyện xảy ra trong đó quá mức hoang đường, lúc đầu khi mới vừa tiến vào hai người còn tưởng là vĩnh viễn phải ở lại bên trong.

Nhìn giới chỉ trong tay, cảm nhận được khí tức Thiên Đà Tử nay đã đạt tới Mệnh Luân Cảnh ở bên cạnh, Lục Ly biết hết thảy đều không phải mơ mà là chuyện xưa chân thực.

Hưu!

Trong thông đạo phía trước đột nhiên vang lên tiếng xé gió, một đạo bóng đen khoái tốc tới gần, Thiên Đà Tử đứng lên trước một bước, bảo hộ Lục Ly.

- Đảo chủ, đảo chủ, là các ngươi phải không?

Một tiếng nói kích động vang lên, Lục Ly nghe được là tiếng đệ tử Liễu gia, Liễu Hạ, vội cao giọng quát nói:

- Là chúng ta.

- Đúng là các ngươi, quá tốt, quá tốt rồi!

Liễu Hạ băng băng mà đến, khuỵu gối quỳ xuống trước mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử nói:

- Các ngươi mất tích mấy ngày, tộc trưởng đều sắp phát điên.

- Chúng ta không sao, trước đi ra ngoài rồi hẵng nói.

Lục Ly khoát tay, mang theo Thiên Đà Tử và Liễu Hạ đi ra ngoài. Hắn suy nghĩ một lát rồi để Liễu Hạ đi trước bẩm báo, chính mình và Thiên Đà Tử thì thả chậm tốc độ theo ở phía sau .

- Sau khi rời khỏi đây, không được tiết lộ bất cứ chuyện gì ở bên trong.

Lục Ly thấp giọng dặn dò Thiên Đà Tử, suy nghĩ một lúc rồi lại nói tiếp:

- Nếu mấy người Liễu Di hỏi tới, cứ nói chúng ta bị nhốt vào trong một không gian kỳ dị. Lục Ải Nhân không cẩn thận bị giết, chúng ta may mắn trốn thoát ra được, còn lại cái gì cũng đừng kể.

Hiện tại Thiên Đà Tử đã là nô lệ của Lục Ly, tự nhiên cái gì đều phải nghe theo Lục Ly, huống hồ Thiên Đà Tử cũng không ngốc. Biết một khi tin tức về tiểu thế giới này tiết ra ngoài, nhất định sẽ kinh động vô số đại nhân vật, Thiên Ngục lão nhân đều có thể sẽ xuất động.
Chương 218 Ở trong tầm tay

Hắn còn đang hi vọng đám người Dạ Tra giúp hắn ngưng tụ Mệnh Luân thứ hai thứ ba, làm sao sẽ tiết lộ tin tức về tiểu thế giới ra bên ngoài?

Hai người đi tới miệng núi lửa, dây thừng vẫn còn, Lục Ly bắt lấy dây thừng một đường leo lên. Bây giờ thực lực Thiên Đà Tử đã rất cường đại, trực tiếp bay vọt dọc theo vách đá, mượn lực vụt ra bên ngoài.

- Lục Ly!

Nơi xa một thân ảnh chạy vội mà đến, Liễu Di dẫn theo một đám người băng băng lao tới, vừa thấy được Lục Ly trong mắt bất giác ngân ngấn lệ hoa.

Mấy ngày nay Lục Ly mất tích, đối với Liễu Di mà nói quả thực một ngày bằng một năm. Một khi Lục Ly và Thiên Đà Tử không về được, Liễu gia sẽ bị hủy diệt trong phút chốc, hiện tại Lục Ly đã trở thành cột trụ Liễu gia, không có Lục Ly Liễu Di cảm giác trời như đang sập xuống.

- Đảo chủ! Thiên Đà Tử tiền bối, các ngươi trở về là tốt rồi.

Cửu trưởng lão cũng theo tới, nhìn thấy hai người hắn cũng là cuồng hỉ. Trước kia Lục Ly một mực tu luyện ở Long Tượng sơn, Cửu trưởng lão còn cảm giác có hay không có Lục Ly ngày vẫn cứ qua như thường, phải đến mấy ngày nay mới phát hiện, bây giờ Huyết Sát Đảo căn bản không thể thiếu Lục Ly.

Trên mặt Lục Ly lộ ra nụ cười, hắn không phải cỏ cây, ở chung với đám người Liễu gia thời gian dài như vậy, còn cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, không khả năng chẳng có chút cảm tình nào.

Đợi mọi người đến đông đủ bên miệng núi lửa, lúc này hắn mới cười khổ nói:

- Chúng ta gặp chút chuyện, tám tên Lục Ải Nhân đều đã chết.

- Chết thì cũng đã chết, các ngươi có thể trở về là được.

Liễu Di không chút để ý nói, chỉ cần có Huyền Tinh liền có thể mua Lục Ải Nhân, Lục Ly chết rồi có bỏ ra bao nhiêu Huyền Tinh đều không mua lại được.

- Hả?

Cửu trưởng lão đột nhiên cảm giác khí chất Thiên Đà Tử hơi khác lúc trước, hắn kinh nghi nhìn chằm chằm Thiên Đà Tử mấy lần, sau đó mới nghi hoặc hỏi:

- Thiên Đà Tử tiền bối, ngươi ngưng tụ Mệnh Luân?

Thiên Đà Tử có chút ngạo nghễ ngẩng đầu lên nói:

- Hắc hắc, không cẩn thận đã đột phá.

Lục Ly nhàn nhạt liếc qua Thiên Đà Tử, kẻ sau đang ngẩng đầu bỗng chợt cúi thấp xuống. Đám người Cửu trưởng lão không khỏi kinh hãi trong lòng, Thiên Đà Tử đến Huyết Sát đảo là vì muốn ngưng tụ Mệnh Luân, giờ đột phá rồi, liệu có lập tức rời đi không? Đã chết mất tám tên Lục Ải Nhân, hiện tại lực lượng thủ vệ Huyết Sát Đảo đã không mạnh.

- Về trước rồi tính.

Lục Ly phất phất tay, dẫn theo đám đông chạy về phía Huyết Sát Đảo. Trên đường Lục Ly hỏi dò một phen, biết được Địa Long Đảo đã không việc gì, Thất trưởng lão và Lộc trưởng lão còn chưa trở lại, hết thảy mọi thứ đều bình thường.

Mấy người Thất trưởng lão tới Thuấn Phong Thành ở mặt nam Thiên Đảo Hồ, đường xá xa xôi, cả đi cả về ít nhất phải mất nửa tháng, Lục Ly không cảm thấy có gì kỳ quái.

Trở lại Huyết Sát Bảo, đám người Liễu Di tự nhiên hỏi dò hai người đã đi đâu. Hồ dưới lòng đất kia Liễu Di và Thất trưởng lão cũng từng đi xuống thăm dò, lại không phát hiện được gì. Sau khi hai người được truyền tống đi, tảng đá màu trắng liền mất đi quang trạch, người thăm dò đều tưởng đó là tảng đá bình thường, chẳng ai để ý để ý.

Thiên Đà Tử không dám nói lung tung, Lục Ly thuận miệng lừa nói xúc động phải một cấm chế thần bí, sau đó hai người mơ mơ hồ hồ được truyền tống vào một không gian thần bí, bị giam ở trong đó mấy ngày.

Lục Ly còn dặn dò để người không được xuống hồ dưới lòng đất, vạn nhất lần nữa xúc động cấm chế liền phiền phức to. Trong không gian thần bí kia đen thui, rất là khủng bố, hai người thiếu chút điên mất.

Cửu trưởng lão rất kinh nghi, nói phải phái người dò xét, hoặc là báo lên Lạc Thần đảo. Lục Ly bá đạo ngăn hắn lại, cũng nói lần này núi lửa phun nước rất có thể là cấm chế thần bí kia dẫn phát, vạn nhất bọn người Hứa Trần tới thăm dò chạm phải cấm chế, hủy diệt cả Huyết Sát Đảo thì nguy.

Cửu trưởng lão bị dọa sợ, Lục Ly dặn đi dặn lại không được để cho người tiến vào, thậm chí Địa Long Đảo đều không cần người ở, chỉ lưu một hai tên thám báo trấn giữ là được.

Lục Ly còn dặn Liễu Di truyền lời ra ngoài, nói chuyện ở Địa Long Đảo vạn vạn không thể truyền ra, bằng không giết không cần luận.

Liễu Di Cửu trưởng lão biết việc này truyền ra, khẳng định sẽ khiến người Lạc Thần Đảo để ý, vội vàng phái người đi xuống truyền lệnh.

Lục Ly lại âm thầm cam đoan với Liễu Di và Cửu trưởng lão, nói Thiên Đà Tử sẽ không rời đi, mọi người cứ việc an tâm, hết thảy vẫn sẽ như thường.

An bài xong hết thảy, Lục Ly về lại Long Tượng Sơn, hắn cần nghỉ ngơi một phen. Vừa về đến dưới Long Tượng Sơn, một đạo bóng trắng bay vụt đến, vọt thẳng vào trong ngực Lục Ly.

Hí hí!

Nghe được tiếng kêu quen thuộc, nhìn khuôn mặt nhỏ chất đầy vui sướng của Tiểu Bạch, tâm tình Lục Ly mềm cả ra.

Con thú nhỏ này có được cảm tình không chút bảo lưu đối với mình, khiến Lục Ly cảm thấy như là thân nhân. Hắn ôm Tiểu Bạch hung hăng hôn hai cái, cười ha ha chạy lên Long Tượng Sơn.

Trở lại Long Tượng Sơn, Lục Ly lập tức bắt đầu tu luyện, hắn lấy ra Thanh Loan Đan từ trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó liền bế quan, hắn muốn thử xem dược lực đan này, xem xem liệu có phải Dạ Tra nói ngoa.

Một canh giờ sau, Lục Ly mở mắt, trên mặt chất đầy vẻ cuồng hỉ.

Dạ Tra không gạt người, nhờ có vòng răng thú, dược lực của Thanh Loan Đan còn được tăng mạnh rất nhiều, hắn cảm giác tốc độ tu luyện phải tăng lên ít nhất sáu bảy mươi lần.

- Sáu bảy mươi lần, Hồn Đàm Cảnh đã ở trong tầm tay!

Lục Ly siết chặt nắm tay, dõi mắt nhìn về phía đông nam. Tùy theo cảnh giới tăng lên, hắn cảm giác được khoảng cách giữa mình và Lục Linh càng lúc càng gần.

Gấp sáu bảy mươi lần, đây là tốc độ thế nào?

Từ Thần Hải Cảnh sơ kỳ đến trung kỳ Lục Ly vốn cần mất ba năm, phục dụng Thiên Huyền Đan, tốc độ đề thăng hơn hai mươi lần, sau cùng chỉ mất nửa tháng liền đột phá. Nếu khi đó có Thanh Loan đan, phỏng chừng cùng lắm chỉ mất mười mấy ngày liền có thể đột phá.
Chương 219 Xảy ra chuyện lớn

Có tài nguyên và không có tài nguyên quả nhiên là chênh lệch như trời với đất. Khó trách Hứa Diệu Dương Bạch Hạ Sương có thể tu luyện nhanh như vậy, khó trách Dạ Tiểu Tịch có thể với bằng chừng ấy tuổi đã đạt tới Hồn Đàm Cảnh, khó trách Lục Nhân Hoàng còn trẻ như vậy đã có thể đột phá Nhân Hoàng Cảnh. Khó trách vô số thế lực đều muốn phát triển lớn mạnh, khó trách khắp nơi trên Bắc Mạc ngày ngày đều có đại gia tộc khai chiến...

Tài nguyên chính là hết thảy!

Không có tài nguyên, Thiên Đà Tử với cảnh giới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong đều phải như con chó lưu lãng tứ xứ, cúi đầu quỳ gối với người. Muốn trở nên cường đại cần phải có tài nguyên, giành được tài nguyên mới có thể trở nên càng cường đại...

Hai điều này hỗ trợ cho nhau, vì sao thế giới loạn như vậy, hết thảy đều là có nhân quả.

Kiến tạo thế lực cường đại, giành được càng nhiều tài nguyên, sau đó lại mở rộng thế lực, đi chiếm lĩnh địa bàn càng lớn. Chỉ có giành được tài nguyên vô tận mới có thể trở nên càng mạnh, mới có thể đứng ngạo nghễ trên đỉnh thế giới.

Đây chính là pháp tắc sinh tồn của thế giới này!

Khắc này Lục Ly đã hiểu ra được rất nhiều đạo lý, hắn rất trân trọng cơ hội khó được này, nắm chặt từng giây từng phút đi đề thăng thực lực. Chỉ có khiến bản thân càng thêm cường đại, hắn mới có thể sống sót trong thế giới hỗn loạn, mới có thể tìm tới Lục Linh, mới có thể cứu ra cha mẹ.

Hắn một mực bế quan trong Long Tượng Sơn, trừ xuống núi cải lương huyết mạch trong Huyết Trì một lần, mười mấy ngày nay đều ở lì trong Long Tượng Sơn đóng cửa không ra.

Ngày thứ mười hai kể từ khi trở về Địa Long Đảo, Lục Ly xuất quan, chỉ tu luyện vẻn vẹn mười hai ngày, lại ngang với trước kia tu luyện hơn một tháng, Huyền lực hắn đã sắp đến trình độ Thần Hải Cảnh hậu kỳ.

Sở dĩ xuất quan là bởi đám người Thất trưởng lão trở về, Liễu Di sai người truyền lời mời Lục Ly xuống núi một lần.

Đợi lúc Lục Ly đi đến Huyết Sát Bảo, lại phát hiện bầu không khí trong đó rất ngột ngạt, sắc mặt Thất trưởng lão và Lộc trưởng lão đều rất âm trầm.

Trong lòng hắn “lộp bộp” một tiếng, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn có vấn đề à?

- Không vấn đề!

Thất trưởng lão khe khẽ thở dài nói:

- Phẩm chất hai loại linh dược đều rất tốt, chúng ta cũng đấu giá được với giá cao, tổng cộng trăm vạn Huyền Tinh. Nhưng trên đường trở về, chúng ta bị người tập kích, Huyền Tinh đều bị cướp, trăm vạn Huyền Tinh... đều bị cướp!

- Ách?

Sắc mặt Lục Ly khẽ biến, nhưng trong lòng lại có chút hoài nghi, bị cướp mà đám người Thất trưởng lão còn có thể trở về? Không phải là bọn hắn muốn độc chiếm trăm vạn Huyền Tinh này đấy chứ?

Chẳng qua ngẫm lại thì Thất trưởng lão hẳn không cần phải làm vậy, dù sao nếu hai loại linh dược đã có thể bán với giá cao, sau này Huyết Sát Đảo liền có thể liên tục không ngừng gieo trồng ra, sẽ có được Huyền Tinh đếm không xiết, độc chiếm trăm vạn Huyền Tinh kia chẳng có chút nghĩa lý gì.

Hắn lạnh giọng hỏi:

- Ai cướp? Sao các ngươi không cẩn thận vậy được?

- Không biết...

Nói đến đây Thất trưởng lão và Lộc trưởng lão đều rất là buồn bực, Lộc trưởng lão nói tiếp:

- Trên đường đi chúng ta rất chú ý, không trực tiếp tới Thuấn Phong Thành mà chuyển mấy vòng mới vào trong thành. Hơn nữa lúc đấu giá cũng vô cùng cẩn thận, nhưng trên đường trở về, mới vừa tiến vào Thiên Đảo Hồ không bao lâu liền bị mười mấy chiếc chiến thuyền vây lại. Đối phương đều che mặt, có ba tên Hồn Đàm Cảnh, chúng ta không dám động thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên toàn bộ tài vật.

- Không đúng!

Lục Ly nhướng mày lên, hỏi:

- Các ngươi không cất trữ Huyền Tinh trong lệnh bài thương hội? Trong Thuấn Phong Thành không có thương hội lớn nào à?

- Có!

Thất trưởng lão giải thích nói:

- Chẳng qua đó là thương lớn lớn của Thiên Hàn Quốc, không có phân bộ ở Thiên Đảo Hồ, không cách nào lấy ra Huyền Tinh, thế nên chúng ta chỉ có thể chất Huyền Tinh trong rương mang về.

- Việc này có chút tà môn.

Lộc trưởng lão nhìn Lục Ly nói:

- Người đến cướp bóc có vẻ hiểu rất rõ tin tức về chúng ta. Thất ca nói hắn là thân thích Hứa Trần, đối phương lại như thể biết được thân phận chúng ta, còn khịt mũi khinh thường. Còn nữa, lần này đối phương không giết người, chỉ cướp tài vật, căn bản không giống giặc cướp bình thường, rõ ràng là cố tình nhắm đến chúng ta.

- Còn có việc này?

Đầu óc Lục Ly não cấp tốc xoay chuyển, trong đầu hiện lên hai khả năng, hoặc là phòng đấu giá Thuấn Phong Thành bán đứng tin tức về đám người Thất trưởng lão, cấu kết đạo tặc chặn giết. Hoặc là có người cố ý nhắm vào Huyết Sát Đảo, nhưng lại không muốn làm lớn chuyện.

Có thù với Huyết Sát Đảo thì chỉ có Thất Sát Đảo Ác Ma Đảo Hắc Hồ Đảo, nhưng ba hòn đảo này còn không có năng lực lớn như vậy, phỏng chừng cũng không dám làm loạn, rốt cuộc nhìn bên ngoài Lục Ly có quan hệ không cạn với Minh Vũ.

Cố ý nhắm vào bọn họ? Không sợ Minh Vũ trả thù?

Một tên dần dần hiện ra, Bạch Hạ Sương!

Nếu hết thảy đều là Bạch Hạ Sương sai khiến, vậy liền dễ giải thích. Bạch gia có năng lực như thế, hoàn toàn không sợ hãi Minh Vũ trả thù. Hơn nữa... đám người Thất trưởng lão không chết, điều này chứng tỏ Hạ Sương chỉ là đang trả thù hắn, giải mối hận ở thọ yến Hứa Trần mà thôi.

Lục Ly có chút đâu đầu, Bạch Hạ Sương địa vị siêu nhiên, nếu nàng muốn nhắm vào Huyết Sát Đảo thì quá đơn giản, chỉ cần tùy tiện phân phó, phỏng chừng sẽ có rất nhiều thế lực giúp nàng giải hận, mặc nàng sai khiến.

Bạch Hạ Sương phái người cướp đi trăm vạn Huyền Tinh này, liệu có phải là gián tiếp trả thù và gõ chính mình? Huyết Sát Đảo có đồ tốt lại không đi bán cho Thiên Ngục thương hội, ngược lại đi bán ở Thiên Hàn Quốc, Bạch gia rất không cao hứng?

Bởi thế một ít cao tầng Bạch gia sau khi biết được việc này liền cố ý nhìn như không thấy, mặc cho Bạch Hạ Sương làm càn?

Hô hô...

Lục Ly thở ra một hơi thật dài, cảm giác có chút vướng tay vướng chân. Nếu Bạch Hạ Sương cứ tiếp tục càn quấy như vậy, số ít kinh thảo Huyết Sát Đảo khổ sở bồi dưỡng ra, vừa cầm đi bán liền bị cướp, sau này Huyết Sát Đảo cũng không cần lăn lộn nữa, toàn bộ đâm đầu xuống hồ tự sát cho xong.
Chương 220 Tới Thiên Ngục thương hội

Đương nhiên!

Hết thảy điều này mới chỉ là suy đoán của Lục Ly, không có bất kỳ chứng cứ nào. Hắn nhíu mày trầm mặc không nói, nghĩ đến đủ mọi cách, xem xem làm sao phá cục.

Đám người Thất trưởng lão cũng trầm mặc, mặt ủ mày chau, rất là khổ não.

Hai loại linh thảo không thể đi bán ở Thiên Ngục Đảo, giờ cầm ra bên ngoài bán lại bị người cướp mất. Nếu cứ tiếp diễn mấy lần, sợ rằng sau này đến cả hạt giống Huyết Sát Đảo đều mua không nổi.

- Các ngươi lại đi gieo trồng một nhóm Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn!

Lát sau, Lục Ly mở miệng:

- Đợi gieo trồng ra, ta đích thân đi bán.

Thất trưởng lão liếc mắt nhìn sang, hỏi:

- Đi bán ở đâu?

- Thiên Ngục đảo!

Lục Ly lưu lại ba chữ, đứng dậy đi ra bên ngoài. Cừu oán với Bạch Hạ Sương nhất định phải do hắn đích thân đi hóa giải, hắn không tin tưởng Bạch gia, bá chủ Thiên Đảo Hồ thật sẽ hẹp hòi đến vậy, cố ý nhắm đến một thế lực tam phẩm cỏn con.

Lục Ly tiếp tục đi về tu luyện, trừ một lần đi ra cải tiến huyết dịch thì luôn một mực ở trong Long Tượng Sơn. Đợi sau khi nhóm Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn lần này thành thục, Liễu Di tự thân lên Long Tượng Sơn tìm Lục Ly.

- Lục Ly, ngươi... đạt tới Thần Hải Cảnh hậu kỳ?

Ngay từ phút đầu gặp Lục Ly, Liễu Di đã cảm thấy không thích hợp, nàng thấy Lục Ly mỉm cười gật đầu, không khỏi càng thêm kinh dị. Bởi vì dựa theo tiến độ tu luyện của Lục Ly, dù ngày đêm không ngừng, mỗi ngày đều nuốt Thiên Huyền đan, chí ít cũng phải mất ba tháng, mà giờ mới chưa đến nửa tháng đã đột phá.

- Ta kiếm được một gốc linh dược ở hồ dưới lòng đất Địa Long Đảo, nhờ thế tốc độ tu luyện tăng lên một chút.

Lục Ly thuận miệng bịa ra một câu chuyện, sau đó đứng dậy mang theo Tiểu Bạch ra ngoài, trải qua sự kiện lần trước, Lục Ly quyết định bất kỳ tình huống nào cũng phải mang theo Tiểu Bạch.

Hạ Huyết Sát Bảo, đám người Thất trưởng lão đều rất đỗi kinh ngạc, chỉ mình Thiên Đà Tử là không có vẻ gì ngạc nhiên. Dạ Tiểu Tịch mười một mười hai tuổi đều có thể tu luyện đến Hồn Đàm Cảnh, Thanh Loan Đan khẳng định không phải đan dược bình thường.

- Đi!

Lục Ly để Thiên Đà Tử đi theo, còn mang cả Lộc trưởng lão, ba người ngồi chiến thuyền đi Lạc Thần đảo, sau đó chuẩn bị ngồi truyền tống trận đến thẳng Thiên Ngục đảo.

Lần này Lục Ly chuẩn bị đi gặp Yên phu nhân và Bạch Hạ Sương một chuyến, xem xem làm sao mới hóa giải được khốn cục trước mắt của Huyết Sát Đảo.

Sa sa sa!

Vừa tiến vào Lạc Thần Thành liền gặp đại tiểu thư Hứa gia Hứa Phương Phỉ, Hứa Phương Phỉ cưỡi một thớt thần câu trắng như tuyết, dẫn theo một đám nương tử quân hối hả chạy nhanh ra ngoài thành.

Ba người Lục Ly và Thiên Đà Tử Lộc trưởng lão đi trên quan đạo vào thành, thiếu chút bị thần câu Hứa Phương Phỉ đụng phải, hắn phản ứng rất nhanh, thân thể khẽ chuyển, lách mình tránh sang một bên.

Tê...

Hứa Phương Phỉ ghìm dây cương ngừng lại thần câu, nhìn Lục Ly một cái, cũng không xuống ngựa, tùy ý nói:

- Thì ra là Lục đảo chủ, ngại quá, có chút việc gấp, thiếu chút đụng vào ngươi.

Ngoài miệng nói là ngại quá, trên mặt lại chẳng có vẻ gì là ngại cả, nhưng chút thành phủ thì Lục Ly vẫn có, cười nhạt một tiếng chắp tay không nói gì thêm.

- Ồ?

Hứa Phương Phỉ quét mắt nhìn Lục Ly và Thiên Đà Tử một lượt, cuối cùng phát hiện vấn đề, nàng kinh nghi nói:

- Không ngờ Thiên Đà Tử ngươi đã đột phá Mệnh Luân Cảnh? Lục đảo chủ, ngươi cũng đạt tới Thần Hải Cảnh hậu kỳ? Ta nhớ được trước kia ngươi mới là Thần Hải Cảnh trung kỳ thôi, đúng không?

Đám nương tử quân đi theo đằng sau Hứa Phương Phỉ hiển nhiên đều có nghe nói qua về chuyện Thiên Đà Tử, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc. Đám nương tử quân này chắc là tiểu thư các gia tộc trong thành, đi theo Hứa Phương Phỉ chơi đùa một chuyến.

Nét mặt Lục Ly vẫn cứ bình tĩnh, cười nhạt một tiếng nói:

- Thiên Đà Tử tiền bối may mắn đột phá, còn về phần ta, không đáng nhắc tới.

Hai câu hồi đáp hờ hững của Lục Ly khiến Hứa Phương Phỉ càng thêm chấn kinh, Thiên Đà Tử xung kích Mệnh Luân Cảnh hơn tám mươi lần, nhưng không một lần thành công, thế mà vừa gia nhập Huyết Sát Đảo liền đã đột phá?

Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ Huyết Sát Đảo có đầy đủ linh tài cho Thiên Đà Tử ngưng tụ Mệnh Luân, còn chứng tỏ Huyết Sát Đảo là nơi phúc địa, hoặc có thể là Huyết Sát Đảo có bí phương đặc biệt trợ giúp Thiên Đà Tử nhẹ nhàng đột phá Mệnh Luân Cảnh?

Bất luận thế nào, điều này đều đủ để dẫn lên Hứa Phương Phỉ coi trọng. Khắc này, ở trong mắt Hứa Phương Phỉ, thần sắc lạnh nhạt của Lục Ly càng lộ vẻ sâu không lường được.

- Phương Phỉ tiểu thư, chúng ta còn có việc, cáo từ trước.

Loại tiểu thư ngang ngược này, Lục Ly không ưa cho nổi, lười nhác tiếp tục nói nhảm với nàng, chắp tay dẫn theo Thiên Đà Tử Lộc trưởng lão đi vào trong thành.

Hứa Phương Phỉ đưa mắt nhìn Lục Ly rời đi, lát sau liền quay đầu cưỡi ngựa chạy về đại viện Hứa gia, nàng muốn báo tin tức này cho Hứa Trần.

Huyết Sát Đảo có được một tên Mệnh Luân Cảnh, cộng thêm một đám Lục Ải Nhân, thực lực đã đủ để áp đảo toàn bộ thế lực tam phẩm xung quanh. Mặc dù còn chưa đến mức tạo thành uy hiếp đối với Lạc Thần Đảo, nhưng tất phải dành cho bọn hắn sự coi trọng nhất định.

Lục Ly lại không mấy để tâm.

Chuyện Thiên Đà Tử sớm muộn đều sẽ bị bên ngoài biết được, muốn giấu cũng giấu không nổi, hơn nữa đột phá Mệnh Luân Cảnh thì đã sao? Còn chưa đủ tạo thành uy hiếp đối với Lạc Thần Đảo. Mà dù không đột phá, thế lực tam phẩm xung quanh ai dám công kích Lạc Thần đảo?

Đã tới truyền tống trận, thống lĩnh thủ vệ nơi này nhận ra Lục Ly, đồng thời cũng bị khí tức Thiên Đà Tử chấn kinh. Lục Ly không nói nhảm, ném đi qua mấy ngàn Huyền Tinh, để hắn bóc mở truyền tống trận.

Một trận bạch quang chớp qua, ba người đã tới Thiên Ngục Thành. Đối với thành trì này, Lục Ly khá là quen thuộc, dẫn người đến thẳng khách sạn vẫn thường cư trú khi trước kia, mở ra ba gian phòng.

- Đi, đi Thiên Ngục thương hội!

Advertisement
';
Advertisement