Chương 206 Cánh tay tượng thần
Xuất hiện năm tên thổ dân, cả năm tên đều là Hồn Đàm cảnh, cô bé kia mới mười một mười hai tuổi cũng đã đạt đến Hồn Đàm cảnh.
Cường giả tiểu thế giới này rốt cục mạnh tới cỡ nào?! Cường giả đỉnh phong nhất sẽ đạt tới cảnh giới gì?.
- À? Còn có mấy kẻ ngoại lai nữa?
Bốn thiếu nữ kia đang giao chiến với Thiên Đà Tử, không chú ý tới Lục Ly, nhưng cô bé xinh đẹp đứng trên núi nhỏ lại chú ý thấy.
Trên nét mặt hờ hững của nàng lộ ra một tia giễu cợt, nói:
- Tới thật đúng lúc, lão đầu này sắp chết già rồi, thịt quá khó ăn. Đứa này còn khá trẻ, mang về nấu chắc chắn rất ngon.
Cả người Lục Ly khẽ run lên, thổ dân nơi này đều ăn thịt người?
Thiên Đà Tử bị bốn thiếu nữ vây công, lại không rơi xuống hạ phong, bởi vì cả bốn thiếu nữ đều mới chỉ là Hồn Đàm cảnh tiền kỳ, trong khi Thiên Đà Tử lại là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong.
Nhưng hắn cũng không cách nào chiếm được thượng phong, bởi vì tốc độ bốn thiếu nữ quá nhanh, nhanh đến mức lúc này Lục Ly chỉ có thể nhận ra các nàng là nữ, tuổi không lớn lắm, còn mặt thì không thể nào thấy rõ.
Bốn thiếu nữ hóa thành từng đạo tàn ảnh, vòng quanh Thiên Đà Tử du tẩu tấn công, dù các nàng chỉ là Hồn Đàm cảnh tiền kỳ, tốc độ lại nhanh hơn Thiên Đà Tử. Đồng thời phối hợp cực kỳ ăn ý, phương thức công kích không khác Lục Ải Nhân là mấy, dựa vào tốc độ khủng bố và móc câu trong tay đánh lén, một kích không trúng liền lập tức rút đi.
Trên tay mỗi người các nàng đều có hai thanh móc câu màu đen, móc câu lóng lánh hàn quang, sắc bén dị thường, nếu bị câu móc trúng, sợ rằng sẽ ngay lập tức mất đi một miếng thịt.
Thiên Đà Tử xách lấy chiến đao, vung vẩy đầy trời, thỉnh thoảng phóng ra Huyền lực ý đồ kích trúng thiếu nữ. Đáng tiếc cảm giác lực của những thiếu nữ này càng biến thái, bộ pháp cũng rất thần kỳ, thường xuyên đột nhiên chuyển hướng, khiến Thiên Đà Tử không cách nào khóa chặt hành tung.
Tình huống hiện tại là Thiên Đà Tử không làm gì được bốn người, cũng vô cách nào thoát thân. Bốn người cũng không cách nào đánh giết Thiên Đà Tử, chỉ có thể tiếp tục vây quanh hắn du tẩu và công kích.
Lục Ly nhìn mấy lần liền thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn chằm chằm cô bé trên đỉnh núi. Cô bé này dù cũng như bốn thiếu nữ kia, đều là áo vải thô ráp, nhưng trên cổ đeo một chiếc dây chuyền bảo thạch, hai tay cũng đeo vòng bạc, khí chất cao ngạo, rõ ràng địa vị rất cao.
Đầu óc Lục Ly cấp tốc xoay chuyển, chỉ mấy nhịp thở liền đưa ra quyết định. Hắn phải ra tay giúp Thiên Đà Tử, bằng không nếu Thiên Đà Tử chết, hắn cũng sống không nổi.
Muốn giúp Thiên Đà Tử, có hai loại cách, cách thứ nhất là công kích bốn thiếu nữ kia, cách thứ hai là bắt lại cô bé trên đỉnh núi.
Hắn lựa chọn cách sau!
Cô bé này có vẻ cũng dễ dàng đối phó hơn, hắn không định giết chết nàng, chỉ định bắt lại làm con tin, bức bách bốn thiếu nữ.
- Bắt lấy con bé kia!
Hắn ra lệnh cho ba tên Lục Ải Nhân sau lưng, bản thân cũng xách lấy Kình Thiên Kích, như một con báo săn vút tới.
- Kiến hôi còn định lay trời?
Cô bé thấy ba tên Lục Ải Nhân và Lục Ly vọt tới, không chỉ không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn giễu cợt nói.
Bốn thiếu nữ đang đối chiến với Thiên Đà Tử nhìn sang bên này một cái, lại đều chẳng hề để ý, tiếp tục giao chiến với Thiên Đà Tử.
Hưu
Nháy mắt, ba tên Lục Ải Nhân hóa thành một con gió xông lên đỉnh núi, trong tay cô bé xinh đẹp bỗng chợt xuất hiện một đôi móc câu màu vàng óng, thân thể bùng lên ánh sáng xanh, hóa thành một đạo u phong chủ động bay tới.
Xùy
Lúc tiếp cận tên Lục Ải Nhân đầu tiên, dây chuyền và vòng tay cô bé đột ngột phát sáng, tốc độ nàng đột nhiên tăng mạnh, thoáng chốc liền xuyên qua bên người Lục Ải Nhân. Móc câu lướt qua phần bụng Lục Ải Nhân, Lục Ải Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, bụng dưới bị kéo ra vết máu sâu hoắm.
- A!
Lục Ly kinh hãi, tốc độ cô bé này còn nhanh hơn cả bốn thiếu nữ kia. Hơn nữa móc câu của nàng cũng khác móc câu bốn thiếu nữ, không phải màu đen mà là màu vàng óng, trên đó lấp lánh quang mang, có vẻ là Huyền khí tương đối cường đại.
Hưu
Lục Ly thoáng sửng sốt, cô bé lại vẫn chưa ngừng lại, cả người du tẩu như gió, mỗi lần xuyên qua bên người Lục Ải Nhân lại kéo ra từng đạo vết máu sâu hoắm.
Sức phòng ngự của Lục Ải Nhân rất không sai, lúc công kích ập tới, trên người bọn hắn sẽ hiện ra lân phiến. Nhưng dưới móc câu của cô bé kia, lân phiến chẳng khác gì đậu hũ, bị nhẹ nhàng kéo ra từng đạo vết máu. Huyết dịch xanh lục bay tứ tung, chỉ sau mấy nhịp thở, ba tên Lục Ải Nhân đã đầm đìa máu tươi.
Hây!
Cứ tiếp tục bị cô bé công kích thế này, ba tên Lục Ải Nhân chắc chắn sẽ bị mài chết, Lục Ly đành phải đích thân động thủ. Hắn vận chuyển huyền kình, vung lên Kình Thiên Kích quét ngang về phía cô bé.
Hưu
Lúc Kình Thiên Kích đảo qua, cả người cô bé đột nhiên quỳ rạp xuống, vừa khéo tránh thoát Kình Thiên Kích. Nàng như một cơn gió vòng tới, móc câu đảo qua phần bụng Lục Ly.
Ken két!
Lục Ly mặc chiến giáp Địa giai, chỉ bị kéo ra từng đạo hoa lửa, Lục Ly cúi đầu nhìn lại, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, trên chiến giáp của hắn không ngờ lại xuất hiện vết nứt, chiến giáp Địa giai cũng bị phá mở.
Hây!
Hắn trở tay quét tới một kích, nhưng căn bản không cách nào đánh trúng đối phương. Rõ ràng vừa nhìn thấy cô bé xuyên qua bên người, lúc quét qua lại chỉ đánh trúng tàn ảnh
Khi hắn quay đầu tìm kiếm, lại nghe được đằng sau vang lên một tiếng gió rít, cảm thấy trên cổ có hàn khí thổi qua. Hắn không chút nghĩ ngợi, chiến kích quét ra sau lưng, đồng thời lăn mình tới trước.
Keng keng
Hắn tránh đi rất nhanh, sau chiến giáp sáng lên một mảnh hoa lửa, mặt sau chiến giáp xuất hiện một vết rách hẹp dài.
Thế còn chưa hết, Lục Ly đang lăn lộn trên đất, lại cảm thấy phía sau truyền đến khí tức âm hàn, đành phải liều mạng tiếp tục lăn động, mặt sau không ngừng sáng lên hoa lửa, liên tục công kích bảy tám lần.
Cũng may Lục Ải Nhân lao đến, giúp hắn hóa giải một đợt công kích.
Chương 207 Tra hỏi tình báo
Lục Ly chật vật bò lên, phát hiện khắp nơi trên chiến giáp toàn là vết rách, tựa như một bộ quần áo rách rưới, tả tơi đến biến hình. Rất nhiều nơi trên người đều bị kéo thương, máu tươi đầm đìa, cũng may lực đạo bị chiến giáp ngăn cản phần nhiều, vết thương cũng không quá sâu.
Chiến giáp rách bươm, ngược lại ảnh hưởng hắn hoạt động, Lục Ly dứt khoát cởi chiến giáp ra, lại phát hiện áo bào bên trong cũng bị rách tung.
Sau lưng hắn có một hình xăm rồng quỷ dị, bởi vì áo bào sau lưng bị xé rách, có hơn phân nửa bộ phận lộ ra ngoài, răng thú trên cổ cũng lộ ra.
Chỉ là hắn không có áo bào khác để đổi, lúc này lại đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, không cố được quá nhiều. Hắn cắn răng quát khẽ một tiếng:
- Nhiên Huyết!
Cơ thể hắn trướng lên bằng tốc độ thấy được bằng mắt thường, đôi mắt cũng chuyển màu bạc, hình xăm rồng sau lưng lấp lánh ngân quang. Hắn nuốt vào một viên thuốc chữa thương, răng thú trên cổ bắt đầu từ từ phát sáng.
Thời khắc sống còn, bài tẩy tung ra hết, Lục Ly cũng đã hết cách, giờ này mà còn bảo lưu thực lực, khắc sau không chừng sẽ bị cô bé này mở ngực mổ bụng.
Oa oa !
Phía trước mặt, một tên Lục Ải Nhân trên cổ bị móc câu kéo ra một đạo vết máu, oa oa kêu to hai tiếng liền co quắp ngã xuống, miệng không ngừng trào máu tươi, rõ ràng khó mà sống nổi.
- Giết!
Lục Ly không chút do dự, không một tia băn khoăn, cô bé này quá mạnh, hắn không thể coi đối phương như cô bé bình thường, nhất định phải coi là kẻ địch, nhất định phải lãnh huyết vô tình. Không chém giết nàng, kẻ chết chính là hắn.
Cô bé hóa thành tàn ảnh du đấu với hai tên Lục Ải Nhân còn lại, Lục Ly cuồng chạy mà tới, trong tròng mắt màu bạc không có một tia tình tự ba động nào, tựa như một con Huyền thú máu lạnh.
Oanh
Thân hình cô bé lóe lên, lại kéo ra vết máu sâu hoắm trên cổ một tên Lục Ải Nhân. Lục Ly đã tiếp cận lại gần, chẳng qua cô bé không để ý, bởi vì ở trong mắt nàng Lục Ly quá yếu.
Xùy
Lục Ly một mực áp chế tốc độ, đợi lúc tiếp cận lại gần cô bé mới đột nhiên tăng tốc, Kình Thiên Kích hóa thành một đạo tàn ảnh, chém thẳng tới eo nàng.
Cô bé đang định đánh giết tên Lục Ải Nhân còn lại, song bất ngờ cảm giác được không đúng, vội quay đầu nhìn Lục Ly và Kình Thiên Kích đang nhanh như thiểm điện đánh tới, ánh mắt chớp qua một tia hoảng sợ, sau đó rống to:
- A Ngốc, cứu ta!
- Ầm!
Núi nhỏ đột nhiên nổ tung, đất đá rơi rụng đầy trời, một cánh tay cực lớn từ dưới đất nhô ra, năm đầu ngón tay lớn ngang cánh tay Lục Ly, tựa như cánh tay tượng thần vậy.
Bàn tay tượng thần kia như thiểm điện phá đất mà lên, bỗng chốc bắt lấy Lục Ly Kình Thiên Kích, sau đó đột nhiên dùng sức, Huyền khí Địa giai Kình Thiên Kích trực tiếp vỡ nát!
Lục Ly sửng sờ!
Xa xa Thiên Đà Tử cũng sửng sờ, lúc nhìn thấy cánh tay kia hắn triệt để tuyệt vọng, mắt già khẽ chớp chớp, phun ra mấy chữ:
- Quả nhiên là Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc”
Oanh!
Núi nhỏ vỡ vụn, một thân thể to lớn từ bên dưới phá đất mà lên, người kia không tung mình nhảy vọt mà cứ vậy đứng thẳng ở đó, cao ngang núi nhỏ vừa rồi.
Núi đá lăn xuống, bùn đất lả tả rơi rụng, Lục Ly và Lục Ải Nhân cũng theo đất đá lăn xuống. Lúc đứng lên nhìn thấy người khổng lồ trong núi kia, sâu trong linh hồn Lục Ly truyền đến cảm giác sợ hãi vô lực, tựa như đối mặt với một con Huyền thú cường đại ngũ lục phẩm.
Đây là một cự nhân chân chính, thân cao ít nhất mười thước, cánh tay lớn hơn cả người Lục Ly, làn da toàn thân màu vàng óng, trên đầu không có tóc, con ngươi cũng màu vàng, tựa như Kim Nhân đúc từ vàng ròng.
Trên người cự nhân không mặc áo, thân dưới bọc bằng da thú, trên thân không phóng thích khí tức cường đại, nhưng chỉ với thân hình như núi đã khiến người theo bản năng cảm thấy sợ sệt và đè nén.
Huyền khí Địa giai bị người khổng lồ nhẹ nhàng bóp nát, lực lượng của hắn phải lớn đến cỡ nào? Lục Ly không dám tưởng tượng. Nếu vừa rồi thứ tay cự nhân nắm là hắn, phỏng chừng lúc này hắn đã biến thành thịt nhão.
Cô bé kia giờ đang đứng trên vai cự nhân, giễu cợt nhìn Lục Ly, bên kia bốn thiếu nữ đều ngưng chiến, cũng giễu cợt nhìn hai người.
- A Ngốc, giết bọn hắn cho ta!
Cô bé đứng trên vai cự nhân, chỉ vào Lục Ly và Thiên Đà Tử hạ lệnh nói, Thiên Đà Tử thấy vậy vội vàng hét lớn:
- Chờ đã!
Cô bé vung tay lên, cự nhân ngừng di động, nàng hờ hững nói:
- Làm sao lão gù, ngươi sợ?
- Bà cô của ta, sao ta có thể không sợ cho được.
Thiên Đà Tử thở dài đành chịu, nói:
- Thanh Loan tộc được xưng là chủng tộc tốc độ biến thái nhất Trung Châu, còn Mãnh Tượng tộc thì là chủng tộc lực lượng biến thái nhất. Với chút thực lực của chúng ta tự nhiên chỉ có thể rước nhục, chúng ta đầu hàng, không đánh!
- Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc?
Lục Ly không nghe qua về hai chủng tộc này, chẳng qua nếu là chủng tộc tốc độ và lực lượng biến thái nhất Trung Châu, vậy khẳng định phải rất khủng bố. Vừa rồi hắn cũng đã lĩnh giáo qua lực lượng cự nhân.
- Hừ!
Cô bé kiêu ngạo ngước đầu lên nói:
- Lão gù ngươi còn có chút nhãn lực. A Ngốc, bắt hai người này lại mang về, còn tên người lùn màu xanh kia thì trực tiếp giết!
Oanh!
Cự nhân vút tới, như một tòa núi nhỏ rơi rụng, đùi như cột chống trời quét ngang, tên Lục Ải Nhân còn lại căn bản không kịp tránh né, bị một cước quét bay, chết tươi.
Xùy
Sau đó cự nhân khom người xuống, tay trái tay phải tựa như tia chớp vươn về phía Lục Ly và Thiên Đà Tử. Thiên Đà Tử không phản kháng, Lục Ly muốn phản kháng lại không được, thoáng chốc liền bị bàn tay cự nhân chộp lấy.
Tê tê
Bàn tay kia nhìn như không dùng lực, Lục Ly lại cảm giác xương cốt toàn thân sắp bị bóp nát, thở không ra hơi, nét mặt đỏ bừng. Cô bé trên vai cự nhân nhìn một cái rồi nói:
- A Ngốc, đừng giết chết, quay đầu gia gia còn muốn tra hỏi tình báo nữa.
Chương 208 Thiếu niên, ngươi… có phải họ Lục?
Cự nhân khẽ gật đầu, lỏng tay ra một chút, cô bé quay sang bốn thiếu nữ nói:
- Các ngươi lên đây đi, chúng ta trở về bộ lạc!
- Vâng, Tịch công chúa!
Bốn thiếu nữ cung kính hành lễ, chân sau khẽ điểm, cả người như gió đáp lên hai vai trái phải của cự nhân, cự nhân vung chân lên, cuồng chạy về nơi xa.
Đông đông đông
Mỗi lần cự nhân bước ra một bước, mặt đất lại khẽ chấn động, phát ra tiếng vang trầm muộn, tốc độ hắn rất nhanh, dù trên thân không có Huyền lực lấp lánh, nhìn qua có vẻ chỉ đang di chuyển bằng sức thường, nhưng chân người ta dài a, một lần cất bước liền có thể xoải qua mấy chục thước.
Lục Ly và Thiên Đà Tử bị bắt lại, thân thể không cách nào động đậy, hai người cũng không dám phản kháng, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
Tuỳ ý nện vào khối đá màu trắng, lại bị truyền tống đến một tiểu thế giới, thổ dân bên trong mạnh đến biến thái, Lục Ly chỉ cảm thấy trong lòng như có vạn con thảo nê mã chạy chồm, vận khí này đúng là quá củ chuối?
Hắn mà chết ở đây, Tiểu Bạch còn ở Long Tượng sơn biết làm thế nào? Lục Linh ở Thanh Châu xa xôi biết làm thế nào? Cả cha mẹ dưới Hàn Băng Thâm Uyên nữa...
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Ly ngũ vị tạp trần, không biết tư vị gì. Thiên Đà Tử tựa hồ chấp nhận số phận, ủ rũ cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, bộ dạng như thể tùy thời chịu chết.
Cự nhân một đường lao nhanh, xoải qua ngàn núi vạn khe, bôn tẩu chừng một canh giờ rưỡi, đi tới cạnh một hồ lớn, lúc này bước chân mới ngừng lại.
Tinh thần Lục Ly có chút chán nản, thời gian hắn sử dụng huyết mạch thần kỹ đã hết. Mặc dù đã nghỉ ngơi một canh giờ, hiện tại vẫn có chút hữu khí vô lực.
Lúc này hắn cố cường hành tỉnh lại, Lục Linh nói qua dù biết rõ tất phải chết cũng không thể từ bỏ, hắn đảo mắt liếc nhìn bốn phía, quan sát tình hình chung quanh, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Cự nhân đứng trên đỉnh một ngọn núi lớn, dưới chân núi nơi xa là một hồ nước, bên cạnh hồ nước Lục Ly thấy có rất nhiều lầu các làm bằng gỗ, nhìn qua ước chừng phải đến mấy ngàn. Xung quanh lầu các toàn là đại thụ xanh um tươi tốt, cảnh sắc nơi bộ lạc này ở rất đẹp, không khác gì thế ngoại đào nguyên.
- A Ngốc, đi xuống!
Cô bé kêu lên một tiếng, cự nhân lao nhanh về phía bộ lạc, tiếng bước chân rầm rập kinh động rất nhiều người trong bộ lạc, từ trong vô số lầu các dần hiện ra bóng người.
- Tịch công chúa đi săn trở về?
- Ồ? Sao tay A Ngốc bắt lấy hai người? Là người bên ngoài? Không ngờ lại có kẻ ngoại lai xâm nhập?
- Nhanh đi bẩm báo tộc trưởng.
Bộ lạc bỗng chốc náo nhiệt lên, vô số bóng người huyễn hóa thành tàn ảnh lao đến, đứng trên bãi đất trống bên ngoài bộ lạc hiếu kì đánh giá Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Lục Ly ngượng ngùng khịt khịt mũi, cảm giác này quá không tốt, tựa như mình là Huyền thú kỳ dị bị đám người vây xem. Đối với bọn hắn, những thổ dân này là dị tộc, nhưng đối với thổ dân mà nói, bọn hắn lại là người dị tộc.
Cô bé được người gọi là “Tịch công chúa” ngạo nghễ nhảy xuống từ trên vai cự nhân, chỉ vào hai người Lục Ly nói:
- Đây là chiến lợi phẩm của ta, chút nữa chúng ta nấu bọn họ, được không?
Đám nam nữ Thanh Loan tộc nghe xong hơi ngớ, sau đó cả đám ầm vang cười to, dồn dập mở miệng tiếp lời.
- Tịch công chúa muốn ăn, vậy thì nấu thôi, chẳng qua nhất định phải nấu kỹ chút, thế mới ăn ngon.
- Ta cảm thấy ăn sống cũng được, chấm thêm chút tương là tuyệt vời.
- Không được, không được, phải nướng ăn mới ngon, cầm cọc sắt xuyên từ đầu đến chân, rải dầu vừng lên, nướng giòn ăn mới thích!
- Ta cảm thấy xào ăn là tốt nhất.
Lục Ly và Thiên Đà Tử nghe mà lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, Thanh Loan tộc không ngờ lại thích ăn thịt người? Còn muốn ăn sống? Nướng giòn?
Nghĩ đến mình biến thành thức ăn cho người, bị người gác lên đống lửa nướng chín, trong lòng Lục Ly lại có một vạn con thảo nê mã lần nữa chạy băng băng…
Sa sa sa
Trong bộ lạc vang lên một trận tiếng bước chân, tiếp đó một lão giả tóc nâu dẫn theo chúng nhân đi tới.
Thiên Đà Tử nhìn lướt qua, trong lòng triệt để tuyệt vọng, hắn cảm giác được khí tức năm người đi đầu như rồng như hổ, khiến hắn không khỏi vô lực, loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn đối mặt với cường giả Bất Diệt cảnh.
Lão giả tóc nâu dẫn người đi tới, liếc nhìn cự nhân một cái, nói:
- Thả người xuống, ngươi trở về đi, A Ngốc.
Cự nhân ném Lục Ly và Thiên Đà Tử xuống đất, sau đó quay người chạy thẳng lên núi. Lục Ly và Thiên Đà Tử bò dậy, hai người không dám có chút cử động nào, chẳng qua Lục Ly lại âm thầm vận chuyển Huyền lực, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.
- Ồ?
Ánh mắt lão giả tóc nâu đảo qua trên thân Lục Ly, khi nhìn thấy răng thú trên cổ hắn, lập tức thốt lên tiếng hô kinh ngạc, hắn nhìn kỹ vài lần, tinh mang trong mắt đột ngột tăng vọt, cặp môi run run, kích động nói:
- Thiếu niên, trên lưng ngươi có phải có ấn ký Ngân Long?
Lục Ly vừa bị ném xuống liền trực tiếp bò dậy, lão giả không kịp nhìn thấy ấn ký Ngân Long trên lưng, hắn có chút mơ hồ nói:
- Đúng là có một con, làm sao?
Thân thể lão giả lần nữa run lên, lần này không phải bờ môi run rẩy, mà là cả người đều đang rung động, hắn đảo ánh mắt nóng rực nhìn Lục Ly từ đầu đến chân một lượt, tựa như đang nhìn một mỹ nhân không mảnh vải che thân.
Cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, lần nữa hỏi:
- Thiếu niên, ngươi... có phải họ Lục?
Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hơi ngớ, chuyện gì thế này? Sao lão đầu biết hắn họ Lục?
Đã đến bước này rồi, Lục Ly nghĩ một lát liền cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm, bèn nói thẳng:
- Ta tên Lục Ly.
Ông!
Lần này không chỉ lão giả tóc nâu, ánh mắt bốn lão giả bên cạnh cũng sáng rực lên, cả bốn người đều kích động đến độ toàn thân run rẩy.
- Răng thú, ấn ký Ngân Long, thiếu niên họ Lục!
Một lão giả kích động nói với lão giả tóc nâu:
- Tộc trưởng, chẳng lẽ hắn chính là người trên tộc bia?
Chương 209 Mười đại thần thuật
Trừ tộc trưởng Thanh Loan tộc và bốn lão giả ra, những người còn lại đều nghe mà chẳng hiểu gì, Tịch công chúa chớp chớp tròng mắt to hỏi:
- Gia gia, các ngươi đang nói gì đấy?
Lão giả tóc nâu nhìn Tịch công chúa một cái, lại không giải thích, hắn bước đến dạo quanh Lục Ly một vòng, nhìn chằm chằm hình xăm rồng sau lưng mấy lần, vẻ mặt đầy hưng phấn nói:
- Hẳn là không sai, nếu hắn có thể kích hoạt tổ bia, vậy hắn chính là Thánh Chủ chúng ta chờ đợi năm ngàn năm qua.
Hoa
Lời này của tộc trưởng Thanh Loan tộc lập tức dẫn lên một mảnh xôn xao, ánh mắt gần trăm người bên ngoài bộ lạc nhìn Lục Ly bỗng trở nên nóng rực, rất nhiều người đều lộ vẻ khó mà tin tưởng.
- Gia gia, có phải ngươi lầm rồi không?
Ánh mắt Tịch công chúa cũng chất đầy vẻ không tin tưởng, bĩu môi nói:
- Thực lực hắn yếu như vậy, còn không bằng được ta, làm sao có thể là Thánh Chủ chúng ta chờ đợi năm ngàn năm qua?
- Thánh Chủ
Thiên Đà Tử trợn tròn mắt, liếc sang nhìn Lục Ly, cả hai đều cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường.
Thậm chí nếu không phải trên thân hai người không có gì để mưu đồ, hai người đều sẽ tưởng rằng đám lão già này đang diễn trò, mục đích nhằm lừa giành được lợi ích nào đó từ bọn họ.
Lục Ly lại không thanh minh, ấn ký Ngân Long trên lưng hắn trừ Lục Linh ra, ai cũng không biết. Còn cả răng thú này nữa, nhìn từ bên ngoài thì rất bình thường, căn bản không giống dị bảo. Nhưng lão nhân này lại biết, còn biết hắn họ Lục? Điều này không khỏi khiến Lục Ly cảm thấy quá mức quỷ dị.
- Tiểu Tịch, đừng nói chuyện!
Lão giả tóc nâu giận quát một tiếng, sau đó mỉm cười nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu huynh đệ, tại hạ tộc trưởng Thanh Loan tộc Dạ Tra, có thể mời ngươi theo ta đi Tổ Từ một chuyến không? Yên tâm, bất luận thế nào, chúng ta đều sẽ không tổn thương các ngươi.
- Ách?
Trên mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử chớp qua một tia kinh hỉ, không ngờ còn có chuyện tốt thế này? Tộc trưởng công khai lên tiếng trước mặt chúng nhân, làm sao có thể trở mặt không giữ lời? Tuy không biết có thể về lại Thiên Đảo Hồ hay không, nhưng chỉ cần giữ được tính mạng, hai người lập tức an tâm phần nào.
Lục Ly vội vàng gật đầu nói:
- Được, ta đi với ngươi.
- Mọi người giải tán cả đi!
Tộc trưởng Thanh Loan tộc Dạ Tra quay sang tộc nhân hét một tiếng, nét mặt tươi cười mời Lục Ly đi trước. Lục Ly và Thiên Đà Tử thấp thỏm lo lâu tiến vào trong bộ lạc, Dạ Tra bồi ở bên người Lục Ly, bốn vị lão giả còn lại và Tịch công chúa thì theo ở phía sau.
- Những lầu các này đều rất xa xưa, chờ đợi năm ngàn năm? Chẳng lẽ Thanh Loan tộc đã ở đây mấy ngàn năm?
Lục Ly một đường tiến về phía trước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc bốn phía, phát hiện lầu các hai bên đường đều rất cổ xưa, toát ra vẻ tang thương. Không nói mấy ngàn năm, chí ít cũng phải tồn tại mấy trăm hơn ngàn năm.
Lầu các nhìn cổ xưa, lại không rách nát, rất nhiều chỗ đều có tu sửa, chỉnh tề gọn gàng, sạch sẽ mà tao nhã. Bên cạnh lầu các toàn là cây cối xanh um tươi tốt, tựa như bộ lạc tinh linh giữa rừng.
Lầu các trong bộ lạc không nhiều, chỉ chừng trên dưới mấy ngàn, tính ra nhân khẩu bộ lạc Thanh Loan bộ lạc chắc cũng không nhiều, phỏng chừng hai ba ngàn.
Tất cả người Thanh Loan tộc đều mặc áo vải váy vải, trừ tai hơi nhọn ra, vẻ ngoài không khác Nhân tộc bình thường là bao.
Đi chừng một nén hương, chúng nhân bước tới trước một tòa lầu các càng thêm xa xưa. Trên tường bên ngoài lầu các điêu khắc đồ văn thần bí, cửa lớn đóng kín, bên trong cảm giác âm trầm, có vẻ rất thần bí.
Dạ Tra đẩy ra cửa chính lầu các, làm động tác mời, Lục Ly cũng vung đi ra, nhấc chân tiến vào trong, Dạ Tra, bốn tên lão giả và Tịch công chúa Thiên Đà Tử cùng theo tiến vào.
Bên trong Tổ Từ không có quá nhiều đồ vật, một đại điện vắng vẻ, phía trên đặt rất nhiều linh bài, bên trái còn có một tấm bia đá. Bia đá cũng rất xa xưa, in hằn dấu vết tháng năm.
- Cái này, cái này, cái này…
Thiên Đà Tử nhìn chằm chằm chữ trên tấm bia đá, nét mặt như gặp phải quỷ, còn dụi dụi mắt, tưởng là nhìn lầm.
Lục Ly hiếu kì nhìn lại, phát hiện những chữ trên đó không giống chữ Bắc Mạc, hắn nhìn mấy lần chỉ đọc hiểu mỗi chữ “Lục”.
- Ồ?
Tịch công chúa hiếu kì đi đến trước bia đá, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Một thiếu niên họ Lục thiếu niên từ trên trời giáng xuống, cổ hắn đeo vòng răng thú thần bí, trên lưng khắc ấn ký Ngân Long. Hắn sẽ dẫn tộc ta trở lại tổ địa, khôi phục vinh quang vạn năm trước.
Càng đọc Tịch công chúa càng trợn tròn mắt, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Lục Ly, nhìn chằm chằm răng thú trên cổ hắn, còn hóa thành một đạo tàn ảnh vòng ra sau lưng, quan sát ấn ký Ngân Long trên lưng Lục Ly một lúc lâu mới kinh ngạc thốt lên:
- Ai nha nha, người viết trên tổ bia sao giống hệt người này vậy? Gia gia, đây là chuyện gì?
Lục Ly nghe được lời Tịch công chúa, cả người khẽ chấn, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Thiên Đà Tử, khẩn trương hỏi:
- Thiên Đà Tử, chữ trên bia đá thật viết vậy à?
Thiên Đà Tử trùng trùng gật đầu nói:
- Đây là chữ triện, một kiểu chữ tương đối cổ xưa, thứ viết trên đó giống hệt lời con bé vừa nói.
Hoang đường, hoạt kê, gặp quỷ.
Lục Ly trợn tròn mắt, đầu óc sửng sờ, nếu không phải Thiên Đà Tử nhận ra kiểu chữ này, hắn khẳng định sẽ cho rằng Tịch công chúa đang nói hươu nói vượn.
Tấm bia đá này rõ ràng có chút niên đại, mặt trên đã có dấu hiệu phong hoá, nét chữ cũng không phải rất rõ ràng, không cần nói cũng biết đã được khắc từ rất nhiều năm trước.
Nói cách khác...
Từ khi Lục Ly còn chưa sinh ra, cha ông nội Lục Ly cũng chưa sinh ra, bia đá đã tiên đoán được sẽ có cảnh hôm nay. Tiên đoán hắn có thể tiến vào tiểu thế giới này, tiên đoán hắn mang theo vòng răng thú, trên lưng có ấn ký Ngân Long, đồng thời còn tiên đoán hắn sẽ dẫn hai tộc trở lại tổ địa…
Tầm bậy, quá tầm bậy!
Lục Ly đột nhiên lắc lắc đầu, vuốt vuốt mặt để chính mình thanh tỉnh lại, chuyện này quá hoang đường, hắn căn bản không tin tưởng!
Chương 210 Thiên Sách Thuật
- Có phải cảm thấy rất hoang đường?
Dạ Tra đột nhiên lên tiếng, hắn mỉm cười nhìn Lục Ly, giải thích nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nghe xong ta giải thích liền sẽ biết, đây không phải chuyện xưa, việc này cũng không hoang đường.
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt Dạ Tra, Thiên Đà Tử nhìn sang, chính hắn cũng cảm thấy rất hoang đường. Dạ Tra đảo mắt nhìn Thiên Đà Tử, đột nhiên hỏi:
- Vị huynh đệ này, ngươi có từng nghe qua về mười đại thần thuật?
Thiên Đà Tử nhíu mày, sờ sờ đầu, sau đó gật đầu nói:
- Hình như có nghe qua, có một loại kêu là Thiên Bác Thuật? Chẳng qua... tựa hồ sớm đã thất truyền?
- Không sai!
Dạ Tra gật đầu nói:
- Rất nhiều thần thuật sớm đã thất truyền từ vạn năm trước, chẳng qua năm ngàn năm trước một vị tiên tổ Thanh Loan tộc chúng ta từng được đến nửa cuốn Thiên Sách Thuật. Cũng chính bởi vì có Thiên Sách Thuật, Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc chúng ta mới có thể xu cát tị hung, trước một bước trốn đi, bằng không hai tộc chúng ta đều tuyệt diệt.
- Thiên Sách Thuật? Thiên Sách Thuật!
Thiên Đà Tử thì thào mấy tiếng, trong mắt lấp lánh tinh mang, kinh hô nói:
- Thần thuật này không phải truyền thuyết? Trên đời thật sự có Thiên Sách Thuật?
- Truyền thuyết?
Dạ Tra cười nói:
- Làm sao có thể là truyền thuyết? Trong cơ thể Nhân tộc chảy xuôi huyết dịch Cổ Thần Tộc, bản thân huyết mạch thức tỉnh chính là một loại thần thuật, gọi là Thiên Nghịch Thuật. Các ngươi ngẫm mà xem, nếu không phải thần thuật, làm sao có thể có nhiều Nhân tộc như vậy thức tỉnh huyết mạch, có được năng lực không thể tưởng tượng?
Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý.
Bản thân huyết mạch thức tỉnh đã là điều rất nghịch thiên, tỉ như Minh Xà của Minh Xà bà bà Minh Xà, một chiêu giết chết nhiều người như vậy, lại tỉ như Viêm Hỏa của Liễu Như Phong, có thể đốt người thành tro tàn...
Dạ Tra thoáng dừng một chút, sau đó tiếp tục giải thích nói:
- Thiên Sách, Thiên Sách, chính là sách bói thiên cơ, tính cổ đoán nay, suy xét tương lai. Năm ngàn năm trước sáu đại gia tộc liên hợp công kích Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc chúng ta, tiên tổ tộc ta sớm tính toán ra, bèn chuyển dời chúng ta đến tiểu thế giới này, bằng không lúc này đã không còn Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc.
- Tổ bia này, chính là vị tiên tổ kia lưu lại.
Dạ Tra chỉ vào tổ bia nói:
- Cả đời tiên tổ chỉ tính mười quẻ, chưa từng sai lầm, tổ bia này là quẻ cuối cùng mà hắn tính. Sự xuất hiện của tiểu huynh đệ ngươi lại hoàn toàn trùng hợp với lời ghi trên bia!
Dạ Tra giải thích xong, có lý có cứ, nói được rất rõ ràng. Lục Ly lại vẫn có chút không dám tin tưởng. Trên đời thật sự có loại thần thuật có thể tính ra chuyện của năm ngàn năm sau?
Nếu đúng là thật, người này có thể sánh ngang thần tiên, vấn đề là thế giới này thật có thần tiên ư? Nếu không phải thật, vậy lời trên bia đá phải giải thích thế nào?
- Ngươi có phải Thánh Chủ của chúng ta hay không, rất đơn giản!
Dạ Tra chỉ vào bia đá nói:
- Chỉ cần ngươi vận dụng Huyền lực quán chú vào bia đá, nếu bia đá sáng lên, vậy liền không có gì phải nghi vấn nữa cả.
Lục Ly không dám động, trong lòng có chút kháng cự, Tịch công chúa ở bên cạnh lại thúc giục nói:
- Ngươi còn chờ gì nữa? Nhanh lên, nhanh lên! Nếu ngươi là Thánh Chủ chúng ta, ta sẽ không ăn ngươi nữa.
Thiên Đà Tử nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đảo chủ, thử xem.
Lục Ly nhìn Thiên Đà Tử một cái, kẻ sau nháy mắt ra hiệu. Lục Ly đã hiểu ý hắn, đợi lát nữa Thiên Đà Tử sẽ tử tế cảm ứng, nhìn xem có phải đám người Dạ Tra âm thầm động tay động chân hay không.
Lục Ly cắn răng bước tới, vươn tay chạm lên bia đá, chậm rãi vận chuyển Huyền lực. Đám người Dạ Tra rõ ràng đều căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm bia đá. Thiên Đà Tử lại nhìn chằm chằm mấy người Dạ Tra, tử tế cảm ứng, xem xem có phải bọn hắn động tay tay chân.
Mấy người Dạ Tra đứng im không nhúc nhích, trong người không có một tia năng lượng ba động nào, xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng người hít thở vang lên khe khẽ.
Năm giây, mười giây!
Lục Ly không ngừng rót Huyền lực vào, nhưng bia đá chẳng có chút dị động nào cả. Trong mắt Thiên Đà Tử lóe lên một tia kinh ngạc, chẳng lẽ tính sai? Nhưng mà tình huống Lục Ly giống hệt với lời ghi trên bia đá a?
Ông!
Một giây sau, văn bia trên tấm bia đá đột nhiên sáng lên kim quang vạn trượng, tiếp đó toàn bộ bia đá bỗng chốc sáng rực, một cỗ khí tức khủng bố truyền ra, dọa cho Lục Ly không ngừng lùi ra sau.
- Sáng, không ngờ lại sáng?
Lục Ly chấn kinh thì thào, hắn cảm thấy chuyện này quá hoang đường, quá không cách nào hiểu được.
- Sáng, sáng rồi!
Dạ Tra kinh hô, Tịch công chúa há hốc mồm, nét mặt bốn tên lão giả còn lại cũng đầy vẻ kích động, lệ rơi đầy mặt, khó mà kiềm chế.
Lục Ly bị Dạ Tra bừng tỉnh, mờ mịt quay người, thấy trong mắt đám Dạ Tra lấp lánh nước mắt, càng thêm không biết làm sao.
Bịch!
Dạ Tra đột nhiên dẫn theo bốn tên lão giả trùng trùng quỳ gối xuống, khom lưng trầm giọng quát:
- Tham kiến Thánh Chủ!
Lục Ly ngơ ngác đứng đó, Dạ Tra sau khi vái một cái, quét mắt nhìn về phía Tịch công chúa nói:
- Tiểu Tịch, còn không mau quỳ xuống tham kiến Thánh Chủ?
Tịch công chúa bĩu môi, lẩm bẩm nói:
- Ta không quỳ với hắn, cùng lắm thì... ta không ăn hắn thôi.
Nói xong, Tịch công chúa hóa thành một đạo tàn ảnh xông ra ngoài, Dạ Tra sắc mặt lúng túng nói:
- Thánh Chủ, đây là tôn nữ của ta Dạ Tiểu Tịch, từ nhỏ bị ta chiều hư, mong ngài thứ lỗi?
Lúc này Lục Ly còn đang sững sờ, mờ mịt khoát tay, hắn cưỡng bách chính mình trấn định lại, lắc đầu nói:
- Các ngươi đừng vội, ta phải bình tĩnh một cái.
- Đúng đúng đúng.
Dạ Tra đứng lên nói:
- Trên thân Thánh Chủ còn có thương, chúng ta trước dẫn ngươi đi nghỉ ngơi, mọi chuyện đợi sau lại nói.
Dạ Tra thân thiết kéo tay Lục Ly đi ra ngoài, dẫn đến một tòa lầu các gần đó, an trí Lục Ly và Thiên Đà Tử trong một tiểu viện. Còn sai người đưa lên dược thảo, nói là có thể chữa thương.