Kiêu Hãnh

11.

Mặc Yên Hoan ôm c.h.ặ.t c.h.â.n của Mục Dã, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm nhòe.

“Mục Dã, tha thứ cho em được không? Tất cả đều vì em yêu anh!”

Mục Dã đứng ngây ra như trời trồng, nghe xong từ từ quay đầu lại, nhìn có vẻ rất bình tĩnh.

“Cô lên giường với người khác, đó là yêu tôi?”

“Có thai với người khác, tìm đến tôi để đổ vỏ, đó là yêu tôi?”

“Em vì anh mà từ bỏ tất cả!”

Mặc Yên Hoan nước mắt tuôn rơi, lắc đầu, môi run rẩy không ngừng.

Anh mắt Mục Dã đỏ bừng, những mạch m.á.u trên trán nổi lên, bỗng nhiên siết chặt cổ Mặc Yên Hoan.

Trong đám đông có người hét lên, có người xì xào bàn tán, có người trên mặt hiện rõ vẻ châm biếm và khinh bỉ...

Các phương tiện truyền thông chen chúc trong đám đông, điên cuồng chụp hình, ánh đèn flash gần như làm lu mờ hai người trên sân khấu.

Mặc Yên Hoan bị siết cổ đến mặt xanh mét, mãi sau mới có người xông lên kéo Mục Dã ra.

Ánh mắt Mục Dã từ giữa đám đông hướng về phía tôi.

Anh ta như quả bóng bị xì hơi, ánh giận dữ trong mắt tan biến, chỉ còn lại sự hoảng loạn và bi thương.

Tôi không cảm nhìn anh ta, không có lấy một chút thương cảm nào.

Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Giống như đau khổ đã được tháo gỡ, vai anh ta run rẩy, không thể kiềm chế mà khóc nức nở như đứa trẻ phạm lỗi.

Có lẽ bây giờ, anh ta mới thực sự hối hận.

Nhưng những gì anh phải gánh chịu không chỉ có vậy.

...

Sau buổi hôn lễ hỗn loạn, cha của Mục Dã bị tức giận mà nhập viện.

Khi đối mặt với Mục Hòa, tôi có chút áy náy.

Nhưng anh ấy lại cười rất bình tĩnh.

“Đừng buồn, đây là những gì cậu ta đáng phải nhận.”

Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy, “Sao anh lại nói vậy?”

Theo lời anh kể, tôi mới biết chân của Mục Hòa không phải là một tai nạn.

Cha mẹ của Mục Hòa vốn là một cuộc hôn nhân thương mại, không có tình cảm.

Vì vậy, khi tình nhân mang Mục Dã đến, bà ấy cũng không gây ầm ĩ, chỉ yêu cầu cha Mục chia cho bà ấy mười phần trăm cổ phần.

Cha Mục đồng ý.

Sau đó mới biết, nhiều năm qua, ông ấy vẫn chưa cắt đứt quan hệ với tình nhân đó.

Chân của Mục Hòa chính là do bà ta và Mục Dã một tay sắp xếp.

Sau sự việc, cha Mục biết rõ sự việc, nhưng không làm gì, mà còn giúp họ dọn dẹp tất cả đống hỗn độn.

Biến sự việc thành một tai nạn.

Mục Hòa nói một cách bình tĩnh, như thể mình không phải là nhân vật chính trong vụ tai nạn này.

Tôi nghe mà cảm thấy vừa sợ hãi vừa thương xót.

Bởi vì Mục Hòa là kết quả của cuộc hôn nhân thương mại, nên không thể bằng đứa trẻ mà cha Mục và tiểu tam nhân danh tình yêu mà sinh ra sao?

Mẹ Mục bề ngoài giả vờ không biết, nhưng lại bí mật thông qua cổ đông công ty để thu mua cổ phần.

Nhiều năm qua, vì sức khỏe của cha Mục không tốt, quyền lực đã bị tước đoạt.

Sau ồn ào của buổi lễ cưới, khi cha Mục bị tức đến nhập viện, Mẹ Mục lấy danh nghĩa ổn định tập đoàn, tranh thủ để ông chuyển nhượng cổ phần.

Cha Mục nhất thời tức giận mà chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Mục Hòa.

Nhưng đây cũng là tâm ý của ông ấy, nếu sự việc bị lộ ra, Mục Dã và tình nhân chắc chắn sẽ phải vào tù.

Cha Mục đã dùng toàn bộ cổ phần để mong lay chuyển tình cảm, muốn mẹ của Mục Hòa tha cho họ.

Nhưng rất tiếc mẹ Mục và tôi đều có trái tim tàn nhẫn như nhau.

Khi bà nhận được giấy chuyển nhượng cổ phần, lập tức đưa ra bằng chứng kiện Mục Dã và mẹ của anh ta.

Bằng chứng xác thực, việc họ vào tù chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Trong bệnh viện, cha Mục nghe được tin tức mà tức giận đến bị đột quỵ.

Mục Hòa đứng ở bên ngoài phòng bệnh qua cửa kính nhìn về phía giường bệnh của cha mình, nét mặt bình thản không hề có cảm xúc gì.

Tôi hỏi: “Anh có ghét ông ấy không?”

Anh im lặng một lúc lâu.

“Chắc là có.”

Tôi nắm tay anh, mười ngón đan xen.

Bình thường bàn tay ấm áp, nhưng lúc này lại vô cùng lạnh lẽo.

“Mục Hòa, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Ánh mắt anh khẽ rung động, ánh nhìn sâu lắng rồi ôm tôi vào lòng.

“Ừm, bây giờ anh rất hạnh phúc.”

12.

Mục Dã muốn gặp tôi, nói có chuyện rất quan trọng cần nói. Tôi đồng ý.

Thông qua lớp kính dày, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói một lời nào.

Trong chốc lát, tôi bất chợt nhớ lại ba năm trước, khi anh ta khóc tiễn tôi ở sân bay.

Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đã thay đổi.

Chàng trai tinh tế ngày nào giờ đầu đã cạo trọc, ánh mắt u ám, trên mặt chỉ còn lại sự phiền muộn, một thoáng như già đi mười tuổi.

Anh ta siết chặt ống nghe, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.

Vừa mở miệng, giọng anh đã nghẹn ngào.

“Lan Lan, anh thật sự biết lỗi rồi…”

Tôi không nói gì, nhưng anh ta đã trải lòng.

“Anh ghen tị với em, em là thiên kim tiểu thư, trong khi anh chỉ là một đứa con riêng, mỗi lần em bảo vệ anh đều khiến anh cảm thấy khó xử, anh cảm thấy danh dự của mình bị xâm phạm, em càng tốt với anh, trong lòng anh càng tự ti và u ám…”

“Anh muốn chứng minh rằng không có em anh sẽ càng tốt hơn, anh thật sự đã sai một cách khủng khiếp, anh…”

Giọng anh ta nghẹn ngào, từng câu từng chữ vụn vỡ.

“Anh biết em không tin, nhưng anh thật sự yêu em…”

Tôi cười nhạt: “Đừng nói những điều đó nữa, nghe thật ghê tởm.”

Anh ta cúi đầu nức nở một lúc lâu, rồi hướng về phía tôi nở một nụ cười miễn cưỡng.

“Anh hiểu rồi, anh hy vọng lần gặp mặt cuối cùng này sẽ để lại cho em ấn tượng tốt hơn.”

“Càng ghê tởm hơn.” Tôi cắt ngang.

Mắt Mục Dã tràn đầy nỗi buồn, nụ cười càng trở nên gượng gạo.

“Thật sao, xin lỗi.”

“Anh muốn nói với em một chuyện cuối cùng, Lạc Lạc không phải do anh cứu, mà là Mục Hòa.”

Anh ta cười nhưng nước mắt lại rơi.

“Lan Lan, chúc em hạnh phúc.”

Tôi sững sờ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Lạc Lạc là một chú chó hoang, thời trung học tôi thường thấy nó quanh quẩn trước cổng trường.

Lúc đó nó còn nhỏ, tôi thường xuyên cho nó ăn.

Nó rất quấn quýt tôi.

Có một hôm trời mưa to, tôi lo lắng cả ngày.

Tan học, tôi vội vàng đi tìm nó, nhưng phát hiện Mục Dã ôm Lạc Lạc trong một bộ đồng phục.

Anh ta vốn ưa sạch sẽ, lại sẵn sàng cứu Lạc Lạc.

Tôi vô cùng cảm động.

Sau sự việc đó, tôi đã nhận nuôi Lạc Lạc và đồng ý lời tỏ tình của anh ta.

Nhưng từ đó Mục Dã không hề chạm vào Lạc Lạc nữa.

Thời điểm đó tôi không suy nghĩ nhiều, không để y bộ đồng phục anh ta mặc trên người, cái ôm Lạc Lạc là của ai.

Hơn nữa, Mục Dã luôn ghét chó hoang, mỗi lần thấy tôi chơi đùa với Lạc Lạc, mặt mày anh ta thường nhíu lại, chứa đựng sự ghét bỏ.

Thì ra mọi thứ đều có lý do.

Chỉ là tôi quá mù quáng với Mục Dã, không hề xem xét kĩ càng.

Bởi vì tôi chưa từng nghĩ, Mục Dã lại có thể ti tiện đến như vậy.

Tôi đứng dậy, nhìn xuống anh ta.

“Mục Dã, anh thật sự không xứng đáng được yêu, anh cứ ở trong tù đi, đồ rác rưởi.”

Tôi phớt lờ vẻ mặt ngỡ ngàng của anh ta, tiến thẳng ra ngoài.

Mục Hòa đứng ở nơi ngược sáng, gió nhẹ thổi bay những cánh hoa rơi, vài cánh vương trên người anh.

Tôi đi về phía anh.

Anh mỉm cười ấm áp và chân thành, tự nhiên nắm lấy tay tôi.

“Về nhà thôi.”

Tôi dừng lại, “Đầu tiên phải đón một thành viên trong gia đình.”

“Ai?”

“Cún yêu của chúng ta, Lạc Lạc.”

Mục Hòa hơi sững sờ, có chút ngạc nhiên nói: “Mục Dã đã nói cho em?”

Tôi cười nhẹ: “Thật bất ngờ phải không?”

Biểu cảm của anh rất bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc gì.

Tôi tiến tới nắm tay Mục Hòa, sau đó lắc nhẹ tay anh.

“Vậy Mục tiên sinh, anh còn điều gì chưa nói với em không?”

Giọng anh hơi khàn, “Mục phu nhân muốn biết điều gì?”

Tôi bỗng cười, đối diện ánh nhìn nóng bỏng của anh.

“Chẳng hạn, nói về bạn thư của em, nói về câu chuyện ai đó thầm yêu em.”

Mắt anh đỏ lên, con ngươi khẽ run rẩy, kéo tôi vào lòng, ôm chặt tôi.

Tôi dựa vào n.g.ự.c anh, nghe thấy nhịp tim rộn ràng.

Mục Hòa mở lời, giọng có chút run rẩy.

“Những gì em muốn biết, anh đều sẽ nói cho em.”

Hết! 

Advertisement
';
Advertisement