Kiêu Hãnh

6.

Câu chuyện của tôi và Mục Dã ồn ào tới mức gần như ai cũng biết.

Trước đây, khi anh ta là phó tổng của Mục thị, mọi người đều kính trọng anh ta.

Bây giờ, người ta chỉ hận không thể đá thêm anh ta một cái, ai cũng muốn giẫm lên.

Tôi bị một người con riêng phản bội, điều này trong giới cũng không phải chuyện gì hay ho.

Mọi thứ đều thực tế đến mức đáng sợ.

Dù khủng hoảng của Mục Thị lớn hơn, nhưng nhà họ Giang cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Dù sao hai nhà cũng có mối quan hệ lâu đời, công ty hợp tác chặt chẽ.

Tôi tự mình gây ra rắc rối, thì cũng phải tự chịu.

“Em đồng ý liên hôn.”

Tôi nói với Giang Khoát.

Đây cũng được xem như trách nhiệm của con cái trong gia đình hào môn.

Trong giới này, sự không tự do là điều bình thường.

Chỉ có điều tôi lại đặc biệt may mắn.

Mẹ tôi mất sớm, cha và anh trai luôn xem tôi như công chúa.

Từ trước đến nay, tôi muốn gì thì được nấy.

Tôi không muốn vào công ty, muốn học múa, họ cũng đều đồng ý.

Giờ đây, tôi cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình.

“Tìm giúp em một người đi, đừng xấu, đừng là con riêng, đừng kém hơn em…”

Giang Khoát: “Này là tùy tiện sao?”

Tôi vuốt ve bộ lông mượt mà của Lạc Lạc, nói một cách tự nhiên: “Em đã đồng ý liên hôn, không tìm người tốt thì tìm ai?”

Anh tôi nhướng mày, nụ cười trên môi càng nở rộng.

“Được rồi, anh sẽ lo liệu cho em.”

Ngày hôm sau, một người đàn ông với vẻ đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt thanh tú ngồi trước mặt tôi.

Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp và trầm ấm.

“Giang tiểu thư, tôi là Mục Hòa, là... đối tượng liên hôn mới của em”

Tôi: “.....”

Mục Hòa, con trai lớn nhà họ Mục.

Năm năm trước, vì một tai nạn giao thông, bị thương nặng ở chân, không thể đi lại.

Đã ra nước ngoài điều trị và đồng thời tiếp nhận công ty chi nhánh ở nước ngoài.

Vài ngày trước, mới trở lại công ty mẹ nhận chức.

Nhiều năm tôi chỉ chú tâm vào Mục Dã, nên thực sự không quen biết anh trai này.

Cảnh tượng rối răm đầy kịch tính này khiến tôi không biết mở lời thế nào.

Anh nhấp một ngụm cà phê, mi mắt hạ xuống, khí chất ôn hòa, khiến người khác cảm thấy như đang được tắm mình trong nắng xuân.

Tôi dần dần thư giãn, nhẹ nhàng nói:

“Mục tiên sinh, anh chắc hẳn biết tôi và em trai của anh...”

Mục Hòa vẫn giữ nụ cười không thay đổi.

“Tôi biết, xin lỗi nếu tôi đã mạo phạm, em vẫn thích Mục Dã?”

Bị ánh mắt ôn hòa của anh nhìn chăm chú, tôi bất chợt cảm thấy áp lực.

“Tất nhiên là không.” Tôi nói.

Anh bỗng cười lên, vẫn giữ dáng vẻ tao nhã ấy.

“Vậy em có thể xem xét tôi, tôi chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất cho liên hôn.”

“Hơn nữa,” anh cười sâu hơn, em có thể dùng tôi để chọc tức cậu ta.”

Tôi: “......”

Về mặt khách quan, việc kết hôn với Mục Hòa sẽ có lợi cho cả hai nhà họ Giang-Mục.

Anh ta thực sự là sự lựa chọn tốt nhất.

Tôi đứng dậy, đưa tay về phía Mục Hòa.

“Mục thiếu gia, hợp tác vui vẻ!”

Anh dường như ngẩn ra một chút, ánh mắt khẽ sáng lên.

Vài giây sau, Mục Hòa đưa tay đáp lại, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay vững vàng ấy.

“Giang tiểu thư, mong được chỉ giáo.” 

7.

Tin tức liên hôn giữa tôi và Mục Hòa đã dấy lên một cơn bão không nhỏ trong giới.

Hai tập đoàn mạnh hợp tác chặt chẽ, tuyên bố rằng chúng tôi sẽ giữ mối quan hệ khăng khít trong tương lai.

Ngay lập tức, tình hình cổ phiếu của hai nhà Giang và Mục dần ổn định và có dấu hiệu tăng trưởng.

Trong giới này, không ai dám nói xấu sau lưng chúng tôi nữa.

Ai gặp tôi cũng đều phải chúc mừng tôi một cách kính trọng.

Nhưng Mục Dã thì không như vậy.

Mục Hòa vốn dĩ đã là người xuất sắc hơn anh ta.

Nếu không phải vì tai nạn, phải ra nước ngoài, Mục Dã cũng không thể thuận lợi như vậy.

Tin tức Mục Hòa và tôi đính hôn cũng đồng nghĩa với việc Mục Dã hoàn toàn bị từ bỏ.

Những người trước đây kính cẩn với anh ta giờ đây quay lưng lại, nhục mạ anh ta.

Mục Dã không dám phản kháng, chỉ có thể nhục nhã chịu đựng.

Vốn dĩ đã là một đứa con riêng không đáng chú ý, giờ mọi người đều đang chờ xem trò cười của anh ta.

Mất đi sự che chở của hai nhà Giang, Mục, anh ta còn có thể làm gì?

Mục Dã đã gọi cho tôi vô số cuộc điện thoại, nhưng tôi đều từ chối hết.

Tôi chỉ muốn cho anh ta biết rằng, tôi có thể cho anh ta chân thành, quyền lực và địa vị.

Tôi cũng có thể lấy đi tất cả, đẩy anh ta xuống bùn lầy.

Đã nuôi một con ch.ó phản chủ thì cũng chỉ nên vứt bỏ.

Có chuyện gì to tát đâu.

...

Sau lễ đính hôn, tôi và Mục Hòa trở về biệt thự tân hôn.

Người mà đã lâu ngày không gặp, Mục Dã, lại xuất hiện trước cổng biệt thự.

Mắt anh ta thâm quầng, đôi mắt từng sáng như sao giờ đầy những tia m.á.u đỏ rực.

Râu mọc lởm chởm, toàn thân tỏa ra sự ủ rũ, chán nản, mệt mỏi, không còn chút khí thế nào của ngày xưa nữa.

“Lan Lan!”

Khi thấy tôi, mắt anh ta sáng lên một chút, nhanh chóng bước về phía tôi.

Mùi rượu nồng nặc trên người anh ta làm tôi khó chịu, tôi nhíu mày lùi lại một bước, thì cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên eo mình.

Cảm giác nóng bỏng từ bàn tay đó xuyên qua lớp váy lụa mềm mại truyền đến da thịt tôi, khiến tôi không khỏi thổn thức.

Quay lại, là ánh mắt cười nhẹ của Mục Hòa.

Anh hơi cúi người, giọng nói trầm thấp bên tai tôi vang lên:

“Lan Lan, em muốn tôi tránh đi một lát không?”

Mặc dù đang mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa chút lạnh lẽo.

Như thể chỉ cần tôi gật đầu, anh có thể lập tức hạ gục Mục Dã.

Người chồng mới của tôi, có vẻ tính chiếm hữu khá mạnh.

“Không cần đâu, anh là chồng em mà.”

Tôi chủ động nắm tay anh, cảm giác lạnh lẽo đó ngay lập tức biến mất.

Ánh sáng trong mắt Mục Dã nhanh chóng mờ đi, môi anh nở ra một nụ cười khổ sở.

“Lan Lan, tôi biết sai rồi, tôi đã đọc hết file PDF em đăng lên, tôi thực sự là một kẻ khốn nạn, luôn nghi ngờ chân thành của em, tôi và Mạc Yên Hoan chỉ ở bên nhau để khiến em ghen, tôi thực sự hối hận, em tha thứ cho tôi được không?”

Giọng anh ta mang theo sự nghẹn ngào khó nói, đôi mắt đỏ ửng như phủ một lớp sương mờ.

Tôi cười nhẹ không chút cảm xúc đáp lại anh ta:

“Mục Dã, trông anh thực sự thảm hại và đáng thương.”

Anh ta đứng sững tại chỗ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Môi mấp máy, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Mục Hòa nhẹ nhàng cho anh ta một cậu chí mạng.

“Mục Dã, giờ cậu nên gọi cô ấy là chị dâu, chú ý một chút nhé.”

Mục Dã phát đ-i-ê-n, lao vào đ-á-nh nhau với Mục Hòa.

Mắt anh ta đỏ ngầu, cơn giận giữ và sự tuyệt vọng dồn nén bấy lâu như bừng nổ, từng lời nói ra đều như rỉ m-á-u.

“Giang Lan là của tôi, anh là thằng tiểu nhân tranh thủ!”

“Cô ấy yêu tôi mà!”

Mục Hòa cười dịu dàng, nhưng không chút nương tay mà đánh Mục Dã liên tiếp.

Mục Dã lảo đảo lùi lại, khóe miệng đã chảy máu.

Anh ta tuyệt vọng nhìn tôi, trong mắt chứa đầy bi thương gần như sắp tràn ra ngoài.

“Lan Lan...”

Tôi nhìn anh ta chút nào, tiến thẳng qua, nắm lấy tay Mục Hòa.

“Có đau không?”

Mục Hòa run lên ở đầu ngón tay, nụ cười dần thu lại, cụp mắt xuống.

“Có một chút.”

Mục Dã lúc này đã nắm chặt tay, các gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Anh ta chăm chú nhìn tôi, khát khao tôi quay lại nhìn anh ta một lần.

Tôi nắm tay Mục Hòa đi ngang qua Mục Dã.

Anh ta đứng sững tại chỗ, như thể bị đông cứng không chút động đậy.

Giống như đã bị trút hết sức lực, không thể tiến thêm bước nào nữa.

Advertisement
';
Advertisement