3.
Năm đầu tiên tôi ở nước ngoài, mỗi ngày Mộc Dã đều gọi video cho tôi.
Dù có sự khác biệt về múi giờ, những cuộc gọi của chúng tôi chưa bao giờ bị gián đoạn.
Lúc ấy nhìn anh ta cố gắng giữ tỉnh táo để trò chuyện với tôi dù đang rất mệt mỏi, quả thực tôi rất cảm động.
Trong chuyến hành trình cô độc nơi xứ người, Mộc Dã chính là động lực lớn nhất giúp tôi bền bỉ học múa ba lê, cố gắng trở lại sớm nhất.
Dù phải tập đến khi mồ hôi ướt đẫm ngấm vào cơ thể tới phát lạnh, dù phải chịu đựng đến khi bàn chân chảy máu.
Chỉ cần nghĩ đến anh ta, lòng tôi lại tràn ngập ngọt ngào.
Năm thứ hai ở nước ngoài, tần suất video call dần ít đi.
Đôi khi, anh ta bất giác lơ đãng, ánh mắt thể hiện sự phân tâm nhẹ.
Rồi khi anh ta thấy thông báo từ điện thoại, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, như có điều gì đó đã làm anh ta xúc động. Gương mặt chỉ còn lại sự dịu dàng vô thức và nụ cười nhẹ.
Tôi cố tình tỏ ra như không có gì, hỏi anh đang xem gì mà vui đến vậy, anh ta nói chỉ là xem một video thú vị thôi.
Tôi không bỏ qua vẻ căng thẳng thoáng qua trong ánh mắt anh ta.
Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy vô cùng hoang mang và mệt mỏi.
Mộc Dã ơi, Mộc Dã, tôi hiểu anh quá rõ. Anh đã phân tâm trong mối quan hệ này.
Tôi ngồi dựa vào tường của phòng tập, tia nắng xuyên qua rèm cửa.
Nhưng dù thế nào, tôi vẫn không thể nắm bắt được tia sáng đó, nó lướt qua tay tôi, rồi chiếu lên người khác.
Mọi người đều nói hôm nay là một ngày hiếm hoi có nắng đẹp.
Nhưng tôi biết rằng, đây chỉ là sự bình yên nhất thời trước cơn bão, âm u sắp kéo đến, và sẽ kéo dài rất lâu.
Mộc Dã của tôi, đang ngày càng rời xa tôi.
Năm thứ ba ở nước ngoài, một tài khoản lạ bỗng theo dõi tôi.
Tên tài khoản là: [Tôi và A Dã].
Mi mắt tôi khẽ giật, có một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Tối hôm đó, tôi thức suốt đêm xem những hình ảnh hạnh phúc của họ, đôi mắt đỏ ngầu cho đến khi ánh sáng đầu ngày xuất hiện.
Thì ra, trong khi tôi đổ mồ hôi trong phòng tập, cắn răng chịu đựng để sớm quay về, anh lại ăn tối cùng học muội, dịu dàng lau miệng cho người ta.
Thì ra, khi tôi ngắm nhìn ảnh của anh để qua từng ngày nhớ nhung, anh lại cùng học muội xem phim, mua loại vé cho tình nhân.
Thì ra, khi tôi từ chối bao nhiêu người theo đuổi xuất sắc nơi xứ người, anh và học muội ngang nhiên hôn nhau trên phố khuya.
Thì ra… thì ra...
Tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đau khổ.
Khi tỉnh dậy, dù tim có đau như cắt, tôi vẫn lấy lại bình tĩnh.
Tiểu thư nhà họ Giang không phải là một kẻ si tình vô dụng, não chỉ có tình yêu.
Tôi kể mọi chuyện cho Tần Ngọc Châu nghe, cô ấy nói rằng cô ấy không thể thấy bất kỳ thông tin nào từ tài khoản đó.
Điều này có nghĩa là những nội dung đó chỉ đăng để cho tôi xem, rõ ràng đây chính là sự khiêu khích.
Tôi tạo một file, ghi lại toàn bộ những gì Mạc Yên Hoan đăng trên mạng xã hội.
Đồng thời, tôi so sánh thời gian biểu của tôi và bọn họ.
Một bên là bạn gái chính thức ngày ngày học và luyện tập, chỉ mong sớm về gặp người mình yêu.
Một bên là gã đàn ông phản bội, kẻ thứ ba công khai khiêu khích bạn gái chính thức.
Người ta nói, không có so sánh không đau thương.
Khi cần thiết, tôi sẽ tự tay cho mọi người thấy câu chuyện tình yêu đầy cảm động này của họ, chính họ đã làm tổn thương tôi.
Tôi, Giang Lan, chưa bao giờ là người dễ mềm lòng.
Dù tôi đã biết Mộc Dã ngoại tình từ lâu, nhưng vẫn chưa vạch trần anh ta.
Chỉ là từng chút, từng chút một để anh ta dần biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Mỗi ngày, tôi gạt bỏ tình yêu dành cho anh ta từng chút một.
Từ việc xóa ảnh chung đến việc vứt bỏ những vật kỷ niệm đã có, từng bước một đẩy anh ta ra xa.
Đó là để tránh sự cuộc chia tay đột ngột.
Cuối cùng, đến một ngày, anh ta không còn gọi điện cho tôi nữa.
Chỉ gửi một tin nhắn chia ta.
Anh ta nhắn: "Lan Lan, chúng ta chia tay nhé. Anh nghĩ có lẽ chúng ta không thực sự hợp nhau, sau này làm bạn được không?"
Lúc này, tâm trạng tôi hoàn toàn tĩnh lặng, không chút xao động.
Tôi dừng lại một chút, điềm nhiên xóa bỏ tất cả các liên lạc của anh ta.
Thứ thấp hèn mãi mãi cũng không thể thay đổi bản chất của mình.
Bị phản bội lần này, tôi chấp nhận.
Tuy nhiên lần sau, tôi sẽ không làm người cứu vớt nữa.
Tôi sẽ là người cầm d,,,a o.
4.
Tin tức tôi và Mục Dã chia tay lan ra là do tôi chủ động lan truyền.
Trong giới thượng lưu, câu chuyện này đã lan ra hoàn toàn.
Mục Dã vốn là con riêng, một sự tồn tại luôn bị khinh thường.
Mẹ ruột của Mục Dã là một trong những tình nhân của cha anh ta, sau khi ra nước ngoài đã sinh Mục Dã một cách bí mật.
Khi Mục Dã lên năm, bà ta đem anh ta đặt trước cửa nhà họ Mục.
Gia đình họ Mục buộc phải chấp nhận anh ta.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là trong một buổi tiệc tối.
Một nhóm trẻ con đẩy anh ta ngã, miệng chửi mắng bằng những từ ác độc như "chó hoang", "con rơi."
Đôi mắt anh ta vô hồn, hàng lông mày trĩu nặng một sự u uất và yếu đuối.
Không hiểu vì sao, tôi lại mềm lòng, tiến lên giúp đỡ anh ta.
Bố mẹ của những đứa trẻ đó vội vàng dẫn chúng đi, còn xin lỗi tôi.
Mục Dã ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt long lanh, nước mắt trực chào.
Trong trường quý tộc, mọi người đều khinh thường Mục Dã vì mang danh con riêng.
Việc bắt nạt và sỉ nhục anh ta xảy ra thường xuyên.
Trên người anh ta luôn có những vết thương mới.
Tôi giận đến nỗi tìm đến kẻ bắt nạt anh ta và đánh cho bọn chúng một trận ra trò.
Cuối cùng, bọn chúng đầy thương tích và bị buộc phải xin lỗi Mục Dã.
Từ khi tôi xen vào, không ai dám công khai nói xấu anh ta nữa.
Chúng tôi ngày càng thân thiết, hơn mười năm không rời xa nhau.
Khi chúng tôi xác định mối quan hệ yêu đương, mọi người đều cảm thấy điều đó là hợp lý.
Bố và anh trai tôi không thích thân phận con riêng của anh ta.
Nhưng vì tôi thích anh ta, hơn nữa nhiều năm qua Mục Dã đối xử với tôi hết mực chu đáo, nên họ cũng ngầm đồng ý.
Hai gia đình định sẵn việc kết hôn, như đinh đóng cột.
Nhờ sự hỗ trợ của gia đình tôi, Mục Dã có thể vào làm ở trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Mục.
Anh ta từ một nhân viên cấp thấp vươn lên, dùng thực lực để khiến những cổ đông mang định kiến phải im lặng.
Trong những tôi đi du học, anh ta đã ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc.
Ai cũng nghĩ chúng tôi sớm muộn cũng sẽ dắt tay nhau bước vào lễ đường.
Không ngờ, cuối cùng lại kết thúc theo cách này.
Anh trai tôi, Giang Khoát, đã tiếp quản công ty của gia đình, làm việc ngày càng quyết liệt.
Anh ấy trực tiếp gây áp lực lên công ty nhà họ Mục, yêu cầu cha của Mục Dã đưa ra lời giải thích cho nhà họ Giang.
Giang Khoát chọc nhẹ vào trán tôi với ánh mắt trách móc.
"Anh đã bảo rồi, hắn không phải người tốt, em lại cố chấp."
Tôi cúi đầu giả bộ đáng thương, không dám phản bác lấy một câu.
Giọng anh mềm mỏng lại.
"Thôi nào, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao? Anh tìm cho em mười người khác, chịu không?"
Tôi: "..."
Thực ra bây giờ cũng không cần thiết.
Hiện tại tôi không còn kỳ vọng vào tình yêu, sự nghiệp mới là quan trọng nhất.
Cuối tuần, tôi hoàn thành buổi biểu diễn đầu tiên với tư cách là diễn viên chính sau khi trở về nước.
Trong tiếng nhạc du dương, từng động tác của tôi uyển chuyển, mềm mại tựa như một chú thiên nga.
Khán phòng không còn chỗ trống, tiếng vỗ tay rầm rộ.
Tôi nhìn thấy Mục Dã ngồi ở hàng ghế đầu, tay cầm một bó hoa hồng.
Ánh mắt anh ta trầm tư nhìn tôi, ánh lên sự mê mẩn không che giấu.
Trong khoảnh khắc, tôi nhớ lại vài năm trước anh ta cũng từng ngồi dưới khán đài xem tôi biểu diễn.
Mỗi lần kết thúc, anh ta đều mỉm cười dịu dàng ôm tôi sau đó tặng tôi những bo hoa hồng rực rỡ.
Chưa từng bỏ lỡ lần nào.
Mục Dã cầm hoa bước về phía tôi, như thể mọi thứ chưa hề thay đổi. "Lan Lan, chúc mừng em."
Dưới mắt anh ta có quầng thâm, có vẻ gần đây rất áp lực.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nhận bó hoa.
Mục Dã khẽ cau mày, sắc mặt lạnh lẽo:
"Giang Lan, anh nghĩ chúng ta vẫn có thể làm bạn, em không cần phải như vậy."
Tôi bật cười, chưa từng thấy ai mặt dày như thế.
"Nếu anh không ngoại tình, có lẽ chúng ta vẫn có thể làm bạn."
Ánh mắt anh ta thoáng chút bối rối, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản.
"Hôm nay anh đến đây để xin lỗi em, anh sẽ bù đắp cho em. Dù sao hai gia đình chúng ta vẫn còn hợp tác, không nên làm căng, em nghĩ sao?"
Câu cuối cùng mang theo một chút đe dọa, như thể chắc chắn tôi sẽ nhẫn nhịn vì lợi ích hai gia đình.
Sau một lúc đối mặt, tôi nhận lấy bó hoa.
Mục Dã rõ ràng thả lỏng, định lên tiếng.
Tôi vung tay một cách nhẹ nhàng, ném bó hoa vào thùng rác, nở nụ cười bình thản:
"Rác thì nên ở trong thùng rác, đúng không nhỉ?"
Nụ cười trên môi Mục Dã đông cứng lại, ánh mắt anh ta ánh lên sự sắc bén, sắc mặt trở nên u ám, dấu hiệu anh ta sắp nổi giận.
"A Dã!"
Mạc Yên Hoan đứng không xa, cắn chặt môi, đôi mắt ngấn lệ như thể chịu uất ức lớn lao.
Cô ta nhìn tôi trừng trừng, sau đó quay đầu chạy đi.
Mục Dã thoáng hiện vẻ bối rối, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng và đầy căm ghét.
"Giang Lan, được lắm!"
"Em nghĩ làm tổn thương Ngôn Hoan thì anh sẽ quay lại sao? Anh đã không còn yêu em từ lâu rồi, đừng tự chuốc lấy nhục nhã!"
Nói xong, anh ta bước nhanh đi, như thể nhìn tôi thêm giây nào cũng là sự tra tấn.
Anh ta lại cho rằng tôi cố tình khiến Mạc Yên Hoan hiểu lầm? Thật là nực cười, nghĩ tôi rảnh rỗi lắm sao.
Với lối suy nghĩ này, giao Mục thị cho anh ta, sớm muộn cũng sẽ phá sản.